Tần Chính vẫn còn đang nghi ngờ: "Có thể làm cùng nhau sao?"
Bình Hi muốn để cho bọn họ cùng nhau tiến vào trong máy biến nạp, như vậy thì mới tiện cho việc anh ta chạy trốn. Tuy nhiên, nếu như thúc giục quá rõ ràng thì anh ta lại sợ sẽ làm cho nhóm người này nảy sinh sự nghi ngờ. Vì vậy, anh ta chỉ có thể dịu dàng nói lời an ủi: "Thật ra thì sẽ không có gì quá là nguy hiểm đâu, mấy người các anh không cần phải nghĩ quá nhiều."
Tần Chính nhíu mày nhìn về phía máy móc trên bục, sau đó lại quay đầu hỏi Chung Hạo Sinh: "Người anh em, hay là chúng ta cùng nhau làm đi?"
Có lẽ ưu điểm lớn nhất của Chung Hạo Sinh chính là việc gã có đầu óc. Mặc dù từ trước đến nay gã không có bất kỳ ý kiến thiện lương gì, nhưng dù sao thì gã vẫn ưu việt hơn nhiều so với mấy người này. Từ đầu tới đuôi gã đều không gia nhập vào cuộc trò chuyện của đám người kia, chỉ lắng nghe trong yên lặng. Gã đã đọc hết tất cả những gì mà gã nhìn thấy trên giao diện cảnh cáo, tuy rằng nó không nói cụ thể về mức độ nguy hiểm, nhưng các thao tác lại được viết rất kỹ càng tỉ mỉ. Màn hình bên cạnh sẽ hiện lên số liệu được phân tích tự động, nó nói là phải đặc biệt lưu ý đến phần màu da cam, chỉ cần phần màu cam hơi cao lên một xíu là nguy hiểm dẫn đến tử vong sẽ gia tăng.
Không chỉ có thế, trên đó còn viết rất nhiều trị số cân bằng của mức độ điện mà máy móc chịu tải và lực độ mạnh yếu của điện giật, gần như là những số liệu này đều không được vượt qua cái trị số kia, nếu không thì tỷ lệ rủi ro cũng sẽ tăng lên.
Nhìn qua thì đây cũng không phải là một chuyện "Không nguy hiểm" gì cho cam.
Mặt Chung Hạo Sinh không đổi sắc, gã ôn hòa cười, đáp: "Được thôi."
Tần Chính liếm liếm môi, lão ta vẫn là có chút lo lắng vì dù sao thì mấy người Ân Kỳ cũng từng nói về chuyện này với thái độ rất là nghiêm trọng. Lúc này, có mấy tên đàn em xúm lại gần lão ta, nhỏ giọng nói: "Lão Tần, tôi cảm thấy việc này có khi nào là còn một khả năng khác không?"
Tần Chính nhíu mày: "Ý là sao?"
"Anh xem, một Omega cũng không cần phải lừa gạt gì chúng ta nha. Nếu cậu ta muốn ra khỏi nơi này một cách an toàn, cậu ta còn không phải dựa vào chúng ta à? Giết chúng ta chết hết thì cậu ta được lợi gì cơ chứ? Thật ra tôi cảm thấy, cái vụ nguy hiểm gì đó khi biến nạp này có thể chỉ là do họ muốn lừa gạt chúng ta mà thôi."
Trong đầu Tần Chính thông thoáng ngay tức khắc, lão ta cũng cảm thấy đối phương nói rất có lý: Thứ năng lực mạnh như vậy, sao họ có thể để cho người khác tùy tiện sở hữu được?
"Vậy cậu nói thử xem, tại sao mấy người Ân Kỳ lại không biến nạp?"
"Hoặc là tất cả chúng ta đều đã bị lừa." Tên đàn em kia nói với vẻ chém đinh chặt sắt: "Hoặc là bọn họ có lén lút ước định điều gì đó với nhau, và có khả năng là bọn họ sẽ lừa chúng ta để đi biến nạp, đến lúc đó chúng ta cũng không được biết gì hết."
Tần Chính là người đứng đầu, càng nghĩ càng cảm thấy đúng là có thể có chuyện như vậy.
Mấy người bọn họ nói nhỏ một lúc lâu, Bình Hi không biết đám người kia đang nói cái gì, trong lòng anh ta khẩn trương muốn chết, liên tục xoắn xoắn góc áo.
Tần Chính quay đầu đi tới, nói với Chung Hạo Sinh: "Nếu cậu ta đã nói không có gì nguy hiểm thì mấy người anh em chúng ta cùng đi thôi. Ờm... Cái cậu Omega kia, cậu có biết điều khiển không thế?"
Đương nhiên là Bình Hi không biết, nhưng thấy có hy vọng nên anh ta chỉ có thể vội vã gật đầu: "Tôi, tôi có biết."
Chung Hạo Sinh liếc mắt nhìn anh ta một cái, không tỏ ý kiến gì. Trong lòng gã muốn coi mấy người Tần Chính làm vật thí nghiệm, nhưng miệng vẫn đáp: "Được rồi, mời đi thôi."
Tần Chính hoạt động bả vai một chút, thầm nói trong lòng: Gan lớn no chết, nhát gan đói chết. Cùng nhau lừa tên này tiến vào, bên ngoài sẽ chỉ còn thừa lại một tên Omega, xem cậu ta còn dám làm cái gì hay không.
Lão ta tùy tiện bò vào trong một khoang máy, cửa khoang tự động đóng lại, đèn xanh bên cạnh khoang sáng lên. Mấy tên đàn em nhìn Chung Hạo Sinh, Chung Hạo Sinh tùy tiện cười một cái, bộ dáng rất là không sao cả rồi cũng chui vào một cái máy đặt ở bên cạnh.
Chờ cửa khoang khép lại, mấy tên đàn em kia mới giật giật yết hầu, cũng đánh bạo mà từng người một chui vào nằm trong khoang máy.
Giờ phút này Bình Hi chỉ một lòng muốn chạy ra ngoài. Anh ta cố gắng ổn định lại cái tay vẫn luôn run rẩy, đi đến trước bục đặt máy điều khiển bắt đầu thao tác -- cái khác thì anh ta không biết, nhưng khóa lại rồi cắt điện thì anh ta vẫn biết làm!
Anh ta nhanh chóng tìm được nút tắt nguồn khẩn cấp trên bảng điều khiển, bên cạnh nút có viết một dòng chữ nhỏ: Sau khi tắt nguồn, cửa khoang máy sẽ không thể mở ra được, xin hãy cẩn thận.
Mặc dù những thứ máy móc này đều được điều khiển bằng điện nhưng đương nhiên là nó vẫn sẽ có khóa thủ công ở bên trong. Tuy nhiên, mấy người Tần Chính chắc chắn là sẽ không biết cách sử dụng. Cho dù là biết thì cũng sẽ tạm thời bị chậm trễ mất một lúc, như thế cũng đủ thời gian để cho anh ta chạy ra ngoài.
Bình Hi nuốt nuốt nước miếng, ngước mắt lên, một số lồng kính bảo hộ lộ ra gương mặt của đám người Tần Chính, Tần Chính đang trưng ra vẻ mặt mất kiên nhẫn, ánh mắt lão ta đang có ý bảo anh ta nhanh lên.
Bình Hi hít thở sâu, làm tốt công tác chuẩn bị, trong khoảnh khắc cúi đầu, anh ta không kịp chú ý cửa khoang của Chung Hạo Sinh đã lặng lẽ mở ra từ bên trong. Đèn xanh bên cạnh cửa khoang biến thành đèn đỏ -- Chung Hạo Sinh lặng lẽ lẻn từ cửa khoang ra bên ngoài rồi chạy trốn sang một bên.
Mấy người Tần Chính đều đang nằm, tầm mắt có góc chết nên họ căn bản là không thể chú ý tới động tác của Chung Hạo Sinh.
Bình Hi nhắm mắt lại, đập mạnh vào nút tắt nguồn, toàn bộ bảng điều khiển đều biến thành một màu tối đen, cửa khoang dứt khoát bị khóa lại, nguồn điện cũng đã bị cắt đứt.
Tần Chính ngây ra một lát, sau đó lão ta nhanh chóng phản ứng lại, lão ta gào thét đầy tức giận với lồng kính bảo hộ được làm bằng thủy tinh.
Thứ máy móc kia có hiệu quả cách âm khá tốt nên Bình Hi nghe không rõ ràng lắm. Mắt anh ta liếc cũng không thèm liếc một cái đã nghiêng ngả lảo đảo chạy xuống khỏi bệ điều khiển rồi chạy ra ngoài từ cửa lớn.
Trong một lúc, bốn phía đều trở nên yên tĩnh lại, Tần Chính nói nhiều đến nỗi có một lớp sương mù đọng lên cửa kính. Lão ta đã tìm kiếm ổ khóa cửa khoang điều khiển bằng tay ở khắp nơi nhưng không thể nào tìm thấy được. Điều đó đã khiến cho lão ta tức giận đến nỗi đập tay liên tục lên mặt kính thủy tinh.
Trong cửa khoang kín mít, nếu ở lâu hơn có thể dẫn đến tình trạng bị ngạt thở. Tần Chính không ngờ rằng mình sẽ bị thua ở chỗ này. Mặt lão ta xanh mét, lão ta giận dữ hét ầm lên, cả khoang đều bị rung chuyển từ bên này sang bên kia.
Đúng lúc này, một bóng đen lù lù đi tới, Tần Chính tập trung nhìn kỹ lại thì mới phát hiện hóa ra đó là Chung Hạo Sinh.
Chung Hạo Sinh vẫn nở một nụ cười không mặn không nhạt như cũ, ngón tay gã gõ gõ lên mặt kính thủy tinh, khóe miệng nhếch lên hiện ra vài phần trào phúng.
Tần Chính nghiến răng nói: "Người anh em! Cậu mau thả bọn tôi ra ngoài đi!"
Chung Hạo Sinh làm một động tác ý bảo mình nghe không thấy, sau đó gã nhún nhún vai, rồi chậm chạp bước đến chỗ bệ điều khiển.
Tần Chính và mấy tên đàn em đều cuống hết cả lên. Tần Chính lúc này mới nhớ tới sau lưng mình có giắt một khẩu súng, lão ta vội vàng lấy súng ra rồi nổ súng về phía nắp kính thủy tinh.
Lồng kính bị bắn vỡ, nhưng cũng chỉ để lộ được đến đầu của lão ta. Lỗ hổng này lão ta bò còn không bò ra nổi chứ đừng nói là đi mở cửa khoang.
"Người anh em! Này!" Lão ta nâng súng, nhắm thẳng vào Chung Hạo Sinh, giận dữ nói: "Thả bọn tôi ra đi! Đến lúc đó cái gì cũng dễ nói chuyện!"
"Dễ nói cái gì?" Chung Hạo Sinh vô cùng thích thú mà sờ lên bục điều khiển, vừa khởi động lại nó một lần nữa vừa nói: "Cũng không phải là tôi ép buộc các người đi vào đó."
"Bọn tôi sẽ cùng nhau đi bắt thằng nhóc thối đó." Tần Chính nói: "Nó sẽ thuộc về cậu mà bọn tôi cũng sẽ nghe theo cậu chỉ đạo. Thế nào?"
Vẻ mặt Chung Hạo Sinh hiện lên sự nhàm chán: "Một đám ngu xuẩn, các người lại muốn làm cái gì nữa thế? Các người đến để kéo chân sau sao? Còn nữa... Cho dù không có các người hỗ trợ thì thằng nhóc đó cũng sẽ là của tôi."
Chung Hạo Sinh đẩy cần điều khiển lên, sau đó lại ấn xuống mấy cái nút bấm theo như bản chỉ dẫn.
Trên màn hình hiện lên một bản vẽ, trên đó chính là số liệu thân thể của mấy người kia.
Tần Chính căng thẳng một hồi lâu, lão ta vừa dùng một ngón tay để bóp cò vừa dò hỏi: "Cậu đang làm gì đấy?"
"Không phải các người muốn biến nạp sao? Tôi đang giúp các người đó."
Tần Chính vội vàng nói: "Không cần! Chúng tôi muốn suy xét lại một chút..."
Khóe miệng Chung Hạo Sinh hiện lên ý cười nhưng ánh mắt lại rất lạnh lùng. Gã nói với vẻ không hề để ý: "Chọn ngày chi bằng đúng ngày, cứ chốt hôm nay luôn đi."
Cùng lúc đó, Tần Chính dứt khoát nổ súng, Chung Hạo Sinh cúi thấp người, trốn bên dưới bệ điều khiển.
Gã không đợi cho Tần Chính nói tiếp đã trực tiếp vận chuyển dòng điện. Vì gã không thiết lập tốt cường độ dòng điện nên đèn trên đỉnh đầu lập loè vài cái rồi nhanh chóng tắt ngóm. Bốn phía rơi vào một màu đen kịt, chỉ có đèn của bệ điều khiển và máy móc là còn phát sáng. Tần Chính rít gào đầy giận dữ, một bàn tay của lão ta thò ra từ cửa kính thủy tinh, cánh tay bị mảnh vỡ thủy tinh vẽ ra một đường máu đầy dữ tợn.
Chỉ nghe thấy vài tiếng nổ đùng đoàng.
Dường như có thứ gì đó đã bị đốt trụi. Mấy cửa khoang phát ra tiếng "Ầm ầm" cực lớn, mấy người trong đó kêu thảm thiết thành tiếng, sau đó không còn thanh âm gì nữa.
Khói đen bay ra từ cửa khoang của Tần Chính, sau đó khói càng ngày càng dày đặc, thế mà còn lờ mờ hiện ra ánh lửa.
"Chậc." Chung Hạo Sinh nhíu mày: "Cái thứ này thật là khó điều khiển."
Gã ngẩng đầu nhìn màn hình, dấu hiệu sinh tồn của mấy người trên màn hình đều đã quay về con số không, không có bất kỳ dao động nào.
Gã đi xuống khỏi bàn điều khiển, cẩn thận nhìn nhìn, cả người Tần Chính đều đã cháy đen, cánh tay vẫn còn thò ra ngoài cửa sổ như thể đó là một bàn tay vươn lên từ địa ngục, năm ngón tay hung ác xòe ra, vĩnh viễn bị cố định ở tư thế đó.
Chung Hạo Sinh lại đi nhìn mấy cái cửa khoang khác. Sau khi mở ra, tất cả đều phả ra khói đen. Tuy nhiên có chỗ hơi khác chính là một người trong số đó có đôi mắt, lỗ tai và cổ đã xảy ra biến hóa, nhưng kẻ đó biến nạp chưa hoàn chỉnh, nhìn qua giống như một kẻ dị hợm kì quái.
Sau khi xác định mấy người kia đều đã tử vong, Chung Hạo Sinh bực bội thầm mắng vài tiếng rồi mới đi đến chỗ cửa ra.
Khói đen dày đặc trong phòng biến nạp càng lúc càng nhiều, sau đó có một tia lửa bắn ra ngoài, mọi chuyện đều không thể vãn hồi được nữa. Rèm cửa và thảm đều bị bốc cháy, mấy bục để máy móc liên tục phát ra những tiếng nổ mạnh, cuối cùng xảy ra sự cố chập điện nghiêm trọng trong phòng biến nạp. Sóng xung kích đã làm ảnh hưởng đến một số phòng thí nghiệm, nơi đó có chứa rất nhiều loại hóa chất và nhiều loại máy móc AI khác nhau.
Bên ngoài, tê giác đen Trương Ưng Hải đã chèn ép một cách áp đảo đối với những người thuộc Phái cải cách, máy liên lạc truyền đến giọng của Hạng Thần, bọn họ đã tập hợp cùng với đám người Hạng Khôn, bây giờ đang chạy thẳng đến chỗ hang ổ của quản lý cấp cao trong quân đội.
"Tôi cũng sẽ chạy tới đó ngay đây." Trương Ưng Hải còn chưa nói dứt câu, đột nhiên nhạy bén mà ngửi được một luồng không khí nguy hiểm. Anh ta ngẩng đầu nhìn về phía nào đó, lỗ tai nho nhỏ của tê giác giật giật, chỉ thấy anh ta đột nhiên quát lên: "Tất cả nằm sấp xuống --!"
Oành --
Cú nổ mạnh cực lớn phát ra từ phòng thí nghiệm đã kích hoạt chuông báo cháy, các vòi phun nước tự động trên đỉnh đầu bắt đầu dập lửa, nhưng tất cả chỉ như muối bỏ biển.
Khu B nhanh chóng bị nhấn chìm trong biển nước, mặt đất trơn trượt, tia lửa điện liên tục bắn ra làm liên lụy đến nhiều văn phòng khác.
May mà kho vũ khí không ở khu B, nếu không thì có lẽ là toàn bộ Bạch Tháp đã trực tiếp bị nổ tung mất một nửa, đến lúc đó không biết là có bao nhiêu thương vong sẽ xảy ra.
Tê giác đen da dày thịt béo, dù cho bị nóng đến nỗi kêu gào thành tiếng nhưng vẫn cố gắng kiên trì chở đàn em của mình chạy ra bên ngoài.
"Khu B nổ rồi!" Trương Ưng Hải nói: "Chúng tôi sẽ lập tức tới đó, các người cứ đi trước đi!"
"Các anh nhớ cẩn thận đấy!" Hạng Thần nhíu mày, không biết là khu B đã xảy ra chuyện gì nữa.
Quý Hồng Nguyên nói: "Chẳng lẽ đây là chuyện mà mấy tên khốn nạn Tần Chính làm ra?"
Bọn họ đã nghe Dương Khánh kể lại chuyện lúc trước nên họ đã biết việc Tần Chính dẫn theo Chung Hạo Sinh rồi chạy thẳng vào trong Bạch Tháp. Nhưng bây giờ chẳng có ai có thể bận tâm đến bọn họ.
"Giờ tự thân bọn họ cũng khó bảo toàn." Hạng Thần không muốn nói nhiều về vấn đề đó. Lúc này, Hạng Khôn và Quý Hồng Nguyên đang dẫn theo đội ngũ của Dương Khánh và Chu Thắng ngồi xe điện ngầm đi từ khu B tới đây, cuối cùng thì họ cũng đã tập hợp xong.
Đầu người đông nghìn nghịt cùng với số lượng vũ khí cực kỳ khả quan, chưa chắc họ đã không thể chiến một trận.
"Xuất phát!" Đám người Hạng Thần tiến về chỗ "Khu đất hoang" ở phía sau khu D một cách có trật tự. Họ vừa mới đi tới trước địa điểm được đánh dấu trên bản đồ thì Văn Hạ đột nhiên gửi tới tín hiệu liên lạc khẩn cấp.
Giọng Văn Hạ đầy lạnh lùng, giọng điệu gấp gáp nói: "Tất cả mau đứng lại!"
Hạng Thần giơ nắm tay làm một tư thế ngừng lại, hỏi: "Làm sao thế ạ?"
"Bọn người kia hẳn là không ở trong Bạch Tháp đâu." Văn Hạ nói: "Bên ngoài đã náo loạn lớn như vậy rồi, nhưng mấy tên ở trong phòng hội nghị kia vẫn không có bất kỳ phản ứng gì y như cũ, tình huống này không thích hợp."
Hạng Thần nói: "Ý anh là, phía trước có thể là bẫy rập?"
"Có khả năng, tốt nhất là các cậu đừng đi." Văn Hạ nói: "Vừa rồi Nhan Thư Ngọc đã chạy tới tập đoàn, cô ta..."
Trái tim của Hạng Thần nhảy lên: "Văn Xuyên đâu rồi? Em ấy có xảy ra chuyện gì không ạ?"
"Không có gì, có tôi ở đây rồi, cậu còn sợ cái gì?" Văn Hạ lạnh lùng nói: "Nghe tôi nói cho xong đã. Cô ta bị Nhan Hoàn phái tới để đưa Văn Xuyên đi. Nhan Hoàn không ở trong Bạch Tháp, cô ta chỉ biết mỗi cái này thôi, còn những chuyện khác thì đều không biết rõ. Thế nên, tôi nghi ngờ là những tên quản lý cấp cao khác cũng không ở bên trong Bạch Tháp. Tin tức lúc trước của chúng ta đã xảy ra sai sót rồi."
"Mang Văn Xuyên đi?" Hạng Thần híp híp mắt, sau đó hắn nhanh chóng nhận ra: "Ông ta đã thu được báo cáo của Dương Trạm."
"Hẳn là như vậy, ông ta đã biết chuyện Văn Xuyên mang thai rồi..." Văn Hạ nói: "Hay là các cậu quay về phòng thủ ở tập đoàn đi. Tôi nghĩ có lẽ ông ta sẽ bất chấp tất cả để tới đây cướp Văn Xuyên đấy. Ôm cây đợi thỏ lúc này chính là sự lựa chọn tốt nhất."
Hạng Thần lo lắng Văn Xuyên sẽ xảy ra chuyện nên hắn ngay lập tức giơ tay ra hiệu muốn mọi người quay đầu lại.
Quý Hồng Nguyên nói: "Từ từ."
Quý Hồng Nguyên nhìn về phía ông xã và con trai, nói: "Chúng ta cũng cần phải thu thập đủ chứng cứ."
Hạng Thần nhíu mày.
Quý Hồng Nguyên nhắc nhở: "Nếu chứng cứ không đủ, người của thành phố F sẽ nghĩ như thế nào? Bọn họ không biết gì về chuyện đào thải gien, cũng không biết được những âm mưu của những lãnh đạo cấp cao kia; đến lúc đó, chúng ta sẽ trở thành người đi phá hủy sự hoà bình và yên ổn, chúng ta sẽ trở thành những kẻ có tội."
Hạng Khôn gật đầu: "Ba con nói đúng đấy. Chúng ta vẫn phải đi vào trong đó. Cho dù bọn họ có trốn chạy như thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể có chuyện ngay cả đồ vật cũng mang đi."
Hạng Thần nói: "Nhưng lỡ như bên trong..."
"Lấy chứng cứ, chúng ta không cần quá nhiều người." Hạng Khôn nói: "Tôi và ba của anh sẽ đi, anh dẫn những người khác đi đi."
"Con để hai mươi người lại cho hai người." Hạng Thần không yên tâm, nói: "Lỡ như có cái gì..."
"Mười người, tốc chiến tốc thắng." Hạng Khôn vỗ vỗ vai con trai: "Anh không tin cha anh à?"
Hạng Thần quay đầu đưa mắt liếc nhìn "Khu đất hoang" gần trong gang tấc, khóe miệng trề xuống biến thành một đường cong lạnh lùng mà nghiêm túc. Hắn gọi Dương Khánh thông qua máy liên lạc: "Dương Khánh?"
"Tôi đây."
"Quyền hạn tiếp quản Bạch Tháp tiến hành đến đâu rồi?"
"Còn khoảng 20% nữa thôi, sắp được rồi." Dương Khánh đầu đầy mồ hôi, nói: "Tôi đã có thể sử dụng thiết bị theo dõi bên trong, nhưng thiết bị theo dõi bên "Khu đất hoang" là một hệ thống đơn độc, phải bẻ khóa được nốt 20% cuối cùng thì mới có thể xem được. Anh đừng vội, tôi vẫn còn biện pháp khác."
Ngón tay của Dương Khánh gõ nhanh như bay trên bàn phím, nói: "Tôi đã tiếp quản toàn bộ người máy AI và để cho bọn chúng đi dò đường rồi. Các anh cứ đi theo phía sau AI là được."
"Cảm ơn." Hạng Thần gật gật đầu, đấm tay với cha mình, lại ôm ba của mình một cái rồi mới nhỏ giọng nói: "Hai người nhất định phải chú ý an toàn! Nếu thật sự không được thì phải lùi lại, mạng của hai người là thứ quan trọng hơn tất thảy." "Ai, con ta trưởng thành rồi." Quý Hồng Nguyên cười nhẹ.
Hạng Thần dẫn theo những người khác rời đi. Lúc này 201 và Kỳ Thập Nhất đang là đội trưởng một phân đội, họ nghe theo mệnh lệnh của Hạng Thần không chút do dự.
Phần lớn đội ngũ nhanh chóng lùi lại, tất cả đều là người đã có kinh nghiệm nên khi hợp tác với nhau, họ có sự ăn ý hơn trước rất nhiều.
Sau khi Hạng Thần đi xa lại quay đầu nhìn lại, trước cửa "Khu đất hoang" đã không còn nhìn thấy bóng dáng hai người ba của hắn nữa.
"Anh hai?" Hạng Thần nói khẽ với máy liên lạc: "Còn manh mối gì nữa không ạ?"
"Nhan Thư Ngọc có chút chướng ngại ký ức, có đoạn thì cô ta nhớ rõ, có đoạn lại không nhớ gì. Bọn tôi đang suy nghĩ biện pháp để hỏi cô ta." Văn Hạ nói: "Các cậu phải cẩn thận Nhan Sênh, ông ta càng xuất quỷ nhập thần hơn cô ta."
"Em hiểu rồi ạ."
Ngọn lửa từ vụ nổ mạnh ở khu B đã cháy lan tới khu C, Chung Hạo Sinh bắt được Bình Hi đang chạy trốn ở nơi đó.
"Tên nhóc này nhìn thì rất ngây thơ vô tội, nhưng thật ra tâm tư thì lại không hề ít đâu nhỉ?" Chung Hạo Sinh nhéo cằm Bình Hi, chóp mũi ngửi ngửi ở sau cổ Bình Hi. Cái loại tư thái mang theo dục vọng xâm chiếm vô cùng mãnh liệt này khiến cho Bình Hi cảm thấy cực kỳ hoảng sợ.
"Anh buông, buông tha cho tôi đi." Bình Hi nói: "Tôi, tôi, tôi..."
Ngón tay Chung Hạo Sinh lướt qua gáy của đối phương. Gã liếm liếm khóe miệng, đang nghĩ hay là gã tạm thời đánh dấu ở đây luôn đi, miễn cho thằng nhóc này lại không nghe lời rồi đi tìm phiền toái cho mình.
Đang muốn xuống miệng thì gã chợt nghe thấy tiếng rít của tang thi cách đó không xa truyền đến.
Đàn tang thi bị ảnh hưởng bởi vụ nổ mạnh và lửa cháy lan đến, trời xui đất khiến thế nào mà lại đổ bộ vào trong "Chuồng cừu".
Thật ra Chung Hạo Sinh không sợ, nhưng Omega lại là món ăn tuyệt vời. Đám tang thi ngửi thấy mùi vị của Omega bèn điên cuồng chạy đến chỗ này.
Nhiều tang thi như vậy, cho dù Chung Hạo Sinh có mọc thêm sáu cánh tay nữa thì cũng không thể đánh lại. Gã ném Omega đi ngay lập tức, sau đó tự mình chạy lên trên lầu. Bình Hi hoảng sợ kêu lên, anh ta bị tang thi bắt được chân rồi bị kéo dài trên mặt đất. Đàn tang thi đen nghìn nghịt đến với tư thế cực kỳ mãnh liệt, chân của anh ta bị chúng cắn một ngụm, da tróc thịt bong, đùi và bụng cũng bị trầy xước, máu bắn ra tung tóe khắp nơi.
Anh ta cảm giác được những thứ tanh tưởi, dữ tợn, tuyệt vọng, vô hồn này đang muốn nuốt sống anh ta. Anh ta hét lên đầy đau khổ, ngón tay cắm thật sâu vào bùn đất trong vườn. Anh ta sắp bị ăn thịt, nhưng anh ta vẫn còn duy trì sự tỉnh táo, anh ta vẫn có thể cảm giác được răng nanh bén nhọn của tang thi đang đâm vào làn da mình. Ánh sáng trước mắt bị tang thi từ từ che lấp, thanh âm cầu cứu đầy tuyệt vọng của anh ta không có ai có thể nghe thấy.
Anh ta sẽ chết.
"Grào --"
"Phanh --"
Trọng lượng trên người đột nhiên nhẹ đi, bầy tang thi bị đẩy ra xa, không khí mới mẻ một lần nữa tràn vào trong phổi.
Bình Hi ngơ ngác mở mắt ra, trán và sườn mặt toàn là máu, cả người anh ta gần như đã biến thành một con búp bê nhuộm đầy máu đỏ.
Một con tê giác đen gầm lên một tiếng rồi ngậm anh ta lên, sau đó chạy thẳng lên trên tầng mà không hề do dự.
"Buông... tôi ra... đi..." Bình Hi thở hổn hển rồi nói một cách khó khăn: "Tôi... bị cắn rồi, cũng... sống không được lâu nữa."
"Kiên trì một chút." Tê giác nói: "Đã có vắc-xin phòng bệnh kiểu mới rồi. Cậu kiên trì một chút, có lẽ vẫn có thể cứu chữa được!"
Yết hầu Bình Hi giật giật, anh ta cảm giác được thân thể mình đang bắt đầu trở nên cứng đờ, lỗ tai hình như có thể nghe được rất nhiều thanh âm đang nói chuyện, nhưng khi cẩn thận nghe lại thì cái gì cũng không có. Dường như đang có vô số con kiến chui vào trong đầu óc anh ta, anh ta bắt đầu không nhìn rõ đồ vật, sau đó bắt đầu cảm thấy khát nước, cảm thấy đói. Anh ta liếm liếm khóe miệng, máu từ từ biến đổi thành màu đen, gân xanh nổi lên dưới làn da, mạch máu cũng đang dần trở nên cực kỳ rõ ràng.
Anh ta hối hận, anh ta cảm thấy cực kỳ hối hận, anh ta không muốn mình sẽ chết đi như vậy.
Ong --
Mấy chiếc phi cơ loại nhỏ vừa bay vụt qua trên đỉnh đầu vừa phun ra sương mù kỳ quái màu xanh lục. Tê giác nín thở theo bản năng, sau đó anh ta chợt nghe được giọng nói của Văn Hạ qua tai nghe: "Chất độc hoá học nhằm vào tang thi bắt đầu phun rồi, nó sẽ có sự ảnh hưởng nhất định đối với người thường, còn đối với những người có gien tiến hóa thì ảnh hưởng lại không quá lớn. Nếu được thì trước tiên hãy trốn ở trong nhà một lúc, có lẽ khoảng năm phút đồng hồ là đủ rồi."
Bình Hi hít khí độc vào, ánh mắt anh ta tan rã, tay chân run rẩy, nhưng tốc độ biến nạp lại bắt đầu trở nên chậm hơn.
Tròng mắt anh ta có một con bị vẩn đục, nhưng một con vẫn bình thường, mạch máu trên cổ cũng đang từ từ bình phục lại.
Tê giác lập tức nói với Văn Hạ tình huống của Bình Hi, Văn Xuyên ở đầu dây bên kia nghe vậy bèn tiếp lời: "Khí độc có ảnh hưởng rất lớn đối với virus tang thi, nó có khả năng kiềm chế được tốc độ cảm nhiễm trong thân thể Omega. Bây giờ anh lập tức dẫn anh ta về đây ngay, có khả năng là vẫn còn cứu chữa được!"
Tê giác đưa mắt liếc nhìn khí độc ở bên ngoài, mặc dù nó không có ảnh hưởng quá lớn đối với những người có gien tiến hóa nhưng dù sao thì vẫn có một ít tác động. Anh ta cắn nhẹ môi, chở Bình Hi trên thân, trong miệng lẩm bẩm: "Uất ức lâu như vậy rồi, nhưng ông đây tốt xấu gì cũng là một người quân nhân."
Anh ta chạy ra khỏi hành lang, tang thi đã đứng đầy trong vườn hoa. Chung Hạo Sinh đứng cách đó không xa nhìn theo tê giác đi xa, khó chịu mà hừ một tiếng.
Gã đã đi bộ một vòng quanh khu C, ngọn lửa từ bên ngoài tràn vào đã chặn hết lối ra.
Chung Hạo Sinh cũng không để ý đến điều đó. Gã leo lên nóc tòa nhà rồi nhảy ra từ cửa sổ. Sau đó, gã bước lên bệ cửa sổ và đường ống từ phía bên kia, bám vào tường như tắc kè để ra khỏi Khu B.
Gã nhảy vào qua một ô cửa sổ bị vỡ một bên rồi tiến vào một hành lang nào đó của khu A. Nơi này cũng là một cảnh tượng đổ nát sau trận chiến, nhưng nơi đây đã không còn ai, ngay cả AI cũng đã bị mang đi hết rồi.
Dương Khánh nhìn thấy gã, nhanh chóng nói: "Chung Hạo Sinh đang ở khu A!"
Hạng Thần vừa mới cùng mọi người từ lối ra của Khu D đi ra, đang định chạy về phía tập đoàn, nghe vậy liền đứng lại.
Sự tồn tại của Chung Hạo Sinh trước sau gì cũng là một mối nguy hại, cần phải nhổ bỏ.
"Để tôi đi cho!" 201 nói: "Cậu mau quay trở về bảo hộ Văn Xuyên đi."
Kỳ Thập Nhất cũng nói: "Em cũng đi!"
201 gõ đầu cậu ta: "Cậu đi cái gì mà đi? Cậu đi theo anh Hạng của cậu để học hỏi nhiều thêm chút nữa đi."
201 không đợi Hạng Thần từ chối đã mang theo vài người chạy ngược trở về, chỉ vẫy tay lại từ đằng xa.
Văn Hạ nói: "Có thể nhìn thấy gã đang làm cái gì không?"
Dương Khánh ra lệnh cho máy giám sát nhắm thẳng vào người kia, nói: "Không biết đến cùng là tên nhóc này muốn làm cái gì, gã cứ đi dạo khắp nơi... Từ từ! Gã vào......"
Dương Khánh sửng sốt: "Nhìn không thấy, thiết bị giám sát bị che chắn mất rồi."
Văn Hạ khựng lại, phản ứng cực nhanh nói: "Cắt đứt nguồn điện ở khu A đi!"
Nhưng vẫn muộn một bước. Khu A quá lớn, thao tác cắt đứt nguồn điện từ khi bắt đầu đến lúc tắt toàn bộ vẫn bị lỡ mất một khoảng thời gian nhất định.
Mà trong khoảng thời gian bị bỏ lỡ này, Chung Hạo Sinh đã mở đài phát thanh -- Nơi gã đi vào thế mà lại vừa vặn là phòng phát thanh.
Trên kênh nội bộ, giọng nói của Chung Hạo Sinh truyền vào trong tai của toàn bộ người dân thành phố F.
"Alo alo?" Khóe miệng Chung Hạo Sinh mang ý cười, giọng điệu nhanh chóng trở nên nghiêm trọng, nói: "Nơi này là Bạch Tháp. Bạch Tháp đã bị những thành phần cực đoan vây quanh công kích, khu B và khu C đã bị hủy. Bọn họ muốn đưa toàn bộ người sống sót bên ngoài tiến vào trong thành phố F, bọn họ muốn khống chế thành phố F, bọn họ muốn cướp lấy tài nguyên và sự hòa bình mà chúng ta khó khăn lắm mới gìn giữ được."
"Nếu các người không muốn bị đuổi ra ngoài để làm thức ăn cho tang thi, nếu các người muốn sống sót một cách yên ổn, nếu các người không muốn nguồn cung cấp thức ăn và nước uống bị gián đoạn, nếu các người hy vọng bọn nhỏ sẽ được sinh hoạt trong một thế giới hoà bình trong tương lai: Vậy xin hãy cầm lấy vũ khí, bảo vệ Bạch Tháp, chiến đấu đến cùng với các thành phần cực đoan."
"Đây là một lần thông báo cuối cùng của phía Bạch Tháp, xin hãy phòng thủ cùng với --"
Lời còn chưa dứt, toàn bộ nguồn điện của khu A đã bị cắt đứt.
Dương Khánh ngơ ngác mà nhìn máy theo dõi, sau lưng từ từ chảy ra mồ hôi lạnh. Nhất thời không còn ai nói chuyện trong thiết bị liên lạc, sự im lặng kỳ lạ như thể trong một khoảng thời gian rất ngắn sắp tới sẽ có một cơn bão ập tới mang theo tin tức gì đó chẳng lành.
Đài phát thanh đã truyền tới tai tất cả người dân sinh sống trong thành phố F, các khu vực, các cửa hàng trên đường, mọi người sôi nổi ngẩng đầu, nhìn về phía Bạch Tháp đang bốc khói ở đằng xa.
Bầu trời từ từ tối sầm lại, như thể một cơn mưa lớn sắp đổ xuống.
Các thú nhân ở khu vực hoạt động có nguy cơ cao, khu vực hỗn hợp liếc mắt nhìn nhau một cái, buông việc đang làm trong tay xuống rồi nhao nhao hóa thành hình thú.
Sói, hồ ly, báo, hổ, sư tử, tê giác, linh cẩu...
Ngoài ra còn có các con vật ít hung dữ hơn như hươu, chồn, thỏ, nhím, lửng mật,... Bọn họ chỉ là những người bình thường, chưa từng được tiếp nhận sự huấn luyện chuyên môn, nhưng bọn họ muốn tiếp tục sống. Chỉ vì điều này là họ đã có thể đoàn kết và bộc phát ra một thứ sức mạnh to lớn.
Dưới màn trời đen nghìn nghịt màn, một đám động vật từ các khu vực khác nhau hùng hổ chạy về phía Bạch Tháp.
Thành phố F là ngôi nhà cuối cùng của bọn họ, bọn họ không cho phép bất kỳ kẻ nào phá hủy nơi này. Bọn họ sẽ thề sống thề chết quyết chiến đấu đến cùng.