Khi ngày dự sinh đến gần, tâm trạng của Văn Xuyên ngày càng tệ, khi thì cậu lo nghĩ, khi lo âu và đôi khi lại trông rất yếu được. Công việc trong phòng thí nghiệm đã tạm thời giao cho người khác, cậu cũng bị Hạng Thần và anh hai bắt buộc phải ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, điều này khiến cậu cảm thấy mất tự do và không thoải mái. Cậu rất ít khi tỏ ra vô cùng mất tự tin, cậu luôn cảm thấy vận mệnh của mình có thể không còn do chính mình điều khiển nữa rồi, bé cưng trong bụng giống như thủy triều cuộn trào mãnh liệt đẩy vận mệnh của cậu và Hạng Thần đi về phía phương hướng không xác định.
Cũng không biết tỉnh lại từ trong ác mộng bao nhiêu lần, đầu cậu đầy mồ hôi lạnh, thở dốc kịch liệt. Trong mơ toàn là mấy con tang thi có hình dạng đáng sợ, trong mơ cậu không tài nào chạy nổi mà chỉ biết mệt mỏi thở dốc, cũng không có ai tới cứu cậu. Sau đó cậu bị tang thi bắt lại, chúng ăn tươi nuốt sống, moi bụng cậu kéo một đứa bé đã thành hình ra.
Cậu giơ tay che mặt, khóe mắt ươn ướt, vô cùng sợ hãi.
"Sao vậy?" Hạng Thần bật đèn bàn, trong đêm khuya ôm lấy cậu dưới ánh đèn ấm áp chói mắt: "Em lại gặp ác mộng à? Suỵt, mấy cái đó chỉ là mơ thôi, anh ở đây, cũng không có chuyện gì đâu."
Gần đây Hạng Thần cũng ngủ không ngon, ban ngày còn phải ra ngoài chấp hành nhiệm vụ nữa. Dưới ánh đèn hai mắt hắn thâm tím, râu ria xồm xoàm trên cằm nhẹ nhàng cọ lên một bên mặt Omega, sau đó lại nghiêng đầu hôn lên vành tai cậu, cố gắng truyền đến một chút ấm áp: "Cục cưng? Nhìn anh, suỵt, đừng sợ..."
Văn Xuyên vùi đầu vào cổ hắn, vòng tay ôm lấy cổ Alpha, cậu khó chịu nói: "Hạng Thần, em cảm thấy rất khó chịu."
Hạng Thần đau lòng, hắn nhíu mày cẩn thận ôm Văn Xuyên, đặt lòng bàn tay nóng hổi lên gáy Văn Xuyên rồi nhẹ nhàng xoa xoa để cậu thả lỏng hơn, còn nhỏ giọng an ủi: "Em cũng biết mà, cái này là do rối loạn hormone mà thôi. Em không thể kiềm chế bản thân là chuyện bình thường."
Đây là đứa nhỏ được thai nghén theo phương thức bình thường đầu tiên sau quá trình tiến hóa gen của loài người, ban đầu không ai biết cậu bé sẽ có tác động gì đối với cơ thể Văn Xuyên. Khoảng thời gian này An Tĩnh cũng rất căng thẳng, ngày nào cậu ta cũng phải đến tận nhà kiểm tra sức khoẻ Văn Xuyên, trong nhà còn có đầy đủ các loại thuốc cho trường hợp khẩn cấp và một số dụng cụ y tế cần thiết, thậm chí còn có mấy bình oxi để sử dụng tại nhà. Nhưng rõ ràng, sự ảnh hưởng đó đã vượt qua dự tính của mọi người.
"Em biết mà..." Văn Xuyên lau mặt, lau giọt nước mắt đọng trên mặt, sau đó lại cảm thấy dạ dày khó chịu quặn lên muốn nôn. Nhưng cậu biết mình không nôn ra gì cả, lưng cậu sưng đau không chịu nổi, ngày nào cậu cũng sống trong sự nôn nóng tột độ và cảm giác khó chịu từ bên trong, lăn qua lăn lại giày vò đến mức cậu muốn sụp đổ luôn rồi.
"Anh xin lỗi..." Hạng Thần không biết nên an ủi như thế nào, trong lòng đau không chịu nổi, nhưng hắn không thể thay Văn Xuyên gánh chịu loại đau đớn giày vò này, hắn khàn giọng nói: "Tất cả đều là lỗi của anh, em cứ trách anh đi, chưa hết giận thì cứ đánh anh vài cái. Đừng khóc, em khóc làm tim anh tan nát rồi."
Văn Xuyên lắc đầu, vừa khóc vừa ngẩng đầu nhìn hắn, dùng ngón tay vuốt ve gương mặt Hạng Thần, nói: "Không phải lỗi của anh, là... Tâm trạng của em không tốt, không sao đâu, em có thể kiềm chế, em..."
Cậu vừa nói xong, lại cảm thấy uất ức thế là nước mắt lập tức chảy dài trên mặt, nhìn thấy cảnh uất ức đáng thương khóc này khiến trái tim Hạng Thần quặn thắt, hắn hận không thể để đứa nhỏ trong bụng Văn Xuyên chui vào bụng mình đi, chỉ cần Văn Xuyên có thể thoải mái một chút kêu hắn làm gì cũng được.
Hạng Thần khịt mũi, hốc mắt cũng sưng lên vì khó chịu.
"Cho nên... Đêm hôm khuya khoắt hai người không ngủ được nên ôm nhau khóc?" Ngày hôm sau, An Tĩnh đến kiểm tra sức khoẻ cho Văn Xuyên như thường lệ, nghe xong những lời Văn Xuyên nói trên mặt cậu ta hiện lên vẻ huyền diệu: "Cậu nghiêm túc đấy à?"
Văn Xuyên đang ủ rũ ngồi trên ghế lót rất nhiều lớp đệm êm ái, trông rất thoải mái, nhìn ra ngoài cửa sổ thở dài: "Hạng Thần bảo hôm nay đi bàn giao công việc là có thể bắt đầu nghỉ ngơi rồi. Đôi mắt anh ấy đỏ như mắt thỏ trông thật sự rất đáng thương."
An Tĩnh: "..."
Kể từ khi bụng Văn Xuyên lớn lên từng ngày và sau khi hormone bắt đầu hỗn loạn thì lời nói, việc làm và cách cư xử của Văn Xuyên dường như cũng thay đổi, tự nhiên vô duyên vô cớ cậu cũng có thể khóc được, thường thở ngắn than dài với một thứ nào đó và luôn thích bám Hạng Thần.
Trật tự xã hội ở mỗi thành phố mới được thiết lập, còn rất nhiều việc phải bận rộn, công việc khắc phục hậu quả sau thiên tai vẫn chưa hoàn thành, vẫn cần thiêu hủy một lượng lớn tang thi, vấn đề ô nhiễm nguồn nước cũng cần giải quyết Đặc biệt là ở một số thành phố lớn hơn tý, các đường sông gần như chất đầy tang thi, cần rất nhiều thời gian để xử lý.
Trong vài tháng qua mấy người Hạng Khôn, Hạng Thần và Quý Hồng Nguyên chưa từng được nghỉ ngơi bữa nào. Hạng Thần còn phải nhớ Văn Xuyên ở nhà nên cả người dường như để lộ vẻ bực bội sốt ruột hơn rất nhiều, trông tình trạng có vẻ tệ hơn khi anh ta chạy nạn nhiều.
Bất cứ khi nào Văn Xuyên khó chịu, cậu đều muốn tìm Hạng Thần dù cho Văn Hạ có an ủi cũng vô dụng. Hạng Thần đang ra ngoài chấp hành nhiệm vụ nên không thể quay về, cho nên hắn chỉ biết nghe tiếng nức nở nho nhỏ ở đầu dây bên kia thiết bị liên lạc của Omega, thực sự rất đáng thương, sau đó Hạng Thần lo lắng đến mức cả đêm không ngủ được. Mặc dù tốc độ nhiệm vụ rõ ràng đã tăng lên rất nhiều nhưng người cũng gầy đi rất nhiều, nôn nóng đến mức trên miệng nổi mụn nước.
An Tĩnh thấy vậy quả thực không đành lòng.
"Haiz." An Tĩnh ngồi xuống, vừa đọc báo cáo kiểm tra sức khoẻ vừa nói: "Ba tháng đầu còn ổn định, bảo cậu đặt đứa nhỏ nuôi trong lồng ấp thì cậu không muốn. Giờ thì hay rồi, bản thân tự tìm đau khổ."
"Sao mà làm vậy được?" Trong chốc lát Văn Xuyên lại đói, nhờ An Tĩnh giúp cậu lấy thức ăn, vừa nói: "Đặt vào trong máy móc sao tôi yên tâm nổi? Tôi không biết yên tâm được điều gì ở thầy của cậu nữa."
"Có tôi ở đây." An Tĩnh nói: "Tất cả các thí nghiệm đều phải được tôi cho phép mới được tiến hành, cậu còn lo lắng gì nữa? Cho dù anh ấy có ý định xấu cũng không tìm cách động đến con cậu đâu. Hiện giờ anh ấy quan tâm đứa nhỏ này hơn bất kỳ ai khác, đây là bé cưng tiến hóa gen đầu tiên được thai nghén một cách bình thường, nếu bây giờ cậu xảy ra chuyện gì thì mấy tháng nghiên cứu của anh ấy sẽ trở nên vô ích."
Văn Xuyên không trả lời, thật ra cậu cũng biết tất cả tâm huyết của Dương Trạm đều dồn vào nghiên cứu về khả năng sinh sản sau khi tiến hóa gen, anh ấy không cho phép bất cứ điều gì quấy nhiễu đến đứa nhỏ sắp chào đời. Từ một góc độ nào đó thì có Dương Trạm bảo vệ, cậu có thể yên tâm hơn rồi, dù sao đối phương cũng là dân chuyên nghiệp.
Sau khi làm kiểm tra xong, An Tĩnh đã tải số liệu lên để lưu lại, sau đó nghiêng người trò chuyện với Văn Xuyên để cố gắng làm cho cậu thư giãn chút.
Cậu ta biết điều gì có thể thu hút sự chú ý của Văn Xuyên, vì vậy cậu ta chiếu một loạt biểu đồ và số liệu lên tường, nói: "Cậu xem này, đây là biểu đồ hormone của cậu trong giai đoạn này, còn có sự phát triển, máu và quá trình trao đổi chất của đứa nhỏ."
Quả nhiên, vẻ mặt ngẩn ngơ của Văn Xuyên lập tức rút đi, sau khi xem hình chiếu một lúc, vẻ mặt của cậu dần trở nên tập trung hơn, dường như cảm giác bình tĩnh cũng đã quay trở lại.
Nhưng sự chú ý này chỉ kéo dài không đến vài phút, sau đó cậu lại vội nhìn đi chỗ khác, nói: "Tôi mệt."
An Cảnh bĩu môi, cậu ta đỡ cậu ngồi xuống giường, đắp chăn cho cậu xong xuôi rồi lại đặt một ly nước ấm trên tủ đầu giường.
Cậu ta đợi Văn Xuyên ngủ say rồi mới đeo đồng hồ theo dõi nhịp tim và thai đạp vào cổ tay Văn Xuyên. Sau khi xác định đồng hồ hoạt động bình thường, hô hấp của Văn Xuyên đều đều, nhịp tim ổn định cậu ta mới đứng dậy đi ra ngoài.
Ngoài cửa có rất nhiều người đang trông coi.
Mấy ngày nay sắc mặt Dương Trạm luôn nghiêm túc, cũng không còn tinh thần lười biếng của thường ngày nữa, thấy cậu ta đi ra lập tức tiến lên: "Thế nào?"
"So với mấy ngày trước còn tệ hơn nhiều." An Tĩnh nhíu mày, vẻ mặt cũng rất nghiêm túc: "Cậu ấy không tập chú ý lắm, tâm trạng rất chán nản, có triệu chứng trầm cảm."
Văn Hạ kéo cà vạt, biểu cảm rất khó coi nói: "Có cách nào không?"
"Không có." An Cảnh day day ấn đường, dựa lên cửa nhỏ giọng nói: "Sắp chuyển dạ rồi, lúc này không thể uống thuốc nữa. Tin xấu là sau khi ngừng thuốc tâm trạng cậu ấy sẽ không ngừng chán nản, tình trạng trầm cảm ngày trầm trọng hơn, điều này sẽ dẫn đến hệ quả là tinh thần cậu ấy trở nên căng thẳng, lo âu tăng lên, chất lượng giấc ngủ kém. Mà chất lượng giấc ngủ không tốt lại càng khiến cậu ấy chán nản hơn, đây là một vòng tuần hoàn ác tính*."
(*tuần hoàn ác tính: sự việc biến chuyển liên tục ngày càng xấu.)
Mọi người thở hổn hển vì ngạc nhiên, trong chốc lát họ cũng không biết làm thế nào mới tốt.
Đây là đứa nhỏ được thai nghén theo phương thức bình thường đầu tiên được sinh ra sau quá trình tiến hóa gien, thế nhưng tác động tiêu cực mà cậu bé mang đến cho Văn Xuyên lớn hơn tác động tích cực nhiều. Văn Xuyên đã đủ kiên cường, hơn nữa vì có đầy đủ kiến thức nên cậu có thể hoàn toàn hiểu được những thay đổi trong cơ thể mình đồng thời có thể tự điều chỉnh ở một mức độ nhất định. Vì lẽ đó tình hình đã trở nên nghiêm trọng hơn, nó chỉ bắt đầu trong ba tháng gần đây.
Nếu không đổi lại là người bình thường, có thể đến lúc này tinh thần đã hoàn toàn tan vỡ.
Lúc đầu An Tĩnh có thể cho cậu uống thuốc, điều chỉnh hormone và những thay đổi khác của cơ thể cậu, chẳng hạn như sưng tấy không kiểm soát được, ác mộng không ngừng, thời gian mê ngủ đột nhiên kéo dài và thời gian mất ngủ đột ngột kéo dài.
Cực kỳ buồn nôn và nôn dữ dội, khô mắt, cực đau đầu, cả người không có sức, v.v., đều là những phản ứng tiêu cực dần dần xuất hiện, theo số liệu hiển thị cơ thể của Văn Xuyên và đứa nhỏ đang không ngừng điều chỉnh và thay đổi.
Tốc độ của loại tự điều chỉnh và thay đổi này thật đáng kinh ngạc, nếu hình thành từ từ thì còn có thể thích ứng được, nhưng do tốc độ quá nhanh nên đối với người bị tác động cũng càng thêm kinh người. Giống như cái máy tính gặp sự cố, không ngừng khởi động lại, nó hiện màn hình xanh rồi lại khởi động lại, dường như vô tận.
Cũng may sau khi uống thuốc thì tạm thời ổn định, nhưng gần đây đứa nhỏ đã bắt đầu hấp thu một lượng lớn dinh dưỡng của Văn Xuyên. Văn Xuyên ăn gì cũng không tăng cân, thường hoa mắt chóng mặt, thiếu máu trầm trọng, bạch cầu tăng, phản ứng nôn mửa cũng tăng lên, thậm chí là còn xuất hiện vấn đề xương xốp.
Để ngăn cơ thể Văn Xuyên bị tổn hại, Dương Trạm và An Tĩnh đã nghiên cứu chế tạo một loại chất lỏng dinh dưỡng mới, được đưa trực tiếp vào thai nhi để ngăn cậu bé hấp thụ chất dinh dưỡng từ cơ thể người mẹ.
Tất cả các vấn đề đều mới, bọn họ không có người xưa mở đường nên họ cũng chính là "người xưa".
Đây gần như là thời khắc chứng kiến lịch sử, các vấn đề không ngừng xảy ra và cũng không ngừng được bù đắp. Mỗi ngày, Dương Trạm và An Tĩnh đều căng như dây đàn, bận rộn đến mức chân không chạm đất.
Mắt thấy cuối cùng cũng sắp chuyển dạ rồi, nhưng mọi người còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì lại xảy ra chuyện như vậy.
Phải ngừng thuốc, Văn Xuyên buộc phải dựa vào bản thân để sống sót.
"Tin tốt là chỉ còn vài ngày nữa thôi." An Tĩnh nói: "Chậm nhất là năm ngày, nhanh nhất có lẽ là ngày mai hoặc ngày mốt. Thai đạp càng lúc càng mạnh rồi."
"Nếu ngay từ đầu em ấy đồng ý đưa đứa nhỏ vào máy móc để nuôi dưỡng thì thế nào đây? Có phải sẽ không có những chuyện như này không?" Văn Hạ cũng phờ phạc, vì chuyện của em trai mà ngay cả ý nghĩ nói chuyện làm ăn cũng không có, ngày nào anh cũng mất ngủ cùng, cũng sứt đầu mẻ trán.
Chuyện gì anh cũng có thể nghĩ ra biện pháp giải quyết nhưng chỉ chuyện này là anh có biện pháp nào.
Cảm giác không có cách nào khiến người ta vô cùng bất lực. Kể từ khi anh có thể điều khiển vận mệnh của mình, cảm giác này là cảm giác vừa lạ vì chưa từng trải qua mà cũng vừa quen.
"Không chắc chắn." Dương Trạm nói: "Mặc dù nuôi dưỡng bằng máy móc sẽ giảm bớt tác hại đối với cơ thể con người, nhưng dựa vào tình hình của cậu ấy... có lẽ nếu nuôi dưỡng bằng máy móc, trái lại đứa nhỏ sẽ xảy ra vấn đề."
Điều kiện tốt nhất và ổn định nhất chính là ưu tiên cơ thể con người.
"Tôi cho anh tiền để làm nghiên cứu không phải để anh cho tôi câu trả lời này." Văn Hạ lạnh lùng nhìn anh ấy, giọng điệu uy nghiêm đáng sợ: "Thiết bị nhân giống là của anh, là ưu điểm lớn nhất của cậu, hiện tại anh đang nói với tôi là "không chắc chắn"?"
Dương Trạm cau mày, suy cho cùng anh ấy cũng không muốn tranh chấp với ông chủ mình liền chuyển đề tài nói: "Nếu như hôm nay có thể chuyển dạ..."
"Chuyện gì vậy?" Giọng nói của Hạng Thần truyền đến, sau khi bàn giao công việc, hắn chính thức bước vào kỳ nghỉ thế là hắn liền vội vã quay về, vừa về liền thấy một đám người vây quanh cửa, tim hắn như thắt lại: "Mấy người ở đây làm gì?"
La Tử Tùng cũng đi cùng, theo sau là Hạng Khôn và Quý Hồng Nguyên.
An Tĩnh lặp lại lời nói của mình lần nữa, Hạng Thần vẫn mãi im lặng, một lúc sau mới nói: "Quay về hết đi, tôi sẽ trông chừng ở đây. Đừng trì hoãn việc của mấy người, chốc nữa em ấy có tỉnh lại trong lòng cũng sẽ khó chịu."
Hốc mắt Hạng Thần có chút sưng, quầng mắt thâm đen rõ ràng, hắn lau mặt nói: "Có tôi ở đây, tôi sẽ đồng hành cùng em ấy. Mấy người cũng biết em ấy không thích mắc nợ ân huệ của ai mà, cho nên mấy người nên làm gì thì đi làm đi."
An Tĩnh mím môi dưới, trong lòng cảm thấy khó chịu, La Tử Tùng ôm bả vai cậu ta dùng sức xoa xoa.
"Cậu ấy vẫn không muốn đi bệnh viện à?"
An Tĩnh gật đầu: "Bây giờ ở nhà có thể khiến cậu ấy có cảm giác an toàn hơn..."
Cậu ta còn chưa nói xong, cái máy nhỏ trong lòng vang lên tiếng bíp bíp bíp. Thanh âm bén nhọn thúc giục lập tức khiến An Tĩnh thay đổi sắc mặc, Dương Trạm lập tức đi tới đẩy cửa.
"Sao vậy?" Trong lòng Hạng Thần có dự cảm không lành, vội đẩy Dương Trạm ra rồi đi vào trong.
"Chuông báo động khẩn báo..."
Cùng lúc đó, bên trong cửa truyền đến một tiếng "Ầm" giống như thủy tinh bị đập vỡ.
Cửa bị mở ra, Hạng Thần cùng Văn Hạ gần như trong nháy mắt chạy tới bên giường.
Ly nước trên tủ đầu giường bị lật đổ vỡ nát, nước bắn tung tóe khắp sàn. Văn Xuyên ôm bụng mồ hôi đầm đìa, đúng là đau đến mức không thể kêu ra tiếng được.
"Văn Xuyên!" Hạng Thần chỉ cảm thấy bản thân không còn chút sức lực nào để đứng nổi nữa rồi.
"Sắp sinh rồi." An Tĩnh nửa quỳ ở bên giường, mắt nhìn số liệu trên màn hình giám sát, toát mồ hôi lạnh: "Sao nhanh vậy?"
Văn Hạ lập tức nói: "Đi bệnh viện! Nhanh lên!". Đam Mỹ Hiện Đại
Đây coi như là một tin tốt, sau khi ngừng thuốc liền có động tĩnh, ít nhất không cần lo lắng tình huống trầm cảm ngày càng trầm trọng.
Hướng Khôn lập tức xuống dưới khởi động xe, ba người Văn Hạ, Hạng Thần, La Tử Tùng cẩn thận nâng người lên, cố gắng hết sức để Văn Xuyên bình an đi thang máy.
Mãi cho đến khi vào trong xe, Văn Xuyên mới như chui từ trong nước chui ra, cậu mạnh mẽ hít một hơi thật sâu rồi la lên.
Quý Hồng Nguyên ngồi bên cạnh cậu, giúp cậu lau mồ hôi và khuyến khích cậu: "Cố lên, cố lên Tiểu Xuyên! Hồi đó ba cũng như vậy đấy, năm đó ba còn trẻ hơn con nhiều, con nghe ba nói không, Tiểu Xuyên? Tiểu Xuyên?"
Hạng Khôn liền đạp ga lao ra ngoài, Văn Hạ ngồi bên ghế phụ lái, anh sốt ruột đến mức đôi mắt đỏ bừng, anh không thể chịu nổi khi nhìn thấy đứa em trai bảo bối của mình đau đớn như vậy, anh hận không thể đẩy Hạng Thần xuống xe rồi lại đánh hắn một trận.
Hạng Thần ngồi ở phía bên kia của Văn Xuyên, nắm lấy tay cậu không ngừng hôn lên đầu ngón tay cậu: "Em có nghe anh nói gì không? Văn Xuyên? Cục cưng?"
"Ba..." Văn Xuyên quay đầu nhìn về phía Quý Hồng Viễn, nhưng ánh mắt không có tiêu cự, sắc mặt tái nhợt, cố gắng thở ra hít vào nói: "Hạng Thần, Hạng Thần cũng hành hạ ba như thế này sao?"
Cậu biết lúc này cậu không thể mất ý thức được, phải cố gắng giữ vững, vì vậy cậu phối hợp với Quý Hồng Nguyên chuyển hướng sự chú ý, hỏi một số câu hỏi không thể giải thích được.
Quý Hồng Nguyên nắm lấy tay cậu, vừa giúp cậu lau mồ hôi vừa cố gắng giữ bình tĩnh nói: "Đúng vậy, hành hạ ba sắp chết, ba nói từ từ cho con nghe nha? Đừng lo lắng, trước tiên chúng ta hãy chậm rãi điều hoà hô hấp, làm cùng ba nè... Thở ra, hít vào, thở ra, đúng, là vậy đấy."
Quý Hồng Nguyên cố gắng hết sức để ổn định sự run rẩy trong giọng nói của mình, chậm rãi nói chuyện với Văn Xuyên, thỉnh thoảng còn bảo cậu điều chỉnh hơi thở của mình, cố gắng thu hút sự chú ý của cậu.
Những người khác lái xe đi theo phía sau, Kỳ Thập Nhất và những người khác cũng vội vàng chạy đến bệnh viện sau khi nhận được tin.
Chẳng mấy chốc, đèn đỏ của phòng phẫu thuật trong bệnh viện sáng lên.
Hạng Thần lau mặt thật mạnh, trong lòng hắn không biết làm thế nào để trút những cảm xúc phức tạp và phát cáu trong lòng, vì thế hắn quay người hung ác nện mạnh lên mặt tường.