Tôi chạy đến bệnh viện, Tiểu Yến đã phẫu thuật được ba ngày, cô ấy đang nằm trên giường bệnh truyền dịch, đôi môi hơi tái nhợt.
Nhìn dáng vẻ này của Tiểu Yến trong lòng tôi hơi khó chịu, tôi ngồi bên cạnh hỏi: “Sao cô không nói với tôi?! Đứa bé lớn như thế nói mất là mất!”
“Anh quan tâm à?” Tiểu Yến cười yếu ớt với tôi, chậm rãi trở mình không quay mặt về phía tôi, giả vờ như đi ngủ.
“Lý Yến cô điên rồi?” Tôi gọi cô ấy vài tiếng, cô ấy vẫn phớt lờ tôi.
Tôi đành phải từ bỏ và đi tìm bác sĩ hỏi tình hình.
Bác sĩ nói với tôi bắt đầu từ tháng thứ năm thai nhi đã không ổn, tháng trước tim thai không đập, thai chết lưu, kéo dài rất lâu mới đến bệnh viện phẫu thuật phá thai.
“Cậu phải biết rằng lấy một thai nhi lớn chết trong bụng ra còn đau hơn cả sinh con! Bảo bệnh nhân nghỉ ngơi cho khỏe đi.” Bác sĩ dặn dò tôi.
Tôi biết tôi đã trách nhầm Tiểu Yến, không thể giữ đứa bé lại cũng không phải là cô ấy không muốn, nhưng cô ấy chưa bao giờ nói với tôi.
Tôi rất ghét những người gặp chuyện mà không nói với tôi, Hà Hữu Dân luôn như vậy, Tiểu Yến cũng vậy, khiến tôi không biết làm thế nào.
Con đã mất, Tiểu Yến nằm viện một tháng, tôi không dám nói với mẹ, cũng không thường để lộ cảm xúc trước mặt Tiểu Yến.
Tôi biết chắc chắn cô ấy còn buồn hơn tôi.
Đưa cô ấy về nhà nhưng cô ấy luôn nằm trong phòng một mình, chỉ ăn vài miếng cơm, nói vài câu.
Lúc tôi trò chuyện với Tiểu Yến, tiếng TV và tiếng quạt quay vù vù còn to hơn tiếng nói chuyện của hai người.
Mùa hè năm nay ở Quảng Châu vừa dài vừa oi bức, sống ở đây bao nhiêu năm, tôi cũng chưa từng trải qua mùa hè dày vò thế này.
Tháng bảy, tháng tám phòng làm việc lại làm lớn, kiếm được tiền rồi chuyển đến cao ốc Kim Hoa.
Những năm đó, có thể thuê được văn phòng của cao ốc Kim Hoa đều là một vài doanh nghiệp nổi tiếng, chúng tôi cũng trở thành một trong số đó.
Bởi vì phương án thiết kế của tôi luôn tốt, làm việc cũng chăm chỉ nên chẳng mấy chốc đã làm phó phòng của phòng thiết kế.
Buổi tối hôm chuyển công ty A Nguyệt mời các nhân viên ăn cơm, vẫn đến khách sạn Hồng Mân.
Vừa đến khách sạn này tôi sẽ có bóng ma tâm lý, họ uống rượu ăn cơm, tôi viện cớ đi vệ sinh rồi đi lang thang ở bên ngoài một mình.
Cách trang trí của khách sạn Hồng Mân này khiến tôi nhớ đến Hào Kim và khách sạn Tiểu Yến từng làm việc, cũng không có gì lạ, phong cách trang trí của các khách sạn lớn đều giống nhau.
Đi lang thang một lát, nhìn đồng hồ đeo tay cũng sắp đến giờ về nhà, tôi quay về theo đường cũ, đi ngang qua nhà vệ sinh thì thấy một bóng lưng quen thuộc.
Tôi lại nhìn chăm chú một lát, người kia xoay người lại, tôi không nhận lầm, là sếp Kỳ.
Đã lâu không gặp sếp Kỳ, anh ta không nhận ra tôi ngay lập tức, đối mặt với tôi một lúc lâu, cơ thể bỗng run một cái, vỗ tay đánh bốp: “Bạn học của Kỳ Cương nhỉ, tên là… Phí Bạch đúng không?”
“Anh còn nhớ em à.” Tôi cười ngượng ngùng.
“Vốn không nhớ được, nhưng cậu và sếp Hà từng qua lại một khoảng thời gian đúng chứ? Tôi cũng có ấn tượng.” Anh ta nói một cách dửng dưng.
“À à.” Tôi gật đầu, “Kỳ Cương vẫn ổn chứ?” Tôi thực sự không biết nói gì.
“Nó? Sao tôi biết được, hỏi nó chứ.” Sếp Kỳ châm điếu thuốc, kẹp giữa ngón tay, “Đổi lại là Hà Hữu Dân ma không ra ma.
Nhưng không sao, dù sao hai người cũng tách ra rồi.”
Tôi khó hiểu: “Có ý gì?”
“Sao? Muốn gặp hắn à?” Có vẻ như anh ta đang cười nhạo tôi.
“Không, không phải.”
“Tôi đi đây.” Sau khi sếp Kỳ rời đi, tôi vẫn muốn biết những lời anh ta nói có ý gì nên đã trộm đi theo anh ta.
Sếp Kỳ rẽ vào con đường của phòng KTV, đi được vài bước lại dừng.
Tôi dừng lại theo, anh ta xoay người cười một tiếng: “Tôi biết ngay cậu sẽ đi theo, nhìn xem trong mấy phòng riêng này sếp Hà của cậu ở đâu?”
Anh ta lại cười nhạo rời đi.
Quan hệ của anh ta và Hà Hữu Dân luôn là đấu tranh công khai và bí mật, tôi biết anh ta chỉ muốn xem Hà Hữu Dân làm trò cười cho thiên hạ, nhưng tôi vẫn không kìm lòng được mà đi tìm.
Trên mỗi một cánh cửa đều có một ô cửa kính nho nhỏ, nhìn gần có thể nhìn thấy bên trong.
Tôi thấy Hà Hữu Dân trong một phòng riêng, bên cạnh có rất nhiều đàn ông, trong lòng cũng ôm một người.
Không, thay vì nói là đàn ông chẳng thà nói là con trai, những cậu trai rất trẻ.
Giống cảnh tượng lúc đầu tôi gặp anh ấy ở Hào Kim, cậu trai ngồi trên đùi anh ấy vẽ eyeliner và phấn mắt trông giống như lúc đó.
Thật ra khi đó tôi cũng trẻ như vậy.
Nhìn Hà Hữu Dân ăn chơi đàng điếm với những người không rõ lai lịch trong KTV, tôi như bị người ta dùng dùi băng đâm vào tim, nước băng tan ra rất lạnh.
Tôi không hiểu tại sao anh ấy phải làm như thế, cuộc sống với Phương Ngự Mỹ không tốt ư? Tôi không biết.
Điều khiến lòng tôi khó chịu hơn đó là hình như tôi đã hiểu ra một chuyện, đối với anh ấy chỉ cần là đàn ông thôi, là đàn ông trẻ trung đẹp trai đã có thể khiến anh ấy thỏa mãn vui vẻ, hoàn toàn không cần tình yêu, anh ấy có thể lăn lộn với những người khác.
Hà Hữu Dân vốn là loại người này, chỉ là tôi luôn đeo ánh hào quang lên cho anh ấy, nhìn anh ấy quá tốt.
Ngay cả khi nghĩ vậy, tôi vẫn không thể thuyết phục mình không yêu anh ấy.
Càng yêu anh ấy, càng muốn thuyết phục bản thân; càng muốn thuyết phục càng nhớ anh ấy, yêu anh ấy.
Nó giống như một vòng tuần hoàn ác tính, khiến con người mắc kẹt tại chỗ, không thể thoát ra được.
Rời khỏi khách sạn Hồng Mân, lúc về nhà tiếng đóng cửa đã đánh thức Tiểu Yến, cô ấy trở mình.
Tôi mò mẫm tìm đến giường trong bóng tối, nghe thấy cô ấy hạ giọng hỏi: “Anh lại đi uống rượu.”
“Phòng làm việc chuyển đến Kim Hoa cho nên mọi người uống một chút.”
“Tiểu Bạch, thật ra tôi luôn nghĩ một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Lúc trước tôi tìm anh về vì tôi đã mang thai, tôi hy vọng con có một người cha.” Giọng Tiểu Yến rất khàn, “Bây giờ con mất rồi, anh cũng không yêu tôi, không cần giữ tôi, chúng ta…”
“Cô muốn nói ly hôn với tôi đúng không?” Tôi ngắt lời cô ấy, “Ly hôn thôi, tôi cho cô căn nhà này, là tôi có lỗi với cô.”
Có lẽ Tiểu Yến rất kinh ngạc khi tôi đưa ra điều kiện như vậy, cô ấy không nói gì nữa.
Mấy tuần sau làm xong thủ tục ly hôn, tôi gọi điện báo cho mẹ biết một tiếng.
Tôi không nhắc đến chuyện nhà cửa, rất lâu trước kia căn nhà đã sang tên tôi, tôi chuyển thẳng cho Lý Yến.
Tôi sợ nhắc đến căn nhà sẽ khiến mẹ tức xỉu.
Bốn chữ nghèo rớt mùng tơi chính là vậy, tôi thuê một căn phòng ở gần Kim Hoa, phòng rất nhỏ, nhỏ hơn cả phòng ở chung cư Tây Hải.
Nhưng tôi chỉ sống một mình, phòng làm việc càng làm càng lớn, tiền tôi nhận được ngày càng nhiều, dần dần cũng tiết kiệm được chút đỉnh.
Cuộc sống không còn gò bó nữa, tôi sống khá là tự do.
Chẳng mấy chốc tôi cũng quen với cuộc sống độc thân trong căn phòng nhỏ.
Lúc gần đến cuối năm tôi lại nhận được cuộc gọi của Kỳ Cương.
Tôi và cậu ta liên lạc đứt quãng, bây giờ Kỳ Cương đang làm quản lý dự án, thu nhập rất khả quan nhưng vẫn chưa tìm được đối tượng kết hôn thích hợp, bạn gái yêu xa trước kia cũng chia tay rồi.
Lần trước tôi gọi cho Kỳ Cương là vì tôi ly hôn nên tìm cậu ta lảm nhảm.
“Chuyện gì?”
“Bạn à, tôi thực sự hết cách rồi, bạn có thể cho tôi vay ít tiền không?” Kỳ Cương nói rất thành khẩn, nghe không ra là giả vờ.
Tôi sững sờ, hỏi cậu ta: “Tình hình thế nào? Cậu cần bao nhiêu ngày mai tôi chuyển cho cậu.”
“Cậu cho được bao nhiêu thì cho, trước đó anh tôi bị tố phạm tội kinh tế, bây giờ tội danh đã chắc chắn, tài sản bị phong tỏa thì chớ, còn phải ngồi tù!”
“Hả? Khoảng thời gian trước tôi còn thấy anh cậu mà, sao có thể như vậy!”
“Trước đó tôi nói với cậu rồi còn gì, công ty anh ấy bị bên trên điều tra, vẫn xảy ra vấn đề.
Ngày mai tôi phải đến viện kiểm sát một chuyến.”
“Tôi đi cùng cậu.”
Ngày hôm sau tôi xin nghỉ đến viện kiểm sát, thấy Kỳ Cương chờ tôi ở cửa, tôi đưa thẻ ngân hàng cho cậu ta.
Trong đó là toàn bộ tiền tiết kiệm của tôi, có khoảng bốn năm mươi nghìn, là tiền cứu mạng tôi tiết kiệm đứt quãng mấy năm nay, nhưng tạm thời tôi cũng không dùng đến.
“Không nhiều, cậu cũng biết chuyện nhà tôi đó, mật khẩu là sáu số tám.” Tôi đưa cho cậu ta, Kỳ Cương cảm kích nhận lấy, tôi lại hỏi, “Xoay xở tiền có thể được thả không?”
“Chắc có thể giảm mấy năm.” Kỳ Cương lắc đầu, “Thử xem sao.”
“Chị dâu cậu đâu? Người nhà vẫn ổn chứ?”.
Đam Mỹ Sắc
“Ổn cái nỗi gì, họ ly hôn từ lâu, chị dâu tôi đi rồi, bố mẹ cũng không muốn gặp anh tôi.
Cũng chỉ còn tôi… thôi, anh ấy đáng đời.” Nói xong cậu ta im lặng.
Im lặng rất lâu, chúng tôi đều không nói gì.
Chúng tôi có tâm sự riêng, điều duy nhất giống nhau đó là sự bùi ngùi.
Thời gian trôi qua nhanh quá, người cũng tản ra xa quá, cuối cùng năm tháng đãi cát, đãi xong chỉ còn lại mẩu vụn.
Giữ lại thì vô dụng mà vứt đi lại tiếc, tiếc những vất vả, tâm huyết, và ân oán nhiều năm như vậy,
Kỳ Cương đến viện kiểm sát phối hợp làm việc, tôi chờ cậu ta đi ra ở cổng.
Đợi một lúc, Kỳ Cương đã đi ra, còn có Hà Hữu Dân, anh ấy rất gầy.
Ngày đó ở KTV ánh đèn tối quá thành thử tôi không nhìn rõ, hôm nay gặp lại anh dưới ánh mặt trời, tôi mới nhận ra anh ấy gầy đi rất nhiều.
Lúc trước anh mặc âu phục lồng ngực sẽ căng đầy, Hà Hữu Dân có ít cơ ngực, có thể làm khung cho quần áo rộng.
Nhưng hôm nay gặp lại anh, tôi lại cảm thấy anh gầy đi nhiều, âu phục mặc trên người lỏng lẻo, xương gò má cũng hơi nhô cao, sắc mặt cũng không tốt.
Nhưng vẫn là đôi mắt như báo kia, Hà Hữu Dân nhìn thấy tôi bằng đôi mắt đó, trái tim tôi vẫn đập thình thịch, nói không nên lời..