Công rũ mi mắt xuống, nhìn bàn tay trống không của mình, lại ngước lên: "Tôi không căng thẳng."
Thụ không kiềm được cười cười. Hai năm trước là cậu một bên cam chịu. Hiện tại, cậu có nghĩ đến dùng biện pháp cực đoan để có được công.
Dù cuối cùng cậu vẫn không có quyết tâm tàn nhẫn, nhưng không có nghĩa cậu bỏ qua, cậu chỉ là đổi một phương thức khác thôi.
Giống như tiểu O nói, năm đó cậu nên dứt khoát đưa công lên giường.
Thì sẽ không có nhiều chuyện phiền toái như vậy, nếu như một lần không được, lại ngủ thêm một lần.
Thụ cảm thấy rất có đạo lý. Cậu vừa mới thử một chút phương thức tán tỉnh cậu nhìn thấy người ta dùng lúc ở nước ngoài.
Cậu phát hiện công ban nãy thật sự hoảng hốt.
Thì ra công thích kiểu tán tỉnh như thế. Có lẽ trước đây cậu ngu ngốc, giống một đứa trẻ nên mới không đả động được công.
Nếu như công biết ý nghĩ của thụ lúc này, khẳng định là sẽ cười khổ không thôi.
Tất cả mọi chuyện đều có tiền căn hậu quả. Hai năm trước, bọn họ dây dưa. Hai năm sau công lại biết chuyện thụ đổi tuyến thể.
Làm sao có thể giống như trước đây, duy trì bình tĩnh phân tích lợi và hại.
Cơ mà dù không biết chuyện tuyến thể, công cũng không có cách nào bình tĩnh trước thụ.
Nếu không tại phòng ăn đó, tin tức tố của anh sẽ không mất khống chế, làm thụ phát tình tại chỗ.
Đáng tiếc giữa hai người bọn họ không có tâm ý tương thông, cho nên ai cũng không biết suy nghĩ của người kia.
Ăn xong, hai người dùng cà phê. Thụ phóng tầm mắt qua cửa sổ thuỷ tinh, nhìn cảnh sắc bên ngoài. Trời tối rồi, buổi hẹn hò này sắp phải kết thúc.
Cậu cầm cốc cà phê lên, hỏi công: "Rốt cuộc tại sao hôm nay anh lại hẹn em ra đây?"
Công yên lặng một lúc mới trả lời: "Cậu có muốn đi nước ngoài chơi một chuyến với tôi không?"
Thụ hiển nhiên không ngờ tới sẽ nhận được câu trả lời như này, run tay một cái, làm cốc cà phê đổ hết lên bàn, bắn ướt cả quần áo.
Công ngạc nhiên, lấy giấy ăn cho thụ, nhưng đáng tiếc thụ không nhận, trái lại ngăn tay anh: "Anh có ý gì? Nói rõ ràng một chút. Ra nước ngoài chơi? Chỉ có hai chúng ta?"
Công đứng lên đi vòng sang bên thụ, kéo tay cậu, lấy giấy ăn giúp cậu lau tay.
Cà phê nóng bắn lên tay thụ, may mà nhiệt độ cũng không cao lắm, không bị bỏng.
Công vừa giúp thụ lau vết bẩn trên người, vừa nói: "Ừ, chỉ hai chúng ta. Đi Pháp được không?"
Thụ lúc đó trả lời là: Để cậu suy nghĩ một chút.
Nhưng mà một tuần sau, cậu đã ngồi trên máy bay, hướng nước Pháp mà tới.
Trước khi lên máy bay, cậu cưỡng ép lôi kéo tiểu O cùng thức suốt đêm phân tích tâm lý công. Tiểu O buồn ngủ cực kỳ, một lần một lần nói cho thụ nghe: "Có thể là anh ta thích cậu, biết đâu chỉ là không thích như cậu. Cậu nắm chắc cơ hội, lên giường với anh ta đi."
Thụ hiện tại mệt mỏi vô cùng, mà trong đầu lại toàn là mong chờ với chuyến đi Pháp lần này. Vừa mệt vừa vui.
Công gọi tiếp viên hàng không, thay thụ muốn lấy gối với chăn: "Ngủ đi. Còn phải bay rất lâu nữa."
Nói xong, anh đưa bịt mắt và hai viên thuốc Melatonin cho thụ.
Thụ có chút giật mình: "Làm sao anh biết em muốn những thứ này?"
Bởi vì hành lý của thụ mỗi lần đều là do mẹ thụ chuẩn bị, lần này thụ tự mình sắp xếp, liền không mang theo.
Ban nãy thụ còn đang nghĩ lần này khẳng định ngủ không ngon rồi.
Chờ thụ kéo bịt mắt lên xong, công quay mặt sang nhìn cảnh sắc lướt nhanh bên cửa sổ.
Anh sao lại không biết. Là mẹ thụ nhắc nhở anh. Mà mẹ thụ cũng biết hành trình lần này là do công đề xuất.
Anh muốn gặp người định mệnh của thụ. Đây là điều kiện tiên quyết nếu muốn anh đồng ý hỗ trợ.