Tam Vương Tước – ( Leo) Alpha – 29 tuổi- 1m91, gốc người Bắc Mỹ cũ.
x ( Ngô) Hàn- Omega- 27 tuổi - 1m75, gốc người Việt cũ.
Mùi ca cao x mùi cỏ tươi
- --------
Phụ diễn:
Diệp Mẫn: mẹ đẻ của Ngô Hàn, gốc người Việt cũ, - nữ Omega
Mộc Trà: mẹ ( nhận) gốc người Trung Quốc cũ – nữ Alpha.
Mộc Trà và Diệp Mẫn là một cặp bách hợp.
Lâm Hải : bạn đời trên giấy tờ của Ngô Hàn, gốc người Singapore cũ. – nam Omega.
Ngô Lập và Ngô Long : con song sinh trên giấy tờ của Ngô Hàn ( con đẻ của Lâm Hải)
Chủ Tước: cha của của Leo, người cai quản toàn bộ lãnh thổ của thế giới hiện tại.
Phu nhân Chủ Tước: mẹ đẻ của Leo.
Đại Vương Tước và Nhị Vương Tước: hai chị gái Alpha của Leo.
Hầu Tước: là các người đứng đầu một gia tộc được phong. ( tương đương Ngô Hàn)
* Tất cả các tình tiết trong truyện, tên nhân vật cũng như hoàn cảnh địa điểm đều là hư cấu.
================
Năm 2.405
Thế giới sau hàng trăm năm hứng chịu những đợt biến đổi khí hậu khắc nghiệt, các vùng đất thấp liên tục bị nước biển lấn chiếm, diện tích đất dần thu nhỏ lại.
Hiện tại chính là một thế giới phẳng theo cả nghĩa đen và nghĩa bóng, những người còn sống sót sau những cơn địa chấn điên cuồng, bão lũ và núi lửa, dần dần xích lại gần nhau tìm lấy chỗ an toàn để sống và tồn tại. Cả thế giới đã gom lại thành một vùng lãnh thổ chung, sự trộn lẫn của các châu lục, người da đen, da trắng, da vàng đều cùng chung sống.
Sa mạc hóa dần trở lên nghiêm trọng, thực phẩm khan hiếm. Thời tiết chỉ còn lại hai mùa nóng – lạnh khắc nghiệt cùng cực. Những tiến bộ vượt bậc trong các mảng điện tử và công nghệ hóa, dần trở lên mất chỗ đứng. Bởi vì rút cuộc con người vẫn cần ăn và uống để tồn tại, thành ra, thứ nhu cầu nguyên sơ và đơn giản nhất, lại chính là lương thực và nước uống.
Thực phẩm và nước ngọt nguyên chất trở nên khan hiếm. Đa số các diện tích đất có thể trồng trọt và canh tác được, đều thuộc sở hữu của những dòng tộc lớn, và dưới sự thống trị duy nhất của một dòng tộc có mang trong mình nửa dòng máu của Sói Xám Bắc Âu . Những bí mật của dòng tộc này không một ai nắm rõ, cũng không biết được Họ thật của những kẻ mạnh nhất ấy là gì, chỉ biết rằng sức mạnh cường đại của các Alpha xuất phát từ phía lâu đài vòm –luôn luôn là một điều không thể phủ nhận. Họ thậm chí còn có thể kiểm soát Phermone kích tình của mình đối với những Omega có độ tương thích tới 70% - điều mà không một Alpha thuộc dòng tộc bình thường nào có thể làm được.
Mọi người gọi đó, là dòng tộc Tước.
======
Bây giờ đang là mùa nóng.
Hàn vén lại cổ áo, trong phòng có thể an tĩnh như thế này, nhưng chỉ vừa bước chân ra khỏi khu biệt thự nhà họ Ngô, phía xa kia từng đợt gió khô khan mang theo cát bỏng cháy sẽ lập tức thổi rát má.
Vừa thấy Hàn bước ra, người lái xe- là một Beta đã vội vàng cúi người mở cửa.
Hàn không trả lời, bước vào xe. Ra hiệu lăn bánh.
Trên đường vẫn là im lặng. Hàn ít khi nói chuyện, ít khi mở miệng.
Alpha chính là như thế. Khí lạnh bao trùm, lan tỏa cường đại.
Trên xe, Hàn nhắn một cái tin cho bà Mộc Trà hẹn gặp.
Vài ngày trước, Hàn đã mua lại hai trại nô lệ. Hôm nay tự muốn tới thăm qua một chút.
Nước Việt Nam xưa cũ, đã chỉ còn là trong truyền thuyết, hiện tại bây giờ gia tộc họ Ngô chính là gia tộc còn sót lại duy nhất được biết đến, còn lại đại lục Châu Á tồn tại chủ yếu là các gia tộc thuộc Trung Quốc và Singgapore xưa.
Việc chính trước đây của gia tộc Hàn, là làm nghề dệt sợi, dệt lụa, may mặc và tất cả mọi thứ liên quan tới vải vóc, quần áo.
Nhưng từ gần chục năm trước, Hàn và hai người mẹ của mình, đã mua lại một chuỗi các trại buôn nô lệ.
Nhíu đôi mày nhìn ra ngoài cửa xe.
Một tên Alpha vừa kéo tóc một nô lệ, dùng chân thúc vào bụng nô lệ kia từng cú nặng nề, người nô lệ bò xoài trên đất, đau đớn van xin.
Hàn chớp mắt, kéo rèm buông. Cảm thấy ngay bờ bụng quặn đau, nhưng khuôn mặt vẫn lạnh nhạt y như cũ.
Người kia, thoáng qua cũng có thể biết được, là một Omega.
- ----------
Alpha - những kẻ vô cùng ưu tú và nổi trội, đứng đầu các gia tộc lớn và nắm tất cả các vị trí quan trọng của lãnh thổ, chỉ chiếm vẻn vẹn 9-10% dân số. Được sống trong xa xỉ và sự tôn vinh cao quý.
Một Alpha thậm chí có quyền giết chết hàng chục nô lệ của mình mà không hề bị kết tội chỉ với một khế ước bán thân.
Những nô lệ - bao gồm cả Beta và Omega bị chính cha mẹ hoặc người thân của mình bán vào trại. Hay đơn giản chỉ là quá nghèo đói không thể kiếm nổi thức ăn giữa mênh mông bão cát này, chỉ đành chấp nhận một cuộc đời đầy tủi nhục.
Những nô lệ Beta còn có thể hi vọng tìm được những công việc tay chân nặng nhọc hoặc làm thuê rẻ mạt trong các xưởng, hay chí ít là đi hầu hạ ở những gia tộc lớn.
Còn Omega...
Hàn đặt chân trước cổng trại nô lệ,
Omega- chỉ có thể là nô lệ tình dục.
Lợi dụng kỳ phát tình sẵn có của Omega, các chủ trại nô lệ không tiếc tay cho họ uống thuốc kích tình liều nặng, kéo dài kỳ phát tình này hàng tháng trời, vắt kiệt thân thể đến tàn tạ.
Thậm chí có những Omega chết, chỉ sau khi vào trại nô lệ này ba năm, ở những độ tuổi chỉ trên dưới hai mươi.
Đó chính là những gì một chủ trại cần phải biết, và triệt để hưởng dụng để kiếm lời.
Các Omega sơ sểnh để có thai, lập tức phải uống thuốc xổ thai, hoặc.. là bị đánh đến tuột thai ra ngoài, để rồi ngay sau đó, lại tiếp tục phục vụ những đợt khách hàng mới... cho đến khi chết.
Các Alpha sẽ có quyền kiện những kẻ trông giữ nếu để Omega mình từng chơi qua sinh con ra. Bởi lẽ, Alpha là số ít, họ có quyền chọn những Omega được sinh ra trong những gia tộc lớn để kết làm bạn đời, họ cũng có quyền sưu tập cho mình rất nhiều bạn tình khác nhau, không dại gì để lại mầm mống từ những Omega nô lệ. Điều đó ảnh hưởng tới danh dự của họ nghiêm trọng, là không thể chấp nhận được.
Cha của cậu, cũng là một Alpha như thế.
- --------
Hàn cúi đầu, nở một nụ cười trìu mến đối với Mộc Trà chào một tiếng:
- Mẹ,
Mộc Trà đặt lại danh sách nô lệ sang một bên, tiến tới ôm lấy người con trai kia một cái rộng rãi:
- Con tới rồi.
- Vâng.
Hàn vừa ngồi xuống, Mộc Trà đã mở lời ngay:
- Mẹ con, Mẫn,em ấy hôm nay không tới, gió cát lớn quá.
Hàn gật đầu:
- Con có nghe.
Hai người trao đổi, vẻ mặt thực sự có chút vừa hân hoan lại vừa căng thẳng, Mộc Trà chỉ tay lên sơ đồ một vùng đất:
- Ở đây có lẽ phải xây dựng thêm một dãy nhà nữa. Hiện tại trại số 7 và số 8 mới thu mua này từ tên Ba Sọ tình hình rất tồi tệ.
Hàn siết tay.
- Con đã xem qua, trong 4 năm kể từ khi mở, ở 2 trại này đã chết 5 Beta và 14 Omega.
Giọng nói khác hẳn với sự lạnh nhạt bên ngoài khuôn mặt kia thể hiện, đáy mắt là sự chua xót không dấu diếm với người trước mặt.
Mộc Trà vươn tay vỗ lên mu bàn tay đang siết chặt trên bàn kia:
- Hàn, chúng ta sẽ không để ai phải chết nữa.
Hàn mỉm cười:
- Cám ơn mẹ.
- Đừng nói vậy, con và Mẫn, chính là gia đình của ta.
Dẫu sao, nếu không có mẹ, con và mẹ Mẫn, đều không thể tự mình làm được.
Mộc Trà khoát tay:
- Đừng nói nữa, nếu rảnh cứ nói tốt ta với mẹ của con là được rồi.
- Nhất định.
Hàn đứng dậy, nhấc lấy chiếc áo khoác, sải từng bước dài ra khỏi căn phòng. Ra hiệu cho người quản trại đang đứng chờ ngoài cửa dẫn đường.
Mộc Trà là một Alpha nữ vô cùng cứng cỏi và giỏi giang. Người đã cứu cả hai mẹ con Hàn ra khỏi cửa tử và hồi sinh lại bọn họ một lần,
Đối với người phụ nữ này, chỉ một từ biết ơn là không đủ.
Nếu không có thế lực của nhà họ Mộc trụ sức, e rằng một cái gia tộc họ Ngô cũng không thể có ngày hôm nay, ngày mà thâu tóm hầu hết toàn bộ các trại nô lệ lớn khắp lãnh thổ, tiếng tăm dần vang xa.
- ------
- Đừng đánh nữa!
- Xin đừng đánh nữa!
- A...
- A...
- Vút! Vút! Vút!
- Á....
Đáp trả những tiếng khóc nức nở chỉ là những tiếng roi vun vút bật lên liên hồi.
Loại roi này được thiết kế bằng một loại hợp kim hiện đại, gọi là " roi tình ". Khi vụt vào người không làm hư các tế bào da, khiến da không rách toạc làm các Omega bị mất đi vẻ đẹp bề ngoài, thế nhưng những vết hằn đỏ tươi bầm máu hiện lên sau từng cú vụt, đau đớn đến cỡ nào không cần phải nói.
Hàn lạnh nhạt bước tới phía tiếng kêu cứu.
Bước chân hết sức bình thường. Không nhanh không chậm.
Chiếc roi ngừng lại ngay lập tức khi người quản trại dẫn đường cất giọng:
- Còn không mau lại chào ông chủ mới!
Kẻ quản nô kia vội vàng cúi gập người :
- Chào ông chủ, chào ông chủ.
Thấy ánh mắt của Hàn hướng về phía kẻ nô lệ đang ôm đùi co gập người lại vì đau đớn kia, kẻ quản nô vội vàng tiến tới, quất thêm một roi:
- Vút!
Đứa nhỏ là nam, người gầy gò tới không chịu nổi cú vụt vừa rồi, gần như không nói nổi, vừa bò vừa quỳ tới trước mặt Hàn, cúi gập đầu.
Kẻ quản nô vội vàng xun xoe:
- Đã làm bẩn mắt ngài, làm bẩn mắt ngài rồi!
Vừa nói lại muốn giơ chân lên xô đạp, đã bị tiếng nói của Hàn cắt ngang:
- Đưa đi.
Cả kẻ quản nô lẫn quản trại cũ đều giật mình, hơi nhỏ giọng:
- Thưa ngài, hắn là Omega, nhưng vẫn còn chưa tới kỳ phát tình đầu tiên.. dùng.. có sợ..
- Có một số nô lệ còn trinh.. có cần... đổi..
Bước chân không dừng, khuôn miệng không nói, xoay bước thản nhiên như chẳng nghe thấy bất cứ lời nào,
Tiếng nói trong cổ họng kẻ quản nô chôn nghẹn ở cổ không nói ra được nữa, một tay túm lấy cậu nhóc đang run rẩy, đẩy đi.
Cậu trai nhỏ dẫu dường như kiệt sức, run rẩy từng bước, bỗng nhiên vừa lướt qua một căn phòng tồi tàn kia liền giật tay ra, thất thanh:
- Chị ơi!
- Cứu em!
- Chị Lim, cứu em!
Cánh tay hứng vài vết roi vụt đượm đỏ gắng sức đập lên cánh cửa nhưng chỉ được vài cái đã bị tên quản nô kia kéo xệch lại.
Một người con gái hốt hoảng chạy ra từ cánh cửa đã hỏng rệp kia,đảo mắt liền vội vã quỳ thụp xuống chân Hàn, bám lấy gấu quần anh:
- Xin ngài, xin ngài tha cho Lin, em ấy còn chưa phát tình.. em ấy sẽ không sống nổi mất.
- Xin ngài hãy dùng tôi thay thế cho em ấy.. tôi.. tôi.. có thể làm tất cả mọi thứ..
Người chị gái có vẻ như đã ở đây khá lâu, vừa nhìn thấy cảnh này đã liền hiểu, đôi mắt bắt đầu nhòe nhoẹt nước.
Kẻ quản nô sẵn cây roi trong tay, vụt tới cánh tay đang bám chặt lấy gấu quần của Hàn kia mấy nhát:
- Cút ra mau thứ cặn bã này!
- Vút
- Vút!
Đau đớn xé thịt, người em trai bật nấc lên gọi chị, nhưng người con gái tên Lim kia vẫn kiên cường cắn chặt răng không buông.
Đôi mắt đỏ hoe giương lên cầu xin.
Đối với một Omega chưa phát tình, nếu là một Omega nữ, chỗ đó còn có thể miễn cưỡng sử dụng, nhưng.. nếu là một Omega nam, hậu huyệt tuyệt đối cực kỳ chật hẹp và khô khốc, chỉ có thể là rách nát tàn tạ, nếu bị đối xử tàn nhẫn, còn có thể để lại di chứng suốt đời. Và đương nhiên đối với những nô lệ chỉ dựa vào thân xác để tồn tại, việc nơi đó bị tổn thương không thể chiều khách được, đồng nghĩa với việc không còn giá trị sử dụng, cũng đồng nghĩa với cái chết.