Văn Xuyên và cáo trắng ngồi bên cửa sổ nhìn ra ngoài, cáo trắng nói: "Tôi cảm giác như mình gặp ác mộng, làm kiểu gì cũng không tỉnh lại được."
Văn Xuyên không nhìn cô ta, lạnh lùng nói: "Đây là những gì cô đã chọn mà, không đúng à?"
Cáo trắng im lặng một lát, sau đó cúi đầu nhìn mặt đất: "Cha tôi... Là một người đàn ông rất tốt, nhưng không phải là một người cha tốt. Khi tôi còn nhỏ, ông ấy có rất ít thời gian ở bên tôi. Ấn tượng sâu sắc nhất với tôi sẽ mãi là phòng thí nghiệm dưới lòng đất đóng chặt cửa đó. Ông ấy dành tất cả tình yêu của mình cho sự nghiệp và nghiên cứu của ông ấy đã cứu sống rất nhiều người, nhưng cuối cùng... Không ai có thể cứu ông ấy."
"Cô hận ông ta không?" Văn Xuyên hỏi.
Cáo trắng do dự một lúc lâu, sau đó lắc đầu: "Không, sau khi quen rồi thì chỉ thấy bất đắc dĩ mà thôi. Khi tôi còn nhỏ, tôi hy vọng ông ấy sẽ nhìn tôi nhiều hơn, nhưng sau này điều đó không còn quan trọng nữa rồi, Không thể nói tới việc tôi có hận hay không, con người là những cá thể độc lập và cô đơn là trạng thái bình thường."
"Chỉ là thật khó để chấp nhận... Sự thật rằng ông ấy sẽ chết." Cáo trắng nói: "Nhóm chúng tôi, chúng tôi cố gắng hết sức để thúc đẩy quỹ đạo của con người tiến lên phía trước, không ngừng khám phá thế giới chưa biết. Tiêu tốn tâm huyết cả đời, có thể là khó tiến lên một chút nhưng sẽ để lại tiếc nuối nhiều hơn thành quả, cha tôi... Còn tính là trẻ, ông ấy còn rất nhiều điều muốn làm, ông ấy rất thông minh và có năng lực, nhưng ông ấy phải dừng lại, loại đau đớn và bất đắc dĩ này, hẳn là cậu cũng hiểu mà phải không?"
Văn Xuyên không trả lời, cậu nhìn cơn mưa ngoài cửa sổ, sắc trời đã tối đen, cả thành phố chìm trong bóng tối, xung quanh không có lấy một tia sáng từ bầu trời.
Trong phòng vô cùng yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ của con cáo trắng, mà phía bên thiết bị liên lạc lại la hét ầm ĩ, có tiếng anh hai đang gọi người tới chi viện, chú Hạng đang tìm chú Quý và cả Kỳ Thập Nhất đưa Bình Hi đến phòng thí nghiệm để tìm cách sơ cứu.
Văn Xuyên ngẩn ngơ đi một lúc mới bấm tai nghe nói: "Kỳ Thập Nhất, vaccine phòng bệnh mới thử nghiệm cất trong kho đông lạnh, cậu lấy cho Bình Hi thử đi. Cơ thể anh ta không đợi đến khi vaccine hoàn thành tất cả các thử nghiệm được đâu, còn nước còn tát thôi."
Tê giác đen ở đầu bên kia nói: "Chờ đã! Vaccine mới vẫn chưa thông qua thử nghiệm à? Vậy sao được?"
Văn Xuyên lạnh lùng nói: "Anh ta đã nhiễm bệnh, chất độc hóa học chỉ làm chậm tốc độ lây nhiễm của anh ta thôi, anh ta không thể đợi đến khi vaccine mới được tung ra đâu."
Tê giác đen im lặng, âm thanh khàn khàn nói: "Khó khăn lắm tôi mới cứu được cậu ấy..."
Kỳ Thập Nhất ở đầu bên kia nói: "Không có cách nào đâu, anh hai này, anh không phải là người của đội cứu hộ đúng không? Anh phải tập quen với chuyện này đi, dù anh có dùng hết sức cứu bọn họ thì chưa chắc họ có thể sống sót, nhưng dù sao anh cũng thấy không thẹn với lòng phải không? Khi cứu người, dù sao anh cũng đâu thể lúc nào cũng cân bằng được chuyện ai đáng cứu ai không?"
Có thể bây giờ Kỳ Thập Nhất đã có thể thư giãn một chút, cậu ta mệt mỏi lải nhải: "Mấy đàn anh của tôi... Họ đã cứu rất nhiều người. Đôi khi liều mạng lấy mạng đổi mạng để cứu người nhưng vừa quay đầu lại đối phương đã chết. Anh có thể nói nó không đáng à?"
"Nỗi nhớ nhà khiến chúng tôi đau đớn, nhưng những người đã hy sinh không hề hối hận. Suốt chặng đường này cuối cùng tôi đã hiểu, anh hùng là gì chứ? Không phải là đã cứu bao nhiêu người cũng không phải họ dũng cảm như thế nào, không phải họ không coi trọng gia đình và cuộc sống của chính họ, không phải không kính nể thiên nhiên và mạng sống."
Kỳ Thập Nhất thở dài một hơi đầy phức tạp, cảm khái nói: "Tôi biết mình không làm được nhưng vẫn cố đi ngược dòng."
Tê giác đen im lặng, nhất thời bất đắc dĩ nói: "Được rồi, còn nước còn tát vậy..."
Ánh mắt Văn Xuyên chuyển động, khóe miệng hơi cong lên.
Những gì mà Kỳ Thập Nhất đã học được trên đường đi có thể ghi lòng tạc dạ hơn so với những kiến thức mà cậu ta học được trên ghế nhà trường và trong sách vở, đồng thời để lại ấn tượng sâu đậm mà cậu ta sẽ không bao giờ quên nó trong suốt quãng đời còn lại.
Một chân lý đơn giản như vậy, ngay cả một sinh viên chưa ra trường cũng có thể hiểu được, nhưng có một số người lại ngược lại, cả đời cũng không học được, không hiểu được.
Cáo trắng bên cạnh thấy cậu không nói chuyện với thiết bị liên lạc, lại tiếp tục nói: "Cha tôi không hối tiếc cuộc đời ngắn ngủi mà cống hiến hết mình, nhưng không ai có thể cứu ông ấy. Cậu không cảm thấy rất nực cười à?"
Văn Xuyên chỉ hỏi mà không trả lời: "Cô có biết anh hùng là gì không?"
Cáo trắng: "?"
Văn Xuyên cười lạnh, không có hứng thú với chuyện tiếp theo mà cáo trắng nói.
Cậu quay người đi vào phòng khách, ngồi trên ghế sofa nhìn vào góc phòng chờ đám người Hạng Thần trở về.
Cáo trắng đi theo sau, có lẽ những lời này cô ta đã để trong lòng từ lâu. Cô ta cũng có nỗi uất ức và bất lực của riêng mình, nhưng không thể nói với ai mà giờ đã tìm được cơ hội nên không thể không tâm sự.
Cô ta ngồi xổm trên thảm nhìn Văn Xuyên: "Tôi tìm thấy luận văn chưa hoàn thành của cha tôi... Ông ấy thực sự rất thông minh, là nhà khoa học vĩ đại nhất của thế hệ này, nhưng ông ấy chưa hoàn thành nó hoặc cũng có thể ông ấy đã hoàn thành nó mà lại phá hủy nó chỉ dư ít phần còn lại. Ai mà biết được? Tôi không muốn ông ấy chết, những người khác không thể cứu ông ấy nhưng ông nội có thể."
Dường như cô ta đã bị mắc kẹt trong ký ức của mình, nhỏ giọng lải nhải: "Tôi đã đưa tất cả các tài liệu cho ông nội tôi, khi đó cha tôi đã yếu lắm rồi, một ngày chỉ tỉnh táo được mấy tiếng. Sau khi ông nội đọc luận văn của cha, ông đã kêu bệnh viện kéo dài mạng sống cho cha, mặc kệ là dùng cách nào. Sau đó, tôi thực sự đã hối hận... Cha tôi, ông ấy quá đau khổ, muốn đi nhưng không đi được."
"Ông ấy ngủ trong một phòng bệnh đặc biệt, bụng, thắt lưng và cổ họng... Tất cả đều bị mổ ra, cơ thể ông ấy đầy ống dẫn, ông ấy không thể cử động được. Hàng ngày, các y tá sẽ giúp ông ấy xử lý vết thương và thay băng gạc. Mặc dù ông ấy đã hôn mê, nhưng khi thay băng gạc ông ấy sẽ run lên vì đau. Có mấy lần tôi đến gặp ông ấy... Lúc đó ông ấy đã tỉnh, trợn mắt nhìn tôi đứng ngoài cửa sổ, tôi biết ông ấy đang cầu cứu, ông ấy muốn chúng tôi thả ông ấy ra."
"Nhưng tôi không làm được." Cáo trắng say sưa nói: "Tôi nghĩ, mình đã cố gắng nhẫn nhịn trải qua thời gian đau khổ như vậy, nếu cứ kiên trì một chút, kiên trì một chút."
Văn Xuyên nghe vậy nhíu mày: "Hẳn là cô nên tôn trọng mong muốn của cha cô, mấy người chỉ đang hành hạ ông ta mà thôi."
Cáo trắng im lặng một lúc lâu, sau đó nói: "Trong khoảng thời gian đó, thông báo về tình trạng nguy kịch của cha đã được thông báo năm sáu lần, cậu nói đúng, ông ấy nên đi từ lâu rồi, nhưng cuối cùng lại bị kéo dài hơn một tháng. Ông nội đã nghiên cứu phát minh ra tế bào mẹ ban đầu, mà có rất nhiều vấn đề. Mấy cuộc thử nghiệm ban đầu đã giết chết rất nhiều chuột bạch và thỏ, kết quả thử nghiệm chưa bao giờ thành công lấy một lần, tôi cũng không nghĩ rằng ông nội lại trực tiếp sử dụng trên cơ thể cha."
"Rồi ông ta thử nghiệm thành công?" Văn Xuyên híp mắt, trong lòng cậu có một vài suy đoán, vẻ mặt càng trở nên khó coi.
"Có, có lẽ vô dụng với những người khác, nhưng đã thành công trên cơ thể những người đang trên bờ vực cái chết." Cáo trắng nói: "Nó chữa lành cơ thể của cha tôi, nhưng cũng khiến ông ấy phát điên, di chứng và tác dụng phụ rất nhiều. Phải sau nửa năm cơ thể của cha mới hoàn toàn hồi phục... Ít nhất là bề ngoài, sau đó ông ấy đã bị nhốt trong phòng thí nghiệm."
"Bọn họ nhốt ông ấy lại, không ngừng tiến hành nghiên cứu trên cơ thể ông ấy. Điện giật, đốt lửa, roi quất, thí nghiệm nghẹt thở..." Cáo trắng hít một hơi lạnh: "Ông ấy là vật thí nghiệm ban đầu, mặc dù không thành công, nhưng ông nội tràn đầy hy vọng với ông ấy. Thứ mà ông ấy nhìn thấy không phải là đứa con trai đang đau đớn của mình, mà là một sản phẩm thử nghiệm không khác gì những con chuột bạch và thỏ kia. Đó không phải là con trai của ông ấy, trên lưng người đó mang theo tương lai tiến hóa của loài người."
Văn Xuyên nghĩ đến những gì mình nhìn thấy trong phòng thí nghiệm ở thành phố A, yết hầu cậu chuyển động: "Những chất lỏng trong suốt đó... Chất lỏng chứa đầy tang thi, động vật, phôi thai, v.v., những thứ đó đều được lấy ra từ cơ thể của cha cô đúng không?"
Cáo trắng im lặng gật đầu,
Lúc này, sự tức giận, không dám tin và ghê tởm sâu đậm của Văn Xuyên đã chồng chất lên đến đỉnh điểm.
Theo tư liệu thì Nhan Sênh đã chết nhiều năm, vậy rốt cuộc thí nghiệm này đã kéo dài bao lâu? Rất nhiều bình thủy tinh chứa đầy chất lỏng, chứa đầy các vật thí nghiệm khác nhau, mà tất cả chất lỏng đó đều đến từ cùng một người?
Chất lỏng đó bốc mùi hôi tanh nồng nặc, lúc ấy Văn Xuyên đã nghi ngờ thứ đó nhưng cậu không có nhiều thời gian để điều tra.
Bây giờ nghĩ lại, tế bào mẹ của sau này hẳn là phát triển từ cơ thể của Nhan Sênh.
Trình tự gen của ông ta không hoàn chỉnh, cơ thể vỡ nát, nội tiết tố rối loạn và khả năng miễn dịch luôn hành hạ ông ta.
Sao bọn họ có thể nhẫn tâm như vậy chứ?
"Quên Nhan Hoàn đi, dù sao ông ta cũng là tên điên nhưng còn cô thì sao? Cô cũng coi như không nhìn thấy à?" Văn Xuyên nhìn cáo trắng, trong mắt tràn đầy sự thất vọng và tức giận.
"Lúc đầu tôi thật sự không biết." Cáo trắng nói: "Ông nội nói, bọn họ đưa cha đi tĩnh dưỡng. Sau này tôi mới biết ông ấy trở thành vật thí nghiệm, tôi đã từng khuyên can, nhưng mà..."
Cáo trắng thở dài: "Cha đã sớm không còn nhận ra tôi, không nhận ra ông nội nữa rồi, ông ấy gần như không có bất kỳ khả năng phân biệt nào. Vì nhiều năm thí nghiệm đó, ông ấy có một nỗi sợ hãi khắc trong xương tủy với ông nội, ông nội nói gì ông ấy nghe đó. Bởi vì... Bởi vì khả năng tự chữa lành của ông ấy, dù có bị chấn thương nghiêm trọng cỡ nào cũng có thể khỏi hẳn, số lần thí nghiệm lên cơ thể ông ấy ngày một thường xuyên hơn. Hầu như không có thời gian nghỉ ngơi, ngay cả khi không phải vì vấn đề gen, người bình thường cũng đã sớm phát điên rồi."
"Ông nội nói chính nhờ sự đau khổ của ông ấy mới phát triển ra một tế bào mẹ hoàn thiện hơn. Đến lúc đó lại tiêm cho ông ấy thêm một mũi nữa, ông ấy sẽ bình thường trở lại." Cáo trắng nói: "Ông nội cũng nói, đến lúc đó ông nội sẽ làm một cuộc thôi miên sâu, ông ấy sẽ quên tất cả. Cha sẽ hy sinh và có một cống hiến tuyệt vời cho nhân loại, ông ấy nên được loài người vĩnh viễn ghi nhớ trong lòng và ông ấy sẽ trở thành anh hùng duy nhất của thế hệ này."
Văn Xuyên lộ vẻ khinh thường cười nhạo: "Cho nên cô ngầm thừa nhận à? Anh hùng sao? Cha cô vốn là anh hùng nhưng mấy người lại biến ông ta thành quái vật và nạn nhân!"
cáo trắng rùng mình một cái, có lẽ suy nghĩ này đã tồn tại trong lòng cô ta từ lâu rồi, mà giờ phút này Văn Xuyên đã hoàn toàn chọc thủng nó khiến cô ta rốt cuộc cũng không khống chế được mà hoảng sợ.
Cô ta luôn giả vờ không nhìn thấy nó, giả vờ bản thân bất lực, mà ngay bây giờ, lớp vải lấp liếm này bị loại bỏ hoàn toàn.
"Để tôi đoán xem." Gương mặt Văn Xuyên không chút thay đổi nhìn cô ta: "Sau này tế bào mẹ nghiên cứu thành công mà Nhan Hoàn lại không tiêm cho ông ta, ông ta trở thành người bảo vệ trung thành nhất, nghe lời nhất, lực phá hoại lớn nhất. Vì Nhan Hoàn không dám mạo hiểm tiến hóa nên khi đối mặt với virus bùng phát và những người hóa thú khác, ông ta nhất định phải có một người bảo vệ đáng tin cậy."
"Ông ta nhốt Nhan Sênh bên cạnh mình, sau đó đưa tế bào mẹ nghiên cứu thành công trưng bày cho đám cấp cao ngu xuẩn đó coi, mấy người đó bị lừa liền đồng ý chính thức bắt đầu thí nghiệm. Thành phố F được thiết lập là điểm tị nạn duy nhất, phương án quy hoạch đô thị mới, cùng lúc đó trật tự của loài người mới cũng bắt đầu được xây dựng... Khi chúng ta đang không hiểu gì hết, tất cả mọi người đều bị dán cho cái nhãn đã chết."
"Mấy người cấp cao không biết gì về việc loại bỏ gen, bọn họ khuếch tán virus, làm sạch dân số. Còn những người giàu có và quyền lực đó đã từ bỏ những mối quan hệ của họ rồi ở lại thành phố F, hoặc đưa gia đình họ đến thành phố F trước. Đó là nhóm người đầu tiên bị biến nạp, ban đầu phần lớn quân nhân đều bị giấu giếm, nhưng giấy không thể gói được lửa, sự lây nhiễm virus không thể giải thích được và sự mâu thuẫn trong thông tin chắc chắn sẽ khơi dậy sự nghi ngờ của họ, cộng với việc mấy người bỏ tù các tướng lĩnh phản đối thí nghiệm. Bọn họ là những quả bom hẹn giờ, có thể phá hủy kế hoạch của các người bất cứ lúc nào, cho nên mấy người dứt khoát chôn vùi những quân đội có thể phản kháng trong thảm họa này."
Cáo trắng không hé răng nói câu nào, điều đó tương đương với đồng ý.
Văn Xuyên kết luận: "Mấy người đang âm mưu tìm cách giết người. Không, mấy người đang tàn sát mới đúng."
Văn Xuyên ngồi trên ghế sofa, cậu duỗi thẳng lưng nhìn xuống cáo trắng: "Cô, Chung Hạo Sinh còn có những người tiêm tế bào mẹ khác trước đó, bị phái đi tìm người có gen tốt hơn và giải cứu Omega. Những người mang theo vũ khí ra ngoài... Trông thì giống như mấy thằng xã hội đen, chúng ta đã gặp nhau ở thành phố B, sau đó cũng đã gặp ở trường học do Chung Hạo Sinh kiểm soát. Bọn họ không tình cờ xuất hiện trong căn hộ của thầy tôi, mà là bọn họ có nhiệm vụ ám sát, nhưng bọn họ bị người những khác tách ra, cũng không am hiểu về tế bào mẹ nên mới bị mấy người lợi dụng sử dụng như một công cụ."
"Những người ở khu vực hoạt động có nguy cơ cao... Những người được gọi là thủ lĩnh." Văn Xuyên nói: "Mấy tên côn đồ đó là người đã bị phái đi lúc đầu đúng không? Nếu không thì lấy đâu ra nhiều vũ khí như vậy? Cho dù bọn họ có cướp đồn cảnh sát đi chăng nữa cũng không thể nào có số lượng lớn như vậy."
Cáo trắng gật đầu: "Tôi và Chu Trì... Chỉ biết chuyện sau khi virus bùng phát, cô ấy... Tôi định nói với cô ấy chuyện thử nghiệm, nhưng với tính cách của cô ấy, cô ấy có thể trực tiếp dẫn người vào thành phố F, nổ bay Bạch Tháp, tôi chỉ có thể thỉnh thoảng tiết lộ một chút manh mối cho cô ấy, hy vọng cô ấy có thể suy nghĩ cẩn thận, hy vọng cô ấy có thể đi với tôi."
"Nhưng ông nội nói, gen của cô ấy không tốt nên cô ấy không thể sống." Cáo trắng nói: "Lúc đầu tôi không biết về việc loại bỏ gen, cho đến khi tôi tách khỏi mấy cậu và trở về thành phố A, ông nội mới nói rằng tôi gần như có thể biến nạp..."
"Thật ra gen của tôi cũng khó có thể sống sót qua quá trình biến nạp." Cáo trắng nói đến đây, giọng trở nên nghẹn ngào: "Không ngờ ông nội lại tiêm cho tôi cái tế bào mẹ có vấn đề mà lúc trước đã tiêm cho cha tôi. Mặc dù tỷ lệ sống sót tăng lên nhưng sau đó tôi lại... Gặp khó khăn trong việc kiểm soát bản thân, hơn nữa..."
Dường như cáo trắng sắp ngạt thở, tạm dừng một hồi lâu mới nói: "Tôi thường xuyên cảm thấy toàn thân đau nhức, toàn bộ thần kinh và cơ bắp cứ như đều muốn tan chảy, toàn thân giống như bị đặt trên đống lửa nướng. Chỉ đến lúc đó, tôi mới tỉnh táo một chút vì đau, mới biết mình đang làm gì. Phần lớn thời gian, tôi không có ký ức, cũng không có ý thức... Hơn nữa bởi vì tế bào mẹ bản đầu tiên có vấn đề nên tôi không thể biến nạp về hình dạng con người, chúng tôi chỉ có thể duy trì hình dạng này."
Văn Xuyên lạnh lùng nói: "Bây giờ hẳn là cô đã biết cha cô cảm thấy thế nào."
Nhưng so với Nhan Sênh đã trải qua nhiều cuộc thí nghiệm dưới sự đau đớn tột cùng, những gì Nhan Thư Ngọc gặp phải cũng coi như là nhân từ rồi.
"Tôi biết... Chúng tôi sai rồi." Sau khi bị ông nội không chút do dự tiêm tế bào mẹ ban sơ vào cơ thể. Cô ta biết mình vô cùng sai rồi nhưng đã quá muộn, khi nỗi đau ập đến, cô ta mới biết hai chữ quả báo viết thế nào.
"Tôi không muốn tranh luận gì hết." Cáo trắng nói: "Tôi chỉ muốn biết, sau khi mọi chuyện qua đi, tôi có thể được tha thứ hay không mà thôi? Các cậu tính đối phó với ông nội tôi thế nào?"
"Tha thứ?" Văn Xuyên lắc đầu: "Một mình tôi nói cái gì cũng không sao, tôi không thể đại diện cho bất kỳ ai tha thứ cho cô, cô cũng không cần cầu xin tôi tha thứ, không cần thiết."
Văn Xuyên nhìn cáo trắng thật sâu, không hài lòng nói: "Trong nhà cô chỉ có cha cô mới là người bình thường. Nhưng có ích gì đâu? Có lẽ chính ông ta cũng không nghĩ tới, bản thân vậy mà lại sống trong đống ma quỷ này."
Lời còn chưa dứt, Văn Xuyên đột nhiên nghe thấy một âm thanh kỳ quái, tiếng hạt mưa to như hạt đậu đập cành cạch lên cửa sổ, che đậy rất nhiều chuyển động nhỏ. Mà Văn Xuyên có thính giác cực tốt, cậu không hề quay đầu lại mà trực tiếp lăn xuống ghế sofa trốn, một bóng đen vồ hụt nhưng sau đó lại chậm rãi xoay người trên tấm thảm, lắc lắc cái đuôi thon dài.
Là một con báo hoa trông rất quen thuộc.
Quả đúng là Nhan Sênh.