Chỉ là sau này Chúc Diệu Uyên nhắc lại sự kiện này với Chung Văn Nhiễm, Chung Văn Nhiễm chỉ dùng ba từ đánh giá hắn: Đồ lưu manh.
Khi ấy Chúc Diệu Uyên còn chưa biết hắn đã làm một chuyện lớn mà trước nay chưa ai dám làm, Chung Văn Nhiễm là omega duy nhất trong khoa bọn họ, còn là một omega ngàn năm hiếm gặp, vừa xinh đẹp lại còn là omega, mơ ước anh có khối người, chỉ có điều ngại tính cách anh nên chưa từng có ai dám công khai theo đuổi, đều là ám thị một hồi, thấy anh không đáp lại cũng từ bỏ.
Mà trên người anh dính pheromone alpha chỉ hít nhẹ đã ngửi thấy, nên sau khi trở về bị rất nhiều người quen bắt gặp, một truyền mười mười truyền trăm, không quá một ngày, alpha toàn khoa đều biết mình đã thất tình.
Chúc Diệu Uyên vui mừng hớn hở trở lại nơi đoàn omega đang náo loạn, lại thấy trên đường phố người người tụ thành vòng tròn, tập thể trong vòng bảo trì yên lặng, người ngoài vòng xì xào bàn tán:
“Chết người rồi chết người rồi, hình như dẫm chết một Alpha.”
“Trời đất, dẫm chết á? Xui xẻo quá đi mà.”
“Có thể lách vào bên trong nữa không? Tôi muốn nhìn.”
“Không thể___Ơ ở đây có quân nhân! Nhường đường cho hắn đi!”
Chúc Diệu Uyên bất ngờ không kịp phòng bị lại trở thành cái đích cho mọi người chú ý, phần lưng mới vừa rồi bị đấm đá dẫm đạp vẫn còn ân ẩn đau nhức, nhưng hắn chỉ có thể cố gắng bình tĩnh, bước xuyên qua đám omega rõ ràng đang hoảng sợ này nhìn về phía bên trong.
Toàn bộ phía trong đã được chăng dây vàng bao quanh, có mấy chiến hữu hắn quen biết đang thủ ở đó, hắn đi qua, thấp giọng hỏi: “Người đã chết?”
Chiến hữu nói với hắn, alpha này bị người đẩy xuống khỏi sân ga, đầu tiên là bị quăng ngã sau đó bị giẫm đạp, đến khi phát hiện ra đã không còn hô hấp, bọn họ chỉ có thể tạm thời khống chế hiện trường ổn định, xem bên trên hạ lệnh xử lý như thế nào.
Tâm trạng Chúc Diệu Uyên nặng nề.
Trong lòng, hắn cảm thấy nhóm omega này quả thật là gây rối vô cớ, quốc gia đối xử với bọn họ tuy rằng không đến abo tam tính bình đẳng, nhưng cũng vẫn là bảo vệ, trân trọng trước nay chưa từng có.
Các alpha bảo vệ bọn họ khỏi chiến tranh tang tóc, vững vàng giữ cho quốc gia này hòa bình, nhưng hoạ ngoại xâm còn chưa giải quyết, bây giờ lại nổi lên nội ưu.
Hắn nhận ra alpha đã tử vong này, bọn họ còn cùng nhau chi viện cho tiền tuyến những tháng ngày pháo lửa ngập trời đều chịu đựng qua, nhưng lại chết trong trận khởi nghĩa gần như giống chuyện tiếu lâm này, chết vì một loại nguyên nhân càng buồn cười hơn thế.
Người bên ngoài vòng vẫn đang bàn tán, có nhỏ giọng thì thầm, có lớn tiếng hô hoán, tiếng ồn ào chiếm cứ toàn bộ đường phố, lọt vào trong lỗ tai, giống như phía bên kia tầng vải thưa ngăn cách là một thế giới hoàn toàn khác.
Bỗng nhiên Chúc Diệu Uyên không nhịn nổi nữa, rút súng ra, hướng lên bầu trời bắn một phát, trong vài giây yên lặng ngắn ngủi hắn hô lên: “Nghiêm, hạ mũ! Cúi chào!”
___Toàn bộ hiện trường nhìn bọn họ đồng loại đứng nghiêm, hạ mũ xuống, thực hiện quân lễ cực kỳ tiêu chuẩn với người chiến hữu tử vong.
Ngày Chúc Diệu Uyên xuất viện ấy, Chung Văn Nhiễm vẫn mua cơm cho hắn như cũ, bác sĩ nói yêu cầu kiêng khem ăn uống của hắn không nhiều lắm, vì thế bữa cơm anh mua hôm nay này chính là bữa cơm phong phú nhất hắn ăn trong khoảng thời gian ở bệnh viện.
Hắn không chú ý hình tượng khi ở trước mặt Chung Văn Nhiễm như khi trước nữa, thậm chí còn nhiều thêm vài phần thân cận và quen thuộc, không phải cái kiểu cố tình tỏ vẻ thân, mà là giống như bọn họ thật sự đã sống cạnh nhau rất nhiều năm rồi vậy.
Rất nhiều lúc Chung Văn Nhiễm cảm thấy khó hiểu, bởi Chúc Diệu Uyên luôn biết anh thích ăn thứ gì, không thích ăn thứ gì, thậm chí còn quen thuộc hơn so với chính bản thân anh.
Có những lúc bọn họ yên lặng ở cạnh bên nhau, anh đọc sách, còn Chúc Diệu Uyên thì xử lý công việc, đến lúc anh phải đi, mới vừa đứng lên Chúc Diệu Uyên liền vươn tay ra ôm lấy anh.
Anh ngã vào trong lòng hắn, Chúc Diệu Uyên cúi đầu, môi vừa mới đụng tới mặt anh lại cứng đờ người lùi lại, như là mới bừng tỉnh khỏi giấc mộng, nói: “Ngại quá, có chút…… không kiềm lòng nổi.”
Chung Văn Nhiễm chưa nói gì cả___anh cảm thấy động tác của Chúc Diệu Uyên quá điêu luyện, giống như là lẽ dĩ nhiên, làm anh cũng không kiềm lòng nổi mà bị mê hoặc.
Sau khi xuất viện, mỗi người bọn họ quay trở lại công việc, Chúc Diệu Uyên lại tiếp tục đưa đón Chung Văn Nhiễm đi làm tan làm, hai người đều ăn ý không nhắc lại câu muốn buông tay ngày trước của hắn.
Đến cuối tuần, Chúc Diệu Uyên trở về nhà chính một chuyến.
Lúc hắn tới nhà, Chân Tổ Thu đang dắt Mạc Mạc đi dạo trên con đường ven hồ, Mạc Mạc đã lớn hơn không ít, được chăm cho tròn vo như quả bóng, nhìn thấy hắn liền lập tức lắc đuôi quầy quậy.
Chúc Diệu Uyên dừng lại trong ánh mắt hiền hòa của Chân Tổ Thu, hắn không có biểu tình gì, bảo tất cả các hộ công vào nhà, Mạc Mạc thì ở lại, cọ cọ dụi dụi vào bắp bắp chân hắn.
Chân Tổ Thu hỏi: “Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Không có gì,” Chúc Diệu Uyên vừa nói vừa chạm lên cổ áo bà, mặc dù Chân Tổ Thu rất khó hiểu nhưng lại chẳng tránh, sau vài giây, hắn lấy một chiếc máy nghe lén mini từ trong cổ áo bà ra, cố ý nói về phía máy nghe lén, “Chỉ là omega lần trước con nói với mẹ ấy, anh ấy đã từ chối con.”
Chân Tổ Thu nhìn chằm chằm máy nghe lén___ Mặc dù bình thường bà không tiếp xúc với loại đồ vật này, nhưng vẫn biết máy nghe lén là cái gì.
Bà kinh ngạc trợn to hai mắt, che miệng lại.
Chúc Diệu Uyên lấy một cục dinh dính từ trong túi mình ra, sắc mặt tự nhiên lấp kín miệng máy nghe lén lại, nhìn vào ánh mắt hốt hoảng của mẹ mình, nói: “Được rồi, xung quanh có thể còn có người giám thị, mẹ hãy hết sức nhỏ giọng.”
Chân Tổ Thu thu lại biểu tình, nhưng nước mắt lại cứ trào ra, giọng nói bà hơi nghèn nghen: “Con…”
Chúc Diệu Uyên nói: “Con đã nhớ lại hết rồi.”
Cũng nhớ ra được cha của hắn___rốt cuộc đã chết thế nào.
Cao tầng đế quốc và nhà bọn họ giao thoa cũng không nhiều, Chúc Bác An chưa bao giờ tham chính, cũng không không qua lại với những người có thân phận nhạy cảm, ông chỉ làm một thương nhân khắp người đầy mùi tiền, tới tuổi trung niên, công thành danh toại, thuê một trang viên ngày ngày câu cá cũng rất tốt.
Lòng với sự nghiệp của Chúc Bác An mạnh mẽ, đồng thời cũng rất chăm cho gia đình, mấy năm Chúc Diệu Uyên đi lính kia chính là lần hai cha con bọn họ xa nhau lâu nhất, cũng là mấy năm công ty hỗn loạn nhất.
Nhưng hết thảy mọi thứ này Chúc Diệu Uyên đều không hề hay biết.
Hắn đang yêu đương.
Khi đó hắn đang trong giai đoạn yêu đương nồng nhiệt nhất với Chung Văn Nhiễm, hắn theo đuổi Chung Văn Nhiễm hơn nửa năm, từ lúc xác định tâm ý đến ở bên nhau, hắn đã xin nghỉ phép vô số lần, bị thượng cấp khiển trách vô số lần, nhưng trái tim vẫn mãi mãi bổ nhào vào Chung Văn Nhiễm, lần đầu tiên hắn cảm nhận được thể nào là nhung nhớ đêm ngày, mất hồn mất vía.
Toàn bộ trường Chung Văn Nhiễm đều biết anh bị một tên alpha quấn quýt hơn nửa năm trời, đi ra đi vào đều thấy cả hai, sau này ở bên nhau rồi liền dính nhau như kẹo kéo, chính là cái kiểu chỉ cần đứng cạnh họ một hồi là bị thồn ngọt đến rụng răng đó đó.
Bởi vì Chúc Diệu Uyên thích hôn anh, đủ loại góc độ, đủ loại địa phương, chốn không người liền ôm lấy anh hôn hôn hít hít, có lúc còn vì đòi hôn mà giở trò con bò, thí dụ như bảo anh cùng chơi trò chơi gì đó.
Chung Văn Nhiễm thua liền hôn hắn một cái, hắn thua cũng hôn Chung Văn Nhiễm một cái.
Thế nào cũng đều là hắn được sơ múi.
Đến nay Chúc Diệu Uyên nhớ lại trên mặt vẫn còn nở nụ cười, có lẽ bởi vì đang ở trước mặt Chân Tổ Thu, nụ cười kia cũng chẳng sâu.
Bởi vì trong lúc hắn đang ngọt ngọt ngào ngào, cha hắn – Chúc Bác An đang sứt đầu mẻ trán xử lý các loại vấn đề, có khi là công ty hợp tác đột ngột đổi ý, có khi là nhân viên trình độ kém phạm lỗi tạo thành tổn thất.
Đều là mấy chuyện hao tâm tổn lực, tất cả mọi người đều cho rằng chẳng qua chỉ là ngoài ý muốn, cho tới sau này___công ty hợp tác kia có phát triển tốt hơn, nhân viên phạm lỗi từ chức đến công ty lớn khác.
Tựa như chỉ cần đối nghịch với nhà bọn họ, là có thể đổi được một tương lai tốt đẹp hơn vậy.
Chúc Diệu Uyên nghiến răng nghiến lợi: “Là Viên Bách Xuyên, trước khi con mất trí nhớ đã tra ra được hắn, nhưng là bị hắn xuống tay trước một bước, dùng thôi miên bóp méo ký ức của con.”
Cái gọi là cao tầng, chẳng qua chỉ là một ổ yêu quái mánh khóe thông thiên, xấu xí bẩn thỉu thôi.
Bọn chúng lấy Viên Bách Xuyên cầm đầu, gần như có thể khống chế cả quốc qua, bọn chúng mưu toan chuộc lợi, máu lạnh, lại âm hiểm, ngày ngày có phóng viên đưa tin bọn họ từ tâm, bác ái, nhưng chẳng có lấy một người dám nói thật.
Quốc vương cũng bị quyền lợi của bọn chúng che mờ mắt, dùng bốn chữ “coi trời bằng vung” để hình dung bọn chúng cũng không quá đáng.
“Mấy ngày trước con đã xem qua, có một vài khoảng thu nhập trong công ty cứ luôn vô duyên vô cớ thiếu sót, chảy đến một tài khoản không biết tên, “Chúc Diệu Uyên nói, “Kế toán làm rất khôn khéo, lúc con mất trí nhớ mới mãi không phát hiện ra…”
Mạc Mạc đột nhiên hướng về một phía lắc đuôi kêu lên, Chúc Diệu Uyên cúi đầu xuống nhìn Mạc Mạc, khóe mắt loáng thấy đằng sau một cái cây vừa có vạt áo vội vàng lướt qua, hắn lập tức ngẩng đầu, vẻ mặt như không có chuyện gì xảy ra: “Mẹ hãy tự chăm sóc tốt cho mình, hãy nhớ đừng bứt dây động rừng.”
Hắn kéo miếng cao su đang chặn trên miệng máy nghe lén trong tay xuống, sau đó vứt nó đi, làm bộ như là vô tình rớt mất.
Hai mắt Chân Tổ Thu đỏ bừng, khóc đến mức hơi sưng lên, bà biết càng che đậy lại càng có vấn đề, liền không che giấu nữa, được Chúc Diệu Uyên đỡ vào nhà.
Hai hộ công đi tới, bà liền nhìn về phía Chúc Diệu Uyên nói: “Mẹ và cha con đã âm dương tách biệt, con phải biết quý trọng những ngày tháng được chung sống với người con yêu thương, dù cho cậu ta vẫn chưa chấp nhận con đi nữa.”
Chúc Diệu Uyên gật đầu: “Vâng, con sẽ quý trọng anh ấy hết mức có thể.”
“Làm cha mẹ, nhìn thấy con mình khó chịu, trong lòng cũng không dễ chịu được,” Chân Tổ Thu nắm tay hắn, “Đây đã là lần thứ hai mẹ nói rồi, có rảnh rỗi nhớ đưa cậu ấy tới, mẹ muốn nhìn xem cậu ấy ra sao.”
Bà cứ nói cứ nói rồi lại như sắp khóc vậy, Chúc Diệu Uyên vội vàng an ủi, hai người lại trò chuyện thêm mấy câu bình bình nhạt nhạt.
Lúc phải đi, Chân Tổ Thu đi theo tiễn Chúc Diệu Uyên tới tận ngoài cửa, Chúc Diệu Uyên từ trong xe quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt đang đè nén bi thương đến cực độ của mẹ mình.
Trong lòng hắn đã là hận, còn thêm khó chịu.
*
Chúc Diệu Uyên gặp lại được Chung Văn Nhiễm là ở trong sân trường Chung Văn Nhiễm.
Từ sau khi hắn làm xong nhiệm vụ trở về, liền thường xuyên thất thần, có lúc nhớ đến ánh mắt hàm chứa ngại ngùng lại mang theo phẫn nộ của Chung Văn Nhiễm, có lúc lại nhớ đến mùi hương pheromone dễ chịu trên người anh kia, còn có xúc cảm mềm mại lúc bàn tay anh đặt trong lòng bàn tay hắn nữa.
Lúc ấy không cảm thấy có bao nhiêu mập mờ, khi nghĩ lại thì, trong lòng lại chỉ còn lại mấy ảo tưởng kiều diễm, mấy lần nghĩ đến là tim gan ngứa ngáy.
May mà hắn đã hỏi được tên và trường học của anh, cho dù tìm một người trong hàng nghìn hàng vạn người trong trường học cũng không phải dễ dàng, nhưng chỉ cần có lòng, không đến nỗi không dò la được nổi một omega.
Vì thế hắn xin quân đội nghỉ phép, mặc thường phục xâm nhập vào trường học Chung Văn Nhiễm.
Khi ấy đang là mùa xuân, trong sân trường có rất nhiều hành lang cỏ, trồng không ít cây cối hoa cỏ, phần lớn trong đó đã hoàn toàn nở rộ, hương hoa tỏa ra không khí luồn lách tới khắp các ngóc ngách, thơm đến thấm đẫm lòng người.
Hắn đi trên con đường nhỏ bằng đá cuội, khoan thai chậm rãi bước đi trong bầu không khí khoan khoái thơm mát.
Cứ đi như vậy trong chốc lát, trong sắc xuân tràn ngập bầu trời, hắn nghe thấy có người hô: “Chung Văn Nhiễm!” Giọng nói như là gần sát bên tai.
Chúc Diệu Uyên liền quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy Chung Văn Nhiễm đang ngồi trong đình nhỏ*, trước mặt anh bày rất nhiều sách đều đang được mở ra, anh cúi đầu chăm chú xem sách, cũng không nghe thấy có người gọi mình.
*Đình dùng để nghỉ chân, ngồi chơi xơi nước hóng mát các thứ
Cằm của anh rất nhọn, lúc nghiêng mặt độ cong liền rõ ràng hơn, lúc rủ mắt xuống lông my anh rất dài, tựa như lông vũ màu đen vậy.
Ngày không lạnh, anh chỉ mặc độc một chiếc áo mỏng, cánh tay nhỏ nhỏ hơi giơ lên lật sách, quần áo cũng kéo lên, lộ ra da thịt trắng nõn trơn mịn, đường cong uyển chuyển đẹp mắt.
Bức tranh này, như là bước ra từ giấc mơ của Chúc Diệu Uyên vậy, hắn không nỡ chớp mắt, cứ ngây ngốc nhìn chằm chằm lấy anh, cho đến khi Chung Văn Nhiễm cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của hắn mà nghi ngờ quay đầu.
Vừa mới đối mắt, anh cũng liền ngây ngẩn.
Chỉ có điều anh ngây ngẩn là vì kinh ngạc, bản chất không hề giống với Chúc Diệu Uyên, ngay sau đó phản ứng đầu tiên của anh đó chính là dọn sách chạy lẹ!
Nhưng Chúc Diệu Uyên vất vả lắm mới gặp được anh, làm sao có thể để anh ngay dưới mắt mình chuồn đi mất hả? Bước dài bước xông lên phía trước cản đường anh lại: “Sao vừa nhìn thấy tôi em liền chạy thế?”*
*Vì lúc này Chúc Diệu Uyên tưởng mình lớn hơn Nhiễm Nhiễm nên đổi lại xưng hô nha:))) tác giả có nhắc trong mấy chương sau đó
Mặc dù Chung Văn Nhiễm rất muốn trả lời hắn một câu rằng “Anh cũng không tự xem xem anh đã làm ra chuyện gì”, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được, rầu rĩ nói: “Tôi còn có việc.”
Người bạn học gọi anh thấy tình huống bên này không ổn, sau khi đến gần, đột nhiên ngửi được mùi pheromone vì vui mừng quá độ mà phóng thích trên người Chúc Diệu Uyên, nhất thời đờ người ra, phát hiện mùi hương rất quen thuộc, hình như là một với mùi hương mấy ngày trước ngửi được trên người Chung Văn Nhiễm.
Cậu ta nhìn ánh mắt hai người, dáng đứng cũng rất mập mờ, liền vội vàng lùi về phía sau đi truyền tin đồn cho mấy alpha.
“Chuyện gì vậy?” Chúc Diệu Uyên nhướng mi, cười như không cười, “Bạn học vừa gọi em cũng chạy rồi.”
Chung Văn Nhiễm ôm sách, không dám nhìn vào mắt hắn, vụng về đổi đề tài: “Không phải anh là quân nhân sao, sao lại ở trong trường học chúng tôi?”
Thật ra thì đáp án của câu hỏi này có rất nhiều, hắn có thể mượn rất nhiều cớ, thập chí có thể nói láo.
Nhưng khi hắn nhìn thẳng vào ánh mắt của Chung Văn Nhiễm, đôi môi hồng hào của anh, cảm thấy___là alpha thì nên ngay thẳng chút, nhìn trúng một người cũng chẳng phải chuyện gì mất mặt cả.
Nhất là ở trước mặt người trong lòng.
Vì thế hắn dừng lại trong chốc lát, nói: “Từ hôm ấy sau khi trở về, tôi vẫn luôn nhung nhớ em.”
Chung Văn Nhiễm có chút ngơ ngác, như là nghe không hiểu.
“Tôi muốn xin lỗi vì hành động thô lỗ ngày hôm ấy, sau khi trở về tôi đã suy ngẫm lại rất lâu, tự tiện dùng nước miếng khử độc cho một omega quả thật quá là không lễ phép.”
“Nếu như anh vì điều này mà tới tìm tôi,” Chung Văn Nhiễm nói, “Vậy tôi tha thứ cho anh, không sao đâu.”
“Không, không phải,” Chúc Diệu Uyên bước lên trước một chút, ho khan hai tiếng, hai cái tai lặng lẽ đỏ lên, “Tôi còn suy nghĩ một vấn đề khác nữa rất lâu, lúc nhìn thấy em khi nãy, trong lòng hình như đã có đáp án.”
Chung Văn Nhiễm lui về phía sau: “Cái gì?”
Chúc Diệu Uyên ép anh tới cạnh bàn, lại không dám tùy tiện giơ tay đụng chạm anh, trong ánh mắt tựa như cất giấu đốm lửa, muốn thiêu cháy Chung Văn Nhiễm: “Tôi nghĩ, tại sao tôi lại dùng nước miếng của chính mình khử độc cho em?”
Tất nhiên Chung Văn Nhiễm không thể nào trả lời được câu hỏi kỳ cục này, thế nhưng cảm giác vừa xấu hổ lại tức giận ngày đó lại ùa đến, làm anh không biết làm sao.
“Tôi cảm thấy là bởi vì…” cục xương trên cổ họng Chúc Diệu Uyên trượt lên trượt xuống, “Ánh mắt đầu tiên tôi nhìn thấy em, đã động tâm tư khác lạ với em mất rồi.”
…
Cả cuộc đời Chúc Diệu Uyên lần đầu tiên tỏ tình lại làm cho giống như đang đùa giỡn người ta vậy, ngữ khí vừa hạ lưu lại xấu xa, nhưng có trời mới biết hắn chẳng qua chỉ muốn biểu đạt trái tim đang rung động của mình với Chung Văn Nhiễm mà thôi.
Hắn đánh vòng tay lái, quẹo vào tiểu khu nhà Chung Văn Nhiễm, trên điện thoại hiện lên tin nhắn Trương Thông gửi tới.
Sau khi dừng xe, hắn cầm lên nhìn một cái___lại là chuyện liên quan đến Dương Gia, lần này là báo rằng hắn tra ra cậu ta gần đây đang làm việc trong văn phòng của Chung Văn Nhiễm, đồng thời vẫn đang đầu cơ trục lợi dược vật vi phạm.
Những dược vật bán được tiền kia, cuối cùng sẽ bị chuyển vào một tài khoản không biết tên, lai lịch của đối phương quá lớn hắn không dám tùy tiện tra, chỉ có thể gác lại trước đã.
Chúc Diệu Uyên vẫn không nói cho hắn chuyện mình khôi phục trí nhớ, nhưng hắn quyết định giấu đi trước đã, liền trả lời: Vậy thì đừng tra nữa.
Ban đầu hắn đi nhập ngũ, tổng cộng ở bộ đội bốn năm, trong trường học cho hắn báo đưa cá đại học phổ thông, trực tiếp là theo như nghỉ học để tính, hai năm đầu lên đại học hắn căn bản không học hành gì, sau này xuất ngũ rồi lại dùng khoảng thời gian hai năm còn lại học chương trình học của bốn năm, hai năm này so với huấn luyện trong bộ đội còn mệt hơn, hắn còn tưởng cả đời mình sẽ không quên nổi những ngày tháng ấy.
Kết quả cứ thế mà quên mất, còn quên sạch bách, người khác thay đổi ký ức của hắn, còn mạnh mẽ nhét một người “bạn” vào, mà hắn lại cứ một mực không cảm thấy gì không đúng.
Nghĩ tới đây, Chúc Diệu Uyên lại nhớ lại mấy năm trống trải quạnh hiu ấy, không có Chung Văn Nhiễm, không có tình yêu ấm áp của cha mẹ, hắn cứ ngu ngu ngơ ngơ như vậy mà sống, thậm chí chỉ cần bất cẩn chút thôi là phải cứ thế sống trọn một đời.
Hắn châm điếu thuốc, mới vừa mở cửa sổ ra liền nhìn thấy Chung Văn Nhiễm đương bước ra khỏi cửa, trong tay đang xách túi rác định vứt.
Vứt rác xong, Chung Văn Nhiễm nghiêng đầu qu, tầm mắt đảo qua xe Chúc Diệu Uyên, ngay sau đó liền ngừng lại.
Chúc Diệu Uyên dập tắt đầu thuốc, mở cửa xe bước ra ngoài, giơ tay về phía anh vẫy vẫy: “Bé cưng, qua đây.”
Chung Văn Nhiễm có chút ngập ngừng, thấy xung quanh không người, vẫn là ngoan ngoãn đi qua đó, bước tới bên cạnh hắn, ngẩng đầu nhìn hắn: “Sao cậu lại tới đây vậy?”
“Đương nhiên là…” Chúc Diệu Uyên cúi đầu, nhân lúc anh không chú ý hôn trộm một cái lên trán anh, “Nhớ anh rồi.”
Chung Văn Nhiễm che trán, hai bên tai có chút đỏ, một lát sau mới bình tĩnh lại, nói: “Cậu có thể gọi điện cho tôi.”
Chúc Diệu Uyên thấy anh một vẻ nghiêm trang lòng dạ lại ngứa ngáy khó chịu, muốn nhéo má anh một cú thật mạnh rồi ngoạm cho hai phát, nhưng hắn vẫn nhớ Chung Văn Nhiễm cũng đã quên mất hắn, liền nhịn xuống.
“Đúng rồi,” Chung Văn Nhiễm đột nhiên nhớ đến gì đó, vẻ mặt bình tình: “Hai ngày trước tôi đã hủy bỏ đơn giải trừ xứng đôi rồi.”
Chúc Diệu Uyên kinh ngạc nhìn anh, trong nháy mắt cơn kích động như tràn đầy cả đáy lòng hắn, hắn lặp lại lần nữa: “Anh hủy bỏ rồi?”
Chung Văn Nhiễm “Ừm” một tiếng: “Bây giờ chúng ta còn có thời gian hơn nửa năm để thấu hiểu lẫn nhau.”
Dù sao bốn phía không người, Chúc Diệu Uyên quyết định dẹp mẹ hết cái gì mà nhẫn nại qua một bên, hắn bỗng nhiên ôm chặt lấy Chung Văn Nhiễm, ấn anh vào trong lồng ngực, thậm chí còn muốn ôm anh xoay vài vòng.
Hắn vùi đầu vào giữa hõm cổ Chung Văn Nhiễm, tham lam hít mùi hương pheromone của anh, còn lắc lắc đầu hết cọ rồi dụi loạn lên, như là vì quá vui sướng mà không khống chế nổi mình vậy, vừa cọ vừa nói: “Cục cưng to bự à! Nhiễm Nhiễmmmmmmmmmmmmmmmmm…”
Hai bên má Chung Văn Nhiễm bị hắn cọ lặng lẽ đỏ ửng lên, vạt áo anh xốc xếch, tay đẩy đỉnh đầu hắn nhưng lại chẳng dùng sức.
“Hai ta bắt đầu từ bây giờ, bất kỳ tiếp xúc nào trên phương diện pháp luật đều là hợp pháp,” Chúc Diệu Uyên ôm lấy eo anh, gục mặt bên tai anh, “Thế chỗ này của anh thì sao? Tôi cũng hợp pháp chứ?”
Chung Văn Nhiễm càng không trả lời được, anh đã quen dùng im lặng để trốn tránh.
“Không sao,” Chúc Diệu Uyên lại không quan tâm thứ này nữa, hắn mò tới tay Chung Văn Nhiễm, nắm trong lòng bàn tay, ánh mắt lấp lánh như là có lệ: “Lần này anh không đẩy tôi ra nữa, tôi sẽ coi như đã hợp pháp rồi.”
Hắn đột nhiên rộng lượng như vậy, Chung Văn Nhiễm cho rằng khi trước mình đã tổn thương trái tim hắn, trong lòng lập tức nổi lên chút áy náy.
Bởi vì anh tự nhận là vẫn không hề có tình cảm với Chúc Diệu Uyên, vẻn vẹn những thứ kia, cũng chỉ là áy náy.
Vui mừng của Chúc Diệu Uyên khiến anh cảm thấy rất khó chịu.
Ngày hôm sau Chung Văn Nhiễm đi làm, Chúc Diệu Uyên tới đón anh, trước khi đến sở nghiên cứu mọi việc vẫn diễn ra như thường lệ, nhưng khi anh tháo dây an toàn định xuống xe, cửa xe lại bị khóa lại.
Quay đầu lại, Chúc Diệu Uyên nhìn anh cười như không cười: “Không có hôn chào buổi sáng sao?”
Tay chân Chung Văn Nhiễm lập tức luống cuống, đương lúc anh vẫn còn ngớ người, Chúc Diệu Uyên bên kia đã nghiêng người tới, nâng tay nắm lấy cằm anh, ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt ve, ánh mắt thâm trầm: “Vậy tôi tự tới đòi vậy.”
Nói xong hắn liền cúi đầu dán môi lên.
Bốn cánh môi mềm mại, ướt át chạm nhau, cả người Chung Văn Nhiễm cứng đờ, Chúc Diệu Uyên lại như chọc ghẹo chó con vậy, còn cứ liên tục gãi gãi cằm anh, ngay sau đó xộc đầu lưỡi vào trong, ướt át nhớp nháp hôn anh,
Hắn ấn anh lên ghế xe hôn một hồi, cho đến khi tay của Chung Văn Nhiễm mềm nhũn phủ lên ngực hắn, hắn mới rời miệng, nâng má Chung Văn Nhiễm lên nhẹ nhàng hôn hai cái.
“Lại một ngày mới, buổi sáng tốt lành.” Hắn nói.
Chung Văn Nhiễm đầu óc lâng lâng bước vào phòng làm việc, sau khi ngồi vào chỗ ngồi, có đồng nghiệp chọc ghẹo anh: “Tiểu Chung thoa son sao, miệng đỏ thế.”
Anh liền vội vàng lắc đầu, cố nhịn hai cánh môi đang run run, đúng ngay lúc này Dương Gia đẩy cửa đi vào, ánh mắt chạm vào mắt anh, sắc mặt rất kỳ quái.
Chung Văn Nhiễm vẫn luôn cố gắng tránh cùng hắn có qua lại gì đó, nhưng không cùng làm việc trong cùng vị trí công tác lại chẳng chống đỡ nổi, ngày thường ngẩng đầu gặp nhau cúi đầu cũng gặp nhau, cộng thêm cậu ta cố ý còn đến gần, làm cho Chung Văn Nhiễm cảm giác như dính phải miếng keo da chó làm cách nào cũng không dứt ra được.
Nhưng hôm nay thái độ của cậu ta rất khác thường, sau khi vào đưa tài liệu xong liền lặng yên đi ra ngoài, một câu thừa thãi cũng không có.
Giờ nghỉ trưa, Chung Văn Nhiễm ngâm mình trong phòng thí nghiệm, quên mất bảo trợ lý mua cơm, lúc anh đang đặt mẫu vật xuống kính hiển vi để quan sát, cánh tay trái lại bị thứ gì đó đụng một cái.
Anh ngẩng đầu lên, nhìn thấy Dương Gia đang cầm hộp cơm, cười nhạt nói: “Thầy còn chưa ăn cơm đó.”
“Đồ cách ly của cậu đâu?” Chung Văn Nhiễm cau mày, “Tôi không đói lắm, cậu cứ ăn một mình đi, mau đi ra ngoài.”
Nụ cười của Dương Gia cứng lại trên mặt, cậu ta làm như không nghe thấy, đặt cơm bên cạnh bàn điều khiển, nghiêng người dựa lên đó, vẻ mặt chán nản, u ám, “Anh và hắn ở bên nhau rồi sao?”
Chung Văn Nhiễm thấy cậu ta thật sự cố chấp, đau đầu tháo găng tay cách ly ra, lạnh lùng nói: “Đúng, vậy nên cậu đừng có ở đây quấy rầy thêm nữa.”
Dương Gia lại tiến lên một bước, dùng một loại giọng điệu cấp thiết nói: “Chúc Diệu Uyên hắn ta vốn dĩ không hề yêu anh, anh đừng bị hắn lừa gạt!”
Chung Văn Nhiễm đột nhiên cười một tiếng, “Hắn không yêu tôi? Chẳng nhẽ cậu yêu à?”
“Hắn vừa nhìn thấy anh đã từng ly dị liền nói… nói, không muốn cuộc hôn nhân này,” mắt Dương Gia đỏ bừng, “Mà tôi… yêu anh, tôi yêu anh yêu đến mức có thể vì anh mà chế, thầy à, xin thầy hãy tin tôi…”
“Vì tôi mà chết,” Chung Văn Nhiễm lặp lại lời này, mang theo chút châm chọc, “Là hận không thể làm cho tất cả đàn ông đến gần tôi chết đi chứ nhỉ, Dương Gia, có một số việc tôi không vạch trần, cũng không có nghĩa là tôi không biết.”
Dương Gia bị ánh mắt lạnh nhạt của anh đâm đau đớn, không kiềm được lùi bước.
Ngày thứ ba sau khi Chung Văn Nhiễm trở lại sở nghiên cứu trong lúc vô tình nghe được mấy trợ lý đang thảo luận Dương Gia thế mà lại dùng đồ trang điểm, còn là dùng rất nhiều kem che khuyết điểm với phấn phủ, anh nhớ tới tên bắt cóc đã bắt cóc họ ngày ấy liền cứ thế nổi lên nghi ngờ,
Nhưng Dương Gia dán mắt vào anh rất chặt chẽ, anh không có cách nào đến gần bàn của cậu ta, chỉ có thể nhờ cậy trợ lý đi nhìn một cái, sau khi xem xong thì chụp hành gửi anh, quả nhiên thứ đó chỉ độc dùng để che khuyết điểm trên da, không hề có công dụng nào khác nữa.
Sau đó anh lại bảo trợ lý thừa dịp Dương Gia rửa tay đi xem tay cậu ta, đúng như dự đoán lại phát hiện ra có vết sẹo hình dấu răng.
Chung Văn Nhiễm vẫn cho rằng Dương Gia là một cậu nhóc to xác dịu dàng hay xấu hổ, sau khi bị người mình ‘thích’ từ chối chắc cũng sẽ dừng lại đúng mực.
Nhưng sau khi lột bỏ vẻ ngoài giả dối ấy, thật ra tính cách cậu ta rất cực đoan, u ám, còn có vài phần cứng đầu không chết không thôi___ người bắt cóc ngày ấy chính là Dương Gia, còn tên say rượu kia chắc cũng là cậu ta thuê về.
Chung Văn Nhiễm cảm thấy mệt lòng, anh chẳng thể nào mà hiểu nổi rằng tại sao tất cả những người thích anh lại đều như vậy, đầu tiên là Chúc Diệu Uyên, sau đó là Dương Gia.
Anh nhớ đến một nhát gậy vung xuống đầu Chúc Diệu Uyên hôm ấy mà lòng vẫn còn sợ hãi, đến nay trên đầu Chúc Diệu Uyên vẫn còn quấn vải chưa tháo được, có mấy lần anh suýt chút nữa đã không nhịn được tới chất vấn cậu ta, nhưng sợ lại chọc giận cậu ta, thế là đều nhịn xuống.
Không ngờ cậu ta vẫn chưa từ bỏ ý định.
Chung Văn Nhiễm nói: “Cậu thích tôi, tôi cảm thấy rất vinh hạnh, nhưng cũng chỉ dừng lại ở đấy thôi, nhiều hơn nữa đối với tôi mà nói chính là thành một loại gánh nặng, còn là một loại tai họa, không có người nào nguyện ý chịu đựng một tình yêu như vậy, cậu hiểu không?”
Dương Gia kinh hoảng mấp máy miệng.
“Được rồi, tôi quản cậu hiểu hay không làm gì chứ,” Chung Văn Nhiễm xoa xoa huyệt thái dương, thở dài, “Nếu như cậu còn tiếp tục cực đoan như trước nữa, tôi sẽ cân nhắc đến việc từ chức tới một nơi cậu không tìm được, cho nên…”
“Chấm dứt ở đây đi.”
*
Buổi chiều Chúc Diệu Uyên tới đón Chung Văn Nhiễm, phát hiện tâm trạng Chung Văn Nhiễm sa sút, ủ rũ thẫn thờ.
Hắn cho rằng anh làm việc cả ngày quá mệt mỏi, thế nên liền quan tâm mà giữ yên lặng, không nói lời nào làm ồn anh, chuyên tâm lái xe tới quán ăn, cứ thế yên tĩnh cả một đường, lúc đến cửa tiệm, Chung Văn Nhiễm lại cứ ngồi đó không xuống xe.
Hắn cẩn thận nắm lấy tay của người ấy vào trong lòng bàn tay, mới phát hiện so với mấy năm trước anh đã gầy đi rất nhiều, giống như chỉ còn lại một bộ xương vậy, sờ lên cũng thấy cộm tay.
Trong chớp mắt, lòng hắn chua sót không thôi, không thể nói rõ là tư vị gì, cúi đầu tỉ mỉ ngắm nhìn tay Chung Văn Nhiễm, vẫn nhỏ nhắn như thế, nhưng chẳng còn thịt nữa, hiện lên vẻ tái nhợt không khỏe mạnh, lướt xuống cầm lấy cổ tay anh, ngón cái và ngón giữa chạm vào nhau ướm thử còn thừa ra một khoảng lớn.
Từ khi nào bé cưng của hắn gầy tới như vậy.
Chung Văn Nhiễm không biết hắn đang suy nghĩ gì nên vẫn yên lặng một hồi, rút lấy tay ra, nói: “Có chuyện… tôi đã giấu cậu rất lâu.”
Chúc Diệu Uyên bị vẻ mặt nghiêm túc của anh trấn áp trấn trụ, cảm giác mở đầu này cực kỳ giống với cảnh trượng phu ngoại tình đang ngửa bài với thê tử.
Nhưng cũng may không phải vậy, Chung Văn Nhiễm nói: “Là liên quan tới lần chúng ta bị bắt cóc kia, thật không lâu trước đó tôi đã biết kẻ hành hung là ai, nhưng vẫn luôn không nói với cậu.”
Anh luôn cảm thấy nói ra có chút gây chia rẽ quan hệ bạn bè của hai người họ, nhưng không nói lòng cũng lại chẳng yên.
Thái độ của Dương Gia ngày hôm nay cuối cùng vẫn làm anh quyết định nói ra, lỡ như ngày nào đó Dương Gia lại sôi tiết vịt rảnh quá kiếm chuyện, gọi Chúc Diệu Uyên không mảy may phòng bị gì vào tròng, anh che giấu ngược lại lại là hại Chúc Diệu Uyên,
Vì thế anh đem đầu đuôi toàn bộ câu chuyện kể hết cho Chúc Diệu Uyên, sau khi nói xong hai người đều cùng trở nên yên lặng.
Một lát sau, Chúc Diệu Uyên cười một cái, “Nói thật thì, tôi khá lý giải được cậu ta.”
Chúc Diệu Uyên đầy vẻ nghi hoặc muốn nói lại thôi.
“Bởi vì nếu có một ngày anh đối xử với tôi như vậy, còn tuyệt tình với tôi như thế, có thể tôi sẽ còn điên hơn cả cậu ta,” Chúc Diệu Uyên giơ tay vân vê đầu ngón tay anh, hai mắt dần dần bị một màu đen bao trùm, “Tôi sẽ giết hết thảy tên đàn ông nào tới gần anh, sau đó giam anh lại, không để cho anh gặp bất cứ ai, ngày nào cũng không làm gì hết, chỉ cứ ngồi trước đầu giường ngắm anh, đợi đến khi anh không chịu nổi cầu xin tôi tha thứ, nói rằng sẽ không bao giờ rời xa tôi nữa…”
Chung Văn Nhiễm nghe tới nỗi trái tim run rẩy: “Chúc Diệu Uyên!”
Chúc Diệu Uyên hồi hồn lại từ trong quảng thời gian ngày đêm điên đảo, hỗn độn quay cuồng kia, miễng cưỡng cắn môi, xít lại gần hôn nhẹ Chung Văn Nhiễm một cái, nhẹ giọng nói: “Không lừa anh, khoảng thời gian đó mỗi giờ mỗi phút tôi đều nghĩ như vậy, thế nên đừng rời bỏ tôi, bé cưng.”
Chung Văn Nhiễm lại im như thóc, tóc gáy dựng đứng, anh cảm thấy ánh mắt của Chúc Diệu Uyên cực kỳ nguy hiểm, giống hệt như lúc xông vào nhà anh đêm đó.
Anh cho rằng sự nghe lời của mình có thể xoa dịu dã thú điên cuồng… lại không ngờ rằng, đổi lấy được lại là ham muốn chiếm hữu càng sâu hơn của kẻ xâm lược.
*
Cái tay họ Dương này, tuy rằng bị kẻ khác cố ép vào trí nhớ của Chúc Diệu Uyên, nhưng Chúc Diệu Uyên đã biết cậu ta từ trước, chỉ là chẳng mấy quen thân.
Còn chính xác mà nói, thì Chung Văn Nhiễm lại biết cậu ta.
Cậu ta tự nhiên không biết từ đâu chui ra vào mùa đông năm đầu tiên hai người họ xác định quan hệ, chẳng vậy, còn cực thích dính lấy Chung Văn Nhiễm, nhất là luôn thừa lúc Chúc Diệu Uyên đi vắng.
Có vài lần Chúc Diệu Uyên đến tìm Chung Văn Nhiễm, đều thấy tay này vội vã đi ra khỏi nhà trọ của Chung Văn Nhiễm, đầu mày cuối mắt nhảy nhót ánh cười, tung ta tung tẩy, cơ mà vừa liếc thấy hắn phát liền thay đổi sắc mặt, hằm hằm thù địch nhìn chòng chọc hắn.
Trước đây Chúc Diệu Uyên chưng từng nghĩ nhiều về chuyện này, bởi khi ấy tay Dương Gia này hẵng là omega.
Tuy rằng sự hứng thú với Chung Văn Nhiễm được Dương Gia hiện lồ lộ trên mặt, nhưng nào có ai suy nghĩ nhiều, đến cả Chúc Diệu Uyên, kẻ lúc nào cũng ghen lồng lộn khi thấy Alpha khác nhìn Chung Văn Nhiễm, cũng cảm thấy hai người họ chỉ là bạn thôi.
Tất cả mọi người, kể cả đứa trẻ ba tuổi cũng biết, rằng omega và omega không bao giờ có khả năng hết.
Đây là hạn chế về mặt sinh lý, ai cũng biết omega đến độ mười tám tuổi là sẽ bắt đầu trải qua kỳ phát tình.
Sau năm mười tám tuổi thì kỳ phát tình sẽ phát sinh hai lần một năm, một lần kéo dài hơn nửa tháng, trong nửa tháng này, hễ cách xa bạn tình của mình thì omega sẽ bị Pheromone tra tấn điên cuồng.
Chưa hết, pheromone của omega không hề có tác dụng đối với bạn tình cũng là omega khi đến kỳ phát tình.
Một khi một trong đôi omega ấy mà đến kỳ phát tình thì bắt buộc phải tiêm thuốc ức chế.
Không kể đến việc đất nước có cho phép hay không, liệu Chung Văn Nhiễm có thích Dương Gia hay không mới là vấn đề.
Chúc Diệu Uyên tràn trề tự tin, cơ bản là chẳng coi tay tình địch nửa mùa này vào mắt.
Thêm với hắn với tay kia cũng chỉ lướt qua nhau vài lần, đa phần là sượt qua vai đi thẳng, hơi đâu mà nhớ đến nhau?
Thế nhưng cái tay Dương Gia đó… bây giờ không chỉ phân hóa thành beta, mà còn dây mơ rễ má với họ thế này.
Chúc Diệu Uyên biết Chung Văn Nhiễm không hề nhớ gì cả, thế nên có hỏi anh cũng vô dụng.
Bởi vậy, nhân lúc ăn cơm, hắn bèn khơi chủ đề không đau không ngứa ấy mà trò chuyện.
Ăn xong ra ngoài, trời đã ngả về tây.
Chúc Diệu Uyên đưa Chung Văn Nhiễm về nhà như thường lệ.
Hôm nay Chung Văn Nhiễm ít nói hơn trước, có vẻ như đang có tâm sự gì đấy.
Đến khu dân cư, Chúc Diệu Uyên dừng xe xong liền khóa cửa xe, do dự chốc lát mới nói: “Nhiễm Nhiễm, tôi biết hôm nay đã làm anh sợ, nhưng mà…” Hắn khựng giây lát, không nói tiếp được.
Chung Văn Nhiễm nhìn thẳng về phía trước, chỉ chừa cho hắn thấy nửa khuôn mặt nửa rõ nửa mờ của mình.
“Mấy hôm nữa,” Chúc Diệu Uyên bảo, “anh có muốn đi gặp mẹ tôi cùng tôi không?”
Đột nhiên, Chung Văn Nhiễm thở dài một hơi như chán nản, đương định nói gì đó thì bỗng chuông điện thoại réo vang, màn hình đồng thời sáng lên, là thông báo có tin nhắn.
Nội dung tin nhắn là: Tiến trình hủy bỏ đơn xin của bạn đã được cập nhật.
Nội dung hiện tại – “Yêu cầu xin hủy đã bị từ chối, quốc gia sẽ tiếp tục thực thi yêu cầu giải trừ xứng đôi của bạn”.
Nếu có bất kỳ câu hỏi nào, vui lòng liên hệ với nhân viên phòng hành chính để được giải đáp.
Chúc Diệu Uyên cũng nhìn thấy, tâm trạng sa sút trong chớp mắt đã rơi xuống cực điểm.
Hắn chau mày cầm lấy di động, dùng sức siết chặt trong tay như muốn bóp nát màn hình.