A Uyển - Trường An Nhai Đích Dược Phô

Chương 93: Về nhà (1)



Sớm tinh mơ bắt đầu một ngày mới, buổi sáng đầu hạ, không khí trong núi hơi se lạnh, ẩm ướt mà tươi mới, A Uyển bước ra ngoài, thấy Hứa Nghiên Hành trong một bộ đồ đen, cầm trường kiếm múa may trước nhà. Bình thường nàng thấy hắn cầm bút viết văn kiện nhiều hơn, giờ thấy hắn lại luyện kiếm, lưỡi kiếm lấp lóe, có lẽ hắn mơ hồ mang thêm chút sức lực, lại nhiều thêm một phần cảm giác sắc bén.

Nàng không gọi hắn, mà quay sang một căn phòng nhỏ khác, nơi có bếp tạm được dựng lên, củi cũng là nhặt từ trong núi, những cành khô nhỏ đang cháy rất mạnh trong bếp.

Không lâu sau, nồi cháo trắng thơm ngào ngạt đã được nấu xong, khi Hứa Nghiên Hành bước vào thì đã ngửi thấy mùi. Trên bàn gỗ có hai bát cháo, một đĩa rau nhỏ, còn có hai chiếc bánh bao lớn, bánh bao này là Tiêu Sâm đã mua từ sáng sớm, còn mang về nhiều rau thịt tươi.

Hắn nhìn A Uyển vẫn đang bận rộn bên bếp, ánh mắt trở nên dịu dàng. Khoảnh khắc này, hắn cảm thấy bọn họ là một cặp phu thê bình thường nhất thế gian, sống cuộc sống giản dị với những thứ củi gạo dầu muối, nếu ở lại lâu trong rừng núi, mặc dù bị ám mùi khói lửa, nhưng cũng thật đáng ngưỡng mộ.

Hắn nhấc chân bước đến, từ phía sau ôm lấy nàng, “Sao không ngủ thêm chút nữa?”

A Uyển để nắp nồi sang một bên, mới nói, “Sáng nay không khí tốt, sau này ta sẽ dậy sớm, xem chàng luyện kiếm.”

Hai người ăn sáng xong, Hứa Nghiên Hành cùng Tiêu Sâm vào trong nhà bàn chuyện, nàng múc một ít gạo vụn, đi đến trước rào tre, bốn chú gà con co ro trong góc, dáng vẻ uể oải, bộ lông vàng mềm mại, nàng kiềm chế không muốn sờ vào, rắc một ít gạo xuống, rồi thêm chút nước vào cái chậu đá bên cạnh, chuẩn bị đủ ăn đủ uống, những chú gà con dường như cảm nhận được, di chuyển đôi chân nhỏ, mỏ từng chút một mổ vào thức ăn, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên, A Uyển thấy thú vị, liền ngồi xuống, rắc thêm một chút nữa, cứ thế ngồi nhìn đám gà con ăn uống.

Không biết nghĩ đến điều gì, nàng bỗng cười lên, “Nhanh nhanh lớn lên, đẻ trứng cho ta ăn.”

“Thưa phu nhân, đợi chúng lớn lên còn lâu lắm, đám gà ta này, không có năm sáu tháng thì không lớn được đâu.” Tiêu Sâm đi ra, nghe thấy lời nàng nói, liền nói một câu.

A Uyển lẩm bẩm, “Vậy là khá lâu rồi.”

Tiêu Sâm nhanh miệng, vội vàng tiếp lời, “Đúng vậy, có lẽ ngài không đợi được, chúng ta sắp phải về Nghiệp Đô rồi.”



“Tiêu Sâm!” Giọng nói nặng nề của nam nhân từ phía sau truyền đến, Tiêu Sâm che miệng, biết mình lại lỡ lời, giọng điệu của nam nhân không được tốt, “Ngươi xuống núi ở vài ngày đi.”

A Uyển đột nhiên mất hứng thú với đám gà con, nàng biết cuộc sống bình dị, xa rời phân tranh này không thể kéo dài lâu, nhưng mặc dù trong lòng đã nhận thức điều đó, khi nghe nói sắp phải đi, ít nhiều vẫn có chút mất mác.

Nàng quay lại nhìn Hứa Nghiên Hành, “Sao chàng lại tức giận với Tiêu thị vệ?”

“Hắn nói nhiều quá.” Hắn tiến lại gần, nhận lấy công việc trong tay nàng, nhưng không cẩn thận làm rơi hết gạo vụn ra ngoài.

A Uyển “a” một tiếng, tay trắng nõn thò vào nhặt, “Chàng cho nhiều quá, chúng vừa ăn được nhiều rồi, ăn thêm nữa không tốt đâu.”

Hứa Nghiên Hành nắm lấy cổ tay nàng, đôi tay trắng mịn, làn da như ngọc, đầu ngón tay hồng hào, hắn không nỡ để chúng dính bụi bẩn, “Ta làm.” Nói xong, hắn dùng ba ngón tay để nhặt gạo vụn ra.

“Khi nào chúng ta trở về?” Bờ vai vững chãi của nam nhân ở ngay bên cạnh, nàng nhẹ nhàng dựa vào.

Hứa Nghiên Hành vỗ tay, bụi đất bay tán trong không trung, cuối cùng rơi xuống đất.

Triệu Gia Du đã mang binh đánh tới thành Thanh Châu, cách Nghiệp Đô chỉ hai tòa thành trì, Thái hậu nương nương bây giờ hoàn toàn hoảng loạn, bệnh nằm trên giường, còn về Đỗ Đông Đình, Gia Ninh công chúa xem thư xong, cũng không bẩm báo cho Thái hậu, chỉ nói với Tiểu Hoàng đế, rồi trực tiếp để Ngụy Thành Tấn sai người bắt hắn ta, giờ đang ở trong thiên lao.

Hết thảy đều vừa đúng, thực sự là thời điểm hắn nên trở về.

Hắn nhẹ nhàng thở dài, “Ba ngày nữa.”

“Tình hình bên Nghiệp Đô thế nào?”



Hứa Nghiên Hành đại khái kể cho nàng nghe, nàng cười, “Nếu sau này Thái hậu nương nương vì Đỗ Đông Đình mà chất vấn chàng thì sao?”

“Nàng nghĩ ta sẽ sợ ư?” Hắn cười hừ một tiếng.

A Uyển cúi đầu, đúng vậy, nàng sao lại sợ, lần này bị Thái hậu nương nương làm khó, chỉ là hắn rời khỏi Nghiệp Đô để cho kẻ tiểu nhân có cơ hội, phản quân từng bước đánh tới Nghiệp Đô, còn phải dựa vào hắn để ngăn cơn sóng dữ.

“Mệt cho ta còn cố ý tìm Thượng tổng quản, để ông ta nghĩ cách làm cho chuyện Đỗ Đông Đình mê hoặc hậu cung bị phanh phui, giờ xem ra thì không cần nữa.”

“Cách của nàng thực ra cũng có thể, nhưng nếu ta thật sự xả ra chuyện, Thái hậu vì để củng cố quyền thế của mình, cũng có nhiều cách để đảo ngược tình thế, cuối cùng chỉ sợ có thể liên lụy đến Thượng Thanh Vân.”

A Uyển ai nha hai tiếng, “Ta chỉ nhất thời sốt ruột, đâu có nghĩ nhiều như vậy, những năm qua điều mà ta nghĩ ra được hoàn hảo nhất, chàng biết là gì không?”

Hứa Nghiên Hành xoa mũi nàng, hỏi, “Là gì?”

Ánh mắt của nàng dần sinh ra tình cảm nồng đậm, “Chính là làm thế nào để ở bên chàng, sau khi ở bên nhau sẽ ra sao, sinh con sẽ như thế nào, chờ khi chúng ta già đi sẽ lại thế nào.”

Trong cuộc đời A Uyển, từ năm mười hai tuổi trở đi, những người đến người đi không nhiều, chỉ ghi tạc hắn trong lòng, an phận giữ gìn nhiều năm, không muốn buông tay.

Nam nhân không nói gì, chỉ nâng lấy mặt nàng, hôn lên môi nàng, sau đó ôm nàng vào lòng, cằm tựa lên đỉnh đầu nàng, “Đám gà con này nếu nàng không nỡ, ta sẽ mang tất cả về Nghiệp Đô, chỗ này ta sẽ để người canh giữ, khi thời thế ổn định, Hoàng đế tự mình chấp chính, chúng ta sẽ đến đây ở một thời gian, được không?”

“Được, ta đều nghe theo chàng.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.