Mà cha công cũng vẻ mặt ôn hoà, nói ngày xưa còn bế thụ trên tay, mà nay thụ đã lớn thành như vậy.
Thụ không biết sẽ đến nơi này, quà tặng không đem, lo lắng vô cùng. Cậu nhìn về phía công cầu cứu, công lại giống như không nhìn thấy, không đáp lại cậu.
Bầu không khí trên bàn cơm cũng không tệ lắm. Ngoại trừ công ít lời, ngay cả cha công cũng cùng thụ nói rất nhiều.
Sau khi ăn xong, mẹ công cùng thụ trò chuyện, nói ngày nào thích hợp, bọn họ cùng công sẽ đi chào hỏi Tiêu gia.
Thụ sợ hết hồn, mặt đỏ lên. Tuy rằng cậu không hiểu tại sao công đưa mình về nhà, nhưng sự thật cũng không phải như mẹ công nghĩ.
Cậu cụp mắt: "Có phải có hiểu lầm gì không ạ? Cháu và Mục Lễ... Kỳ thực không phải giống như hai bác nghĩ."
Thật ra thụ vui muốn chết rồi, thậm chí còn cảm thấy công đưa cậu về nhà chính là ngầm thông báo.
Nhưng cậu không phải người không có mắt quan sát, cả buổi tối hôm nay, công nhìn qua rất lạnh nhạt. Thái độ này làm thụ tỉnh lại từ thụ sủng nhược kinh, phân tích tình huống trước mắt.
Cậu đoán có phải mấy ngày mình ở tại nhà công đó đã bị cha mẹ công phát hiện rồi không? Cha mẹ công hiểu lầm nên mới muốn gặp cậu.
Nếu như vậy, chẳng lẽ công không giải thích à?
Nếu không giải thích, có phải là chấp nhận?
Lần trước lúc chia tay, công còn nói mời cậu ăn cơm...
Nếu không có tình cảm, sẽ không làm thế.
Cậu nghĩ tới nghĩ lui liền cảm thấy ngọt ngào. Nhưng cậu vẫn muốn giải thích, nhỡ đâu công giải thích rồi mà cha mẹ công không tin.
Thế thì cậu hiện tại cùng cha mẹ công thân thiết thế này, công chắc chắn không vui.
Cậu không muốn công không vui.
Không nghĩ tới cậu vừa nói xong, biểu tình của mẹ công lại thay đổi, chợt loé một chút do dự cùng bối rối
Nhưng rất nhanh, bà lại cười nói: "Làm sao lại thế. Con trai bác bác rõ nhất, nó thích cháu."
Hai mắt thụ sáng lên: "Có thật không ạ?"
Nhận được đáp án khẳng định, thụ mím môi cười nói: "Kỳ thực cháu cũng cảm thấy vậy." Cậu vì lời nói của chính mình mà đỏ mặt.
Sau khi ăn xong, cha mẹ công đều không có ý để cậu về, ngược lại là công cầm chìa khoá lên: "Đi thôi, tôi đưa cậu về."
Thụ ngoan ngoãn gật đầu.
Cậu cùng công lên xe. Trong xe đóng kín, cậu giống như ngửi được mùi tin tức tố của công.
Cậu còn tưởng mình nhầm, nhịn không được hít sâu một cái.
Không phải ảo giác, công không dùng thuốc ức chế.
Tim thụ đập rất nhanh, cậu cảm thấy đây là một loại ám chỉ.
Trời ạ! Không nghĩ tới công sẽ dùng cách này để bày tỏ. Thụ cảm thấy còn nhịn nữa liền không phải đàn ông.
Cậu tháo dây an toàn, nhoài người qua ôm hôn công.
Cậu hôn đến động tình, công cũng không đẩy cậu ra.
Thụ vui sướng đến choáng váng đầu óc, không nhận ra người công cứng nhắc, cũng không có đáp lại mình.