Trác Thanh Đế sau khi nhìn thấy người toàn thân vấy máu trên đất thần sắc lập tức ngây ngốc một chút, người nằm trên mặt đất quần áo toàn thân đã rách nát không chịu được, trên da thịt lộ ra trần trụi vết thương chằng chịt giăng đầy khắp nơi. Cả người máu đen đã nhìn không ra dung mạp của hắn, thân thể của hắn thỉnh thoảng run rẩy nhúc nhích một cái có máu từ trong miệng tràn ra ngoài.
Từ trên thân thể người này trông cực kỳ giống Trác Thanh Chiến, hắn nằm trên mặt đất dường như muốn vươn tay lên bắt lấy cái gì, chỉ là lực cánh tay kia giương hai cái ngược lại căn bản không cách nào giơ lên. Cánh tay chán nản rơi xuống, hắn dường như rốt cuộc nhận mệnh ngay cả ánh mắt đều mất đi sinh cơ.
Trác Thanh Đế mạnh mẽ xông về phía trước, Thẩm Hổ Thiền một tay nắm chặt anh ta từ phía sau.
- Anh làm cái gì!
Trác Thanh Đế quay đầu lại giận dữ hét.
Sắc mặt Thẩm Hổ Thiền cũng trắng đến doạ người, nhưng thần tình ngược lại sự mất mát còn xa không bằng so với Trác Thanh Đế. Khoé miệng của hắn cũng treo một vệt máu rõ ràng vừa nãy trong đánh nhau hắn cũng bị nội thương.
Hắn giữ chặt Trác Thanh Đế nói: - Nhìn kỹ xem, kẻ này không phải Chiến gia!
- Hả?
Trác Thanh Đế trong lòng chấn động anh ta lập tức quay đầu quan sát kỹ kẻ bị thương trên đất đánh giá tỉ mỉ một chút, kẻ bị thương đã mục diện hoàn toàn phá huỷ muốn xem rõ là ai quả thật rất khó. Trong suy nghĩ của Thẩm Hổ Thiền và Trác Thanh Đế, một người có thể xác định trong căn phòng là Trác Thanh Chiến một người khác là Vưu Nỗ Tư, mà Vưu Nỗ Tư kia cao không kém bao nhiêu so với Trác Thanh Chiến hơn nữa khung xương rất rộng lớn, kẻ bị thương rõ ràng không phải Vưu Nỗ Tư cho nên Trác Thanh Đế mới hoảng sợ trong lòng.
- Tóc, nhìn tóc của hắn kìa!
Thẩm Hổ Thiền chỉ vào kẻ bị thương nói ra.
Dưới sự đề tỉnh của Thẩm Hổ Thiền Trác Thanh Đế cũng phản ứng lại, lúc này anh ta mới phát hiện kẻ bị thương trên mặt đất tóc tuy rằng cũng bị máu bao trùm nhưng vẫn có thể nhìn ra sợi tóc quăn xoắn, tóc của hắn cũng dài hơn so với Trác Thanh Chiến.
Thời khắc này trong lòng Trác Thanh Đế có một loại cảm giác muốn lên tiếng khóc rống, vừa nãy giống như một ngọn núi lớn ngăn ở trong lồng ngực anh ta cảm giác đè nén đột nhiên thả lỏng ra, loại tương phản mãnh liệt này khiến cho nội tâm của anh ta như gặp phải cú đấm thật mạnh chịu không nổi. Anh ta vốn là một người rất có nghị lực, nhưng ở thời khắc người chí thân gặp phải nguy hiểm khó có thể giữ vững bình tĩnh.
Đây là một loại ràng buộc giữa hai anh em khó có thể dứt bỏ nhất.
Trác Thanh Đế sau khi nhìn rõ kẻ bị thương trên mặt đất rõ ràng không phải anh của mình cũng kiềm chế không nổi, anh ta thoát ra khỏi cánh tay Thẩm Hổ Thiền xông vào trong căn phòng, Thẩm Hổ Thiền theo sát phía sau.
Hai người mới chạy chưa được hai bước bỗng cả hai không ai bảo ai đứng lại, trên khuôn mặt hai người đều có một loại kích động thắm thiết khó có thể che giấu.
Bởi vì đúng lúc này, một đạo thân ảnh cao ngất oai hùng xuất hiện ở cửa ra vào bị phá nát.
Hắn dù rằng dáng người cũng không khôi ngô cứng cáp, nhưng lạ như núi cao nguy nga cao ngất.
Áo Trác Thanh Chiến sạch sẽ, trên người không có dính một tí bụi đất!
Con ngươi của hắn trong trẻo, trên mặt vẫn là loại thần sắc lạnh nhạt như nước trong giếng kia. Hắn đi đến cửa ra vào nhìn thấy hai người Trác Thanh Đế và Thẩm Hổ Thiền xông đến, lập tức cong khoé miệng lên nở một nụ cười nhẹ nhàng. Nụ cười này như dương xuân bạch tuyết, ấm áp nhân tâm.
- Yên tâm, tôi không sao.
Hắn thản nhiên nói, dường như cuộc chiến trải qua vừa mới rồi cũng không có một chút xíu ảnh hưởng nào đối với hắn.
Trác Thanh Đế sải một bước về phía trước, thân thể không tự chủ được có chút run rẩy.
- Ca…
- Sao?
Trác Thanh Đế nhìn nét ôn hoà vui vẻ trong ánh mắt anh trai của anh ta, anh ta bỗng nhiên chóp mũi chua xót cũng nhịn không được nữa khóc lớn. Một chuỗi nước mắt tinh khiết theo khuôn mặt đầy bụi đất của anh ta chảy xuống, trên mặt anh ta lưu hai đường ngấn nước. Trong ánh mắt của anh ta đều là nước mắt, nhưng khoé miệng lại treo nét cười thoải mái.
- Không có việc gì, tôi chỉ gọi thử.
Anh ta nói.
- Chiến gia… ngài?
Thẩm Hổ Thiền cũng lo lắng đầy trên mặt, câu nói phía sau cũng không hỏi ra được.
Trác Thanh Chiến cất bước từ trên bậc thang đi xuống, hắn vươn tay ra vỗ lên vai hai người Trác Thanh Đế và Thẩm Hổ Thiền ra hiệu mình không việc gì, hắn biết rõ hai người trước mặt đều quan tâm an nguy của mình phát ra từ tận đáy lòng. Một người là đệ đệ ruột rà máu thịt, một người huynh đệ đi theo mình cùng sinh cộng tử trước tới nay.
Ba người đều im lặng một hồi, giờ khắc này lời nói đã mất đi ý nghĩa.
Trác Thanh Chiến sau khi vỗ vai hai người cất bước đi đến trước người Lạc Kinh Thiên hấp hối, hắn thong thả ngồi xổm xuống nhìn xem đối thủ đã dần dần mất đi sinh cơ.
- Mày…
Đồng tử của con ngươi Lạc Kinh Thiên bắt đầu tứ tán, gã sau khi nhìn thấy Trác Thanh Chiến dường như bị những suy nghĩ tin cậy khác vực dậy tiềm lực trong thân thể, bất ngờ giơ tay lên chỉ về phía Trác Thanh Chiến.
- Sở dĩ anh thất bại, sẽ không cam lòng, sẽ hận thù, là bởi vì anh tự trách mình.
Trác Thanh Chiến giọng điệu bình thản nói: - Anh biết thực lực của mình cho nên tự trách mình, nhưng anh ngược lại căn bản không biết tôi là ai. Đứng hàng Thiên Bảng quả thực có tư cách tự phụ, chỉ là cho dù là đệ nhất Thiên Bảng lẽ nào có thể thiên hạ vô địch thủ?
Trên mặt của hắn không có vẻ vui sướng sau thắng lợi. lạnh nhạt như nước.
- Anh không biết đối thủ của mình, cho nên anh thất bại chết cũng không phải ngẫu nhiên.
Lạc Kính Thiên trong con ngươi ngưng tụ tinh thần cuối cùng, gã khàn cuống họng hỏi đứt quãng: - Mày… rốt cuộc là… rốt… cuộc là ai?
Trác Thanh Chiến cúi người xuống nói thầm bên tai gã một cái tên, ngay sau khi Lạc Kinh Thiên nghe rõ ràng cái tên đó thân thể gã run rẩy kịch liệt một cái, lập tức gã rướn người lên cánh tay vô lực rũ xuống rơi trên mặt đất, nét mặt của gã từ kinh ngạc dần dần quy về thoải mái, hận ý trong con ngươi cũng thời khắc đó dần dần tán đi.
- Trách… trách không được, nếu như là ngài… tôi bại cũng không hối.
Nói thều thào xong những lời này, cao thủ đứng hàng thứ sáu Thiên Bảng Hoa Hạ Lạc Kinh Thiên lập tức bỏ mạng. Có lẽ sau rất nhiều rất nhiều năm, mọi người sẽ không biết trong cái làng nhỏ hoang phế ở Nội Mông Cổ này từng xảy ra cuộc đại chiến kinh thiên động địa. Từng có một vị cao thủ xếp hàng Thiên Bảng chết ở đây, cuối cùng hoá ra chỉ là một bãi cát vàng.
Cuộc chiến phía này đã kết thúc, thắng bại thành bại quả nhiên không thể nào đoán trước. Mà ở xa xa ngoài làng, một cuộc chiến kinh tâm động phách khác ngược lại còn đang tiếng hành vào giai đoạn quan trọng. Cuộc chiến này tuy rằng không phải loại cận chiến vật lộn bi thảm say mê kia, nhưng xét về nguy hiểm càng thêm khiến cho lòng người lạnh cả mình!
Kim Tiểu Chu ôm súng bắn tỉa của mình ở trong một mảnh rừng chạy nhanh không ngừng, cơ bắp toàn thân của hắn đều đã kéo căng lên! Hắn ở trong rừng cây nhỏ không ngừng chạy nhanh hơn nữa không ngừng đổi hướng, chạy nhảy lung tung, chồm lên cúi xuống. Súng bắn tỉa trong tay đã bắn ra năm viên đạn nhưng vẫn chưa có bắn hạ được đối thủ, mà đối thủ bắn ra sáu phát đạn cũng vẫn chưa có đưa hắn vào chỗ chết.
Đây là cuộc chém giết trực tiếp nhất không bằng lòng tiến hành nhất giữa hai tay súng bắn tỉa, hai người đều loã lồ trong tầm ngắm của đối phương căn bản cũng chẳng nói lên bí mật gì. Một mảnh rừng cây không lớn thành đấu trường giết chóc quyết sinh tử của hai người, mặc kệ là ai chỉ cần có một chút một tích tắc phân thần hoặc là trì độn đều bị viên đạn của đối phương vô tình giết chết.
Kim Tiểu Chu chớp một cái chuyển hướng về một phía,trong nháy mắt đó một viên đạn rít gào lướt qua bên tai của hắn. Đạn súng bắn tỉa uy lực cực lớn trực tiếp cắt đứt một gốc cây nhỏ bằng cổ tay cách đó không xa trước người hắn! Kim Tiểu Chu chỉ cảm thấy bên tai mát lạnh, một vệt máu từ bên tai hắn chảy xuống.
Căn bản cũng không có thời gian xem xét thương thế của mình, sau khi đối phương nổ súng hắn xoay mạnh người lại giơ tay bắn trả một phát.
Bây giờ đã không còn thời gian ngắm chuẩn nữa, hai người đều là cao thủ súng ngắm. Quyết đấu đến lúc này đã vượt quá giới hạn súng bắn tỉa, hai người bắn súng dường như đều là đang dựa vào sức phán đoán và cảm giác nhạy cảm.
Mặc một bộ quần áo tác chiến màu xanh lá cây đậm tay súng bắn tỉa lăn một vòng trên mặt đất sau đó lập tức bắn ra một phát súng, đạn bắn ra từ trong họng súng Kim Tiểu Chu bay sượt qua thân thể của gã, trên một tảng đá lớn bùng lên một đoá hoa lửa sáng rực!
Viên đạn này bắn thủng một lỗ trên cổ áo quân phục tác chiến của gã, thiếu một chút nữa có thể xuyên thủng cổ họng của gã!
Cùng lúc súng bắn tỉa lăn lộn trên mặt đất súng đã khôi phục lại, gã trong lúc lăn lộn bắn ra một phát về phía bóng đen cách đó không mười mét trước mặt!
Kim Tiểu Chu sau một phát súng bắn ra lập tức thay đổi thân hình lần nữa, hắn nhảy chổm về một phía nép mình phía sau một gốc cây. Một tiếng xoạt! Viên đạn dó bay sượt qua gốc cay, một mảnh vỏ cây bị bạn lột mất!
Kim Tiểu Chu không có tiếp tục dừng lại ở sau cây, hắn hạ thấp thân hể cúi đầu về phía trước nhảy vọt lên. Thân hình nhanh nhẹn giống như một con báo săn mồi dẻo dai!
Hắn ở trong cây cối không ngừng xuyên qua như con thoi, tiềm năng toàn thân đã hoàn toàn được bức phát ở thời khắc này!
Ban đầu hắn cùng Trác Thanh Chiến ước hẹn xong liên hệ qua điện thoại, chỉ cần Trác Thanh Đế điện thoại một cuộc sang nói rõ đối phương có tồn tại súng bắn tỉa. Trước đó một mình hắn sau khi lặng lẽ ẩn núp tới đã phát hiện tín hiệu điện thoại nơi này bị cắt đứt, đợi không được liên lạc của Trác Thanh Đế chỉ có thể tự mình hắn tìm kiếm đối thủ!
Nói thật lần chiến đấu này Kim Tiểu Chu vốn chiến quyền chủ động, hắn trước khi đối phương phát hiện ra mình đã tìm thấy đối phương, hơn nữa là hắn bắn ra một phát đạn đầu tiên.
Nhưng ngay trong tích tắc viên đạn của hắn sắp ra khỏi nòng, đối phương dường như là có cảm giác biết trước bỗng nhiên di động vị trí. Cơ hội trôi qua tức thì, phát súng đầu tiên của Kim Tiểu Chu không có bắn chết tay súng bắn tỉa kinh nghiệm phong phú gần đến mức yêu nghiệt này.
Sau đó hai người triển khai một đoạn đuổi giết lẫn nhau, khoảng cách chiến đấu lại càng ngày càng co lại gần.
Kim Tiểu Chu bắn ra phát súng đầu, nhưng khi đối phương bắn ra ba phát súng hắn mới bắn trả. Bây giờ hắn bắn sáu phát mà đối phương đã bắn tám phát, mỗi một phát súng đều tránh thoát khó khăn giữa tích tắc nguy hiểm.
Xoạt!
Áo trên bả vai Kim Tiểu Chu bị đạn cắt ra một lỗ thủng, mặc dù không có bắn trúng hắn nhưng lực xung kích cực đại vẫn là kéo thân thể hắn nghiêng lệch một hồi. Khẩu súng bắn tỉa của đối phương đường kính lớn hơn súng của hắn, Kim Tiểu Chu lúc giao thủ đã đoán trước kiểu súng của đối phương.
Tuy rằng thời gian tiếp xúc súng bắn tỉa cũng không được bao lâu, nhưng bản lĩnh trời cho thêm vào khổ luyện và học tập giống như nhập ma, hắn sớm đã tiến bộ từng bước.
Phát đạn thứ chín.
Kim Tiểu Chu mặc niệm một câu, sau đó xoay người bắn trả một phát súng.
Một phát súng này không có tạo thành áp lực gì cho đối phương, ngược lại Kim Tiểu Chu dường như không cẩn thận giẫm trên một tảng đá thân thể nghiêng một cái!
Thân hình của hắn bởi vì biến cố này mà từ sau cây vọt ra!
Đối với một tay súng bắn tỉa đúng tiêu chuẩn, cơ hội như vậy nếu như không nắm bắt được vậy chính là sỉ nhục lớn nhất!
Súng bắn tỉa đuổi theo phía sau thấy thân thể Kim Tiểu Chu hoàn toàn bại lộ ra ngoài, sau khi vừa mới bắn ra một phát kia đã chuẩn bị rút lui vào chỗ kín đáo gã lập tức đưa ra quyết định, cơ hội như vậy trôi qua tức thì nhưng gã lại hoàn toàn nắm bắt chắc chắn được!
Đưa tay, thêm vào ngắm chuẩn dựa vào kinh nghiệm sâu dày và kỹ năng tuyệt đối tự tin, gã bắn ra phát thứ mười!
Mà lúc này Kim Tiểu Chu, đã có hơn phân nửa thân thể bao gồm phần đầu trong đó bởi vì thân thể nghiêng lệch mà bại lộ từ phía sau cây!