Trong đại sảnh chính vụ người đến người đi, phần lớn dáng vẻ vội vã, mùi giấy sách và mùi của đồ điện tử hòa trộn vào nhau tỏa ra tràn ngập khắp đại sảnh, làm tăng thêm mấy phần cảm giác cứng nhắc, lạnh lẽo như băng.
Chung Văn Nhiễm quen cửa quen nẻo đi vào bộ hôn nhân, lần trước anh nộp đơn xin từ chối xứng đôi chính là ở đó.
Người rất nhiều, số thứ tự của anh phải xếp hàng rất lâu, vất vả lắm mới đến lượt, sau khi nói rõ tình huống với người phục vụ, người phục vụ mang tài liệu điều tra của anh ra, chỉ liếc hai phát rồi nói: “Bởi vì xứng đôi của hai người là do sai sót của hệ thống, không thể tính vào, thế nên yêu cầu rút lại đơn từ chối bỏ xứng đôi bị bác bỏ.
”
Chung Văn Nhiễm ngây người, anh cau mày: “Sai… sót? Nhưng tôi muốn tiếp tục chung sống với đối tượng xứng đôi, hủy bỏ đơn từ chối xứng đôi không được sao?”
“Không phải nói hết rồi sao,” có lẽ thấy anh là một omega, người phục vụ mới không bày ra bản mặt thối hoắc, chỉ là có chút không kiên nhẫn, “Từ lúc mới bắt đầu đã không được tính rồi, anh hủy bỏ cũng vô dụng, nếu như hai người thích nhau, hôm khác cùng nhau tới phòng đăng ký kết hôn ra cửa quẹo trái là tới.
”
Chung Văn Nhiễm bị thái độ thẳng thắn của người phục vụ dồn ép cho không hỏi nổi nữa, sau lưng còn có rất nhiều người xếp hàng đang tha thiết nhìn, anh chỉ đành đứng dậy, lẳng lặng rời đi.
Chúc Diệu Uyên đang ở cửa chờ anh, thấy anh đi ra liền sải bước lên nghênh đón, hỏi: “Sao rồi?”
Chung Văn Nhiễm lắc đầu một cái.
“Đệt,” Chúc Diệu Uyên nghiến răng nghiến lợi, “Cái thứ gì vậy chứ, để tôi vào đó___”
“Chúc Diệu Uyên!” Chung Văn Nhiễm vội vàng ngăn hắn lại, “Cậu hẳn đã biết nguyên nhân trước đó tôi không để cho cậu vào rồi chứ, không nên làm loạn.
”
“Nhưng nếu như vậy thì xứng đôi của chúng ta sẽ bị giải trừ mất!” Chúc Diệu Uyên nóng nảy đá một phát vào xe, “Anh không quan tâm chút xíu nào sao?”
Lời Chung Văn Nhiễm còn chưa kịp nói hết nghẹn lại trong cổ họng, anh nhìn thẳng vào gương mặt khôi ngô nhưng u ám của Chúc Diệu Uyên, không biết nói với hắn hai câu cuối cùng của kia người phục vụ như thế nào.
Chúc Diệu Uyên phản ứng lại kịp, đưa tay ra ôm lấy anh, hôn lên gò má anh, trầm giọng nói: “Xin lỗi, xin lỗi cục cưng, chỉ là tôi quá căng thẳng thôi.
”
Hắn căng thẳng cái gì cơ chứ?
Chung Văn Nhiễm cũng không thể hiểu được hắn, thậm chí lòng có chút mệt mỏi, thật ra ngay cả lần cãi vã nho nhỏ này đều không tính là gì, nhưng lời Chúc Diệu Uyên nói đã thành công đâm vào lòng Chung Văn Nhiễm, khiến lòng anh vô cùng khó chịu.
Chúc Diệu Uyên lại nghĩ là, mặc dù hắn đã thành công không phục trí nhớ, nhưng Chung Văn Nhiễm lại không, ngày nay anh chuyên tâm cho sự nghiệp, công việc vĩnh viễn xếp ở vị trí thứ nhất, tính chất công việc của hai người lại bất đồng nên rất khó để có thể giao lưu với nhau cho phù hợp.
Mà từ sáng đến tối thời gian ở bên nhau của bọn họ cũng ít đến đáng thương, Chung Văn Nhiễm còn là một người có tinh thần trách nhiệm rất mạnh, nếu không có sợi dây trói buộc này___ hứng thú của anh với hắn có thể giữ nổi bao lâu đây?
Hắn đã không còn là cậu quân nhân trẻ tuổi của mấy năm trước nữa, cộng thêm cả tầng tầng những nguy cơ đang đè lên đôi vai, chỉ cần hơi lơ là một chút thôi sẽ mất đi hết tất cả, tất cả mọi thứ này bao gồm mạng sống của hắn, cũng bao gồm cả Chung Văn Nhiễm.
___hắn đã không thể lại bỏ ngang, quăng bỏ hết thảy để theo đuổi Chung Văn Nhiễm một lần nữa.
Vậy lỡ đâu, hắn không để mắt kỹ, bên cạnh Chung Văn Nhiễm xuất hiện một kẻ theo đuổi anh khác, hắn có thể đảm bảo sẽ tuyệt đối không để tâm sao?
Trong lòng Chúc Diệu Uyên có mười vạn nỗi băn khoăn như vậy, dù cho hắn có khôi phục trí nhớ, cũng không thể hoàn toàn đặt những băn khoăn ấy xuống.
Yêu càng sâu, thì muốn giữ lấy người ấy càng chặt.
Từ rất lâu về trước khi bọn họ vẫn còn chưa ở bên nhau, Chúc Diệu Uyên đã từng đứng dưới ký túc xá trường học bọn họ bày đầy một sân toàn pháo bông, hắn cầm một bó hoa hồng, mặc quân trang, yên lặng chờ đến trời tối đốt pháo bông đồng loạt nở rộ.
*Pháo này mình nghĩ là kiểu pháo phụt ấy, chứ mà đốt pháo hoa loại bùm bùm lên trời nhiều thế thì khum hợp lý lắm.
Chung Văn Nhiễm nhoài lên cửa sổ nhìn hắn, bởi vì cảm thấy xấu hổ nên không dám thò hẳn người ra ngoài, nhưng đôi mắt lại sáng long lanh toàn là ý cười.
Hắn hô lên: “Chung Văn Nhiễm___làm omega của tôi đi!”
“Tới làm chủ nhân của tất cả những gì tôi có! Ngay cả tôi cũng là của em!”
“Tôi sẽ yêu em cả đời___”
Hôm ấy tất cả sinh viên trong trường đều tới, hành động của hắn ngoài việc theo đuổi Chung Văn Nhiễm ra còn là một loại thị uy, hắn vốn có thể chọn một phương thức khiêm tốn hơn để tỏ tình với Chung Văn Nhiễm, nhưng hắn muốn nói cho alpha khắp thiên hạ này biết, rằng omega này đã có chủ.
Mà Chung Văn Nhiễm của thời điểm ấy, cũng yêu hắn.
Theo đuổi mình người yêu cho tới bây giờ đều không phải chuyện dễ dàng, có thể có được kết quả “lưỡng tình tương duyệt” lại là khó càng thêm khó, Chúc Diệu Uyên trước kia còn có tinh lực vô hạn cùng với tự tin, Chúc Diệu Uyên bây giờ lại chỉ nghĩ phải giải quyết xong tất cả vấn đề mới có thể sống tiếp.
Mới lại có thể ôm lấy Chung Văn Nhiễm, từ mỗi sớm mai cho đến khi hoàng hôn buông dần.