A Xá - Thì Thà Thì Thầm

Chương 13: Ngọc thanh kim



Edit: uyenchap120

Có lẽ Tạ Tu Hoành đã nói gì với Tạ quý phi nên Tạ quý phi đối xử với A Xá rất tốt, thậm chí còn nâng A Xá lên làm đại cung nữ của Trường Thu điện.

Sau khi sinh con, sức khỏe của Tạ quý phi không được như trước, A Xá luôn ở bên Tạ quý phi một tấc không rời, đêm tối cũng gác trong phòng.

Tạ quý phi không thể thị tẩm, Uyên Hòa đế dần ít tới, Trường Thu điện nay không bằng xưa, cung tì nội thị rời rất nhiều.

Tạ quý phi buồn bực, A Xá nhờ nội thị mua giúp đồ chơi ngoài cung để Tạ quý phi vui lên.

Vì Tạ quý phi là người thân duy nhất của Tạ Tu Hoành, tuy nàng có người thân nhưng có cũng như không, nàng không muốn Tạ Tu Hoành cũng giống mình.

Tạ quý phi cười, nói muốn thưởng cho nàng, nàng đáp: "Hôm tướng quân trở về, nương nương có thể khai ân, cho nô tì đứng ở cổng nhìn tướng quân không ạ."

Trong cung toàn những kẻ gió chiều nào xoay chiều ấy, thấy Tạ quý phi thất thế cũng không có mẫu tộc chống lưng, ngoài mặt không ý kiến nhưng sau lưng lại nói xấu đay nghiền.

A Xá nhát gan không thích hơn thua với người ta, nhưng vì những lời nói xấu thậm tệ trong bảy năm này mà từng cãi lộn, còn khóc lóc om sòm một trận mà trưởng thành hơn nhiều.

Khi ấy, nàng cho rằng chỉ cần Tạ Tu Hoành trở về thì mọi chuyện sẽ ổn.

Tạ Tu Hoành không phụ mong đợi của nàng, giết rất nhiều Hung Nô, đè ép sĩ khí quân địch, nhưng hắn không về qua An Định Môn cùng vinh quang kiêu hãnh, thậm chí còn không về Trường An.

Mà cái nàng nhận được lại là tin Thất vương gia ở đất phong An Lăng xa xôi dấy binh tạo phản, với hai vạn quân một đường công phá đánh thẳng vào Trường An.

Tạ Tu Hoành dẫn quân nội ứng ngoại hợp cùng Thất vương gia.

Trà lâu tửu quán kể lại, đêm ấy oán khí ngợp trời nhuốm đỏ mặt trăng.

A Xá và các cung tỳ trong lúc đó đang hoảng loạn chạy khỏi Trưởng An đẫm máu.

Cuối cùng, nàng không thể đợi được Tạ Tu Hoành trở về cùng vinh quang kiêu hãnh.

Đó là bảy năm trong mắt A Xá.

...

Người dưới tầng đã cơm no rượu say, lướt khướt lên lầu, tiếng bước chân trong đêm tối như càng vang vọng nghe rõ mồn một.

A Xá ngủ ngày nhiều, giờ lật qua lật lại vẫn không ngủ được, người nằm bên đã nhắm mắt nằm im, chỉ còn vòm ngực rắn chắc nơi A Xá dựa vào hơi phập phồng.

Một bàn tay thô to đang cố nắm lấy một nên đẫy đã qua lớp áo mỏng.

A Xá muốn đẩy tay hắn ra mà vừa động vào đã nghe thấy hắn nói.

"Không ngủ được à?"

Nàng xoay qua xoay lại làm Tạ Tu Hoành thức tỉnh.

A Xá dựa sát gần hắn, lập tức cảm nhận được thứ cứng rắn phía dưới dần to lên cọ vào nàng, thấy hắn mó tay vào trong áo nàng, bóp lấy nhũ hoa.

"Không phải mai đi luôn à... Em muốn ngủ." A Xá gạt bàn tay kia ra, xoay người nhắm mắt.

Tạ Tu Hoành thấy nàng như vậy thì khẽ cười vang vọng trong đêm tối.

Từ khi hắn tìm được A Xá, túi thơm kia như trở nên vô dụng, có A Xá rồi hắn ngủ rất ngon.

Hắn ngủ ngon, nhưng A Xá thì không. Tạ Tu Hoành ngủ rất say, còn ôm chặt lấy nàng, nàng muốn xoay người cũng không được.



Đến khi chim ngoài cửa sổ kêu chíp chíp bay đi kiếm ăn, Tạ Tu Hoành mới tỉnh, buông A Xá ra.

Đêm qua A Xá không ngủ, mà cũng may ban ngày ngủ nhiều, giờ không quá mệt, chỉ là nhìn hắn chằm chằm với ánh mắt đầy oán niệm.

Tạ Tu Hoành bật cười, vuốt mái tóc rối vì mới ngủ dậy của nàng: "Dậy thôi, tí nữa cho nàng xem cái này." Nói rồi lấy ra một thứ.

A Xá phấn khích, tò mò hỏi hắn: "Gì thế?". Đam Mỹ Hài

"Rửa mặt đi rồi cho nàng." Tạ Tu Hoành ra vẻ thần bí.

A Xá vệ sinh cực nhanh xong đòi hắn đồ, trong mắt lấp lánh hiếu kì.


Tạ Tu Hoành nhoẻn miệng cười, đặt vào tay nàng một hộp nhỏ được chế tác tinh xảo, hộp được mạ vàng bên ngoài, đính mấy viên bảo thạch hình bầu dục lóa mắt nặng trĩu, A Xa cầm một tay không nổi.

Nắng sớm ngoài cửa sổ chiều lên hộp vàng chói mắt. Nàng mở ra, bên trong đựng một chuỗi dây đá xanh tím, vân đá tuyệt đẹp, trong suốt long lanh.

Ngọc thanh kim của Tây Vực, A Xá từng nhìn thấy trong hộp trang sức của Tạ quý phi, là một trong thất bảo của Phật giáo Tây Vực, ngụ ý vô bệnh vô tai, bình an suôn sẻ.

Nàng nhớ về mùa hè năm Uyên Hòa mười bảy, hình như trong lúc lải nhải liên miên với Tạ Tu Hoành có nhắc tới, nói mình rất thích bảo thạch có nguồn gốc Tây Vực, xâu thành chuỗi đeo nhất định rất đẹp.

Mà trân quý nhất là người ấy lại ghi lòng tạc dạ một câu nói bâng quơ của nàng.

Mắt A Xá sáng bừng, nàng cầm chuỗi hạt lên, đưa về hướng cửa sổ ngắm ngọc thanh kim lấp lánh, tấm tắc khen: "Đẹp quá."

Những năm ở Tây Bắc, Tạ Tu Hoành đi dạo chợ phiên mua được rất nhiều trang sức quý giá như này, giờ thì lại buồn phiền vì đã để hết ở Tây Bắc không mang cho nàng.

"Đeo xem thế nào?" Tạ Tu Hoành cầm hộp giúp A Xá để nàng tự đeo lên cổ, cánh tay trắng nõn kề bên chuỗi châu lam tím, sắc xanh lấp lánh ánh lên cánh tay, rất hợp rất đẹp.

Mặt trời ban mai chiếu sáng cả những hạt bụi li ti mà bình thường không thấy. A Xá vuốt ve hạt ngọc, Tạ Tu Hoành đứng bên cầm hộp cho nàng, mỉm cười nhìn nàng, bình lặng êm đềm.

Đúng lúc này, Thanh Phong đột nhiên gõ cửa nhắc đến giờ lên đường, phá tan bầu không khí ấy.

Tạ Tu Hoành nhíu mày: "Biết rồi, các ngươi xuống chuẩn bị trước đi."

A Xá cất kĩ chuỗi hạt vào túi, lại chợt nghĩ tới gì đó, khụ khụ hai cái, mặt ửng hồng, lí nhí: "Bế em xuống..."

Tạ Tu Hoàng buồn cười, nhại theo giọng điệu của nàng: "Sao phải bế?"

Tất nhiên vì hôm qua chàng ngang nhiên bế ta trước mặt tất cả chưởng quỹ tiểu nhị và bao nhiêu người, giờ để họ thấy ta tự đi xuống, thật sự quá...

Nếu giờ chàng bế ta xuống, có lẽ mọi người sẽ nghĩ ta không tiện đi lại.

Tạ Tu Hoành không hiểu mạch não trong đầu nàng, chỉ thấy nàng nhíu mày tự cho là thông minh trông thật đáng yêu: "Vậy để ta bế nàng xuống, nhưng phải trả công đấy."

Xảo quyệt, A Xá nguýt hắn, không cần hắn nữa, quay người ra cửa tính đẩy cửa đi.

Tạ Tu Hoành khoanh tay, đứng đó nhìn bóng lưng anh dũng hy sinh của nàng.


Mà chưa tới ba khắc, A Xá đã xoay người, ỉu xìu nhìn hắn.

A Xá hỏi phải trả công cái gì, Tạ Tu Hoành không nói chỉ mà chỉ bâng quơ một câu: "Ăn mận trả đào. A Xá học theo đạo quân tử nên biết báo ơn."

Thế mà hắn còn cố ý nhại lại điển cố nàng nói sai. A Xá hầu bên Tạ quý phi mấy năm học được không ít con chữ, tự biết câu đúng của nó. Nàng đỏ bừng mặt, quay đầu qua một bên, vén rèm ngắm phong cảnh núi rừng.

Xe ngựa đi chầm chậm nhưng đường núi gập ghềnh vẫn rung lắc không ngừng, A Xá bị xóc nảy mà ngồi nghiêng ngả, Tạ Tu Hoành thấy vậy liền ôm nàng vào lòng, hôn lên tóc nàng, thủ thỉ trấn an: "Hết hôm nay là không còn đường núi nữa rồi."

A Xá ngửi mùi đàn hương trên người hắn, chưa từng yên tâm như lúc này.

Chẳng biết Tạ Tu Hoành lấy đâu ra một quyển truyện cho nàng đọc giải trí, còn có cả mấy loại điểm tâm bánh trái, A Xá thư thái dựa vào ngực hắn, lật từng trang truyện.



Thoải mái dễ chịu, đói có điểm tâm, khát có trà uống. Tính ra đây là lần đầu tiên trong đời nàng nhàn nhã đến thế, con nhà nghèo vừa sinh ra đã phải làm quần quật, hồi nàng còn bé đã phải chăm em, rảnh tay thì giúp mẫu thân nhào mỳ, sau này vào cung ngoài làm việc còn luôn nơm nớp lo sợ, đề phòng khắp chốn. Sau đó xuất cung mở sạp điểm tâm cũng chỉ có mình nàng chạy đôn chạy đáo.

Có lẽ do trà ngon, người lại quá nhàn, A Xá đang đắm chìm trong sách truyện nhanh chóng bị cơn buồn tiểu dựng dậy. Nàng xấu hổ không dám nói, giữa ban ngày ban mặt, lại đang ở trong rừng núi không có người sinh sống thì kiếm đâu được chỗ đi tiểu, mà bảo nhịn thì nhịn sao nổi.

Nàng cố gắng nhịn, nhưng chẳng mấy chốc đã phải giật nhẹ tay áo của Tạ Tu Hoành, Tạ Tu Hoành đang đọc sách không nhìn nàng, tưởng nàng muốn uống nước, tiện tay lấy ra một túi nước nữa.

Bây giờ A Xá thấy nước là phiền: "..."

"Không phải." Nàng thì thầm vào tai hắn: "Em muốn đi tiểu..."

Tạ Tu Hoành khẽ cười, đoán nàng đã nhịn hồi lâu, bất đắc dĩ vuốt vuốt tóc nàng, nói vọng ra ngoài: "Thanh Phong, dừng lại nghỉ một lát."

Tạ Tu Hoành đỡ nàng xuống xe, tìm chỗ không người, nhìn bóng lưng nàng vội vội vàng vàng cởi quần mà cười trêu: "Không sao, có ta trông cho nàng rồi."

A Xá nghe thấy điệu cười của hắn thì càng ngượng hơn.

Bên này đang vui đùa nhưng bọn Thanh Phong lại gặp chuyện.

Chẳng biết từ đâu ra toán giặc cướp, chắc đã mai phụ từ lâu, nhân cơ hội đoàn người nghỉ ngơi bất ngờ bắn tên, bọn Thanh Phong dù không địch lại toán giặc cướp đông người nhưng ai trong số họ cũng từng ra chiến trường chém giết Hung Nô.

Phe chúng đông, võ nghệ cao cường, lại có người bắn tên lén, có khi còn có cả quân do thám bên ngoài.

Dần dần bọn Thanh Phong bị yếu thế.

Lúc Tạ Tu Hoành và A Xá quay lại đã nghe được tiếng giao chiến từ xa, trên người hắn không có binh khí, thanh chủy thủ duy nhất cũng đưa cho A Xá, giấu nàng vào một chỗ khuất.

A Xá rất lo lắng, ngay lúc hắn định chạy đi, tay áo bị níu lại. Tạ Tu Hoành quay người lại hôn lên tóc nàng, trấn an: "Không sao, ở đây chờ ta, nhanh thôi."

Có lẽ đã lâu không ngửi thấy mùi máu tanh mà hung tính trong người hắn như lại trỗi dậy. Hắn tiện tay nhặt một mũi tên rơi lả tả lên, chạy nhanh về tước.

Đám người Hung Nô thấy hắn thì căm phẫn ngút trời, khắp thảo nguyên không một ai không biết cái tên Tạ Tu Hoành.

Cái tên Tạ Tu Hoành như ác mộng với bọn họ.

Đại Khánh trọng văn khinh võ, bao năm không sinh ra nổi một tướng tài, mà khắp cõi Tây Bắc hầu như đều nằm trong tay bọn họ, mới đầu nghe thấy cái tên Tạ Tu Hoành đa số cười khinh, con trai của Tạ Vân Đình rồi cũng sẽ trở thành bại tướng trong tay bọn họ thôi.

Nhưng Tạ Tu Hoành xảo trá âm hiểm, mưu chồng kế đếm không hết, đã giết rất nhiều người của bọn họ, khiến bọn họ xa vợ cách con.

Như thủ lĩnh đám người này, gã đã chém giết đỏ ngầu hai mắt, vung đao lao về phía Tạ Tu Hoành.

Tạ Tu Hoành nghiêng người tránh, một mũi tên xé gió bắn trúng bụng tên thủ lĩnh, dường như tên có tẩm độc, gã chảy rất nhiều máu đen rồi lập tức ngã lăn ra.

Đám còn lại đang giằng co với bọn Thanh Phong thấy thủ lĩnh ngã thì hoảng loạn, có người muốn chạy lại xem tên thủ lĩnh, cũng có người căm phẫn cầm đao bổ tới Tạ Tu Hoành.

Tạ Tu Hoành nhặt thanh đao của tên thủ lĩnh, lao vào chiến.

Hắn ra tay vừa nhanh vừa ác, chiêu nào cũng nhắm vào chỗ hiểm của đối phương.

Minh tiễn dễ tránh, ám tiễn khó phòng.

Cung thủ phe Hung Nô ẩn mình trong tối không thể nhắm trúng Tạ Tu Hoành mà còn phải thấy huynh đệ của mình lần lượt ngã xuống, trong lòng đau đớn tột độ.

Đột nhiên một huynh đệ đã ngã xuống quay lại nhìn hắn.

Người huynh đệ bị Tạ Tu Hoành đâm một nhát vào bụng, gã cố lê thân tới Tạ Tu Hoành, ôm chặt lấy chân Tạ Tu Hoành bằng hết sức bình sinh.

Tạ Tu Hoành đang đánh với một tên khác, không hề chú ý tới bọn chúng, đang định giải quyết gã ôm chân mình thì bất ngờ trúng một mũi tên vào vai.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.