Ác Bá Khó Làm

Chương 27: THIÊN CÀN NHẬP ĐỊA KHÔN (8)



Trận mưa buổi chiều mưa rất lớn, Trác Dật Khanh sợ Ôn Ngải bị cảm lạnh, cố ý đến xem tình huống của cậu.


Người trên giường nhắm mắt ngủ say, chăn bông trùm lên, đem hơn phân nửa khuôn mặt che lấp.


Trác Dật Khanh kéo chăn xuống dưới, khiến cả khuôn mặt Ôn Ngải lộ ra, thuận tay búng nhẹ lên chóp mũi cậu: "Nếu ta không đến, ngươi liền không thở cả một đêm sao?"


Ôn Ngải ngoan ngoãn một chút phản ứng cũng không có, gò má lộ ra sắc hồng nhạt khi ngủ, nhìn giống như một bé heo nhỏ.


Trác Dật Khanh sờ sờ trán cậu, xác định không bị sốt, đang muốn rút tay về lại nhịn không được theo sườn mặt cậu mò xuống, bọc lấy gò má bánh bao mềm mềm trong lòng bàn tay, yêu thích không buông tay nhẹ nhàng xoa nắn.


"Ưm..." Ôn Ngải vô thức nghiêng đầu cọ mặt vào tay hắn, tim Trác Dật Khanh bị trêu chọc, ngồi xuống bên mép giường, ôm người vào trong ngực, Ôn Ngải mềm mại dựa vào ngực hắn, ngủ không hề phòng bị.


Trác Dật Khanh cúi đầu một cái lại một cái hôn môi Ôn Ngải, ánh mắt, gò má, lỗ tai, cuối cùng lưu luyến quên về ở cổ. Tay hắn tiến vào trong cổ áo Ôn Ngải, cẩn thận sờ lên gáy, một mảnh trơn nhẵn nhẵn nhụi, không có một chút hương tuyến nào.


"Vật nhỏ giảo hoạt." Giọng nói Trác Dật Khanh khàn khàn, dùng răng nhẹ nhàng day day vành tai Ôn Ngải, "Còn biết giấu bí mật."


Ôn Ngải tùy thời đều có khả năng tỉnh lại, Trác Dật Khanh không làm ra hành động tiến thêm một bước, khắc chế bản thân ôm cậu một lúc, để cậu về trên giường, dém chăn rồi rời đi.


Sáng ngày thứ hai, thanh âm gà gáy chói tai vang lên khắp phòng trúc, Ôn Ngải còn ở trong mộng, chỉ cảm thấy thần kinh não bị hung hăng đâm một chút, nháy mắt mở mắt tỉnh táo.


Cậu vặn eo xoay cổ đi ra ngoài, thấy Trác Dật Khanh ngồi trong sân, trong tay là một con chim đầy màu sắc, nó không ngừng giương mỏ nhọn liên tiếp phát ra tiếng gà gáy chói tai, thân thể còn cố chống chọi với cái chết.


Ôn Ngải dụi mắt: "Ngươi đây là..."


"Đánh thức ngươi rồi hả?" Trác Dật Khanh nhanh tay dùng dây thừng trác chân nó lại, "Đây là gà rừng, hơn phân nửa tại trận mưa hôm qua đổ xuống núi mới tới chỗ chúng ta ở ké một đêm, lúc ta đi lấy củi nhóm bếp nhìn thấy."


"Nhìn giống như chim vậy." Ôn Ngải tò mò nhìn chằm chằm lông gà rừng, "Màu gì cũng có, trông còn rất gầy nữa."


"Chạy trốn cũng rất nhanh." Trác Dật Khanh cầm dây thừng kéo, gà rừng chơi vơi trong không trung ra sức đập cánh, "Thứ này còn có thể bay, vừa rồi ta không để ý một chút nó liền phi vào trong viện, suýt chút nữa thì không bắt được."


Ôn Ngải: "Ta muốn sờ thử."


Trác Dật Khanh nắm đầu gà phòng nó mổ: "Sờ đi."


"Thật trơn." Ôn Ngải sờ vài cái trên lưng gà rừng, đột nhiên dừng tay lại, "Con này là đực hay là cái?"


Trác Dật Khanh thô bạo nâng mông gà lên nhìn nhìn: "Cái."


Mắt Ôn Ngải sáng lên: "Vậy nuôi nó đi! Về sau còn có thể đẻ trứng!"


Trác Dật Khanh lắc đầu: "Không nuôi!"


Ôn Ngải không ngờ hắn lại cự tuyệt quả quyết như vậy, không hiểu hỏi: "Tại sao?"


Trác Dật Khanh liếc cậu một cái: "Đến lúc đó cho ăn hót phân chắc chắn đều là ta làm, phiền toái."


Ôn Ngải lời thề son sắt: "Ta sẽ giúp mà."


Lông mi Trác Dật Khanh khẽ chớp: "Được, vậy trước tiên ngươi làm ổ cho nó đi."


Ôn Ngải đứng tại chỗ nghĩ nửa ngày, mờ mịt hỏi: "Làm thế nào?"


"Ngươi xem, không phải cuối cùng vẫn rơi xuống đầu ta hay sao." Trác Dật Khanh vui vẻ, dẫn gà rừng vào phòng bếp, "Muốn ăn gà rang hay gà kho tàu?"


"Từ từ." Ôn Ngải đuổi theo giữ chặt tay hắn, "Cùng lắm thì ta giúp ngươi làm chuyện khác."


Trác Dật Khanh dừng lại xoay người nhìn cậu: "Thật sự muốn nuôi?"


Ôn Ngải gật gật đầu: "Ừ."


"Cũng không phải là không được." Trác Dật Khanh hướng cậu nhếch miệng, "Ngươi gọi ta một tiếng ca ca, ta sẽ nuôi nó béo núc na núc ních cho ngươi."


Ôn Ngải thả lỏng bàn tay đang túm hắn: "Tại sao ngươi cứ muốn như vậy..."


"Nếu ngươi gọi, không chỉ riêng con này, ta còn có thể lên núi bắt mấy con về cho ngươi nuôi, đến lúc đó sẽ có thật nhiều gà con nha." Trác Dật Khanh dụ dỗ, "Được không?"


Gà rừng đã sớm buông tha giãy dụa, cả gà đều yên tĩnh, Ôn Ngải nhìn bộ dáng sống không thể yêu của nó, môi mím lại, ngập ngừng: "... Ca ca."


Trác Dật Khanh ngoáy ngoáy lỗ tai: "Không nghe thấy, nói to hơn một chút."


Ôn Ngải hít sâu một hơi, kiễng chân tiến đến bên tai hắn, hai tay siết chặt thành nắm đấm, mười phần mạnh mẽ rống lên: "Ca ca!"


"A--" Trác Dật Khanh ù tai, xoa xoa lỗ tai, dở khóc dở cười, "Làm gì có ai hung dữ như ngươi... Được rồi, chiều liền dẫn ngươi đi bắt gà rừng."


Trác Dật Khanh tạm thời để gà rừng trong vựa củi, xoay người đi làm điểm tâm.


Ôn Ngải chuyển ghế ngồi trong sân, thông qua cánh cửa phòng bếp mở rộng, nhìn bóng lưng bận rộn của Trác Dật Khanh.


Ôn Ngải: "Hệ thống, tôi cảm thấy người hơi mệt, cậu nói xem hắn là dược nhân, giúp tôi nuôi gà còn muốn bàn điều kiện với tôi?"


Hệ thống gửi tới biểu cảm vỗ tay: "Làm khó cậu còn nhớ được hắn là dược nhân, người không biết còn tưởng cậu là chủ nhà hắn là khách thuê nhà đó! Nội dung tác phẩm không chỉ muốn phế võ công của hắn, còn phải tra tấn bằng đủ cách, cậu có làm được một phần mười điều kiện không?"


Ôn Ngải: "Không phải chỉ là sơ lược thôi sao..."


Hệ thống: "Người ta sơ lược cậu cũng sơ lược luôn à? Còn muốn hoàn thành nhiệm vụ này không?"


Ôn Ngải: "Tôi cũng tra tấn hắn mà, mỗi ngày đều bắt hắn làm nhiều việc như vậy, tôi nhìn cũng thấy đau thắt lưng rồi!"


Hệ thống: "..."


Ôn Ngải: "Dù sao thứ quy tắc theo đuổi là hiệu quả chứ không phải quá trình, trước mắt tôi đang đi chính xác tuyến cốt truyện rồi."


Hệ thống: "..."


Ôn Ngải chột dạ: "Tại sao cậu không nói chuyện?"


Hệ thống: "Một hệ thống nhỏ bé như tôi có thể nói cái gì? Chúc cậu không bị lệch tuyến, một đường chính xác tới cuối."


Sau khi ăn trưa, Trác Dật Khanh đổi một bộ quần áo ngắn tay dễ hoạt động, cầm theo một túi gạo nhỏ, thu dọn công cụ chuẩn bị lên núi.


Ôn Ngải bịch bịch bịch chạy đến: "Ta cũng đi."


Trác Dật Khanh nhìn thoáng qua giỏ trúc trên tay cậu: "Đường núi không dễ đi, ngươi đi theo làm gì?"


Ôn Ngải: "Hôm qua có mưa, trên đất khẳng định mọc rất nhiều nấm, ta đi hái một ít, thuận tiện xem ngươi bắt gà rừng như thế nào."


Trác Dật Khanh vắt dây thừng lên vai: "Ngươi biết loại nào có thể ăn sao?"


"Ngươi đừng quên, ta là đại phu đó." Ôn Ngải mở cửa giúp hắn, "Đi thôi, lên núi lên núi."


Nội cốc dựa lưng vào một ngọn núi không lớn không nhỏ, đi một canh giờ là có thể lên đỉnh núi.


Trận mưa to hôm qua phủ lên khắp núi, nơi nơi đều lầy lội, vừa ẩm vừa trơn, giẫm một bước có thể để lại dấu chân thật sâu. Hai người bỏ chút công phu tìm kiếm mới leo đến giữa sườn núi, Trác Dật Khanh quan sát hoàn cảnh xung quanh, quyết định nhìn ở bên này một chút, quay đầu nói với Ôn Ngải một tiếng rồi chui vào trong bụi cỏ cao đến thắt lưng.


Trác Dật Khanh đi tìm ổ gà rừng, Ôn Ngải vác giỏ trúc cúi đầu tìm nấm. Trải qua một trận mưa không khí dễ chịu, không ít nấm lớn lớn nhỏ nhỏ tập trung dưới gốc cây, Ôn Ngải chuyên chú hái nấm, miệng còn ngân nga một khúc dân ca.


Ôn Ngải đi dạo một vòng qua mấy cây cổ thụ, lúc đứng lên, rổ trong tay đã đầy nấm, cậu giang tay duỗi lưng, đợi một lát, Trác Dật Khanh từ trong bụi cỏ trở lại.


"Chỉ tìm được một cái hang thỏ bỏ hoang, chúng ta lại đi lên xem." Trác Dật Khanh vừa nói, một bên lấy hai cây nấm thả vào giỏ của Ôn Ngải, "Trên đường nhìn thấy, thuận tay hái được."


Ôn Ngải nhìn thoáng qua, lập tức đập thứ trong tay Trác Dật Khanh rơi xuống mắt đất: "Ngươi còn hỏi ta có biết phân biệt nấm độc không, bản thân ngươi lại hái nấm độc."


"Độc?" Trác Dật Khanh phủi phủi tay, "Cái gì độc?"


Ôn Ngải dùng mũi chân đá đá nấm trên đất bùn: "Đây là nấm tiêm nhị ((尖珥菇), thực ra tớ cũng không biết nấm này dịch ra tiếng Việt là gì OTL, tìm trên gg thì không thấy có?), cũng không có tính độc, chỉ là sau khi ăn sẽ ngủ mê không tỉnh, ngửi mùi cũng sẽ lâm vào ngủ say, người mất ngủ có thể để bên cạnh gối."


Đáy mắt Trác Dật Khanh lướt qua một đạo ám quang: "Ta nhìn nó vừa thô vừa xấu, còn tưởng có thể ăn được."


"Ngươi vẫn là tìm ổ gà rừng đi, chúng ta phân việc cho nhau." Ôn Ngải dừng một chút, đột nhiên nhìn về phía Trác Dật Khanh, "Ngươi không giữ cái nào nữa đấy chứ?"


Khóe môi Trác Dật Khanh cong lên: "Không có, chỉ có hai cái đấy."


Ôn Ngải cầm rổ xoay người: "À, chúng ta đi lên trên đi."


Trác Dật Khanh sờ cái túi bên eo: "Được."


Hai người ở trên núi đi dạo một buổi trưa, lúc xế chiều mới quay lại phòng trúc, Trác Dật Khanh cầm ba con chim trĩ nhốt vào phòng chứa củi, trước cùng Ôn Ngải ăn tối, sau mới vào viện bắt đầu làm chuồng gà.


Gà rừng rất dữ, còn có thể bay, một chuồng gà không thể giam được, phải xây thêm mái ở trên.


Ôn Ngải ngồi bên cạnh xem Trác Dật Khanh mân mê tấm ván, đến giờ ngủ, hình dạng đại khái của chuồng gà đã xong rồi.


Trác Dật Khanh giúp Ôn Ngải đang gật gà gật gù đứng lên, đưa về phòng: "Ngủ đi, ngày mai làm tiếp."


"Ừa." Ôn Ngải híp mắt bò lên giường, "Thổi nến giúp ta."


Vừa dứt lời, trong phòng liền tối om.


Sáng nay Ôn Ngải bị đánh thức, buổi chiều lại đi qua đi lại lâu như vậy, lúc này vừa đặt lưng xuống liền ngủ say, hoàn toàn không chú ý đến cửa phòng từ đầu đến cuối chưa từng vang lên tiếng đóng cửa.


Trác Dật Khanh vẫn còn ở trong phòng.


Hắn chậm rãi đi đến bên giường, lấy ra một cây nấm tiêm nhị, quơ quơ trước mũi Ôn Ngải --


Ôn Ngải ngủ càng thêm say.


Khóe miệng Trác Dật Khanh treo lên một nụ cười, tay vuốt ve mặt Ôn Ngải, sau đó theo cổ cậu một đường xuống dưới, linh hoạt đẩy vạt áo của cậu ra.


Thân thể Ôn Ngải cũng tinh xảo như khuôn mặt cậu, Trác Dật Khanh vuốt ve qua lại trước ngực cậu, xúc cảm bóng loáng non mịn khiến Trác Dật Khanh kìm lòng không đậu tăng thêm lực đạo, âu yếm mềm nhẹ biến thành vuốt ve thô lỗ.


Ôn Ngải không thoải mái, tội nghiệp hừ nhẹ vài tiếng, thanh âm vừa nhuyễn vừa nhu.


Bụng dưới Trác Dật Khanh "bùm" bừng lên một trận lửa, hắn trực tiếp cởi áo của mình ra, nghiêng thân đè lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.