Cậu cũng biết thời điểm này không thể để tin tức tố bay ra bên ngoài.
Công đứng bên ngoài xe, tâm trạng nóng nảy đã bắt đầu lắng xuống, không mất khống chế như ban nãy nữa.
Tình huống của thụ lúc này cũng không tốt lắm. Tuyến thể nhân tạo của cậu phát tình có quy luật, bởi vì từ sau khi cha mẹ biết cậu làm phẫu thuật vẫn luôn yêu cầu cậu kiểm tra định kỳ tại bệnh viện.
Tác dụng phụ là không thể nào tránh được, cũng chỉ có thể dùng thuốc đặc biệt để ức chế.
Không nghĩ tới ngày hôm nay lại bị công ép phát tình.
Tay chân thụ như nhũn ra, mò mẫm lấy thuốc từ trong ngăn kéo, cũng không để ý liều lượng mà đổ cả nửa lọ ra tay, muốn nhét vào miệng.
Tay thụ mới nâng được một nửa thì nghe thấy có người gõ ầm ầm lên cửa kính xe. Thụ run người, cho là xảy ra bất trắc, hấp dẫn A đến rồi.
Thụ nhìn một cái, lại thấy đứng ngoài cửa chính là công. Công không ngừng gõ lên cửa sổ xe, muốn vòng tới bên ghế phụ lái mở cửa.
Thụ trong lòng không muốn cho công vào, dù sao nếu thật sự có chuyện xảy ra, đống bùi nhùi nợ nần giữa họ sẽ lại càng thêm rối.
Nhưng lực tập trung của cậu lúc này rất kém. Hơn nữa cậu muốn công, trên các loại ý nghĩa đều muốn.
Nếu như công thực sự cùng cậu có chuyện gì, công sẽ trở thành của cậu sao?
Thụ chảy mồ hôi một tầng lại một tầng, cả người giống như ngâm nước ngồi ở chỗ ghế lái.
Trong cơ thể cậu như có hai kẻ đang giằng co, một kẻ nói không, kẻ kia lại muốn cậu mở cửa.
Thật giống như lần này, cậu vốn không nên bỏ dở hợp đồng trả thù, nhưng cậu vẫn làm rồi.
Mâu thuẫn từng giây từng phút quần đảo trong lòng, khiến cậu không có cách nào an tĩnh được.
Mà lần này, cậu dùng chút khí lực cuối cùng, mở cửa xe.
Cửa vừa mở, cả một bầu trời tin tức tố tản ra ngoài.
Công động tác nhanh nhẹn ngồi vào trong, đóng sầm cửa xe lại.
Bây giờ hai người cùng ở trong một không gian khép kín.
Thụ có chút buồn cười nghĩ.
Công vừa vào đã cầm lấy tay thụ: "Cậu là muốn uống thuốc hay muốn tự tử?"
Tay thụ rất nóng, ngón tay giật giật, muốn rút ra khỏi tay công. Cậu nhớ tới thuốc, uống thuốc vào sẽ không khó chịu nữa.
Nhưng bây giờ cậu một chút khí lực cũng không có, cả người mềm nhũn, còn muốn chịu đựng mùi vị câu dẫn của công.
Có trời mới biết cậu muốn cưỡi trên người công, muốn thích gì làm nấy với công như thế nào. Nhưng lời cậu nói ra lại là: "Anh xuống đi, tôi không muốn thấy anh."
Công lấy thuốc từ trong tay thụ, nhét vào miệng cậu hai viên.
Theo động tác của công, mùi vị hấp dẫn kia đốt cháy hoàn toàn dục vọng của thụ.
Lúc này thụ nghĩ tới tất cả, nghĩ đến sự từ chối và vô tình của công. Đầu óc vốn mơ màng lại càng không tỉnh táo.
Cậu cào cào tóc, né tránh: "Anh đừng động vào tôi."
Công đột nhiên dùng lực rất mạnh nắm cằm xoay mặt thụ qua, ép cậu đối mặt với mình.
Công nói: "Cậu uống thuốc mau."
Thụ đột nhiên mở to hai mắt, mặt đỏ bừng: "Ai đến cũng được, tôi không muốn anh. Anh xuống xe."
Một giây sau, công tàn nhẫn cắn một cái lên cổ tay thụ.
Cơn đau truyền tới, mà tin tức tố của công cũng theo vết thương mạnh mẽ tiến vào thân thể thụ.