Ác Bá Khó Làm

Chương 10: HÓA RA CẬU THẦM THÍCH TÔI (10)




Ôn Ngải một đường quay trở về khách sạn, vào phòng ngủ lao lên giường quấn chăn bông lại cậu mới cảm thấy bình tĩnh một chút.


Hiện tại trong đầu cậu lung tung rối loạn, nhét đầy các loại hình ảnh khi ở chung với Hứa Trường Châu, lại luôn phát đi phát lại bài hát kia, rõ ràng là lần đầu tiên nghe, cư nhiên lại nhớ rõ ràng như vậy, thật là điên rồi.


Ôn Ngải đứng dậy đi đến phòng tắm dùng nước lạnh rửa mặt, nhìn bản thân trong gương, thầm nghĩ tại sao Hứa Trường Châu lại thích cậu? Thích đến cỡ nào nha? Hình như cậu cũng không vì Hứa Trường Châu mà làm ra chuyện gì?


Ôn Ngải thở dài: "Hệ thống, chúng ta nói chuyện."


Ngữ khí hệ thống ngưng trọng: "Cậu nói đi."


Ôn Ngải: "Tôi nhớ rõ lúc tôi hỏi cậu tuyến tình cảm của nam nữ chính thế nào, cậu nói hết thảy đều ok?"


Hệ thống: "Tôi nhớ rõ là cậu hỏi tôi vấn đề này vào hai năm trước?"


Ôn Ngải: "Tôi không hỏi cậu liền hoàn toàn mặc kệ sao, năng lượng của cậu đều lấy ra chơi trò rắn săn mồi à?"


Hệ thống trầm mặc.


Ôn Ngải kinh tủng: "Tôi nói trúng rồi? Năng lượng của cậu cư nhiên ít như vậy?!"


Hệ thống tạc mao: "Năng lượng của tôi ít thì làm sao? Thì làm sao? Tôi dùng năng lượng nhà cậu à?!"


Ôn Ngải: "... Không có không có, chúng ta vẫn là nên nói chính sự đi."


Hệ thống: "Hừ, còn có thể nói gì nữa, hiện tại cậu chỉ có một con đường, đó là tận lực bẻ lại tuyến tình cảm."


Ôn Ngải thở dài một tiếng, tình cảm không phải cứ vặn vặn bút muốn bẻ thế nào thì bẻ, nếu không cẩn thận bẻ gẫy thì làm thế nào bây giờ?


Lúc Hứa Trường Châu trở về, Ôn Ngải đang ở trên sô pha nghịch di động, nghe thấy tiếng mở cửa lập tức giống thỏ con nhảy dựng lên, cởi quần áo nằm lên giường giả bộ ngủ.


Tiếng bước chân của Hứa Trường Châu một đường tới gần, cuối cùng dừng trước giường, ngữ khí không khác so với bình thường là bao: "Sắp đến giờ ăn cơm rồi, nhanh mặc quần áo còn ra ngoài."


Ôn Ngải không nhúc nhích.


Hứa Trường Châu: "Ngày hôm qua không phải nói muốn ăn hải sản sao, tôi đặt chỗ rồi."


Ôn Ngải vẫn không nhúc nhích.


Hứa Trường Châu: "Tôi biết cậu không ngủ, nếu không đứng dậy tôi tắt điều hòa đó."


Ôn Ngải bị chọc trúng tử huyệt, đột nhiên xốc chăn ngồi dậy, cả giận: "Rốt cuộc cậu muốn làm cái gì!"


Hứa Trường Châu nhìn thẳng vào mắt cậu, nhàn nhạt nói: "Không muốn làm cái gì cả. Nếu chuyện sáng nay khiến cậu cảm thấy không thoải mái thì tôi rất xin lỗi, nhưng tôi sẽ không dừng lại."


Liền sợ cậu như vậy!


Ôn Ngải giống bóng cao su bị chọc thủng, xuống giường đi tới phòng tắm: "Cậu gửi địa chỉ nhà ăn qua di động cho tôi, đợi chút nữa tôi tắm rửa xong liền đi tìm cậu."


Cậu nhường một bước, vì thế Hứa Trường Châu cũng nhường một bước: "Được."


Sau khi tắm rửa xong, trong phòng đã không còn ai, Ôn Ngải click mở WeChat, chuyển tiếp địa chỉ Hứa Trường Châu gửi tới cho Tôn Mộng Chân, hẹn cô cùng nhau ăn cơm.


Giữa trưa, Ôn Ngải cùng Tôn Mộng Chân cùng nhau xuất hiện ở nhà ăn hải sản, Ôn Ngải bảo Tôn Mộng Chân ngồi bên cạnh Hứa Trường Châu, bản thân lại ngồi đối diện Tôn Mộng Chân, toàn bộ quá trình chột dạ đến nỗi không dám nhìn mặt Hứa Trường Châu.


Tôn Mộng Chân ngay từ đầu cho rằng Ôn Ngải chỉ mời một mình cô, ai ngờ hóa ra còn có một người khác, tuy nhiên đều là bạn học cùng lớp, cũng không có gì ngượng ngùng cả. Chính là sau khi ngồi xuống, cô phát hiện hôm nay áp khí của Hứa Trường Châu đặc biệt thấp, có cảm giác tích thành mây đen, cho nên cô vô cùng sáng suốt lựa chọn im lặng.


Trong lúc nhất thời, trên bàn cơm yên tĩnh không một tiếng động.


Cũng may bồi bàn rất nhanh đánh vỡ sự trầm mặc, Hứa Trường Châu gọi một đống đồ ăn Ôn Ngải thích, cuối cùng còn gọi thêm một phần mousse xoài.


Nếu là trước kia, Ôn Ngải sẽ không cảm thấy chuyện này có gì không thích hợp, nhưng hiện tại chung quy cảm thấy như vậy có điểm quá ái muội.


Ôn Ngải bưng cái ly lên uống một ngụm nước, che dấu vẻ mất tự nhiên của mình.


Hứa Trường Châu đột nhiên mở miệng: "Đó là ly của tôi."


Ôn Ngải sửng sốt, đôi mắt quét một vòng trên bàn, phát hiện đúng là cậu lấy sai rồi. Cậu xấu hổ trả cái ly lại, sau đó lại gọi bồi bàn bảo họ lấy một cái mới cho Hứa Trường Châu.


Không bao lâu, Hứa Trường Châu cũng muốn uống nước, hắn vòng tay qua cái ly mới trước mặt, cầm lấy cái ly ở thật xa mà Ôn Ngải đã dùng qua, một hơi uống hết nước bên trong.


Ôn Ngải: "..."


Tôn Mộng Chân: "..."


Sau khi cơm nước xong, Tôn Mộng Chân phi thường có mắt nhìn bảo mình còn muốn đi dạo, không theo chân bọn họ cùng trở về khách sạn.


Ôn Ngải đang muốn nói mọi người cùng đi dạo, kết quả bị Hứa Trường Châu đoạt trước: "Gặp lại sau."


Tôn Mộng Chân nhanh chóng chạy trốn, cẩu lương cô ăn thế này là đủ rồi, ăn nhiều sẽ béo.


Ôn Ngải trừng mắt liếc Hứa Trường Châu một cái: "Tại sao cậu lại đoạt lời tôi?"


Thanh âm Hứa Trường Châu có điểm lạnh: "Hôm nay cậu bảo tôi đi trước là bởi muốn mời cô ấy tới cùng?"


Ôn Ngải chột dạ nhìn về phía khác: "Không có, trên đường gặp phải."


Hứa Trường Châu nhìn cậu thật lâu, nắm tay rũ bên người siết chặt lại, cuối cùng nói: "Về khách sạn đi."


Sau khi kết thúc khóa học lữ hành là một kỳ nghỉ đông ngắn ngủi, thời điểm Ôn Ngải trở lại phòng học đã sắp tới lúc phải thi đại học.


Ngày đầu tiên khai giảng, cậu chạy đến hàng cuối cùng nơi Tôn Mộng Chân ngồi đàm phán, hy vọng có thể đổi chỗ với cô. Tưởng Thành là bạn cùng bàn với Tôn Mộng Chân, nghe thấy Ôn Ngải muốn ngồi đây, đương nhiên là tán thành hai tay hai chân.


Tôn Mộng Chân thực khó xử, cô một chút cũng không muốn ngồi bên cạnh Hứa Trường Châu hưởng khí lạnh đâu: "Cậu vẫn là nên hỏi người khác đi, mình không muốn đổi chỗ lắm."


Không được đâu, cần phải là cậu cơ, cậu là nữ chính hắn là nam chính, hai người các cậu vừa vặn ngồi đúng một bàn.


Ánh mắt đen lung liếng của Ôn Ngải toát ra một tia cầu xin: "Tôi muốn ngồi cùng chỗ với anh họ, Hứa Trường Châu khẳng định là không muốn đổi bàn, chỉ có cậu với tôi mới đổi được thôi."


Tôn Mộng Chân tuy biết Ôn Ngải không phải đang nói thật, những vẫn bị bộ dáng của cậu manh đến, chờ đến lúc cô phản ứng lại được, Ôn Ngải đã cao hứng phấn chấn trở về dọn bàn.


Tôn Mộng Chân đỡ trán, phiền toái rồi đây.


Hứa Trường Châu vừa từ WC trở về, phát hiện người bên cạnh không phải Ôn Ngải, dây thần kinh nào đó trong đầu đứt phựt một cái.


Hứa Trường Châu tìm được Ôn Ngải ở hàng ghế cuối cùng, nắm cổ tay cậu kéo ra ngoài phòng học. Tưởng Thành vỗ bàn đứng lên ngăn cản Hứa Trường Châu: "Trước mặt tao đoạt người, thằng nhóc mày có phải thiếu đánh hay không? Bỏ em ấy ra cho tao!"


Khuôn mặt Hứa Trường Châu lạnh lùng, thanh âm lạnh băng: "Tránh ra."


Tưởng Thành xắn tay áo lên, một quyền vung ra. Hứa Trường Châu nghiêng đầu né tránh, kéo Ôn Ngải ra phía sau, vung quyền đáp lễ Tưởng Thành.


Hai người đánh từ trong phòng học  ra ngoài phòng học, lại đánh từ hành lang đến cầu thang, xuống tay tàn nhẫn, giống như phát tiết cảm xúc gì đó. Lúc đầu còn có người tiến lên ngăn cản, kết quả đi qua lại bị đánh bay ra. Một người, hai người, ba người, dần dần không có ai dám tiến lên khuyên nữa.


Ôn Ngải ở bên cạnh nhìn đến ngu người, hai người này bình thường cũng không hay nói chuyện với nhau, tại sao lại sinh ra thù lớn như vậy!


Ôn Ngải không dám nhàn rỗi, bắt lấy cơ hội ôm eo Hứa Trường Châu, kéo hắn về phía sau: "Cậu phát điên cái gì vậy!"


Tưởng Thành thấy Ôn Ngải lại gần, sợ làm cậu bị thương liền tự động ngừng tay.


Hứa Trường Châu cũng thả lỏng thân thể, tùy ý để Ôn Ngải kéo hắn đến chỗ ngoặt ở cầu thang.


Ôn Ngải nhìn mặt Hứa Trường Châu, khóe miệng bị rách, trên gò má bên phải cũng tím lại một khối, có điểm chật vật: "Thú vị lắm à? Khiến mình trở thành bộ dáng chật vật thế này."


Hứa Trường Châu cúi đầu nhìn cậu: "Tại sao lại muốn đổi chỗ ngồi."


Ôn Ngải bĩu môi: "Ngồi bên cạnh cậu ảnh hưởng đến học tập."


Hứa Trường Châu nhếch môi, trong mắt lại không có độ ấm: "Cậu cảm thấy đổi chỗ là có thể trốn được tôi?"


Da đầu Ôn Ngải run lên: "Trốn cái gì chứ, cậu nói như vậy quá nghiêm trọng rồi."


Hứa Trường Châu từng bước đến gần Ôn Ngải: "Vì cái gì không thể chấp nhận tôi?"


Ôn Ngải nghẹn thật lâu, cuối cùng hung hăng đẩy hắn ra, chán ghét nói: "Cậu xứng sao?!"


Từ đó về sau, Hứa Trường Châu rốt cuộc không tới tìm Ôn Ngải nữa, oan gia ngõ hẹp cũng chỉ gật đầu lướt qua.


Cách ngày thi đại học một tháng, Hứa Trường Châu đột nhiên nghỉ học, tới làm thủ tục cho hắn chính là một người da trắng mặc tây trang đen, hổ khẩu (khoảng giữa ngón cái và ngón trỏ) còn có một tầng vết chai, là dấu hiệu của việc luyện súng lâu năm.


Hệ thống cảm khái: "Rốt cuộc nam chính được gia tộc đón trở về, cốt truyện lại tiến thêm một bước!"


Ôn Ngải: "Người mặc tây trang đen này nhìn qua thật hung dữ."


Hệ thống: "Chỉ là đàn em mà thôi, không cần sợ hãi."


Ôn Ngải: "Đàn em đã hung dữ như vậy, về sau Hứa Trường Châu sẽ biến thành cái dạng gì... Sớm biết thế lúc trước tôi đã không nói tàn nhẫn như vậy, về sau nhỡ bị hắn trùm bao tải trả thù thì làm sao bây giờ?"


Hệ thống nói trắng ra: "Chuẩn bị sẵn sàng đi, tôi cảm giác cậu sắp gặp phải rồi."


Ôn Ngải: "Đừng dọa tôi, tôi rất sợ đó."


Hệ thống: "Chẳng lẽ không phải sao? Mấy tháng nay thái độ nam chính đối với cậu quả thực... Chậc chậc chậc, cho nên nói rồi, cảm tình không có trong kịch tình đều là hổ giấy, gió thổi qua liền đổ."


Buổi tối một tuần trước khi thi đại học, Ôn Ngải bị cha Triệu gọi đến thư phòng, lúc đi ra, trong tay Ôn Ngải cầm một tờ thư mời nhập học của đại học Columbia.


Không qua bao lâu, Tưởng Thành liền gọi điện tới.


Tưởng Thành: "Thư Ngôn, em đoán trong tay anh là cái gì?"


Ôn Ngải: "Em đoán là giống thứ trong tay em."


Tưởng Thành cười cười: "Bốn năm đại học anh còn có thể tiếp tục che chở em!"


Ôn Ngải: "Thôi đi, trước khi lên cao trung anh cũng nói thế, kết quả ba năm này vẫn là Hứa --- khụ khụ, thôi em đi tắm đây."


Tưởng Thành: "Ừa, ngủ ngon."


Buổi tối sau khi thi đại học xong, người trong lớp cùng nhau ăn bữa cơm chia tay, mấy bình rượu xuống bụng, vài người bình thường quăng tám sào cũng không tới (ý chỉ mối quan hệ giữa hai người xa lạ hoặc không thân quen) cũng ôm nhau khóc lóc thảm thiết, Tưởng Thành cũng uống nhiều, đứng ở trên bàn nói tiếng Anh, nói nói lại biến thành khẩu âm Ấn Độ, những người khác cười đến thiếu chút nữa vỗ sập bàn.


Nữ sinh C dùng di động quay video, một bên cảm thán: "Không biết Hứa tiểu công uống say phát điên là cái dạng gì..."


Ôn Ngải biết cô đang nói đến Hứa Trường Châu, trong lòng yên lặng nói tiếp: Hứa Trường Châu dị ứng với cồn, chỉ sợ đời này cũng không mượn rượu phát điên được.


Nữ sinh A buông chai bia ra, nắm tay mình lại thành quyền ghé vào nhau rồi duỗi tới duỗi lui, nói với nữ sinh C: "Thấy không, khẳng định là giống như vậy! Đầu tiên đem tiểu thụ như vậy như vậy, lại như vậy như vậy."


Mặt nữ sinh B lộ vẻ khát khao: "Thật muốn nhìn nha..."


Ôn Ngải một đầu hắc tuyến yên lặng cách xa một chút.


Đầu tháng chín, Ôn Ngải ở sân bay tạm biệt cha Triệu mẹ Triệu, cùng Tưởng Thành vào cửa đăng ký, lúc xoay người lau nước mắt một phen. Sau khi tới New York, hai người đầu tiên ở khách sạn chơi mấy ngày, sau đó mới đến trường học báo danh. Ký túc xá được ở ngẫu nhiên, Ôn Ngải ở phòng hai người, Tưởng Thành ở phòng ba người, hai người không ở cùng một tòa nhà.


Tưởng Thành trước đưa Ôn Ngải tới ký túc xá, sau khi xách đồ xong liền vội vàng muốn sang bên mình ở, trước khi đi còn cho Ôn Ngải một chiếc di động mới, số điện thoại cũng được chuẩn bị tốt.


Tưởng Thành đi rồi, Ôn Ngải xoay vài vòng trong ký túc xá, tình huống quen thuộc, phối trí trong phòng khá ổn, có phòng khách có phòng bếp còn có phòng tắm, chính là hai phòng ngủ tương đối nhỏ.


Đầu tiên Ôn Ngải tổng vệ sinh căn phòng ngủ trống kia, sau đó mang hành lý của mình vào, bày đồ dùng hàng ngày ra. Sau khi thu dọn xong, Ôn Ngải mệt đến nỗi mồ hôi đầy đầu, nhìn giờ, đã hơn 10 giờ tối rồi. Cậu tới phòng tắm tắm rửa một chút, lúc ra mặc quần sịp chữ T bằng vải bông, bị bạn cùng phòng vừa trở về huýt sáo.


"Woa, nếu cậu tới câu lạc bộ của chúng tôi nhất định sẽ bị tranh đoạt đủ kiểu cho xem."


Ôn Ngải nhìn nam sinh tóc vàng mắt nâu trang điểm lẳng lơ trước mặt, vươn tay với y: "Xin chào, tôi là Triệu Thư Ngôn, người Trung Quốc, là bạn cùng phòng mới của cậu."


"Tôi là người Nga, tên rất dài, cậu cứ gọi là Danny là được." Danny cầm tay Ôn Ngải, ngón tay cái thuận tiện cọ cọ lên mu bàn tay cậu: "Da cậu thật mềm, tôi còn chưa thấy người nào mềm như thế trong câu lạc bộ đâu."


Ôn Ngải không được tự nhiên rút về tay, nghi hoặc nói: "Câu lạc bộ gì?"


Danny ái muội chớp chớp mắt với cậu: "Cậu sẽ biết."


Danny so với Ôn Ngải là khóa cao nhất, thường xuyên qua đêm bên ngoài, sáng hôm sau trở về quần áo thường nhăn nhúm, hơn nữa còn có mùi rượu rất khó ngửi.


Hơn nửa tháng sau, Ôn Ngải rốt cuộc đã biết câu lạc bộ trong miệng Danny kỳ thật là câu lạc bộ giao hữu đồng tính luyến ái.


Tối hôm đó, cậu bị động tĩnh từ phòng cách vách truyền đến đánh thức, Danny đang làm tình với một người đàn ông, kêu đặc biệt sung sức. Ôn Ngải bị ồn ào đến nỗi chịu không nổi, đứng dậy gõ cửa phòng Danny, hy vọng bọn họ có thể nói nhỏ một chút. Danny buông tay, phi thường bất đắc dĩ mà nói cho Ôn Ngải, kêu trên giường là tôn trọng đối với bạn lữ, hơn nữa lúc làm tình y cũng không có biện pháp khống chế thanh âm của mình, cho nên, thứ cho y không thể đáp ứng yêu cầu của Ôn Ngải.


Ôn Ngải buồn bực về phòng mình, ngủ không được liền trốn trong ổ chăn chơi di động, thuận tay nhắn tin cho Tưởng Thành, phun tào bạn cùng phòng cực phẩm cách vách. Tưởng Thành không trả lời, Ôn Ngải đoán chắc hắn lại đi cuồng hoan với đám lưu học sinh ở đâu đó rồi.


Trưa hôm sau, Ôn Ngải đang tra tư liệu trên máy tính, cửa phòng ngủ đột nhiên bị gõ vang, cậu vừa mở cửa liền thấy Danny mặt mũi bầm dập đứng trước cửa, đặc biệt thành khẩn xin lỗi về hành vi của mình tối qua, hơn nữa đảm bảo sẽ không bao giờ dẫn người trở về qua đêm, ngày thường cũng sẽ tận lực nhỏ giọng. Nói xong còn khom lưng 90 độ đủ tiêu chuẩn chào Ôn Ngải.


Ôn Ngải kinh ngạc không thôi, động tác của Tưởng Thành cũng quá nhanh đi, tối hôm qua vừa gửi tin nhắn, hôm nay liền thu thập, chỉ là xuống tay cũng quá độc ác đi, bạn xem cái bộ mặt vết thương muôn hồng nghìn tía (hoa khoe màu đua sắc) này đi.


Ôn Ngải nghiêng người mời y vào: "Để tôi bôi thuốc cho cậu đi."


Trên mặt Danny lộ ra biểu tình hoảng sợ, một bên lui ra sau một bên xua tay, giống như phòng ngủ Ôn Ngải là vùng cấm tuyệt đối: "Không không không, tôi sao có thể vào được! Một chút thương tổn này đợi mấy ngày là tốt rồi!"


Danny cất bước chạy, Ôn Ngải sững sờ tại chỗ, nghi hoặc Tưởng Thành rốt cuộc làm cái gì dọa người thành như vậy.


Sau khi Ôn Ngải


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.