Thụ sợ hết hồn, vội lui về sau. Say rượu làm cho cậu choáng váng, lập tức ngã xuống dưới giường, thành công tự làm mình đau.
Lúc công mở cửa ra, bé ngoan đang cắn quần áo thụ. Thụ chật vật chống cự, sợ muốn chết nhưng cố làm ra vẻ trấn định đuổi con chó đi.
Áo thụ bị kéo xuống dưới vai, "cảnh xuân" trước ngực đều lộ hết cả.
Công lên tiếng gọi bé ngoan. Thụ bị bé ngoan cuốn lấy, đầu óc choáng váng, nghe giọng công mới chấn động, nhìn con chó lớn vui vẻ chạy về phía chủ nhân mình.
Thụ cứng đờ mặt ngồi dưới đất, vội vàng kéo quần áo tử tế lại, lạnh lùng nói: "Tại sao tôi lại ở đây?" Cậu nói xong, mới phát hiện quần áo trên người không phải là của mình.
Lần này còn lúng túng hơn. Cậu đứng lên, muốn tìm điện thoại của mình, chất vấn xem tối hôm qua đến cùng là ai đưa mình về, lại đưa đến đây.
Thế nhưng không cần đoán, cậu cũng biết đi đến chỗ công khẳng định là ý của mình.
Trợ lý nào có thần thông quảng đại đến thế, biết được địa chỉ nhà công.
Thụ vừa tức giận, vừa cảm thấy mất mặt.
Mất mặt mình đúng là vô cùng tiện, còn muốn đến tận nhà người ta.
Công không biết tâm lý đang rối loạn của thụ, anh chỉ nói: "Tôi muốn ra ngoài chạy bộ, bữa sáng ở trên bàn." Thụ nghiêm mặt, lấy điện thoại của mình ra, không trả lời.
Công thầm than một tiếng, quay người rời đi. Lúc công về nhà, thụ đã đi rồi. Bữa sáng vẫn y nguyên trên bàn, không ai động.
Anh ngồi trước bàn ăn, bé ngoan ở bên cạnh nhiệt tình liếm tay công. Công lật tay sờ sờ đầu nó: "Lúc say, cậu ấy cướp canh của mày. Lúc tỉnh, tao làm đồ ăn cho cậu ấy, cậu ấy lại không muốn ăn." Bé ngoan thèm ăn đến hoảng, đôi mắt nhìn chằm chằm bữa sáng. Công khẽ mỉm cười, nhìn bé ngoan lắc lắc đầu.
Thụ ngồi trên xe taxi, đầu đau vô cùng. Cậu không tìm được quần áo của mình, vội vàng mặc áo ngủ công đưa chạy ra ngoài.
Thời tiết lúc này rất lạnh, thụ run lập cập, hắt xì liên tục. Tới công ty, thụ tìm lý do mắng cho trợ lý một trận đến mặt mày xám xịt.
Giáo huấn xong, thụ mặt không đổi sắc nói: "Nói tỉ mỉ từng chi tiết nhỏ xảy ra tối hôm qua cho tôi nghe."
Trợ lý bắt đầu nói từ lúc bữa tiệc diễn ra, thụ đánh gãy: "Tôi muốn nghe chuyện lúc tôi đến nhà người kia. Anh ta nói những gì, làm những gì?"
Trợ lý cố gắng nghĩ lại: "À, anh ấy đi ra đón, sau khi giúp dìu sếp đến sô pha thì hỏi tôi có muốn uống trà không. Tôi nói không muốn, anh ấy tiễn tôi về."
Nói xong, trợ lý còn nghĩ thầm trong lòng, chẳng lẽ là người kia làm gì với thụ, nên thụ mới tức giận với anh ta như vậy.
Tối qua cậu cũng do dự, cô A quả O, nếu thật xảy ra chuyện gì thì rất khó nói.
Thế nhưng nơi sếp muốn đi, trợ lý như cậu không thể ngăn được.
Trợ lý kể xong, liền thấy sếp dùng ánh mắt kỳ quái xoi mói nhìn chằm chằm mình.
Sau đó gằn từng chữ: "Anh ta mời cậu uống trà, còn tiễn cậu ra cổng?"
Một khắc kia, trợ lý đột nhiên dấy lên ý cầu sinh trước nay chưa từng có: "Sếp, lúc anh ấy mời tôi uống trà, đôi mắt vẫn nhìn anh, nói anh sao lại uống say như vậy, biểu tình còn rất đau lòng."
Trợ lý nói bừa một trận, rất nhanh, cậu nhìn thấy mặt ông chủ mình đỏ bừng.