Ác Bá

Chương 144: Đột biến!



- Anh đoán coi?

A Hợp Mãi Đề cười ha hả hỏi.

Trác Thanh Đế trở mình khó khăn nằm ngang trên mặt đất, sau khi anh ta ho khan kịch liệt hai tiếng ho ra một ngụm máu tươi lớn. Một quyền của Hồ Phổ Tư đánh ở trên lồng ngực anh ta quả thật vô cùng mạnh, Trác Thanh Đế không những gãy mấy cây xương sườn, nội tạng cũng chịu tổn thương.

- Tôn Diệu Dương?

Để máu tuỳ ý chảy xuống dưới cằm, Trác Thanh Đế nhẹ giọng hỏi.

A Hợp Mãi Đề sắc mặt ngốc trệ một thoáng, lập tức nở nụ cười hung dữ.

- Hôm nay nếu như không giết mày, tao sẽ hối hận cả đời. Trí tuệ của mày khiến cho tao cảm thấy sợ hãi, tao may mắn hôm nay nắm được quyền chủ động ở trong tay. Lẽ nào người họ Trác tụi mày đều thông minh như vậy? Tao muốn biết mày tại sao có thể trực tiếp nghĩ ra hắn?

Trác Thanh Đế cố gắng móc ra từ trong bóp một hộp Hô Luân Bối Nhĩ đặc sản Nội Mông Cổ, tuy rằng khoé miệng còn treo vết máu, nhưng thần sắc của anh ta thoải mái, thậm chí trên mặt còn có nụ cười nhàn nhạt.

Châm một điếu thuốc, Trác Thanh Đế cố làm cho mình nằm thoải mái hơn.

Anh ta nghiêng tai nghe ngóng, tiếng súng bên ngoài vẫn đang vang lên, dường như thế cục bại đã không cách nào xoay chuyển.

- Gọi hắn ra đây di, tôi tin rằng hắn nhất định ở nơi này. Nếu như không xảy ra chuyện gì bất ngờ, bây giờ hắn đang gọi điện thoại cho anh trai của tôi. Nói tôi gặp phải việc ngoài ý muốn, bảo anh trai tôi chạy gấp tới đây, sau đó khi anh trai tôi trên đường chạy đến đây hoặc là nhìn thấy thi thể của tôi, hắn đột nhiên xuống tay lần nữa giết anh ta tôi, đúng như vậy không?

Bốp bốp bốp bốp!

Một hồi tiếng vỗ tay từ ngoài cửa vang lên, mành lều vải bị vén lên, một người vỗ tay đi vào. Người này vừa vào cửa, ánh mắt Trác Thanh Đế đã đã sáng rực lên.

- Quả nhiên là anh!

Trác Thanh Đế thấp giọng nói.

Vẻ mặt Tôn Diệu Dương tươi cười đi vào lều vải, vừa vỗ tay vừa phóng ra ánh mắt tán thưởng đối với Trác Thanh Đế. Bước chân của hắn không nhanh, dùng một loại tư thái thắng lợi bước vào như đi dạo. Trong nét mặt thoải mái của hắn thậm chí mang theo chút sung sướng, dường như tâm tình rất tốt.

- Tôi đã nói từ trước, nói về thông minh cơ trí nhị gia là người tôi thấy xuất sắc nhất. Đơn thuần giả thuyết suy luận ăn khớp và can đảm, nhị gia anh xứng đáng gọi là Sherlock Holmes.

Tôn Diệu Dương đi đến trước mặt bên người Trác Thanh Đế nói.

Hắn kéo cái ghế dài ngồi xuống, lấy hộp Hô Luân Bối Nhĩ từ trong tay Trác Thanh Đế sang. Từ trong hộp thuốc lá rút ra một điếu thuốc đốt lên, sau khi rít một hơi nhíu đầu lông mày, lập tức vứt bỏ mẩu thuốc.

- Tôi luôn không hiểu, mười mấy đồng một bao thuốc rác rưởi. Chiến gia tại sao thích hút như vậy? Tôi đã từng muốn giống như Trầm Hổ Thiền học Chiến gia chỉ hút một hiệu thuốc như vậy, nhưng tiếc rằng, chưa thành công.

- Có lẽ là vì nguyên nhân về mặt tính cách, tôi không quen hút loại thuốc nhu hoà và không có cái gì cay độc này. Hơn nữa thuốc này quá rẻ rồi, hút không tốt cho cơ thể.

Dùng chân nghiền thuốc thành mảnh vỡ, Tôn Diệu Dương làm như đang phát tiết gì đó.

- Tôi nhớ rõ anh trai tôi nói qua, anh là cô nhi. Đã từng có thời gian ngay cả cơm cũng không có mà ăn đoán chừng anh cũng đã quên rồi. Mười tám đồng một bao Hô Luân Bối Nhĩ anh hút không quen, đó là bởi vì dục vọng của anh đã bành trướng đến mức ngay cả bản thân cũng khó có thể thoả mãn. Cho nên Trầm Hổ Thiền có thể thanh thản trốn ở phía sau màn, mà anh ngược lại nóng lòng biểu hiện ra bên ngoài bản thân đứng trên người khác.

Trác Thanh Đế rít một hơi thuốc lá nói.

- Anh trai tôi đến rồi à?

Anh ta hỏi.

- Ừ, đến rồi, lúc này hẳn đang nửa đường rồi. Sáu tay súng bắn tỉa thủ hạ của tôi, hai người ở đây, bốn người ở nửa đường khua chiêng gõ trống đón chào anh ta.

- A đúng rồi, còn có Trầm Hổ Thiền người anh rất tán thưởng nữa. Nội Mông Cổ không phải có câu gọi là muốn động đến Trác Thanh Chiến, trước phải giết Trầm Hổ Thiền sao, cho nên tôi nói trước cho hắn biết anh xảy ra chuyện, tôi không nhẫn tâm động súng với hắn, chỉ đành phải phá hỏng thắng chiếc xe của hắn.

- Hắn rất có thiên phú với việc lái xe, tôi nhớ rõ lúc trước hái người chúng tôi cùng nhau học lái xe, lần đầu từ Hô Hoà Hạo Đặc (một vùng ở Nội Mông Cổ) chạy đến Bao Đầu (cũng ở Nội Mông Cổ), hắn nhanh hơn tôi một giờ hơn nữa không xảy ra chút xíu sự cố. Tôi ở nửa đường không cẩn thận đụng phải một lão thái thái, đành phải trước đó xử lý xác cho nên chậm. Đáng tiếc trận đấu lần đó, vốn rằng hắn nhiều nhất vượt trước tôi năm phút. Hắn vẫn luôn tin tưởng lời nói dối của tôi chiếc xe vì tránh né người đi đường đụng vào gốc cây, bây giờ nghĩ lại hắn thật sự rất ngu. Tuy nhiên nói thật hắn là huynh đệ tốt, giết hắn… Tôi thật có chút không đành lòng như vậy.

- Hắn có thói quen lái xe nhanh, chắc chắn chạy trên cao tốc không có thấp hơn hai trăm bốn mươi kilomet một giờ. Chiến gia hẳn là bảo hắn xuất phát trước cứu anh, nếu như không có gì ngoài dự đoán hắn sẽ đâm vào một chiếc xe vận tải lớn trên con đường đầu tiên ra khỏi thành phố. Đương nhiên, xe vận tải cũng là tôi sắp đặt. Tôi là một người lá gan rất nhỏ, cho nên làm việc thích bảo hiểm gấp đôi.

Tôn Diệu Dương giơ tay lên nhìn đồng hồ vàng trên cổ tay.

- Chiếu theo thời gian đã tính, huynh đệ Trầm Hổ Thiền của tôi lúc này đã đến thiên đường rồi.

Tôn Diệu Dương chắp tay trước ngực niệm câu đại từ đại bi Quan Thế Âm Bồ Tát, nam mô a di đà Phật.

Sau đó vẻ mặt hắn rất nghiêm túc đọc thuộc lòng một lần vãng sinh chú của Tịnh Thổ Tông.

- Tôi là một tín đồ đạo Phật thành tâm.

Hắn nói.

- Ở chỗ anh Hổ Thiền xảy ra chuyện, anh trai của tôi nhất định phải xuống xe cứu người. Mà bốn tay súng bắn tỉa khua chiêng gõ trống anh sắp đặt kia, nhất định ra tay ở chỗ đó, đúng không?

Trác Thanh Đế hỏi.

- Rất đúng, tôi thấy nếu như không phải anh không thể không chết, tôi thật muốn cùng anh làm bạn bè. Anh không ngờ hiểu rõ cách làm việc của tôi như thế, thật sự là khó được.

Tôn Diệu Dương nói làm ra vẻ có chút tiếc nuối.

Trác Thanh Đế không để ý diễn xuất khoa trương của hắn, mà là hỏi tiếp một câu.

- Một vấn đề cuối cùng, tại sao muốn làm như vậy? Lẽ nào tình cảm giữa anh và anh trai tôi nhiều năm như vậy đều là giả hay sao? Lẽ nào giao tình cùng nhau vào sinh ra tử cũng là giả hay sao?

- Không phải giả, nhưng tôi cần phải làm như vậy.

Tôn Diệu Dương châm thuốc của mình, rít một hơi thật sâu.

Hắn cúi người kéo khoảng cách gần hơn với Trác Thanh Đế, nhìn chằm chằm con người của Trác Thanh Đế nói:
- Giang sơn của Chiến gia bây giờ đã không coi là nhỏ nữa, cả Nội Mông Cổ đều giẫm dưới chân thậm chí toàn bộ xã hội đen phương bắc đều lui binh nhượng bộ anh ta, mà ngay cả lão cáo già Hách Liên Xuân Mộ kia cũng không dám trêu chọc Chiến gia, đây là uy phong lớn dường nào?!

- Tuy nhiên đáng tiếc, đi theo Chiến gia đã lâu tôi mới phát hiện, thì ra Chiến gia không có dã tâm!

- Anh ta muốn mình làm mỗi một việc, như là một nghĩa vụ! Một loại trách nhiệm!

- Hết thảy việc anh ta làm, không ngờ đều không phải vì bản thân!

- Anh nói, tôi cùng hắn vào sinh ra tử những năm nay, tôi muốn là cái gì? Không sai, tôi là tiểu nhân! Điều tôi muốn là quyền lợi và địa vị, muốn là không nhịn đói nhịn khát không nghèo khổ! Tôi muốn người người kính tôi sợ tôi tôn sùng tôi! Tôi không phải Lôi Phong, tôi không phải Chiến gia đại công vô tư như vậy! Cái tôi muốn chính là địa vị, địa vị chí cao vô thượng!

- Thằng điên.

Trác Thanh Đế nhẹ nhàng phun ra hai chữ.

- Tuỳ anh nói như thế nào, được làm vua thua làm giặc từ xưa đến nay đạo lý không thay đổi. Hôm nay tôi thành công, giang sơn Chiến gia chính là của tôi. Tôi muốn địa bàn Chiến gia ở trong tay tôi không ngừng mở rộng, tài sản có được càng nhiều địa vị càng cao! Đây mới là lý tưởng của tôi, là mục tiêu của tôi. Tôi phải hoàn thành mục tiêu này, cho nên mặc kệ người nào cản trở phía trước tôi, tôi cũng sẽ không xuống tay lưu tình!

Tôn Diệu Dương hung hăng rít hết mẩu thuốc trong tay, tiện tay vứt bỏ. Tâm tình của hắn phập phồng rất lớn, một chút cũng không có bộ dáng cao nhân thế ngoại lúc vừa mới xuất hiện.

Trong lòng mỗi người đều có bí mật không thể nói ra, bởi vì không thể nói cho nên cảm giác rằng càng lúc càng bị kìm nén. Một khi tìm được một người lắng nghe thích hợp, vậy những bí mật đó sẽ giống như nước lũ vỡ đê dũng mãnh chảy ra không gì có thể ngăn đỡ được.

- Biết tôi tại làm sao nói cho anh biết không?

Tôn Diệu Dương hỏi.

- Tôi phải chết rồi sao?

Trác Thanh Đế hỏi lại.

Tôn Diệu Dương nhẹ gật đầu. Hắn nói:
- Quả thật tôi rất kính nể đàn ông Trác gia các người, các người đều là đàn ông chân chính. Mà ngay cả Trác Thanh Sơn ở vùng núi Tứ Xuyên dạy học kia cũng như vậy, không có đại dũng khí đại nghị lực là ở lại không được chỗ đó. Đáng tiếc, vì để có được sự ủng hộ của bạn đồng minh, tôi không thể không tiết lộ hắn ra.

Vốn tưởng rằng Trác Thanh Đế sẽ bùng nổ ra lửa giận, Tôn Diệu Dương đã chuẩn bị xong bị anh ta phun nước bọt đầy mặt. Hắn cảm thấy như vậy mới phù hợp tâm tình của Trác Thanh Đế bây giờ, đáng tiếc là, hắn sai rồi.

Trác Thanh Đế chẳng những không có tức giận, ngược lại cười.

- Thật lạc hậu a.

Anh ta cảm khái một câu.

Tôn Diệu Dương hỏi:
- Anh nói sao?

- Tôi nói cái chuyện cũ này tình tiết thật lạc hậu, không có một chút xíu mới mẻ nào. Kẻ xấu vào thời điểm cuối cùng rốt cuộc tiết lộ ra suy nghĩ bên trong nội tâm của mình, cũng tiết lộ ra bản mặt thật của mình. Trong phim truyền hình đều diễn nát cốt truyện rồi, anh hôm nay diễn sinh động cho tôi lần đầu.

- Đừng nói nhảm với hắn! Giết hắn thôi!

A Hợp Mãi Đề kêu lên từ phía sau.

Tôn Diệu Dương quay đầu liếc trừng trừng A Hợp Mãi Đề, hắn dường như còn có chút chưa thoả mãn. Chậm rãi đứng thẳng người, hắn rất quý phái cài lại nút áo vét.

- Cổ hủ thì cổ hủ, tôi thắng rồi!

- Xuống tay đi!

Tôn Diệu Dương nói với Hồ Phổ Tư.

Hồ Phổ Tư nghe được lời của Tôn Diệu Dương không thể chờ đợi nữa đi tới, sau khi cởi bỏ áo của mình, rút một con dao găm trên thắt lưng ngồi xổm trước người Trác Thanh Đế, vẻ mặt y dữ tợn nói:
- Tiểu tử, trách thì trách mày là người của Trác gia, yên tâm chết đi!

Nói xong y giơ mạnh dao găm lên muốn đâm vào tim của Trác Thanh Đế!

- A!

Một tiếng kêu thảm chợt vang lên bên cạnh Hồ Phổ Tư.

Mãi Mãi Đề đâm một con dao sắc bén thân đao dài hơn hai mươi c trong tay vào sau lưng Tôn Diệu Dương, hắn từ phía sau ghìm chặt cổ họng Tôn Diệu Dương, lão cáo già nắm chặt đao tay hung hăng đâm ra thọt vào vài cái!

Ngay một khắc này, Trác Thanh Đế rướn mạnh đôi chân xoắn ở trên eo Hồ Phổ Tư dùng sức vặn! Thân thể cứng cáp của Hồ Phổ Tư bị anh ta vặn ngã ra đất, Trác Thanh Đế thuận thế giơ tay ghìm chặt cổ Hồ Phổ Tư sau đó xoay mạnh! Sau một tiếng rắc, xương cổ Hồ Phổ Tư bị vặn gãy ngay lập tức!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.