Ác Bá Khó Làm

Chương 6: HÓA RA CẬU THẦM THÍCH TÔI (6)




Ban đêm hàn khí nặng, Ôn Ngải thức đêm suốt đêm cũng không mặc thêm quần áo, khoác thêm tấm chăn, cứ ngồi như vậy, tới lúc đánh răng sáng mới phát hiện cổ họng có chút ngứa, cậu cũng không để ý, ho khan vài tiếng thoải mái là xong chuyện.


Hai ngày sau trí nhớ cần hoạt động cao độ, Ôn Ngải cực kỳ tập trung, mỗi lân thi xong mặt đều đỏ bừng.


Môn khảo thí cuối cùng kết thúc vào buổi chiều ngày hôm sau, đám học sinh ào ra ngoài cổng trường như ong vỡ tổ, đi thẳng đến nhà ăn, thi cả một buổi trưa, cần phải kiếm thứ gì đó cúng miếu ngũ tạng (ngũ tạng gồm tâm, can, tì, phế, thận, nói chung ý câu này là chỉ việc ăn í mà).


Ôn Ngải ngược lại không cảm thấy đói, cậu chỉ cảm thấy choáng người, muốn tìm một chỗ an tĩnh để nghỉ ngơi một lát. Ngược chiều đám đông quay lại phòng học, vốn định nằm một chút rồi đi ăn cơm, ai ngờ trực tiếp ngủ chư chết, còn mơ một giấc.


Ôn Ngải mơ thấy mình đang ăn kem, là vị xoài cậu yêu nhất. Cậu liếm đến đặc biệt vui sướng, còn ngửa mặt hô to, tuyên bố mình có thể ăn năm vạn cái. Ông trời rất tốt bụng lập tức làm một cơn mưa kem, kem che trời lấp đất bay xuống chôn cậu ở phía dưới.


Cậu bị nhốt trong đống kem, hơi lạnh toát ra từ kem không chút khách khí thấm vào máu thịt cậu, du tẩu khắp người. Cảm giác kia giống như bị nhét vào tầng lạnh nhất của tủ lạnh.


Ôn Ngải bị lạnh tỉnh.


Trời bên ngoài đã hoàn toàn tối đen, trong phòng học toàn là người, các bạn học đều cúi đầu làm chuyện của mình. Ôn Ngải móc di động ra, trên màn hình biểu hiện số 19:10, hóa ra tiết tự học buổi tối đã bắt đầu được 10 phút.


Chống thân thể ngồi thẳng dậy, đầu vẫn choáng như cũ, so với trước khi ngủ còn lợi hại hơn, trong cơ thể tuôn ra một * hàn ý, mũi cũng có chút nghẹt. Dùng mu bàn tay sờ sờ lên trán, quả nhiên là phát sốt.


Ôn Ngải bước chân phù phiếm bước đến chỗ uống nước rót một ly nước nóng làm ấm tay, khi trở về đóng cửa sổ kín mít. Vài bước này đã vắt cạn sức lực của cậu, thân thể bị một khối sắt vô hình kéo trầm xuống, lúc ngồi ngược lại giống bị ngã xuống.


Ôn Ngải cầu cứu với hệ thống: "Tôi không khỏe, mau cho tôi chút kỹ năng đặc biệt như 'một phát hết sạch cảm mạo virus' đi."


Hệ thống rất khó xử: "Không có kỹ năng đặc biệt."


Ôn Ngải: "Muốn khóc."


Hệ thống vì thể hiện giá trị của mình, cố ý đi tra Baidu một chút, trở về kiến nghị: "Uống nước sôi nhiều chút."


Ôn Ngải: "... Cậu vẫn nên đi chơi game đi."


Mí mắt từng lúc nặng dần, Ôn Ngải cuộn tròn thành một cục, rất nhanh ý thức liền mơ mơ màng màng.


Tôn Mộng Chân đi thu bài tập, đi dạo thả lỏng chút xương cổ, đột nhiên phát hiện người ngồi trước mình môi tái nhợt nằm trên bàn, gương mặt còn lộ ra chút ửng hồng không bình thường. Cô vội tìm xem mình có mang thuốc đi không, kết quả chỉ thấy mấy viên thuốc đau bụng kinh.


Lúc này giáo y đã sớm về nhà ôm vợ con ngồi xem TV trên sô pha, căn bản không tìm được người lấy thuốc, vẫn là nhanh liên hệ với người nhà tốt hơn.


Tôn Mộng Chân đi đến chỗ của Ôn Ngải, nhẹ vỗ lưng cậu: "Tỉnh tỉnh, mau tỉnh lại. Số di động của ba mẹ cậu là bao nhiêu? Mình gọi cho bọn họ đến đón cậu."


Ôn Ngải bị sốt đến mơ hồ, nỉ non không rõ: "Ba mẹ... Ở nước ngoài..."


Tôn Mộng Chân suy nghĩ chút rồi hiểu ra, lại hỏi: "Vậy còn quản gia? Cậu có lưu số đi? Mình trực tiếp lấy di động cho cậu nhìn."


Di động Ôn Ngải rất sạch sẽ, giữa khe hở không có vết bẩn, cầm trong tay cũng không có cảm giác dính nhớp trơn trợt, vừa nhìn liền biết thường xuyên lau chùi. Tôn Mộng Chân nhớ tới cái di động không rõ lần cọ gần đây nhất là khi nào của mình, âm thầm phỉ nhổ một phen, sau đó cất di động trở về.


Muốn mở khóa cần có mật mã, cô không có biện pháp giải.


Nhớ ra Tưởng Thành cùng Ôn Ngải là họ hàng, Tôn Mộng Chân nhìn một vòng trong phòng học, trong dự kiến, không tìm được người. Trong khi cô nhíu mày do dự không thôi, phía sau vang lên một thanh âm lạnh như băng.


"Tránh ra."


Tôn Mông Chân hoảng sợ, rụt vai lui đến bên cạnh.


Hứa Trường Châu đi lên giúp Ôn Ngải dọn cặp sách, Tôn Mộng Chân liền hiểu ra, đang muốn nói cô sang xin chủ nhiệm đang ở lớp bên, kết quả nhìn thấy giấy xin nghỉ học ở trong túi áo Hứa Trường Châu, lời đến cổ họng liền lập tức nuốt xuống.


Phải, là cô tự làm khổ mình, người ta tâm tư kín đáo, sớm đã an bài thỏa đáng tất cả rồi.


Ôn Ngải sốt đến lợi hại, trước mắt đã là trạng thái nửa hôn mê, Hứa Trường Châu cũng không định đánh thức cậu, cởi áo khoác giáo phục của mình ra mặc cho cậu, cõng người lên lưng, xách cặp sách của cả hai bước đi như bay, giữa bước chân mang theo một tia vội vàng.


"Đi chỗ nào hả bạn học?" Tài xế taxi bật biển có khách, chuyển tay lái, chậm rãi chuyển sang tuyến đường chính.


Hứa Trường Châu một bên giúp Ôn Ngải chỉnh tư thế ngồi, một bên báo địa chỉ nhà Ôn Ngải. Loại nhà cao cửa rộng như Triệu gia sẽ có bác sĩ tư nhân tùy thời đợi mệnh, so với đi bệnh viện xếp hàng đăng ký nhanh hơn không chỉ một ít.


Tốc độ xe dần nhanh lên, lúc đến một chỗ rẽ, Ôn Ngải không có ý thức trực tiếp ngã sang bên cạnh, cả người mềm oặt như cục bột trộn thừa nước.


Hứa Trường Châu nâng cậu dậy, đem bả vai đến bên đầu cậu dựa cho tiện.


Tài xế nhìn bọn họ từ kính chiếu hậu, ánh mắt dừng lại trên người Ôn Ngải đang nhắm mắt hai má ửng đỏ trong chốc lát.


Tài xế là lão lái xe đã chạy xe bảy tám năm, đã thấy qua rất nhiều dáng vẻ sắc mặt của khách hàng, cũng đã thấy không ít chuyện, ông nhìn Ôn Ngải giống như... Bị hạ dược.


Quả thật là một đứa bé xinh đẹp, thoạt nhìn tuổi còn nhỏ, gặp phải loại chuyện này chỉ sợ cả đời không bò ra được cái vũng bùn này.


Tài xế không ngừng ngó kính chiếu hậu, để xe đi chậm lại, lại không quay đầu đi tới đồn công an, ông đang do dự có nên lo chuyện bao đồng hay không.


Hứa Trường Châu nhận thấy tài xế thường xuyên nhìn trộm, lấy mũ áo che mặt Ôn Ngải lại, cho ông một ánh mắt cảnh cáo.


Tài xế bị ánh mắt này làm cả người phát lạnh, mạch não lập tức thông suốt. Điểm đến của hai người là khu biệt thự nổi tiếng nhất thoành phố, là nơi tụ tập của quan lớn cự cổ (cự: lớn; cổ: thương nhân), việc này dù ông muốn quản cũng quản không được.


Xe một lần nữa tăng tốc, tài xế cũng không hề nhìn kính chiếu hậu.


Điều hòa trong xe mở rất ấm, lúc xuống xe Hứa Trường Châu chuyển Ôn Ngải qua cửa xe, còn chưa kịp xoay người cõng cậu, Ôn Ngải bị gió lạnh bên ngoài tiến vào kích thích liền dụi người vào lồng ngực hắn, trong miệng lẩm bẩm kêu lạnh.


Ôn Ngải lúc này ngược lại không giống không xương không cốt như lúc nãy, túm quần áo Hứa Trường Châu nhất quyết không chịu buông tay. Cửa xe nhỏ hẹp, Hứa Trường Châu không thể phát huy, chỉ có thể dùng tư thế bế công chúa bế cậu xuống xe.


Khách hàng rời đi, tài xế lại không lập tức nổ máy rời đi, ông lấy điếu thuốc ra chậm rãi hút. Lúc nãy đứa nhỏ xinh đẹp hôn mê không tỉnh kia kêu vài tiếng lạnh, không giống như bị hạ dược, ngược lại giống phát sốt.


Ha, đôi mắt này của ông nhìn nhiều chuyện xấu xa, bất tri bất giác cũng trở nên vẩn đục.


Triệu gia quản gia hiểu chuyện đúng mực, mở cửa thấy Ôn Ngải cuộn tròn trong lồng ngực Hứa Trường Châu, một câu dư thừa cũng không nói, lập tức đưa Hứa Trường Châu lạnh không chịu nổi tới phòng thiếu gia, giúp hắn an trí người nằm trên giường.


Bác sĩ rất nhanh cầm theo hòm thuốc đến đây, chẩn bệnh ra chỉ là cảm mạo bình thường nên cơ thể nóng lên, thành thạo truyền dịch cho Ôn Ngải, lại viết đơn thuốc, để lại một đống lời dặn của bác sĩ.


Quản gia chuẩn bị đưa bác sĩ ra ngoài, thấy Hứa Trường Châu ngồi bên mép giường không hề nhúc nhích, uyển chuyển nói: "Bạn học Hứa, nhà cháu ở chỗ nào? Bác bảo tài xế đưa cháu trở về, hôm này thực sự cảm ơn cháu."


Hứa Trường Châu nhìn chăm chú người trên giường: "Cậu ấy hạ sốt rồi cháu về."


Nếu như vậy, quản gia cũng không dám nói thêm gì, bạn học Hứa hẳn là có quan hệ khá tốt với tiểu thiếu gia nhà ông, bằng không cũng không đến mức đưa người về nhà, còn chủ động lưu lại chăm sóc.


"Vậy làm phiền cháu rồi, đợi chút nữa gần hết túi truyền cháu ấn chuông ở đầu giường là được." Nói xong, quản gia cùng bác sĩ cùng nhau rời khỏi phòng.


Ôn Ngải ngủ rất ngoan, không lộn xộn, cũng không nói mớ, xoang mũi chắc là bị nghẹt, giương cái miệng nhỏ hô hấp, giữa trán toát ra vẻ bệnh trạng, nhìn qua thực yếu ớt.


Hứa Trường Châu một tấc không rời canh giữ bên mép giường, vẫn luôn chú ý tới túi truyền dịch, thỉnh thoảng lại cho Ôn Ngải uống vài ngụm nước. Lúc túi thứ hai cũng thấy đáy, Hứa Trường Châu ấn chuông trên đầu giường, quản gia cầm khay chữa bệnh tiến vào rút kim cho Ôn Ngải, động tác chuyên nghiệp, nhìn ra đã từng được huấn luyện qua.


Ôn Ngải vừa rồi toát quá nhiều mồ hôi, trên trán dính vài sợi tóc ướt, Hứa Trường Châu nhẹ nhàng vén sang một bên, một chân quỳ đè trên giường, cúi người xuống để trán hắn lên trán cậu, đỡ nóng hơn một ít, nhưng vẫn hơi sốt.


Quản ra thu thập xong vỏ túi truyền dịch cùng thuốc linh tinh, ngẩng đầu nhìn thấy tiểu thiếu gia nằm dưới thân người khác, trong lòng hiện lên một tia quái dị, nhưng lại không biết không đúng ở chỗ nào, chỉ có thể mang túi rác ra ngoài.


Hứa Trường Châu nhíu mày mở ra mấy hộp thuốc bác sĩ để lại, lấy tờ hướng dẫn nhìn kĩ, sau khi xác định liều thuốc bác sĩ dặn không có vấn đề liền đứng dậy rót một cốc nước ấm. Hứa Trường Châu nâng lưng Ôn Ngải đỡ cậu dậy, trước tiên cho cậu uống hai miếng nước cho đỡ khô miệng, ai ngờ Ôn Ngải giống như mạ mấy ngày chưa được tưới nước, một mực ôm cốc uống liên tục.


Ôn Ngải uống nước đến vui vẻ, trong tay đột nhiên trống rỗng, cái cốc đã không còn. Cậu theo bản năng duỗi tay về phía trước, đầu ngón tay xoẹt qua thân cốc bóng loáng, khi quơ đi quơ lại chỉ bắt được một tay không khí.


Bị người ta đoạt mất rồi.


"Ô..." Ôn Ngải ủy khuất, cái miệng nhỏ nhắn méo xệch, giống như cái lá bị người ta giẫm bẹp, đáng thương hề hề.


Hứa Trường Châu đưa viên thuốc đến môi cậu, bất đắc dĩ nói: "Đợi chút nữa lại uống, trước uống thuốc đã."


Ôn Ngải cũng không phân biệt được ai đang nói chuyện, dò đầu lưỡi ra, ngoan ngoãn cuốn mấy viên tròn tròn khô khốc vào miệng.


Lòng bàn tay bị một thứ mềm mại ẩm ướt liếm qua, một cảm giác ngứa ngáy kỳ dị từ lòng bàn tay truyền thẳng đến trái tim Hứa Trường Châu, ánh mắt hắn không khỏi tối sầm lại.


Uống thuốc cùng truyền dịch tương đối có hiệu quả, Ôn Ngải rất nhanh đổ mồ hôi lần thứ hai, so với lần thứ nhất còn nhiều hơn rất nhiều, nóng đến nỗi cậu thò hết chân tay ra khỏi chăn.


Hứa Trường Châu nhét cậu trở lại, cậu đổi chỗ duỗi chân ra, Hứa Trường Châu không có biện pháp, chỉ có thể ngồi lên trên giường, bọc người vào trong chăn bông thành một cái kén ôm vào lòng. Ôn Ngải ở bên trong sờ tới đá lui không tìm được đường ra, liền chậm rãi thành thật.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.