ABO Chi Mạt Thế Chiếm Đoạt

Chương 1-3: Tận thế cầu sinh (3)



21/3/3021, căn cứ tránh nạn Nhất Linh, Hoa Quốc.

Chu Mạc mang khuôn mặt vô cảm bước qua cửa kiểm tra, trải qua một đống kiểm tra phức tạp, được xác định là không bị nhiễm bệnh, lúc này anh mới được đi vào bên trong.

Ở chỗ này Chu Mạc cũng xem như là một người nổi tiếng. Một mặt, anh là β lại không hề kém cạnh α, dù gì anh cũng có chút võ, lại có một thanh kiếm tốt, chém giết tang thi một cách dễ dàng. Mặt khác, là vì một người.

Căn cứ tránh nạn Nhất Linh, Hoa Quốc nằm ở vùng trung tâm dưới lòng đất, cách thành phố lớn nhất 300 km, là chỗ mà nhiều năm trước Hoa Quốc đã sửa sang không ngờ đến lúc tang thi bạo phát lại dùng được. Trụ sở nằm dưới lòng đất có hình giống hạt nhân, tổng cộng 32 tầng. Mặt trên cùng của tầng thứ nhất gọi là tầng 0, giữa trung tâm trụ sở là Quảng trường được khắc đại điêu, phân ra vô số điều xạ tuyến* giống như các hành lang, các hành lang này lại dẫn tới các tầng khác nhau. Tầng 20 là nơi ăn uống và giải trí, tầng 10 nằm dưới lòng đất là sở nghiên cứu và là văn phòng của Hoa Quốc, mà tầng sâu nhất dưới lòng đất, không ai biết nó là cái gì.

Chu Mạc đi thẳng một đường thông qua hành lang màu trắng gần 5’, mới đến được thang máy lên tầng 10.

Căn cứ này không phải căn cứ lớn nhất Hoa Quốc, nhưng cũng ở được khoảng 200 ngàn người. Bởi vì nó nằm ở gần thành phố, nên người sống sót ở đây phần lớn là những kẻ có máu mặt trong xã hội.

Đến tận thế, tiền không phải vạn năng, chỉ có năng lực mới quyết định tất cả. Căn cứ Nhất Linh cũng thế, bởi vì bạo phát tang thi đến bất ngờ, căn cứ này cũng mới xây dựng xong mấy năm gần đây, như yếu phẩm vẫn đầy đủ.

Những người đi vào căn cứ đều dựa trên năng lực và điểm cống hiến để tìm nơi ở và phân chia đồ ăn, điểm cống hiến có thể dùng để đổi vật tư, cũng có thể dùng số lượng tang thi bị giết mà đổi, diệt càng nhiều tang thi thì điểm cống hiến càng lớn. Nếu sức chiến đấu và cống hiến ít, chẳng hạn như β, chỉ có thể ở từ tầng 1 đến tầng 3, nhà ở rất nhỏ, người cũng rất nhiều, giống như ở kí túc xá quy mô lớn, lượng nước và điện dùng hàng ngày đều bị hạn chế.

Mà càng ở tầng thấp  thì chỗ ở càng lớn, người ở càng ít, như tầng 20, đều là α và Ω cấp S, chỉ có 1, 2β, nhưng đều là giáo sư có chức vị quan trọng.

Năng lực của Chu Mạc tuy cao, nhưng cũng chẳng thể so sánh được với chiến sĩ α, gia nhập căn cứ Nhất Linh hơn một năm, anh mới lên đến tầng 10. Tầng này β rất ít, phần lớn là α và Ω cấp B.

Chu Mạc đứng trong thang máy, thang máy đang đi xuống, cách cánh cửa pha lê trong suốt có thể nhìn tình huống bên trong mỗi tầng.

Đối diện chính là quảng trường cỡ lớn, chỗ ngồi vô số, ăn cơm và tám chuyện mọi người đều tụ tập ở đây. Những ai không ra ngoài giết tang thi đều tụ tập chỗ này bàn tán, lại có một số người nhìn về phía thang máy.

Chu Mạc tóc đen mắt đen, trưởng thành cũng dễ nhìn, có thể nói là anh tuấn, trên người lại mang một thanh kiếm lợi hại, người ở tầng 10 đều biết anh. Không ít người còn từng tận mắt “quan sát” nam chính Chu Mạc trong một vở kịch lớn…

Chu Mạc đứng ở trong thang máy, mỗi tầng đi xuống những người thấy anh đều có phản ứng khác nhau.

“A, là β kia…”

“Đẹp trai thật, dáng người cùng tốt…”

“Xem video hoàn toàn khác… Đúng là nhìn người thật vẫn tốt hơn!”

“Mấy người ai có video gửi tôi với, anh ta không phải người bị α làm đến khóc kia à?”

“Được, chuyển cho tôi 100 điểm cống hiến tôi sẽ gửi cho cậu.”

“Đậu! Anh đúng là đồ ăn cướp mà. Phải giết 100 con tang thi mới được 100 điểm đó.”

“Chê đắt thì thôi vậy, tôi là bán với giá ưu đãi rồi đấy, nghe nói từ tầng 10 trở xuống đều bán 500 điểm cống hiến.”

Than máy đi xuống, phút chốc đã đến tầng 10.

Không chú ý đến ánh mắt của người khác, Chu Mạc đi nhanh qua đại sảnh, tìm phòng của mình, vào phòng khóa cửa, thân thể lúc này mới thả lỏng.

Lúc mới gia nhập căn cứ, anh cũng từ tầng 3 mà bò lên dần dần, cố gắng chém giết tang thi mới lên được tầng 10 để có một gian phòng riêng biệt. Gian phòng này khá nhỏ nhưng vô cùng sạch sẽ, tường sơn màu trắng chưa tới 30m², có phòng vệ sinh riêng, không sợ cắt điện, còn có thể tự nấu ăn.

Thời điểm tang thi bạo phát, có thể ở một nơi như này anh đã thấy mãn nguyện lắm rồi.

Đặt balo xuống, sắp xếp lại vật tư, Chu Mạc mở cửa phòng tắm đi tắm.

Buồng tắm rất nhỏ, chỉ đủ để một người quay người.

Mở khóa van, điều chỉnh, nước nóng từ trên vòi rơi xuống.

Giống như 3 năm trước, tang thi chưa xuất hiện, trong phòng tắm ở võ quán, anh cũng tắm như này…

Ở nhà đợi nửa năm, ăn hết thức ăn, Chu Mạc mới đứng dậy rời nhà.

Dọc đường, giết vô số tang thi, cứu vài người, vài lần suýt nữa bị tang thi cắn, trở thành tang thi.

Đi tới thành phố cùng một nhóm người, gần nửa năm mới đến được căn cứ này.

Anh ở đây hai năm, tang thi bị giết nhiều nhưng người trở thành tang thi cũng không ít.

Phần lớn thế giới bị biến thành phế tích, bên ngoài là tiếng tang thi gào thét vì đói bụng, bởi vì vấn đề dân số, người sống sót còn lại phần lớn là α và Ω.

Β vốn không có năng lực đã ít còn ít hơn…

Chu Mạc có chút mơ hồ, cái trán ướt đẫm chạm vào vách tường, β nhất định sẽ biến mất sao …

Nhưng anh mơ hồ không lâu, phía sau một cơ thể ấm nóng dán lên khiến cả người cứng ngắc.

Anh trở tay chém ngược người phía sau, quay người một chạy đi, nhưng tốc độ của người kia còn nhanh hơn, nắm lấy tay anh, một cánh tay khác siết chặt vòng eo, thuận thế kéo anh vào lòng.

“…” Chu Mạc bị hạn chế, người có thể tự do ra vào phòng anh, chỉ có một người. Thân thể không tự chủ mà run rẩy, nhưng anh cố gắng bình tĩnh, ánh mắt cứng rắn nhìn vào người đàn ông trước mặt.

Người này rất cao, đỉnh đầu gần chạm tới trần nhà, ánh đèn chiếu xuống khuôn mặt, có thể nhìn rõ hình dạng hai má, sắc bén mà cứng cáp (???)

Buồng tắm vốn chật hẹp nay càng trở nên chật hơn.

“Chu Mạc…” Thanh âm trầm thấp, có chút khàn khàn vô cùng từ tính. Hắn cúi đầu ngửi mùi vị trên người Chu Mạc, tín tức tố của β rất nhạt, hạ thân vô liêm sỉ cọ vào người anh.

Cảm nhận được độ cứng của thứ kia, mặt Chu Mạc tái nhợt: “Nhung Ngạn, anh…” Chu Mạc vừa tức vừa sợ, cả người run lên.

(Xưng anh có ổn không nhỉ, hay ngươi ?__?)

“Mạc, sờ nó một chút, mấy ngày không gặp em, nó nhớ em lắm đó…” Thaanh âm trầm khàn, lại mang theo chút làm nũng.

Cả người Chu Mạc cứng ngắc, tay anh bị hắn đặt ở hạ thân, cách quần mà sờ soạng cực đại kia.

Chu Mạc căng thẳng nuốt nước miếng, tay cũng không dám động, tùy ý theo động tác của nam nhân, khiến vật không giống người thường kia trở nên cứng rắn, tráng kiện.

“Nhung Ngạn, đừng như vậy, chúng ta nói chuyện chút…” Giọng anh run run, cảm nhận được tay nam nhân chạm đến mông mình, người càng thêm run rẩy.

“Được a, nói gì đây, Mạc, em nói đi…” Thanh âm nhàn nhạt, hô hấp nóng bỏng vang bên tai Chu Mạc, lỗ tai vốn mẫn cảm trở nên ửng hồng.

“Nhung Ngạn, anh bỏ ra đi… Bỏ ngón tay của anh ra.” Chu Mạc căng thẳng thở hổn hển, thân thể lùi lại trốn tránh “ Chúng ta ra ngoài nói chuyện, chỗ này quá nhỏ không nói được.” Cả tuần gộp lại anh cũng không nói được nhiều như hôm nay, anh hồi hộp cũng rất hoảng sợ…

Lấy ngón tay dính nước từ cơ thể β ra, Nhung Ngạn bên tai Chu Mạc cười cười “Được, Mạc… Nghe em.” Dứt lời, như có như không cúi đầu hôn lên tuyến thể Chu Mạc, cảm giác được người anh cứng ngắc, hắn mới chậm rãi dời đi.

“Em ra ngoài trước đi, ta tắm trước, lát nữa sẽ nói chuyện cùng em.” Thanh âm trầm thấp từ tính nhưng mang theo ôn nhu vang bên tai Chu Mạc. Nhưng Ngạn hôn lên vành tai anh, rồi mới thả người ra ngoài.

Thoát khỏi vòng tay Nhung Ngạn, Chu Mạc cảm thấy trút được cả gánh nặng, quấn khan tắm quanh người anh mau chóng rời khỏi, nhưng Nhung Ngạn từ tốn mở miệng

“Mạc, bé ngoan, chờ ta ở ngoài, đừng chạy lung tung. Nếu không, em biết hậu quả thế nào rồi đấy…” Thanh âm vẫn ôn nhu như cũ, thấy Chu Mạc run lên, trước khi đóng cửa anh liếc mắt nhìn nam nhân đang tắm kia một cái.

Ngũ quan Nhung Ngạn vô cùng tinh xảo, nước rơi trên gò má nam nhân, làm ướt lông mi, mái tóc, thủy châu óng ánh chạy dọc theo thân thể hắn…

Đã là tận thế năm thứ 3, da dẻ hắn vẫn vô cùng tốt, không bởi vì ánh nắng chói chang của mặt trời, vẫn như cũ trắng nõn nhẵn nhụi.

Tướng mạo hắn có thể nói là vô cùng hoàn mỹ, vừa nhìn sẽ khiến người ta nghẹt thở lại vô cùng kinh diễm, nhưng tướng mạo hắn lại không mang chút nào nữ tính mà có khí khái nam nhân, lại mang theo ôn nhu như một vị thân sĩ. Đôi mắt hẹp dài màu nâu nhạt, bên trong như có những vì sao lấp lánh, khiến người khác cảm nhận được tình yêu cuồng nhiệt của nam nhân. Nếu trước tận thế hắn trở thành minh tinh, tuyệt đối sẽ là một thần tượng hoàn mỹ. Khi nghe được giọng nói trầm thấp từ tình cùng ý cười ôn nhu của hắn, Chu Mạc càng hó kiềm chế…  Dáng người hắn vô cùng tốt, trải qua 3 năm chém giết tang thi, thân thể thon dài trở nên cường tráng, cơ ngực cơ bụng săn chắc, hai chân thon dài mang theo khí lực vô cùng lớn, tùy ý đá một cái cũng khiến tang thi vỡ đầu.

Lúc chưa đối mặt với tận thế, Chu Mạc chưa bao giờ nghĩ anh sẽ biết một người đàn ông ưu tú như thế, đến tận bây giờ anh vẫn còn chút hoang mang.

Bởi vì —– Nhung Ngạn là α, α đỉnh cấp.

Hơn nữa… hắn còn là α cường bạo anh vô số lầ.

Mang theo tâm tình phức tạp, Chu Mạc đóng cửa lại. Ngồi trên giường chưa đến 1s, anh sốt sắng nhìn về cửa phòng tắm. Lấy máy sấy tóc ra cắm điện vào, anh mở tủ lấy một cái T-shirt màu đen cùng với quần hoa rực rỡ mặc vào. Toàn bộ quá trình chưa đến 1’.

Không tiếng động nhấc balo lên, Chu Mạc lặng lẽ lùi về sau, nhẹ nhàng mở cửa phòng, chạy ra ngoài.

Anh cố dùng tốc độ nhanh nhất lao đến thang máy. 10, 9, 8, 7… 1, 0. Cho đến khi đi đến tầng cao nhất của quảng trường, Chu Mạc chạy vội ra căn cứ.

Quãng đường vốn dùng 5’ để đi, anh chỉ dùng có 2’ thì chạy tới chỗ đăng kí xuất nhập. Nhân viên trông coi thấy Chu Mạc mồ hôi đầy người chạy tới, cười nói đưa đồng tử cùng vân tay Chu Mạc đặt vào máy kiểm tra.

“Không phải vừa về à, lại ra ngoài tiếp sao?”

Chu Mạc căng thẳng quay về phía nhân viên kiểm tra cười cười, kiểm tra chỉ có 2s là xong mà anh cảm thấy dài như cả thế kỷ.

Ghi chép xong xuôi, Chu Mạc không quay đầu lại đi thang máy lên mặt đất.

Mãi cho đến lúc này anh mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng lúc này cửa thang máy mở ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.