Cường Tử nhìn Trần Tử Ngư bị mình vạch trần lộ ra một chút chán chường, hắn cười cười. Nụ cười của hắn đã không còn sự khinh bỉ như trước, không có sự nhạo báng, cũng không có sự thương cảm.
- Mày giết tao đi!
Trần Tử Ngư dựa lưng vào tường trượt chầm chậm ngồi xổm trên mặt đất, cô giữ chặt vạt áo mở rộng của mình, đây là biểu hiện của nội tâm yếu ớt. Nhưng cô lại ngẩng đầu lên nhìn Cường Tử chằm chằm không hề lùi bước, đây là sự kháng cự duy nhất có thể làm được.
Mặc dù cô thất bại nhưng vẫn kiêu ngạo như trước, cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình là kẻ yếu, kể từ ngày hôm đó cô không còn nghĩ mình là con gái.
- Vì Lý Bát Nhất?
Cường Tử châm điếu thuốc hỏi.
Hắn ngồi kế trên mặt đất kế bên Trần Tử Ngư, dựa vào tường rồi hít một hơi thật sâu, sau khi khói tràn vào phổi, hắn có một cảm giác vô cùng mệt mỏi, cảm giác này hắn đã rất quen nhưng nó lại phát ra một cách lạ lẫm, dường như vừa mới trải qua một cuộc đại chiến sinh tử vô nghĩa vậy.
Nhả ra một ngụm khói, hắn lại ngồi dựa vào tường. Thanh dao găm để cạnh chân, Trần Tử Ngư chỉ cần thò tay ra là lấy được. Nhưng Cường Tử lại không phòng bị, dường như trận chiến vừa nãy chưa hề xảy ra vậy.
- Hắn? Không xứng!
Trần Tử Ngư liếc nhìn Cường Tử, lấy điếu thuốc Cường Tử đang ngậm cho vào miệng mình hút một hơi. Vẻ đẹp của cô không phải là khiến người ta mê mẩn nhưng lại có một loại chính chắn khiến cho người ta có một cảm giác rất cuốn hút. Tuổi của cô và Chu Lâm Nhã xấp xỉ nhau, nhưng khí chất của hai người thì hoàn toàn khác biệt.
Một người như hoa mẫu đơn cao quý, còn người kia chỉ như bông cúc dại.
Nhưng hai người có một thứ giống nhau, đó là ánh mắt khiến cả thế gian tang thương.
- Vì anh của cô?
Cường Tử lại châm một điếu thuốc nữa hỏi.
- Cậu thậ không định giết tôi sao? Chắc cậu không phải là người không thể ra tay giết người, người mà cậu giết còn nhiều hơn cả Lý Bát Nhất và Trần Chí Hưng. Đừng làm bộ từ bi giả mù sa mưa nữa, trong mắt tôi không diệt trừ hậu hoạn đó chính là một kẻ ngốc!
Trần Tử Ngư không trả lời Cường Tử mà hỏi lại hắn một câu.
- Anh của cô chết như thế nào?
Cường Tử không trả lời câu hỏi của cô mà hỏi lại một lần nữa.
Ánh mắt của Trần Tử Ngư như cứng lại, sắc mặt chợt thay đổi sau một cái chớp mắt có vẻ tai nhợt hơn. Cô cầm lấy điếu thuốc tay run rẩy, liền cười tự giễu.
- Thì ra cậu cũng không biết anh ta chết thế nào, ha ha! Xem ra trong mắt cậu, anh ấy chỉ là kẻ lưu manh không đáng nhắc tới. Trần Chí Hưng cả đời tự cho là mình đúng, nếu như anh ta biết được có kết cục như vậy, không biết liệu có cảm thấy bi thương và không cam lòng hay không?
Cô hút mạnh một hơi.
Trần Tử Ngư đã quen hút thuốc dành cho nữ, khói thuốc cay độc của Hô Luân Bối Nhĩ không chịu nổi, khói thuốc đi vào cổ như ma tuý ổn định lòng người khiến cô dần bình tĩnh trở lại.
- Hôm đó, anh tôi bị quân đội chết vào buổi tối, trúng hơn mười viên đạn banh ngực, cuối cùng rơi xuống đất chết không toàn thay. Tôi đến hiện trường cuối cùng, còn nhặt được một ngón tay mang đi chôn cất. Tôi không biết có phải của anh ấy không, nhưng không sao tôi chỉ là làm phận sự của một người em gái.
- Vậy à, thật đáng tiếc.
Cường Tử thở dài nói.
- Đáng tiếc cái gì? Cậu đừng nói là anh ta không đáng chết nhé, loại người như anh ta thực ra là đáng chết cả trăm lần. Tôi báo thù cho anh ta là vì tôi là em gái của anh ta. Mặc dù tôi không muốn thừa nhận, nhưng quan hệ huyết thống là sự thật không thể không công nhận. Cậu cũng không cần phải tỏ vẻ thương tiếc, anh ấy không phải người tốt, cậu cũng không.
Trần Tử Ngư nói.
- Cô hiểu lầm rồi.
Cường Từ cười cười nói: - Tôi nói đáng tiếc không phải là tiếc cho cái chết của Trần Chí Hưng.
Tốc độ hút thuốc của hắn nhanh hơn nhiều so với Trần Tử Ngư không quen với mùi thuốc của đàn ông, rồi hắn vứt mẩu thuốc tàn trong tay. Cường Tử phủi phủi mông đứng lên, ngẩng đầu lên nhìn mặt trời, vẫn chói mắt.
- Tôi nói đáng tiếc, là tiếc tại sao không phải là tôi giết anh ta. Nếu như có một cơ hội nữa, tôi nhất định sẽ tự tay giết chết anh ta, tuyệt đối không hạ thủ lưu tình.
Cường Tử nói: - Cô đi đi, cô không sai, cô chỉ là một cô gái tỏ ra mạnh mẽ, mà sai là những người đàn ông chúng tôi. Hãy nhớ, sau khi trở về Đông Đỉnh, thay tôi đốt cho anh cô chút tiền giấy, người đã chết, cái gì cũng coi như xong.
Đến chỗ mình vừa nãy đứng xen màn kịch hay, cầm lấy những thứ thuộc vệ mình, Cường Tử đi không thoải mái tự nhiên, ngược lại có chút cô đơn khiến trong lòng người chua xót. Một cuộc chiến nếu như liên lụy đến một cô gái không hề liên quan, mà cô gái đó không thể không trả một cái giá cho cuộc chiến này, đó chỉ có thể nói đây là khoản vô dụng và đáng thương của những thằng đàn ông.
Nếu như có thể khỏe mạnh, bình an sống tiếp, dù cả đời có làm thường bình thường cũng được. Chỉ cần bản thân và người nhà cảm thấy hạnh phúc thì tiền có ít một chút cũng không sao.
Lời này, khiến cho người có dã tâm tỉnh ngộ.
Nhưng tiếc rằng, Trần Chí Hưng đến chết mà vẫn không giác ngộ, điều em gái Trần Tử Ngư của gã muốn thực ra rất đơn giản.
- Cậu không giết tôi, anh sẽ hối hận!
Trần Tử Ngư đứng lên hét về phía bóng lưng mệt mỏi của Cường Tử, ra sức mà hét. Làm như thể sự sợ hãi trong lòng được giải tỏa hoặc là cô đang rất hoang mang.
Cường Từ không quay đầu lại cũng không dừng bước chân mà chỉ khoát tay áo.
- Tôi sẽ vẫn còn đến giết cậu!
Trần Tử Ngư gào lên.
Nhìn bóng Cường Tử mỗi lúc một xa, Trần Tử Ngư cảm giác như mình mất mát thứ gì đó. Sau khi bóng Cường Tử biến mất hoàn toàn, cô ngồi chồm hổm xuống đất, ôm đầu gối mà khóc thảm thiết, cảm giác tim mình đau tê tái.
Khóc, đôi khi cũng là một chuyện xa xỉ.
Con gái khóc, mỗi lần rơi lệ đều có một ý nghĩa.
Một bóng người đàn ông hao gầy, trẻ trung xuất hiện trước mặt Trần Tử Ngư. Mặc dù anh ta còn rất trẻ như Cường Tử nhưng khuôn mặt lại có nét thang thương không thuộc về độ tuổi này. Đây là một sự kiên quyết đã trải qua sinh tử, một loại âm trầm khiến người ta phát lạnh.
Không khom người, không nhìn cô mà để một chiếc khăn lên người Trần Tử Ngư.
Nhìn về phía bóng Cường Tử mất hút, y đứng thất thần.
- Tôi nói rồi, cô không giết nổi hắn đâu, có lẽ ngay từ lúc bắt đầu trò diễn này không nên là cô làm chủ. Cô cho rằng hắn là diễn viên mà cô bố trí, còn cô là đạo diễn, đợi đến lúc kết thúc mới phát hiện ra thì vị trí này đã đảo lộn rồi.
Lý Nham.
Chàng trai đã từng tưởng là thắng hắn ở điểm xuất phát chạy nhưng cuối cùng lại thua lúc đến đích trong đại hội thể thao ở Nhất Trung.
Em trai của Lý Bát Nhất.
Trần Tử Ngư không cầm chiếc khăn này, cô thẩng đầu lên nhìn Lý Nham, không còn nhìn thấy vẻ thanh tú của y nữa. Trên khuôn mặt này chỉ có một biểu hiện khiến con tim thù hận của cô đập nhanh hơn.
- Cô xem thường đối thủ của mình, cho nên người bị lừa gạt chính là cô.
Lý Nham ngồi xổm xuống đất, hai tay lâng cằm Trần Tử Ngư lên nói.
- Phụ nữ, không nên bị rơi vào cảnh đao kiếm chém giết. Cô luôn có cảm giác mình không bằng đàn ông đúng không? Ha ha, đó là vì trước kia cô đã có một người anh trai dù rằng không có đạo đứng nhưng luôn nhường nhịn cô. Nếu không có anh ta, lẽ nào cô thực sự cho rằng mình có tài cán sao?
Trần Tử Ngư không nói gì, cô giãy khỏi hai tay của Lý Nham. Bị đứa trẻ kém cả mười tuổi này chỉ trích mình, cô có cảm giác chán ghét.
- Ha ha, đúng vậy, anh cô là kẻ bất lực, trơ mắt nhìn em gái mình bị kẻ khác lăng nhục cũng không làm gì được. Người như vậy cho dù có một khúc thịt dưới háng cũng không coi là đàn ông, cô chắc chắn là cho rằng như vậy.
- Nhưng, anh ta lại là anh trai của cô, anh ta không muốn cô chết cho nên mới thỏa hiệp. Vì để bù đắp cho cô mà anh ta làm rất nhiều chuyện, chỉ có điều không nói cho cô biết mà thôi.
Lý Nham thu tay lại nói.
- Về Đông Đỉnh đi, chỗ này không phải là nơi cô nên đến. Đây là cuộc chiến của những người đàn ông, không thích hợp cho đàn bà mít ướt. Về tìm lấy một người đàn ông tốt mà lấy, sinh con, nuôi con cho chồng, sống tốt, cô thực sự cho rằng Lâm Cường sẽ nương tay tiếp sao? Nếu cô thực sự nghĩ như vậy thì cô chỉ có thể là kẻ ngốc, căn bản cô không thể diễn nổi vở kịch này.
- Cậu cho rằng cậu là ai?
Trần Tử Ngư lau khô nước mắt nhìn đôi mắt Lý Nham hỏi.
- Cậu chỉ là kẻ sống theo thời theo thế dưới đôi cánh của gia tộc có hai đời tổ tông mấy chục tuổi bảo vệ mà thôi, cậu có tư cách gì mà giáo huấn tôi? Lúc tôi giết người, cậu còn đang học cấp hai đấy, bây giờ miệng đã hết mùi sữa chưa? Đừng giả bộ thâm trầm, cậu vẫn chưa có bản lĩnh và kinh nghiệm đấy đâu.
Phản ứng của Trần Tử Ngư vô cùng sắc bén.
Bốp!
Trần Tử Ngư bị Lý Nham hung hăng tát một cái.
- Tôi không thích đánh phụ nữ, nhưng không ngại đánh đứa phụ nữ không tự biết lấy mình.
Lý Nham vuốt vuốt tay, vì dùng quá sức nên tay y cũng ran rát.
- Trước kia có người dám đánh cô như vậy chưa? Cô cho rằng cô đủ độc ác khiến người ta phải sợ cô ư? Nếu không phải có anh trai cô đứng sau che chắn, cô sớm đã bị bắt hiếp giết đi từ lâu rồi. Tỉnh lại đi! Muốn báo thù thì phải tỉnh lại một chút!
Lý Nham chậm rãi đứng lên, móc bao thuốc từ trong túi quần ra châm một điếu. Đây là thuốc mà anh trai Lý Bát Nhất của y thích nhất.
- Khụ, khụ, khụ...
Từ trước đến giờ Lý Nham chưa từng hút thuốc mà bị ho khan. Khói thuốc xông thẳng vào yết hầu khiến hắn khó mà thích ứng được. Y lựa chọn con đường mà anh trai y chưa đi hết, nhưng lại không thích ứng được với cuộc sống của anh trai mình.
- Thiếu gia, chúng ta về đi?
Một người đàn ông trung niên không biết xuất hiện phía sau Lý Nham từ bao giờ, y khom người từ tốn nói với Lý Nham.
Lý Mặc, phó tổng giám đốc văn phòng trinh thám Chung Cực.
Cũng là họ bên ngoại của Lý Gia Đông Đỉnh.
- Ừ, sắp xếp xong xuôi chưa?
Lý Nham hỏi.
- Đã xong hết rồi, cậu từng nói, kẻ địch bước đến nửa đường có thể đánh, đây là đạo lý để giành lấy chiến thắng. Chúng ta thừa lúc y trở tay không kịp mà đánh mới có hiệu quả tốt. Nếu may mắn, có lẽ có thể quyết định bằng một trận chiến.
- Mong là vậy, nói thực trước kia tôi không nghĩ gì đến sẽ cùng hắn đứng ở hai mặt đối lập nhau không chết không thôi. Hắn là người khiến tôi khâm phục từ tận trong nội tâm, tôi vẫn muốn trở thành bằng hữu của hắn, nhưng tiếc rằng... Đã không thể trở thành vậy thì làm kẻ địch thôi.
Lý Nham nói với giọng ảm đạm.
Y lập tức xoay người đi không thèm nếm xỉa đến Trần Tử Ngư bị đánh đến sưng cả mặt vẫn còn ngồi chồm hổm trên mặt đất. Lý Mặc nhắm mắt đi theo đuôi Lý Nham thực giống như một con chó biết nghe lời vậy.