Đây là biệt thự ven biển nổi tiếng xa xỉ của Trần tộc, chiếm trọn cả một bờ biển dài hút mắt, từ hạt cát thổi tới hay cả dãy tòa chính ánh đèn chiếu rực trời kia, cũng đều thuộc về gia tộc này, cũng chính là nơi ở thường ngày của Trần Phong.
Việc bảo vệ chặt chẽ từ trong ra ngoài nhưng vẫn phải dành đủ những yếu tố riêng tư nhất cho Trần tổng được đặt lên hàng đầu.
Mỗi một kẻ lọt chân được qua cổng biệt thự đều phải có thẻ tích hợp dấu vân tay tỉ mỉ, hoặc do chính hai vệ sĩ thân cận nhất của Trần Phong đích thân đưa vào.
Tuyệt đối không tiếp đón những người thừa thãi,
Phạm vi 2km xung quanh bãi biển này đều được thiết lập một hàng rào bảo vệ điện tử và có một đội ngũ theo dõi 24/7.
Các cuộc nghị luận chính trị, luật lệ hay tất cả những vụ liên thương giữa các Đảo với nhau, mọi thứ đều nằm trong những căn phòng họp kín bí mật chôn sâu dưới lớp tầng hầm của ngay tòa chính này.
Nói trắng ra, đầu não của cả Tây Đảo, chính là nằm ở đây.
Còn vì sao hôm nay danh thiếp kia phát ra, hay khách mời lại chỉ là một Omega thuộc gia tộc bình thường không chút tiếng tăm, không một ai dám mở miệng nói nhiều lấy một lời,
Chỉ có điều,
Người hầu bàn phục vụ thức ăn ở đây từ lâu lắm, đến giờ còn chưa thấy qua Trần Phong trong cái bộ dạng thế kia, lén liếc nhìn ngoài bổn phận một cái, rồi lại đưa tay châm lửa lên cây nến thơm chuẩn đến từng ly.
Trên bàn ăn,
Chiếc nến thơm cuối cùng được đốt lên.
Trần Phong cả người cứng ngắc trong bộ lễ phục cực kỳ trịnh trọng,
Những dải đai buộc được dát mỏng từ vàng kéo thành sợi sau đó bện cùng tơ để tạo thành, rất bó buộc, rất khó chịu.
Và cũng chẳng khi nào Trần Phong mặc quá những giờ làm Quốc lễ trên đảo, vừa xong liền lập tức thay bỏ.
Thế là vì cái gì mà tự mình đuổi người hầu ra ngoài, thay ra thay vào hàng chục bộ để cuối cùng lại khoác lên trên mình một cái bộ chói mắt như vậy?
Chính là cho tên Omega to gan lớn mật kia biết được đã đụng vào ai?!
Để hắn vừa thấy được người đứng trước mặt liền sẽ lập tức vội vã quỳ thụp xuống hoặc ít nhất sẽ run rẩy đến muốn khóc?!
Hay là cầu xin được trèo lên giường cùng ta vần vũ một lần nữa?
Hoặc thậm chí còn muốn xin ta mở kết gieo giống, cầu xin được mang thai từ một Alpha có địa vị nhất Tây Đảo này?!
Omega chẳng phải tất cả đều sẽ như thế hay sao?!
Gia Vũ, hương trầm kia.
Thật trông đợi vẻ mặt của ngươi,
- -----------
Trần Phong hài lòng nhìn bàn thức ăn cầu kỳ và đắt đỏ đến mức có thể tính ra kim cương được,
Nghĩ đến thái độ của Gia Vũ khi biết rõ " lai lịch" của mình, chắc chắn phải hốt hoảng rời rụng, Trần Phong còn cười được một cái phì ra, khiến cho người hầu bàn tự dưng rùng cả mình.
Khoanh tay rời tới chiếc cửa sổ đang đón đầy gió biển.
Hoàng hôn tắt, sóng xô từng đợt nhẹ, một rặng dừa in phủ ánh trăng mờ đầy trên nền cát trắng, đung đưa.
Nhìn lên đồng hồ.
Gần 7h tối.
Theo lý, giờ này đáng ra phải tới rồi chứ?!
Không vội, dẫu sao thì vờn nhũn con mồi vẫn ngon hơn là lập tức ăn ngay.
=========
Vài giờ trước đó,
Vạn Thương,
Gia Vũ mới chỉ nghỉ có vài ngày mà việc đã chất thành một chiếc núi con, đã thế sáng mai lại có hẹn tới chỗ bệnh viện của Lý Phiên để đặt ống ức chế, vậy nên dẫu là lót một lớp đệm mềm dưới hông thế này, vẫn phải cố để hoàn thành những việc dang dở cho xong.
Trên tay đang còn cầm xấp tài liệu, đã bị vị trợ lý- Trương Yên, một nam beta- gần như xô cả cửa chạy vào.
- Giám Đốc!
- Anh Vũ!
Gia Vũ thoáng giật mình ngoảnh ra.
Trương Yên trước giờ là một người làm việc cực kỳ chỉn chu nề nếp, chưa khi nào vào phòng cậu mà lại không gõ cửa, nói gì đến việc xô đẩy thế kia?
- Có việc gì vậy?
Trương Yên vừa thở vừa sướng đến cười ngoác miệng:
- Giám Đốc!. Có tin tốt đây!
- Cực kỳ tốt!
Gia Vũ theo bàn tay của Trương Yên hơi run run đưa tới, chìa tay ra đón lấy chiếc danh thiếp,
Mùi thơm tỏa ra nhẹ như cánh sen, chất liệu giấy cũng không phải là hàng thông thường, cực kỳ chắc và mịn, cứng nhưng lại không hề thô.
Quả nhiên, huy hiệu của Trần Tộc được in bằng viền màu xanh ngọc lấp lánh.
Nhưng liếc xuống dưới một cái nữa lại không khỏi khó hiểu.
- Trần Phong?!
Trần Phong chẳng phải là Trần tổng, người đứng đầu gia tộc họ Trần và Trần S sao?
Danh thiếp của Trần Phong có giới hạn,
Một năm chỉ phát ra đúng 12 cái, trên đó có chữ ký sống của Trần Phong, viền màu xanh ngọc kia được chế tác thủ công chính là từ ngọc thật, đến mỗi một dòng in dập chữ bạc cũng đều là bạc thật!
Thế nhưng thứ này không phải muốn cầm trên tay là cầm được. Biết đến, chỉ là hình ảnh từ trên mạng nhìn thấy mà thôi!
Nhận dược danh thiếp đó cũng chính là nhận được lời mời của Trần S, một cái giám đốc bé tí của Vạn Thương. Tư cách gì để mà nhận được thiệp này?
Gia Vũ còn đang nhíu mày, Trương Yên đã sốt ruột muốn chết:
- Giám Đốc,
- Giám Đốc,
- Anh đừng xem nữa, ngoài kia có hai người của Trần S đang chờ, anh mau nhanh một chút, hồ sơ ở đây tôi sẽ sắp xếp lại cho anh!
- Là tới K.L!!!!!!
Gia Vũ miết một đường lên tấm danh thiếp trước mắt, thở mạnh một cái:
- Không đi.
- ???!!!!
Trương Yên muốn ngoáy cái tai:
- Không... không đi?
Gia Vũ gật đầu thay cho câu trả lời, tiếp tục cúi đầu xuống đống giấy tờ xem dở.
Trương Yên gấp quá, cơ hội ngàn năm có một này, đừng nói là được đặc cách ngồi nói chuyện với Trần tổng, chỉ cần là đến dự một cái tiệc gì đó có mặt của Trần tổng mà thôi đã là tăng biết bao nhiêu uy tín cho công ty!
Người ta cầu mà còn không được, có phải Gia Vũ này chính là ngã dập mông rồi bị thương lên tận não không?
Trương Yên bỏ luôn hình tượng cái gì nề nếp, tiến tới giật phăng cả đám giấy trên tay Gia Vũ:
- Anh Vũ, em nói thật đấy! Cơ hội này rất...
- Trương Yên!
Gia Vũ ngắt ngang lời, chăm chú nhìn khuôn mặt vội vã của người trợ lý tâm đắc:
- Chúng ta hoàn toàn không có giao dịch gì với Trần S.
- Thậm chí tên của Vạn Thương còn chưa được niêm yết công khai trên các đối tác cung cấp hàng cho những Gia tộc lớn,
- Đã vậy đây lại là danh thiếp riêng của Trần tổng,
- Cậu nghĩ thực sự có khả năng là họ đưa đúng chỗ chúng ta sao?
Trương Yên bối rối, vẫn muốn khuyên lại:
- Kể cả họ đưa nhầm địa chỉ anh cũng nên đi, chỉ cần cho các đối tác biết chúng ta được nhận danh thiếp này, được mời tới K.L lập tức....
- Danh thiếp giả, hay là nhầm địa chỉ gì đó, cũng ra trả lại người ta đi. Tôi còn rất nhiều việc phải làm nữa.
- Nhưng...
Gia Vũ cương quyết:
- Trương Yên. Cậu quên rồi sao?. Nếu phải quỳ dưới chân người khác van xin, Gia Vũ tôi thà là ôm bụng đói chết, chứ nhất định không để người khác coi thường mình.
- Tiền, tôi nhất định sẽ kiếm.
- Địa vị tôi nhất định sẽ đưa Vạn Thương đi lên.
- Nhưng không phải bằng những cách như thế này.
- Mau, ra trả lại cho người ta đi.
- Cứ nói tôi bị ốm sốt gì đó, lết đi không được, tránh gây phiền phức.
Trương Yên thở dài một hơi, luyến tiếc cầm lại chiếc danh thiếp, bước ra ngoài.
Cậu theo Gia Vũ suốt nhiều năm như thế, chẳng phải cũng vì chính sự cương nghị đó hay sao?
Anh em có thể thấy một vị Giám Đốc lúc nào cũng cao cao lãnh lãnh, chẳng mấy khi liếc mắt một cái tới nhân viên,
Thế mà kẻ nào xây nhà, kẻ nào sinh con, hay đến cả cái thân beta ế vợ như cậu cũng hay được thưởng thêm chút tiền đi tán gái!.
Haiz. Ngẫm ra kể cũng tiếc.
Mà thôi đi.
Đối với Gia Vũ mà nói, quả thật, lòng tự tôn to như cái bánh xe.
Rằng có thể chết đói chứ nhất định không chịu được sỉ nhục.
- --------
Người tới đưa danh thiếp dẫu rằng cũng là hai Alpha, nhưng đương nhiên không phải vệ sĩ. Bởi lẽ vai u thịt bắp không phù hợp với những việc ngoại giao thế này,
Vẻ mặt cũng đương nhiên vô cùng nho nhã mà ngồi thưởng trà phía bên ngoài, đón nhận hàng loạt những con mắt hiếu kỳ của nhân viên Vạn Thương đi qua cố tình hay vô ý đều liếc tới.
Làm việc cho Trần S, nguyên cái danh không cũng đã để đi đến đâu cũng được chào đón. Mười hai cái thiệp một năm phát ra, thường cũng không mấy khi được dùng hết, nhưng mỗi khi nhận được thiệp mời, đối phương không là cố ghìm để đừng hét lên vì sung sướng thì cũng lắp bắp nói không thành tiếng.
Vị này chỉ là một Giám Đốc nhỏ nhoi, nghe nói còn là một Beta cùi bắp, lại được nhắn mời tới tận K.L, thật cũng đáng muốn thấy mặt thử xem.
Nhưng sao lâu như vậy còn chưa thấy ra?
Hai kẻ Alpha đã có chút cười nhạo trong lòng. Không có lẽ vì sốc quá mà ngất đi rồi?!
- ----------
Bản năng của Beta tuy không phục tùng giống như Omega, nhưng rõ ràng đứng trước hai Alpha cao hơn mình một cái đầu, lại đeo thêm huy hiệu của Trần S,
Quả thực Trương Yên không khỏi có chút lo sợ.
Chậm rãi bước tới, Trương Yên cố gắng lấy lại chút tự nhiên:
- Cảm ơn Trần tổng đã chiếu cố,
- Cảm ơn hai vị đã mệt sức tới đây.
Hai kẻ Alpha liền lúc đứng dậy,không thấy người đi sau, khó hiểu:
- Người đâu?!
- Cái này...
Trương Yên chìa lại chiếc danh thiếp, cúi người đưa tới:
- Giám Đốc thực đang bị bệnh rất nặng, hiện tại không thể đi được..
- Rất mong hai vị có thể truyền lời giúp, dịp khác..
- ???!!!!
Cái quái gì vậy?. Hai kẻ Alpha hỗn loạn trong lòng, trước tới nay chưa từng gặp bất kỳ một kẻ nào dám từ chối thiệp mời của Trần tổng!
Cũng đừng nói là bị bệnh giả.
Kể cả là bị bệnh thật hay thậm chí là chuẩn bị chôn.
Nếu Trần Phong đã muốn gặp, thì đội mồ cũng phải sống lại!
Và nếu hôm nay không đưa người đi được, thì chính là ngày mai khỏi cần tới Trần S báo danh!.
Hai kẻ Alpha không nói một lời, đồng thời liếc qua nhau, ngầm hiểu ý.
- A???!!!
- Hai vị??!!!
Hai kẻ Alpha gạt Trương Yên đang rối rít sang một bên, nhằm thẳng hướng phòng Gia Vũ tiến tới.
- Rầm!
Cánh cửa phòng thực sự muốn hỏng, Gia Vũ vừa ngẩng đầu, hai kẻ Alpha đã bước tới trước mặt:
- Ngươi là Gia Vũ? Giám đốc Vạn Thương?
Gia Vũ đặt lại chiếc bút trên tay xuống bàn, đan những ngón tay vào nhau. Bình thản:
- Đúng vậy. Xin hỏi có việc gì?
- Ngươi dám trả lại thiệp của Trần tổng?
- Ngươi chỉ là một tên Beta thấp hèn! Dám từ chối lời mời của Alpha? Còn không sợ ngày mai công ty liền đóng cửa!
Gia Vũ siết chặt nắm tay, nghe một giọng ra vẻ Alpha khinh miệt kia, lớn giọng:
- Ra ngoài.
Hai tên Alpha tưởng mình vừa nghe nhầm,
- Tôi nói hai người ra ngoài!
Khí tức Alpha phẫn nộ dội trào, mùi phermone trộn lẫn trải đầy trong không khí. Từ trước tới nay chỉ có Alpha từ chối!
Nào có chuyện bị một tên Beta đuổi ra ngoài như vậy!
Liền điên tiết mà xông đến, xô đẩy bàn làm việc, kéo thẳng Gia Vũ từ trên ghế đứng bật dậy, đống giấy tờ lộn xộn bay rải đầy đất.
Hai tên Alpha hai bên muốn xốc nách Gia Vũ kéo đi, một đoản dao nhỏ trong ngăn kéo đã được rút ra từ bao giờ, vung đến.
Xoẹt,
Một mũi dao vung qua, hai đường rách xoạc trên chiếc áo tên Alpha gần hơn, rướm máu.
Trương Yên hoảng hốt hét lên một tiếng muốn vào can,
Lại đã thêm một cú đạp thẳng háng kẻ Alpha còn lại, phần vì bị bất ngờ, phần vì động tác trên tay Gia Vũ quá nhanh lẹ, lại thêm có đoản dao sắc dọa người như múa trên tay, hai kẻ Alpha chỉ một lúc liền bị đánh cho bầm dập.
Gia Vũ nghiến răng nhìn hai kẻ mày thâm tím bước ra khỏi cửa phòng: