- Không hổ là Trác Thanh Chiến, bây giờ cục diện này vẫn sừng sững bất động như cũ. Lâm nguy mà bất loạn, gặp biến mà không kinh, tốt, tốt, tốt!
Đàn ông trung nhiên nhã nhặn khẽ thở dài.
Thần tình Trác Thanh Chiến lạnh nhạt cười nói: - Lúc anh nói chuyện dù rằng giọng nói hay là thần sắc đều bộ dạng nắm chắc thắng lợi trong tay, như vậy không tốt. Tối thiểu nhất thắng không kiêu ngạo bốn chữ này anh vẫn còn chưa làm được.
Gã đàn ông nhã nhặn ánh mắt đùa bỡn nhìn Trác Thanh Chiến nói: - Thắng không kiêu ngạo tôi là không có làm được, tuy nhiên bại cũng không phục anh ngược lại làm được rồi.
Thần sắc Trác Thanh Chiến bình tĩnh như nước giếng không gợn sóng, ánh mắt hắn lạnh nhạt nhìn gã nói: - Anh xác định anh thắng rồi à?
Gã đàn ông nhã nhặn hỏi lại: - Anh xác định tôi chưa thắng à?
Trác Thanh Chiến lắc đầu nói: - Tôi chưa chết, kết quả thành bại ai có thể kết luận được đây?
Giọng điệu hắn bình thản, nhưng loại khí phách và sự tự tin kia bùng phát ra ngoài trong lời nói vẫn là khiến cho trong lòng gã đàn ông nhã nhặn không tự chủ được chấn động! Tôi không chết, thắng bại thành bại ai có thể định luận?
Gã đàn ông nhã nhặn dè dặt nhấm nháp một chút câu nói này của Trác Thanh Chiến, gã cúi đầu trầm ngâm bộ dạng có vài phần ôn nhu âm nhu của nữ tính. Gã trầm ngâm sau chốc lát vẻ mặt biến đổi có chút phức tạp, sau chốc lát trôi qua gã ngẩng đầu nhìn về phía Trác Thanh Chiến nói: - Xem ra đánh giá thấp đối thủ của mình, hay là tôi chưa bao giờ sửa đổi tật xấu,
Gã lắc đầu nói: - Hi vọng hôm nay anh, đã không khiến cho tôi mất đi lá bải tẩy rút lui.
Trác Thanh Chiến nói: - Cũng chưa biết được.
Gã đàn ông nhã nhặn cười nói: - Mặc kệ anh có phải đang hư trương thanh thế hay là không, xem ra một phần can đảm này đã khiến cho người ta thán phục. Lẽ nào anh không biết rõ tôi là ai sao?
Trác Thanh Chiến liếc nhìn ánh mắt lạnh nhạt như nước, sau đó nói: - Ra tay đi, anh nên biết hao phí thời gian càng lâu đối với anh càng bất lợi, loại việc tự đại không khôn ngoạn này tin tưởng rằng anh cũng sẽ không làm.
- Tốt!
Gã đàn ông nhã nhặn kêu một tiếng.
- Tôi gọi là Lạc Kinh Thiên, anh phải nhớ kỹ!
Trác Thanh Chiến lông mày nhíu lại, sau khi nghe thấy cái tên này giữa vầng trán của hắn phủ lên một cỗ sát khí! Cái nhìn lạnh lẽo thẳng về phía con ngươi Lạc Kinh Thiên, chiến ý của hắn tại thời khắc này lộ rõ ra ngoài!
- Đã là tôn sư Thiên Bảng lại cam chịu đi làm tay sai, anh là người tôi thề phải giết.
Hắn nói từng chữ từng câu.
Lạc Kinh Thiên cười ngạo nghễ: - Thật nghĩ không ra anh cũng biết sự tồn tại của Thiên Bảng, nếu như anh đã biết thực lực của tôi còn có đấu chí như vậy thật không dễ dàng. Ha ha, hôm nay để cho anh biết sự chênh lệch giữa phàm nhân và thần!
Gã nhìn lướt qua Vưu Nỗ Tư giả đã chết đi nói: - Với thân thủ tu vi của anh, ngăn không được tôi một chiêu.
- Bây giờ, để cho anh thấy một chút cái gì là võ lực tuyệt đối!
Nới vừa dứt lời, Lạc Kinh Thiên mạnh mẽ chuyển động, thân hình của gã thời khắc này hoá thành một chuỗi tàn ảnh để lại một chuỗi liên tiếp quỹ tích màu đen đánh về phía Trác Thanh Chiến. Vô số tàn ảnh màu đen này thật giống như gã phân thân thành vô số người khiến người ta hoa mắt khó phân biệt thiệt giả, giờ đây tốc độ gã thi triển đến mức cao nhất không phải thị lực người bình thường có khả năng theo kịp.
Thân hình của gã bị vô số tàn ảnh che lấp, mỗi một đạo tàn ảnh đều có thể là chân thân của gã. Đó cũng không phải ma pháp gì cũng không phải ảo thuật gì, mà là thật sự dựa vào tốc độ sinh ra hình ảnh ảo giác!
Trác Thanh Chiến lâm nguy không sợ, hắn ngạo nhiên mà đứng thân hình như núi nguy nga bất động.
Hơn mười đạo tàn ảnh màu đen gần như đồng thời bổ ngào đến trước người hắn, mỗi một đạo hắc ảnh đều đang gần như trong chớp mắt cùng lúc công kích chiêu thức tất sát!
Thẩm Hổ Thiền đi phía trước trong mật đạo dò đường Trác Thanh Đế theo sát phía sau, hai người mạo hiểm vòng vèo đi qua đạo trủng bí mật. Trong lòng Trác Thanh Đế lo lắng an nguy của ca ca anh ta cho nên sải bước vội vã càng nhanh, cúi thấp đầu vừa đi vừa chạy gian nan hướng về phía trước đột nhiên đụng vào trên người Thẩm Hổ Thiền một cái. Trong lòng anh ta lo lắng cho nên để ý đến Thẩm Hổ Thiền phía trước đã dừng lại, Trác Thanh Đế ngẩng đầu nhìn chỉ thấy Thẩm Hổ Thiền ngồi xổm ở chỗ đó không biết đang nhìn cái gì.
- Không đi thế nào được?
Trác Thanh Đế hỏi.
Thẩm Hổ Thiền mắng một câu: - Ta chửi tổ tông ông trời! Ba cái lối rẽ1
Hắn ngồi xổm ở đó xoay người nhìn Trác Thanh Đế vẻ mặt chờ mong hỏi: - Anh có thể phân biệt ra được phương vị không?
Trác Thanh Đế thò người nhìn về phía trước, mật đạo phía trước quả nhiên xuất hiện ba lối rẽ. Ba cái cửa động sâu kín đen ngòm giống như cổ họng dã thú nuốt chửng con người, hai người ở dưới lòng đất tất nhiên mất đi phương hướng rồi!
- Hổ Thiền ca, anh không phải đến đây rồi sao? Chẳng lẽ không nhớ được đi thế nào?
Trác Thanh Đế hết sức thiếu kiên nhẫn hỏi.
Thẩm Hổ Thiền buồn bã nói: - Tới thì từng tới, nhưng cũng không phải mỗi căn phòng tôi đều xuống qua. Thời điểm trước kia Chiến gia ngược lại là đi một lần, tôi canh giữ ở trên mặt đất không có tiến vào theo.
Trác Thanh Đế vừa nghe khó thể nào áp chế được sự kiên nhẫn trong lòng, anh ta có chút phẫn nộ quát: - Tại sao có thể như vậy! Tôi cho rằng anh biết rõ tình hình gì đó phía dưới này.
Thẩm Hổ Thiền cũng cau sát hai đầu lông mày, hắn chỉ vào một lối rẽ nói: - Không có cách nào khác, hai ta chia nhau đi như thế người nào đi đến cùng thấy gian phòng không đúng thì lui về để đi cái lối rẽ cuối cùng kia!
Trác Thanh Đế nhẹ gật đầu nói: - Vậy được, tốt độ phải nhanh!
Thẩm Hổ Thiền lên tiếng, sau khi do dự đưa ra lựa chọn một lối rẽ chui vào. Hắn giờ đây trong lòng cũng là vội vã khó dằn nỗi, cho nên ở trong mật đạo đi về phía trước sử dụng cả tay chân, tốc độ nhanh đến kỳ lạ biến mất trong cửa động tối hun hút. Trác Thanh Đế không có chọn lối rẽ đi vòng mà là đi thẳng bò về phía trước.
Anh ta cũng học bộ dạng của Thẩm Hổ Thiền dụng cả tay chân chen người đi trong mật đạo nhỏ hẹp, làng này vốn không lớn chỉ có trăm mười hộ gia đình cho nên chiều dài mật đạo cũng không có xa bao nhiêu. Anh ta sau khi nhắm chuẩn một phía chui vào động tác nhanh chóng. Chỉ bò đi khoảng chừng ba phút đã phát hiện trước mặt có một chút ánh sáng yếu ớt.
Tầm mắt trong bóng tối sẽ sản sinh ra sai lầm nhất định, một điểm ánh sáng to như hạt đậu này xem rất xa kỳ thật đã gần trong gang tấc. Trác Thanh Đế nhìn thấy ánh sáng trong lòng kích động cho nên tốc độ cành nhanh hơn, kết quả đâm đầu trên vách tường phía trước.