Trên khoé miệng của hắn đều là máu, ngay cả hàm răng trắng sáng cũng dính tơ máu sền sệt.
Sát ý, thời khắc này làm cho hắn nhưu chiến thần xuống phàm trần!
- Mày là thằng điên!
Tiểu Dã Tam Mộc rống to một tiếng.
Gã khu động mãnh mẽ Ngũ luân nguyệt hoa, tung người đánh về phía Cường Tử!
- Đi chết đi!
Gã như ác quỷ từ lòng đất chui ra, khuôn mặt dữ tợn giết sang! Chỉ là, trong tiếng rống to lửa giận ngút trời kia của gã, là đang che giấu nỗi sợ hại phát ra từ trong nội tâm của chính gã phải không?
Ngũ luân nguyệt hoa xoay tròn ra một mảng màn sáng, như sông Ngân Hà ở Cửu Thiên trút xuống dưới. Yêu đao trong tay gã bén nhọn sáng chói yêu khí ngút trời, được xưng yêu đao Vạn Nhân Trảm thời khắc này cũng bị sát khí hai người phát xuất ra huyết tinh ở bên trong nó.
Thân thể giập nát của Cường Tử lay động nhẹ mấy cái, hắn nhìn Ngũ luân nguyệt hoa bay múa tiến đến ánh mắt sáng ngời! Đúng ngay thời khắc này, thân hình hắn đột nhiên thẳng lên!
Máu nương theo thân thể của hắn rơi xuống, giữa trời đêm đẹp thê lương như đoá hoa tàn.
Cường Tử kích phát ra toàn bộ tiềm năng của cơ thể, trong tình hình gặp phải trọng thương như thế này vẫn thi triển tốc độ cực hạn lần nữa! Thời khắc này hắn sớm đã đặt mọi thứ ngoài sinh tử, buồn bã, ở nơi đâu đến?
Trần Tử Ngư nhìn thấy Cường Tử tấn công liều chết lần nữa, một chuỗi nước mắt trong suốt như ngọc rốt cuộc đè nén không được chảy xuống. Nước mắt sáng long lanh thuần khiết, lướt qua gò má trắng bệch đến không có chút máu hoà với vết máu nơi khoé miệng cùng một chỗ. Hai tay nàng ôm bờ vai của mình, thì thào nói nhỏ.
- Cho tới bây giờ, anh tại làm sao vẫn chưa buông bỏ được?
Buông bỏ.
Hai chữ, mười một nét bút rời rạc.
Thân tình, tình bạn, tình yêu, ai có thể nói buông bỏ nhẹ nhàng?
Trần Tử Ngư hy vọng Cường Tử không cần bởi vì muốn bảo vệ nàng mà chiến đấu liều chết cỡ nào, hy vọng mình không phải phế vật một chút cũng không giúp được hắn cỡ nào, nhưng, nàng ngược lại chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn vì phần chấp niệm kia mà dứt khoát liều chết!
Trong tầm mắt của nàng, bây giờ vạn vật trong trời đất hết thảy đều không còn màu sắc, trong một mảng trắng toát chỉ có thân hình tàn phá nhưng hiên ngang kia.
Cường Tử bỗng nhiên thẳng lên, hắn ở giữa không trung không ngờ giống như một con chim cắt, trong lúc thân hình vặn vẹo không ngờ lập tức xuyên qua Ngũ luân nguyệt hoa! Ngũ luân nguyệt hoa đó xoay tròn liên tục gần như không có khe hở, nhưng lại bị động tác nhìn có vẻ lỗ mãng của hắn đột phát thành công! Điều này cũng không phải trùng hợp, cũng không phải Cường Tử đã giết đến mụ mị đầu óc.
Diệp Lạc trước khi đi từng nói với hắn, nếu như muốn phá vỡ Cửu luân nguyệt hoa của đối thủ kỳ thật cũng không phải không có cách nào. Phần lớn số người lúc giao chiến với Cửu luân nguyệt hoa đều tập trung sự chú ý vào quỹ tích vận hành của nguyệt hoa nhẫn, hy vọng có thể nhìn ra sơ hở gì đó có dấu vết mà lần theo đó đột phá. Nhưng phải biết rõ Cửu luân nguyệt hoa chịu sự điều khiển của con người, một khi vận chuyển ra rồi thật giống như khởi động cơ giới căn bản sẽ không dừng lại, trừ phu người điều khiển dừng nó lại.
Đây là một loại thủ pháp điều khiển vật thể diễn giải ra từ trọng lực học đến mức dễ hiểu nhất, mà mấu chốt trong đó, ở trong tay trái Tiểu Dã Tam Mộc!
Cường Tử từ lúc đối chiến đến nay vẫn luôn quan sát không rời ngón tay của bàn tay trái Tiểu Dã Tam Mộc, mỗi một thúc giục lần nguyệt hoa động tác trên ngón tay không có qua khỏi ánh mắt của hắn!
Nếu như đối địch cùng người khác, từ động tác nhúc nhích nơi bả vai đối phương có thể suy đoán ra chiêu thức tiếp theo của đối phương, điều này cần phải là kinh nghiệm và sự tỉ mỉ cực cao, Cường Tử có đầu đủ sự tỉ mỉ, cũng có kinh nghiệm Diệp Lạc cho hắn.
Đột nhập vào trong nguyệt hoa, thân thể Cường Tử như giao long thẳng về hướng Tiểu Dã Tam Mộc!
Tiểu Dã Tam Mộc rõ ràng kinh hãi, gã không tin được Cường Tử không ngờ có thể từ trong khe hở hẹp đến dường ấy xông qua. Chỉ là tuy rằng kinh ngạc, gã lại không có mất đi lý trí. Tay trái cong lên, Ngũ luân nguyệt hoa từ sau lưng Cường Tử chém trở về phía đầu Cường Tử, mà yêu đao trong tay phải gã vạch ra một đường vòng cung thẳng đến cổ họng Cường Tử!
Cường Tử dù thi triển ra tốc độ cực hạn, nhưng bởi vì vết thương nghiêm trọng trên cơ thể đã có thể có dấu vết để mò theo. Tiểu Dã Tam Mộc một đao chém về phía cổ họng của hắn, mà hắn không ngờ không hề trốn tránh!
Xoạt!
Tay trái vụt sang nâng lên đỡ yêu đao bảo vệ cổ họng Cường Tử, mũi đao đâm vào trong lòng bàn tay xuyên ra khỏi mu bàn tay!
Cường Tử ánh mắt run rẩy.
Tay trái hắn lật ngược, ngay lập tức dùng tay kẹt cứng ngắt yêu đao của Tiểu Dã Tam Mộc!
Nhật đao trong tay Cường Tử chém mạnh xuống. Một tiếng xoạt! Tay trái Tiểu Dã Tam Mộc bị hắn chặt đứt đến tận cổ tay!
A!
Tiểu Dã Tam Mộc rống đau một tiếng, sau đó rút yêu đao trở về, quét ngang về phía cổ của Cường Tử, tay trái Cường Tử bị đâm xuyên qua một lỗ lớn, nhưng ngược lại chém rụng tay trái khống chế nguyệt hoa của Tiểu Dã Tam Mộc!
Cường Tử toàn lực vung múa Nhật đao đánh vào yêu đao của Tiểu Dã Tam Mộc, một tiếng vang lớn, cứng rắn sắc bén như Nhật đao không ngờ cũng ngăn cản không được sự sắc bén chứa đầy máu tanh của Thôn Chính yêu đao!
Nhật đao bị chém làm hai đoạn!
Cường Tử lui nhanh về phía sau hai bước, nhìn Nhật đao chỉ còn lại một nửa trong tay không khỏi có chút tiếc nuối, nếu như có thể có một món binh khí đủ để chống lại yêu đao, lần mạo hiểm đột nhập này có thể một lần thành công. Đáng tiếc, ngay cả Nhật đao của Đông Nguyệt Tu Nam cũng không phải đối thủ của Thôn Chính yêu đao!
Thân thể lay động một hồi, Cường Tử mất máu quá nhiều giờ này thật sự lảo đảo muốn ngã ngửa.
Tiểu Dã Tam Mộc liếc nhìn cổ tay bị đứt của mình, gã rống giận một tiếng múa may yêu đao lần nữa giết sang. Trong ánh mắt đầy dẫy màu đỏ như máu tươi của gã, yêu đao trong tay của gã mang theo một luồng máu tươi đâm thẳng vào đầu Cường Tử!
Cường Tử cắn răng lùi lại, nhưng thời khắc này thân thể của hắn đã nhanh mất đi khống chế. Cơn đau cực đại gần như xé rách thần kinh của hắn, mà hắn cho dù nghị lực mạnh hơn nữa cũng ngăn cản không được sự sụp đổ hoàn toàn của thân thể.
Đúng lúc này!
Một tiếng gào to vang lên: - Lâm Cường! Đón kiếm!
Một đường sáng lưu chuyển mang theo khí thế khiến người ta không dám nhìn thẳng như tia chớp bay tới, một đạo quang mang như sao chổi chói mắt kia thậm chí chiếu sáng khuôn mặt Tiểu Dã Tam Mộc và Cường Tử.
Tay phải Cường Tử duỗi ra đón lấy một đạo ánh sáng lưu chuyển nhanh chóng mà đến kia, sau đó không chút nghĩ ngợi múa may vật lạ như ngàn đốm ánh sáng trong tay đón đỡ yêu đao của Tiểu Dã Tam Mộc!
ĐƯƠNG!
Sau một tiếng giòn tan vang lên, mọi vật yên tĩnh!
Hai người Cường Tử và Tiểu Dã Tam Mộc mặt đối mặt đứng bất động, trong con ngươi hai người đều có một loại thắm thiết không thể tưởng tượng được. Cường Tử theo đó cúi đầu xuống nhìn vật lạ trong tay, mà khoé miệng Tiểu Dã Tam Mộc co giật mấy cái nhưng cuối cùng không nói ra được một chữ nào.
Rắc!
Yêu đao trong tay Tiểu Dã Tam Mộc không biết tại sao bị gãy!
Một đường máu đỏ tươi từ trên cổ Tiểu Dã Tam Mộc dần dần thấy rõ, gã khó khăn ngẩng đầu muốn sờ cái cổ của mình, tay mới giơ lên nửa đường đầu lâu của gã lật ngược rơi về phía sau.
Xoạt!
Không có đầu trên cổ, máu phun ra như suối!
Cường Tử trong màn mưa máu ngưng thần nhìn binh khí trong tay của mình, đây là một thanh trường kiếm ánh sáng chói mắt mũi kiếm như nước mùa thu trong leo lẻo. Trên thân kiếm cổ phát ra xung quanh một loại khí tức khiến cho lòng người sinh ra tín ngưỡng, ở chỗ đài kiếm có hai chữ nhỏ loại cổ triện, Cường Tử lờ mờ nhận ra được đó là Trảm Lô!