A Uyển - Trường An Nhai Đích Dược Phô

Chương 91: Không được cắn ở đây (1)



Gió nhẹ chầm chậm thổi qua cánh rừng, những tán lá to lớn che đi nắng chói chang, A Uyển thay một bộ váy lụa xanh đi ra ngoài.

Đi vòng quanh ngôi nhà bằng tre, cuối cùng chỉ vào một khoảng đất trống phía sau nhà, hướng về Hứa Nghiên Hành đang đứng bên cửa sổ, “Chúng ta khai khẩn ở đây, trồng ít rau được không?”

Mới ra khỏi cung, nàng đã đi dạo khắp nơi, trên con phố ở ngõ Thanh Hoa, hầu hết mọi người sống khá đơn giản, nhưng trong sân nhà bọn họ thường tự trồng rau, tuy bình thường nhưng trong mắt A Uyển, những ngôi nhà như vậy lại càng thêm chân thật và ấm áp hơn.

Những ngày này Hứa Nghiên Hành đều ở trong nhà nghỉ ngơi dưỡng thương, có lẽ vì ở bên nàng, tâm trạng thoải mái, cơ thể cũng cực kỳ thư giãn, vết thương hồi phục nhanh hơn cả tưởng tượng, hắn dang rộng tay, vận động cơ thể, vừa nhìn nàng vừa nói, “Ta sẽ bảo Tiêu Sâm xuống núi mua một ít hạt giống về, nàng muốn trồng gì?”

A Uyển nghe hắn đồng ý, mắt sáng lên, chạy đến bên cửa sổ, chống cằm, “Ớt, cải thìa, còn muốn trồng rau dưa nữa,”

Hứa Nghiên Hành lặng lẽ nhìn nàng cúi đầu từng chút một đếm ngón tay, ánh mắt dịu dàng.

“Chúng ta còn nuôi thêm hai con gà được không?” Nàng kéo lấy tay áo hắn, “Có thể đẻ trứng và ấp trứng, rồi nở ra nhiều gà con.”

“Nàng muốn làm gì cũng được.” Hắn vòng tay ôm lấy vai nàng, “Sau này ở trước nhà chúng ta dùng tre làm một vòng hàng rào để nuôi gà con, có được không?”

A Uyển gật đầu, khóe miệng nở hai lúm đồng tiền, mắt híp lại thành một đường ôn nhu, ánh nắng vàng xuyên qua rừng tre tạo thành những mảng sáng nhỏ, vài điểm rơi xuống lông mi đen mượt của nàng, chớp mắt đã rung rinh, như thể muốn rũ bỏ những điểm sáng vụn vặt đó, cảm giác lấp lánh không ngừng, khiến Hứa Nghiên Hành cảm thấy tâm trạng hơi rối loạn, hắn đưa tay phủ lên trán nàng, cúi người, môi hạ xuống đôi mắt đang rung rinh của nàng.

Những điểm sáng lấp lánh đó tô điểm cho hàng lông mày dịu dàng của hắn, cùng khóe mắt hơi nhếch lên.

Bên ngoài, Tiêu Sâm vừa định vào bẩm báo tình hình, nhìn thấy cảnh này, một tiếng “Đại nhân” còn chưa kịp thốt ra đã bị nghẹn lại trong cổ họng.

Hắn ta lặng lẽ lùi ra ngoài, cảnh tượng kia quá đẹp, một nam nhân thô kệch như hắn ta nhìn thấy cũng không khỏi mềm lòng, vì thế đứng ở cửa, nhớ đến nha đầu còn đang đợi bọn họ trở về ở Việt Châu.

“Vào đi.”



Lời của Hứa Nghiên Hành cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn ta, hắn ta vội vàng ôm kiếm bước vào trong, bẩm báo từng tình hình đã nghe được trong vài ngày qua.

“... Theo lệnh ngài, Ninh Vương đã rút quân, mà Triệu Gia Du thấy vậy quả thực đã điều động toàn bộ tinh binh, một lần đánh chiếm được Ngọc Tiềm Quan, đã vào quan thành, Thái hậu nương nương vừa tức vừa gấp, chỉ thiếu chút nữa là sai các đại thần mặc giáp ra trận.”

Hứa Nghiên Hành lấy một miếng khăn lụa, lau chùi thanh trường kiếm lấy từ trên vách tường xuống, toàn bộ vỏ kiếm màu vàng, ở miệng vỏ còn gắn một vài viên ngọc mã não đỏ loại thượng hạng, đây là phần thưởng của tiên đế khi hắn lần đầu lập công, hắn thờ ơ nói, “Để bà ta gấp gáp một chút đi.” Nói xong tay dừng lại, ngón tay dài từ từ nắm chặt khăn lụa, “Vậy bên phía Ngụy Thành Tấn thế nào?”

“Sáng nay Ngụy đại nhân gửi thư nói, chuyện không dễ làm, có chút khó giải quyết.”

A Uyển vừa lúc đi vào, nghe thấy vậy, liền hỏi, “Chàng bảo Ngụy đại nhân làm gì rồi?”

Hứa Nghiên Hành ra hiệu cho Tiêu Sâm ra ngoài trước, cuối cùng lại bảo hắn ta dẫn vài người xuống núi đi chợ mua chút hạt giống, rồi bắt vài con gà con. Đợi mọi người đi rồi mới kéo A Uyển ngồi lên đùi hắn, hai tay ôm lấy eo nàng, “Chỉ là một chút chuyện nhỏ.”

“Chuyện nhỏ thì có gì khó giải quyết?”

Hứa Nghiên Hành cười cười, nắm tay nàng đưa lên bên môi hôn một cái, “Chuyện nhỏ, chỉ là, cũng thật sự khó xử hắn, đúng lúc để hắn tự đưa ra lựa chọn.”

A Uyển càng thêm tò mò, bỏ qua những chuyện mà trước đây hắn không định nói rõ, nàng tuyệt đối sẽ không đào sâu, lúc này nắm chặt áo hắn không ngừng hỏi, “Có phải còn liên quan đến Thẩm Bích không? Chàng đã nghĩ thông suốt, muốn để hắn cưới Thẩm Bích?”

“Trong đầu nàng nghĩ cái gì vậy,” Hứa Nghiên Hành thở dài, cắn vào vành tai nàng, “Thái hậu hiện nay không có nhiều người tin tưởng, nhưng lời của Gia Ninh công chúa vẫn có trọng lượng, ta đã bảo Ngụy Thành Tấn chuyển những bức thư đó qua tay Gia Ninh công chúa đến tay Thái hậu, phải biết rằng so với việc tự bà ta thay Hoàn thượng tranh giành ngôi vị Hoàng đế với Vệ Thái phi suốt bao năm nay, Đỗ Đông Đình không đáng là gì cả.”

“Nếu Gia Ninh công chúa không hợp tác thì sao?”

“Việc này hoàn toàn phụ thuộc vào Ngụy Thành Tấn làm thế nào.” Hắn dừng lại một chút, rồi nói tiếp, “Chuyện này rất quan trọng, Gia Ninh công chúa dù có tức giận thế nào, cũng sẽ không thể phớt lờ.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.