ABO - Nô Lệ

Chương 23: Sói bạc



Khi chiếc xe băng bật vào khu phòng, hai kẻ trên xe vừa như chạy vừa như lao xuống đã ngửi thấy một mùi máu tươi xộc lên mũi, người hầu sợ hãi, phần chạy cuống cuồng, phần chui nhủi nơi những ngách hẹp cầu nguyện.

Bầu trời giữa trưa bỗng dưng trở hoàng hôn đỏ sậm màu máu, những tiếng súng chói tai nát óc vang ra từ phía căn phòng quen thuộc.

Dừng trước cửa phòng, tiếng gầm phát ra từ nơi đầu cổ hai Alpha mạnh nhất lãnh thổ kia gần như đồng loạt một khắc thét lên.

- Hàn!

- Lâm Hải!

Góc phòng,

Một người bế lấy một người, một kẻ vô hồn, một kẻ đã nhịp từng hơi thở lạnh ngắt, dưới bóng chân kia, một bọc ối lặng lẽ đã trôi ra..

Đôi mắt mang vành tơ máu, sống mũi nghẹt đắng như vừa bị ai bóp lấy họng cổ.

Sinh ra, là Alpha.

Sinh ra, là Tước tộc.

Vừa biết nghe đã được dậy dỗ rằng, Omega là thứ chỉ biết động dục cầu hoan, thứ hèn yếu và khinh tởm nhất lãnh thổ này!

Đúng vậy,

Alpha là cao quý,

Đúng vậy,

Alpha là mạnh nhất,

Đúng vậy,

Alpha sinh ra là để thống trị.

Alpha của Tước tộc lại càng là tuyệt đối. Dòng máu của Tước tộc không thể trộn lẫn với dòng máu của một Omega bẩn thỉu để sinh ra những mầm nghiệt hèn yếu kia.

Nhưng... đây là thứ gì?!

Những thứ mà các người dạy dỗ ta, là thứ gì?

Con của ta,

Omega của ta.

Sự cao quý ấy, mạnh mẽ ấy,

Có chút giá trị nào đâu?!.

Ta, chỉ là yêu thương họ. Vậy mà họ lại vì chính sự yêu thương bao bọc của ta mà chết!

Tất cả, chỉ là gạt người mà thôi!. Thế nào là cao quý? Thế nào là ti tiện?

Chính các người!

Chính những kẻ được gọi là Alpha các người lại tự tay tước đi sinh mạng của ruột thịt mình!

Vậy thì.. ai mới là kẻ bẩn thỉu và đáng khinh tởm nhất đây?!

Sai rồi..

Sai hết cả rồi...

Chế độ này, luật lệ này...

Hàn...

Leo nâng lên đôi tay mình, một bên là một thân đẫm máu, những vết roi rách toạc trên vai, trên bụng kia...

Từng nhát như quất thẳng vào tim ta đây...

Một tay này, ta nâng mầm dưỡng nhỏ.. mạch ối mềm không còn ru con được nữa...

Cay đắng làm sao..

Alpha thì sao? Tam Vương Tước thì sao?.

Ta không cần nữa...

Trả lại cho ta..

Trả lại cho ta... Con của ta...

Nước mắt lay động, gió thổi mù trời, từng lớp mái trên lâu đài Vòm rung lắc...

Ánh trăng sáng xé rạch nền trời đầy máu tuyết, tiếng gầm của Sói bạc rung chuyển từng kẽ của lâu đài Vòm vọng ra từng âm thanh bi thương và đau đớn nhất.

Không thể mất đi...

Lời hứa về sự tin tưởng,

Lời hứa về sự bảo vệ vĩnh viễn.

Nụ cười nhẹ trong vạt áo lông dài.. Leo.. Leo.. ngươi nhìn xem, hắn lại đạp ta..

Leo.. Leo.. tin tưởng ta....

- Bung...

Cửa kính phút chốc vỡ nát, đồ bạc cuộn theo từng cơn gió thổi đến những mảnh toán loạn.

Sói bạc rung mình, ngoảnh đầu,

- Phập.

Nơi giữa ngực kia, từng đợt máu xanh thẳm tẽ ra theo cú cắn nát thịt. Máu chảy thành dòng sóng sánh ướt đầm bộ lông tơ bạc,

Lix sững người...

Truyền thuyết về những giọt máu xanh thẳm...có thể hồi sinh một người ngay ngã tử... không lẽ.. đây chính là sự thật?

Leo đưa móng kéo tới chiếc nôi gỗ đã tự tay đẽo gọt trước đây, cẩn thận lấy đầu môi mũi ngoạm tới bào thai nhỏ, đặt vào trong ấy.

Hứng đón.

Máu xanh thẳm, sánh đầy một chậu,

Là máu từ cuống tim Sói bạc nhỏ ra.

Hay đơn thuần là tình cha con sinh mệnh..

Mỗi một giọt kia là thương, là yêu, là đau đớn, là không nỡ, là níu kéo,

Là cầu xin vớt vát người từ cửa tử trở về.

Vậy mà có những Alpha tự tay ép Omega của mình, bỏ đi chính sinh mạng liên kết giữa hai người họ.

Đó, cũng được gọi là cao quý sao?!

Sống mũi sói bạc đã run rẩy rồi, mùi Phermone đã bắt đầu bớt cường đại, vẫn cố gắng vắt máu trên thân để ủ đầy một nôi gỗ nhỏ...

Mầm nhỏ của ta...

Hàn...Omega của ta..

Sói bạc rủ xuống ngay bên thân Hàn, đưa đầu lưỡi ráp nhám liếm theo từng vệt máu,

Lix cố gắng chịu đau đớn từ sức mạnh cường đại kia, như hàng ngàn mũi nhọn đang dùi qua, lồng ngực bị sức mạnh ép ra máu trên miệng, từng bước cố gắng tiến lại gần, đem phần máu lấy được từ trên người Leo, cẩn thận từng giọt nhỏ xuống miệng Lâm Hải đã bất tỉnh từ lâu,

- Lâm Hải.. ngươi.. cũng.. không được rời bỏ ta.

- -----------

Hàn hé mở mi mắt, trước mặt là một hình bóng đã như từng thấy qua.. đôi mắt này.. đôi mắt xanh thẳm này...

Vạt lông mịn như nhung, vết rách toạc trên ngực đang không ngừng nhỏ những giọt yêu thương xuống chiếc nôi gỗ kia...

Sói bạc.. chỉ có trong truyền thuyết.. tại sao?

- Hàn..

Chất giọng khàn đặc, Sói bạc liếm lên gáy Hàn, nơi liên kết.

- Ta là Leo.

- Ta là Alpha của ngươi.

- Ta bảo vệ ngươi và mầm nhỏ của ta. Cho đến chết.

Leo hướng ánh mắt về phía Lix,

Lix siết chặt nắm tay, nhẹ hôn lên trán Lâm Hải.

Cả hai kẻ Alpha như đã quá hiểu ý tứ của nhau,

Phermone dày đặc, phủ kín căn phòng như vẽ ra một vòng phong tỏa.

Ta còn, ngươi còn.

Hàn

Lâm Hải,

Tin tưởng ta.

Trong nôi máu, những ngón chân nhỏ bé bắt đầu cựa miết lên màng ối.

========

Người sói xuất hiện, điềm báo lãnh thổ đến ngày đổi chủ.

Những kẻ hầu vội vã không quản thân phận, nháo nhác chạy khỏi lâu đài.

Chủ Tước dẫn theo những đội quân tinh nhuệ nhất, vượt qua ánh trăng sáng chói giữa ban ngày, bao vây toàn bộ khu lâu đài phía Nam.

Sói bạc giữa một đám cảnh vệ, nhảy vọt chân, hú lên một tiếng điên dại trên nóc Vòm,

Nơi lồng ngực Sói, ánh trăng chiếu tới vết rách toạc còn vương đẫm những dải xanh.

Chủ Tước hướng về phía mái Vòm. Lớn tiếng.

- Leo!. Ngươi vốn là con ta!. Chỉ cần ngươi mang Omega và mầm nghiệt kia, tự tay giết chết.Ta sẽ coi như chưa từng thấy ngươi hóa sói.

- Danh vị này, vẫn như cũ, định sẵn là của ngươi.

Cay đắng trộn lẫn trên vành mắt màu xanh kia hằn thành những tia đỏ rực.

- Người là Chủ Tước, người răn dậy Alpha phải bảo toàn lãnh thổ cho người.

- Vậy mà đến chính máu thịt của ta, ta cũng không bảo vệ được!

- Ta còn cần cái danh vị Chủ Tước ấy làm gì?!

Chủ Tước hằn một đường giữa trán:

- Leo! Ngươi thực sự chỉ vì tên nô lệ đó mà làm phản?!.

- Bảo vệ người ta của ta! Bảo vệ hạt giống của ta!. Cho đến chết!

Chủ Tước phất tay, chỉ với hơn hai trăm tên cảnh vệ mà muốn đối đầu với ta?

- Tam Vương Tước làm phản. Giết chết không tha!,

Một lưới trùm sắt phóng lên, bao trùm lấy toàn bộ thân hình của Sói bạc.

Màu lông lấp lánh quyện lấy từng vệt lưới sắt....

Đau đớn tới co thắt ngực lại.

Là cha, lại có thể tự tay buông lời giết chết con mình.. sao?

Hàn, cảm ơn ngươi.

Nếu không có bi kịch ngày hôm nay, nếu không có mạch thở yếu ớt đó của ngươi, nếu không có mầm ối đó bị dày vò đến trôi tuột ra ngoài.

Để cho ta biết thế nào là mất đi, thế nào là liên kết, thế nào là tình thân.

Ta còn những tưởng, người dưới kia, thực sự cũng coi rằng ta là trân quý, là một phần máu mủ.

Ta đã hiểu rồi,

Thứ họ coi trọng, là danh vị, là dòng máu Alpha thuần chủng và mạnh mẽ nhất của ta, chứ không phải, chỉ vì, ta là một Leo - con của họ.

Grào....

Tiếng gầm hú vang lên trên nền trời kia, xé toạc tất cả những gì đau thương nhất, phá tan chiếc lưới sắt rắn chắc, nhảy tới...

Mùi ca cao hoang dã dày đặc bung bật, lan tỏa, cường đại chế trụ từng họng súng đang chỉa tới đều như đông cứng,

- Lên!

Hơn hai trăm cảnh vệ,

Hơn một ngàn lính kia.

Sói bạc vươn mình giữa những họng súng, mất bản tính người, nhào bổ lên những vạt cổ, điên cuồng cắn đứt đi những mầm sống.

Lix chĩa súng dài, từng đợt nhắm tới những kẻ tự coi mình là cao quý, cay đắng bấm cò.

Là một nền trời đầy ánh trăng, là một nền tuyết vương đầy máu.

Tiếng Sói gầm lao tới,

Chủ Tước không tránh kịp...

Một vạt tát xoẹt má, những móng vuốt cào đượm da.

Chủ Tước lung lay trụ không vững, thét lên bi thảm:

- Leo!!

Sói bạc rung mình, nơi miệng gần hàm cổ ấy bỗng chỗng sững lại.

Người này, là cha mình...

- Ta sẽ không giết người.. chỉ cần..

- Pằng.

- Pằng,

Chủ Tước rút súng, nhả một lần liên tiếp hai viên đạn còn sót nơi họng súng.

Viên đạn găm trên lồng ngực vốn đã rướm máu kia, không khép lại được nữa.

Tình cha con, từ nay, theo hai dải đạn này.

Cắt đứt đi.

Leo gục xuống, ánh mắt đầy ai oán nhìn một người từng đã gọi là cha.

Chủ Tước nheo mày, phang báng súng lên đầu Sói bạc.

- Giam lại.

- Ngày mai sẽ hành hình công khai.

Mùi ca cao nhạt dần, mùi kẹo ngọt không chế trụ nổi nữa.

Quân đội tinh nhuệ rất nhanh lật lại tình hình, cảnh vệ thất bại.

Tam Vương Tước và Thống lĩnh bị xiềng nhốt.

Lông bạc rút ngắn, móng vuốt không còn.

Tiếng xiềng sắt kéo người lướt qua từng vũng máu cảnh vệ đổ xuống..

Hàn,

Ta xin lỗi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.