Hơn mười người áo đen sau khi đáp xuống liền nhanh chóng lẻn vào trong tòa nhà của tập đoàn Thập Chu, họ không đi bằng cửa chính mà là đi từ cửa nhỏ ở đằng sau tòa nhà. Một chàng thanh niên mặc một bộ áo kẻ ca rô, trong đêm tối đeo một chiếc kính con cóc lớn đứng ở trước của dẫn đám người này vào trong, rất nhanh sau đó cả đám người đã lẻn vào được bên trong tòa nhà.
Trần Đông Thanh nhìn thấy đám người đó đột nhập vào bên trong tòa nhà liền bỏ kính viễn vọng chuyên dùng ban đêm xuống, quay người nhìn tất cả mọi người trong Lân Tổ một lượt, khóe miệng của y cong lên, lộ ra một nụ cười vui vẻ, biểu cảm rất thoải mái.
- Đi thôi, đánh rắn động cỏ!
- Lân Nhất, Lân Lục phụ trách tiếp ứng, Lân Ngũ trợ giúp, Lân Nhị anh sẽ phụ trách việc xử lý tất cả những người có tên trong danh sách này. Ba người Lân Tam, Lân Tứ và Lân Bát sẽ phụ trách hủy toàn bộ tài liệu. Tất cả mọi người đã nghe rõ chưa?
- Rõ!
- Đi đi!
- Rõ!
Tám thành viên trong Lân Tổ với dáng người không giống nhau bắt đầu từ cửa sổ tầng hai của quán cơm nhỏ nhảy ra ngoài, động tác vô cùng nhanh gọn. Lân Ngũ là người cuối cùng đi ra, y vác theo khẩu súng bắn tỉa của mình chạy về phía ngược lại với phương hướng của đồng đội. Trước khi đến đây y đã lựa chọn xong điểm ngắm bắn, đó là tháp tín hiệu của đài truyền hình thành phố cách đây không xa. Nơi đó chính là nằm đối diện với tòa nhà của tập đoàn Thập Chu, tầm nhìn vô cùng khoáng đạt.
Hai người Lân Nhất và Lân Lục sau khi ẩn nấp ở một nơi tối cách tòa nhà không xa, hai người cùng trao đổi với nhau bằng ký hiệu tay rồi bắt đầu tách nhau ra. Lân Lục vẫn ở nguyên vị trí cũ mai phục còn Lân Nhất lại chạy sang một hướng khác. Ba người Lân Tam, Lân Tứ và Lân Bát nhanh chóng thoát khỏi tầm nhìn của đám bảo vệ đi tuần tra và lẻn vào bên trong tòa nhà. Đám bảo vệ không có tố chất cao đó và hệ thống quan sát bên trong tòa nhà, đối với họ mà nói thì không thể nào được coi là những trở ngại lớn.
Lân Nhị và Lân Thất thì lại lần lượt gài giác hút vào chân và tay, trực tiếp từ phía bên cạnh của tòa nhà mà leo lên giống như hai con nhện khổng lồ. Vị trí mà hai người họ lựa chọn chính là một mặt không đón nắng của toàn nhà. Trong bóng tối nếu như không cẩn thận quan sát thì căn bản là sẽ không có ai phát hiện ra bóng dáng của hai người này.
Trần Đông Thanh nhìn thấy thuộc hạ của mình đã vào vị trí hết cả rồi thì y cười cười rồi ngồi xuống bên cạnh chiếc bàn. Cầm chai rượu trắng vẫn chưa mở nút ở trên bàn, tự rót cho mình một chén rồi khẽ nhấp lấy một ngụm. Thiêu Đao Tử sáu mươi hai độ, cay và đắng.
Lôi điện thoại di động ra và gửi một tin nhắn với nội dung đơn giản.
- Chúng tôi đã yểm hộ sẵn cho anh rồi đo, ngươi hãy đi đại sát tứ phương đi!
Một lát sau thì màn hình điện thoạt sáng lên, một tin nhắn được gửi đến.
- Nếu như thành công thì đây có thể coi là một phần công lao. Không biết người mà chưa vào đoàn thì có thể được đưa thẳng vào đảng hay chăng?
Sau khi xem xong tin nhắn Trần Đông Thanh liền cười hi hi, cất điện thoại đi mà không trả lời tin nhắn nữa. Thay vào đó y bưng bình rượu Thiêu Đao Tử mạnh mới chỉ uống được một chút trước đó uống cạn. Vừ mới uống xong nhưng trong long y như có một ngọn lửa bùng cháy dữ dội, nhanh chóng lan tỏa ra khắp cơ thể như một ngọn lửa đang lan rộng trên đồng cỏ, đó là một sự thoải mái không nói hết được bằng lời.
Cường Tử cất điện thoại vào trong túi quần và cười cười, hắn xoay người lại nói với hai người Chu Bách Tước và Cáp Mô: - Chu thúc sẽ phụ trách tiếp ứng , con và Cáp Mô ca sẽ đi vào bên trong, bất luận là có thành công hay không thì nửa giờ sau nhất định con sẽ đi ra.
Cáp Mô nhếch mép cười cười, gã không nói câu gì, chỉ ngênh ngang hất mái tóc mà cả đời cũng sẽ không bao giờ lỗi mốt của mình, trên khuôn mặt với đôi mắt nhỏ nhưng tinh anh có tầm bao quát, thì nụ cười của gã thật là thoải mái. Những chuyện đột nhập hay lẻn vào trong như thế này, đối với gã mà nói thì chính là sở trường của gã. Năm xưa người ở trong cửa thông gió trong quán ba Tử La Lan chính là gã. Luận về giao đấu kịch liêt thì bản lĩnh của gã chỉ là một nhân vật bình thường, không đáng để nhắc đến nhưng nếu luận về kỹ xảo trộm đồ thì gã có thể xứng đáng với danh hiệu trạng nguyên, được đeo lụa đỏ cưỡi ngựa đi khắp phố phường.
Chu Bách Tước khẽ gật đầu, cố gắng kìm nén cơn nghiện thuốc lá càng ngày càng lớn của mình kể từ sau khi quen biết Cường tử. Anh ta xoay người bước đi rồi biến mất trong màn đêm. Cường Tử vỗ vào vai của Cáp Mô và nói: - Vừa nãy cái tên mặc bộ đồ vét màu đen đã nói rồi, chuyện này nếu như thành công thì sẽ phê chuẩn cho anh vào đảng.
Cáp Mô gãi gãi đầu, cười và lắc đầu: - Tôi không làm đâu!
- Vì sao?
- Nửa đời của tôi đã thiếu tiền đoàn phí rồi, tôi sợ họ sẽ đòi tôi.
Cường Tử: - …
Hai người lần lượt đi thám thính một vòng quanh tòa nhà chính của tập đoàn Thập Chu, nhưng họ lại chuẩn bị lẻn vào một ngôi nhà ba tầng ở phía đằng sau. Nơi đó đúng là không thể nào sánh với quần thể kiến trúc to lớn hoành tráng hàng trăm mẫu đất của khu Liễu Tây Uyển tập đoàn Thập Chu, trông nó chẳng khác gì một cái vỏ sò đơn độc tên bãi cát dài và rộng. Ngôi nhà này có kiểu kiến trúc cổ xưa, dường như là một ngôi nhà duy nhất vẫn chưa bị dỡ bỏ trong quần thể kiến trúc hiện đại và hoành tráng của khu Liễu Tây Uyển. Nơi đây, ngày xưa chính là ký túc xá của công nhân xây dựng.
Kiến trúc của ngôi nhà này không hoa lệ, hoàn toàn không ăn nhập với phong cách tổng thể của khu Liễu Tây Uyển, nhưng kiến trúc xanh hóa xung quanh ngôi nhà lại vô cùng tốt, những dây thường xuân leo kín một mặt của ngôi nhà đã che mất kiến trúc bình thường của nó. Diện tích của ngôi nhà cũng không lớn lắm, đó chính là kiến trúc đá đỏ đã dần dần bị đào thải. Lúc này, ngôi nhà được bao phủ bằng một màn đêm đen tối như bưng, đến một ngọn đèn dầu cũng không có.
Kiến trúc xanh hóa ở phía trước ngôi nhà nhỏ rất đặc biệt, đó đều là những cây gỗ cao lớn, khiến cho ngôi nhà trở nên bí mật, lấp ló ở phía sau. Một ngôi nhà với kiến trúc như vậy, về màu hè thì nhất định sẽ rất thoáng mát.
Hai người ẩn nấp ở phía sau một lùm cỏ, trao đổi với nhau bằng ánh mắt.
- Cửa trước có bốn người, cửa sau có hai người, trên mái nhà có hai người, bên cạnh gian phòng nhỏ, trông giống như nhà vệ sinh có ít nhất là bốn người nữa, canh phòng vô cùng cẩn mật.
Cáp Mô híp đôi mắt to màu xanh lá của mình rồi nói khẽ. Về phương diện này, y chính là một chuyên gia mà ai ai cũng không thể phủ nhận được. Gã chỉ cần tùy ý đưa mắt nhìn vài cái là có thể phát hiện được những tên bảo vệ dù đã được ngụy trang cẩn thận. Nơi này thực sự là có chút quỷ dị. Sau Cường Tử đã đi lòng vòng quanh khu Liễu Tây Uyển này vài vòng, thì hắn chắc chắn khẳng định nơi đây chính là mục tiêu mà không phải là tòa nhà cao tầng đồ sộ kia.
Một ngôi nhà ba tầng không bắt mắt, vô cùng bình thường mà lại được canh phòng bảo vệ cẩn mật, rõ ràng là một chuyện không bình thường.
Sau khi Cáp Mô bước vào khu Liễu Tây Uyển này, gã cũng phát hiện ra sự bất thường của nơi đây. Gã là một người có kinh nghiệm và tài năng trời phú về phương diện này, cho nên gã có thể nhìn thấy sự khác biệt của ngôi nhà này cũng là một chuyện quá bình thường nhưng Cường Tử cũng phát hiện ra điều này, nó khiến cho gã cảm thấy kinh ngạc, gã càng thêm vài phần hứng thú về chàng thanh niên mang tên Cường Tử này.
Lúc trước Cường Tử chỉ cảm thấy nơi này rất khác lạ, dường như bên trong đang có một thứ gì đó không bình thường. Đó chính là một cảm giác thôi thúc sự tò mò của hắn về ngôi nhà này. Hắn hoàn toàn không biết bên trong ngôi nhà này đang cất giấu thứ gì nhưng nhất định ngôi nhà này có bí mật gì đó.
- Có cách nào để lẻn vào đó hay không?
Cường Tử khẽ hỏi.
Cáp Mô hất mái tóc của mình rồi khẽ cười cười. Dưới ánh trăng bàng bạc, hàm răng của gã trắng sáng vô cùng, đủ tư cách đề làm người mẫu quảng cáo cho một hãng kem đánh răng nào đó. Có thể nói rằng, hàm răng này chính là điểm cộng duy nhất trên khuôn mặt của gã.
- Nếu như chỉ có như thế này mà đã có thể làm khó ta, vậy thì ta sẽ không phải là anh Cáp Mô mà người trên giang hồ, người gặp người quý, hoa gặp hoa nở, đã từng đi đến nghìn nhà vạn hộ, nhìn thấy cô số cảnh tượng trên giường, nhân xưng Ngọc Diện Tiểu Phi Long.
Cường Tử cười lạnh một cái, tự nhủ với lòng: - Một đoạn giới thiệu dài như vậy làm sao có thể nhớ đươc đây?
- Chú đứng ở đây đợi anh, để anh tạo cơ hội cho chú lẻn vào trong đó.
- Phía trước hay phía sau?
- Đằng sau có hai người, nhất định là phải đi vào từ cửa sau. Cáp Mô ca của chú, nơi mà anh đây đi qua nhiều nhất chính là đi cửa sau đó, quen việc dễ làm ý mà.
- Làm sao anh có thể vào trong đó được?
- Hì hì, Cường Tử, chú hãy nhìn cho kỹ vào, Cáp Mô ca của chú làm sao để lẻn vào trong đó, đảm bảo rằng chú sẽ được mở rộng tầm mắt.
Nói xong, Cáp Mô sửa sang lại quần áo, dùng một sợi dây thun cột gọn lại mái tóc dài đến ngang vai của mình. Sau khi cột xong thì mái tóc của gã đã buộc thành một bím tóc đuôi ngựa. Chỉ nhìn qua bím tóc này thôi mà đã khiến cho Cường Tử không sao dám nhìn tiếp và cảm thấy buồn nôn. Sau khi hắn nhìn thấy bím tóc đuôi ngựa của Cáp Mô, không biết vì sao mà hắn lại có một kích động khó mà có thể kìm nén được: muốn đánh cho Cáp Mô một trận tơi bời.
Sau khi chuẩn bị xong thì gã khom người lẩn sang bên đó, dừng lại ở một nơi cách cửa sau khoảng 5 m, rồi tiện tay nhặt lấy một viên đá nhỏ, lung lên tung xuống vài lần và dùng lực ném ra ngoài. Tốc độ của viên đá nhỏ này rất nhanh, trực tiếp bắn vào ót của một tên bảo vệ đang ẩn nấp ở trong bóng tối phía cửa sau. Lực tác động quả nhiên là không nhẹ.
- Á!
Đang ẩn nấp ở trong bóng tối, tên bảo vệ này đột nhiên cảm thấy sau ót mình đau ghê gớm, y khẽ kêu lên một tiếng. Cường Tử nhìn thấy Cáp Mô trực tiếp đánh lén tên bảo vệ liền sợ đến mức vội vàng đưa tay lên che miệng lại, hậm hực tự mắng lấy một câu: “đồ trứng thối.” Hiện tại hắn chỉ hận một nỗi không thể lột da rút gân Cáp Mô biến hắn thành một con chim bìm bịp nướng, nhưng chuyện xảy ra tiếp theo khiến cho hắn vô cùng kinh ngạ,c hai mắt mở to hết cỡ.
Tên bảo vệ bị đánh lén liền kêu lên một tiếng trong vô thức rồi quay đầu lại quan sát. Một tay của y đưa lên xoa xoa ót, tay còn lại thì lôi khẩu súng trong ngực ra. Tên bảo vệ còn lại đang nấp ở phía đối diện cũng vội vàng chui ra, nhanh chóng bước đến bên cạnh tên bảo vệ bị đánh lén. Hai tên cúi đầu xuống, nói khẽ với nhau vài câu thì một người ở lại, còn tên bảo vệ bị đánh lén cầm lấy khẩu súng chầm chậm đi ra xung quanh tìm kiếm.
Đúng lúc tên bảo vệ kia nhấc chân bước ra ngoài quan sát thì Cáp Mô giống như một con báo đang ẩn mình rình mồi, khi thấy con mồi, gã vội vàng nhảy ra nhưng chỉ là không phải gã muốn săn mồi mà là muốn lẻn vào trong.
Cáp Mô bước tới đứng ở đằng sau tên bảo vệ được cử ở lại mà không phát ra bất cứ tiếng động nào. Thân hình bé nhỏ của gã đã được che khuất hoàn toàn bởi tên bảo vệ đứng ở đằng trước, còn cái tên bảo vệ đi tuần kia thì thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn đồng bọn nhưng về cơ bản là không thể nào phát hiện ra chuyện đằng sau lưng của đồng đội mình lại có một người nữa. Đừng nói là y chứ ngay cả tên bảo vệ kia cũng không hề cảm nhận được rằng đằng sau lưng mình đang có một người, hơn nữa gã lại đứng cách bản thân có 10 cm.
Quan sát thêm một lúc nữa nhưng tên bảo vệ kia cũng không hề phát hiện ra bất cứ thứ gì bất thường, y khẽ mắng vài câu rồi quay người bước về phía ngôi nhà. Còn tên bảo vệ vẫn đứng ở chỗ cũ nhìn thấy không có chuyện gì cũng quay đầu lại bước đi. Còn tên Cáp Mô thì giống như một con giòi ở trong xương mu bàn chân của tên bảo vệ kia, cũng đồng thời quay người lại, giống như một cái bóng của tên kia vậy, theo sát sau lưng. Thậm chí Cáp Mô còn quay đầu lại nhìn về phía Cường Tử đang ẩn nấp mà làm một cái mặt quỷ!
Thật là quá quỷ dị! Cáp Mô nhẹ nhàng theo sau tên bảo vệ đó bước vào trong cửa sau.
Lúc này, quả tim của Cường Tử dường như đã sắp nhảy khỏi cổ họng. Bây giờ nếu như tên bảo vệ đang bước về phía trước kiểm tra kia mà quay người lại, thì nhất định y sẽ nhìn thấy con quỷ Cáp Mô. Cường Tử thực sự không dám nhìn tiếp.
Nhưng vận khí của Cáp Mô lại quá tốt, thời khắc mà gã theo sau tên bảo vệ kia bước vào cửa sau thì gã giống như một con lươn trườn trườn lẻn vào trong cửa sau, động tác vô cùng nhanh chóng rõ ràng là khiến cho người khác phải líu lưỡi lại. Thời khắc mà mà cánh cửa sau đóng lại và tạo ra một khẽ hở dường như đã thu hút sự cảnh giác của bảo vệ. Y quay người lại nhìn một cái, thì chính là tên đồng đội lúc nãy bị đánh lén đang đưa tay lên xoa xoa cái ót đang quay lại.
Suýt nữa thì xảy ra tai nạn.
Nếu chỉ chậm một giây thôi thì Cường Tử thực sự không dám tưởng tượng sẽ xảy ra hậu quả gì nữa.
Cường Tử vô thức đưa tay lên lau mồ hôi lạnh trên trán. Sau khi hắn lấy lại tinh thần thì khẽ cười cười: - Cáp Mô ơi là Cáp Mô, anh mà giống như một con cóc sao, rõ ràng anh là một con hồ ly, một con hồ lý lớn dám đổi trắng thay đen!