Ác Bá

Chương 197: Lệch rồi



Lúc Trần Tử Ngư xoay người, Cường Tử thấy khuôn mặt đầy vệt nước mắt ủy khuất của nàng. Đó là một khuôn mặt tinh xảo khóc như mưa, tuy tái nhợt nhưng động lòng người.

Trần Tử Ngư hai mắt đẫm lệ nhìn khuôn mặt Cường Tử ôn hòa vui vẻ, tại thời khắc này nàng phát hiện ra mình vốn không kiên cường một chút nào. Trước khi nàng gặp Cường Tử vẫn luôn kiêu ngạo giả tạo vào thời khắc sau khi chia cắt này bị nàng vứt bỏ sạch sẽ. Giữa hai người chỉ có giờ phút này, sẽ không còn quay lại nữa.

Nàng đi từng bước từng bước về phía Cường Tử, sau đó đột nhiên chạy về phía cạnh giường bổ nhào bên người Cường Tử. Nàng ôm chặt thân thể Cường Tử, khóc nức nở.

Cường Tử bị nàng vồ phải không nhẹ, không nhịn được ho mấy tiếng. Lúc này hắn thèm được giơ tay vuốt ve mái tóc dài của người phụ nữ bề ngoài mạnh mẽ nhưng bên trong yếu đuối này. Nếu như có thể, hắn muốn được ôm nàng vào lòng. Nhưng hắn không nhấc tay lên nổi, chỉ có thể cảm nhận thân thể ấm áp của người con gái đang khóc than trước ngực mình. Sự tê tái dần dần thối lui, sự ấm áp dần dần bừng lên.

Cường Tử vẫn không mở miệng nói chuyện, vẫn đợi tiếng khóc của nàng dần ngừng lại, hắn nhìn nàng vì khóc lóc mà đôi vai run rẩy nhẹ, nhìn gò má hoàn mỹ không tì vết từ bên cạnh nàng.

- Ừ... cái đó...

Cường Tử ấp úng nói:
- Cô đè tôi đau đấy.

- Á!

Trần Tử Ngư kêu khẽ một tiếng, vội vàng nhấc người lên vẻ mặt bối rối đầy vẻ hối lỗi nhìn Cường Tử. Mắt nàng vì khóc nhiều mà sưng đỏ lên, nhưng khuôn mặt tái nhợt đã tốt hơn nhiều, huyết sắc dần dần quay trở lại trên mặt nàng. Người đẹp rơi lệ, đúng là đẹp đến rung động tâm can. Cường Tử nhất thời không khỏi ngây người, si mê vẻ đẹp thuần khiết lúc này của Trần Tử Ngư.

- Xin lỗi...

Trần Tử Ngư lẩm bẩm nói.

Cường Tử mỉm cười nói:
- Kỳ thực ba chữ xin lỗi này là những lời không có ý nghĩa thực tế nhất đấy, ngực tôi không vì cô nói xin lỗi mà không đau, vết thương cũng sẽ không vì lời xin lỗi của cô mà nhanh chóng khỏi, cho nên thay vì nói xin lỗi thì hãy làm gì đó thực tế chút đi. Theo lý luận y dược nghiên cứu chứng minh, nụ hôn của người con gái cho dù nội thương ngoại thương đều có tác dụng...

Chụt

Lời của hắn còn chưa hết, Trần Tử Ngư cúi đầu hôn nhẹ lên mặt hắn một cái.

- A...

Cường Tử không ngờ nàng hành động nhanh như vậy, nhất thời không khỏi đỏ mặt. Hắn cười ngượng ngùng che giấu vẻ xấu hổ của mình, hắn không ngờ Trần Tử Ngư lại hôn hắn. Trong tư tưởng của hắn, Trần Tử Ngư không có tình cảm với hắn. Có thể nói có địch ý với hắn, hắn cũng không biết mình từ lúc nào bắt đầu nảy sinh một loại tình cảm vi diệu với người con gái vẻ ngoài lạnh lùng này, nói không rõ ràng được.

Nụ hôn này cho dù đột ngột nhưng làm cho Cường Tử kinh ngạc sâu sắc, hắn có chút luống cuống với những gặt hái từ một câu nói đùa để điều tiết không khí của mình.

- Có tác dụng không?

Trên mặt Trần Tử Ngư bừng lên một màu đỏ ửng rất đẹp mắt, vẻ kiều mỵ và dịu dàng của người con gái giờ khắc này thể hiện hoàn mỹ trên người nàng. Cường Tử quen với sự lãnh diễm của nàng rồi, lúc này lĩnh hội được một loại đẹp đẽ khác của nàng khiến mình động tâm đến khó lòng kiềm chế, hắn cảm thấy mình rơi xuống, thật sâu.

Nhẹ nhàng lắc đầu, Cường Tử nghiêm trang nói:
- Nghe nói mười nụ hôn là một đợt trị liệu, dùng theo liệu trình mới hiệu quả.

Khuôn mặt Trần Tử Ngư càng đỏ lựng lên, lúc này vẻ đẹp của nàng kiều diễm và ướt át đến vậy.

- Nghe nói? Nghe ai nói?

Nàng hỏi ngốc nghếch.

Cường Tử ho một tiếng cười nói:
- Hoàng đế nội kinh... nếu không thì là Ngọc nữ chân kinh, hoặc là Kim cương kinh, đạo đức kinh, cũng có khi là Bàn Nhược Ba La Mật tâm kinh. Chính là cái quyển Hoa Đà Biển Thước Trương Trọng Cảnh cùng viết ấy.

Trần Tử Ngư lại hỏi một câu ngốc nghếch:
- Cần mấy liệu trình mới khỏe lại?

Trống ngực Cường Tử đập tăng tốc.

Hắn nghiêm túc nói:
- Ừ, liệu trình này không có số lần chính xác. Thời gian còn tùy người, thương nặng như tôi mà... thời gian liệu trình cần thiết sẽ rất dài rất dài.

Trần Tử Ngư nói:
- Bao lâu?

Cường Tử nói:
- Ít cũng phải cả đời.

Trần Tử Ngư:
- Được, vậy thì cả đời!

Nàng cúi đầu lần nữa, con ngươi như một làn nước xuân nhẹ nhàng khép lại. Nàng hôn lên mặt Cường Tử, sau đó dịch chuyển từng chút từng chút, cuối cùng, đôi môi ấm áp của nàng dán lên môi Cường Tử.

Nụ hôn này dài bao lâu, đến tận lúc Cường Tử đã có chút hit thở không thông mới lưu luyến tách ra.

Trong miệng Trần Tử Ngư vẫn còn vị đắng của nước mắt, chỉ là vị đắng này dưới sự dây dưa đầu lưỡi hai người đã dần dần biết mất, thay vào đó là một loại ngọt ngào khiến Cường Tử càng ngày càng kích động, một loại hương thơm khiến hắn trong nháy mắt liền mất đi thần trí. Hương vị ngọt ngào mà mềm dịu ở đầu lưỡi của nàng, mà hôn lại trúc trắc nhưng nhiệt tình như vậy.

Trần Tử Ngư ngẩng đầu, ánh mắt bối rối đáng yêu như cô bé con. Nụ hôn này, có lẽ là sự diễn dịch hoàn mỹ nhất của phần thuần khiết trong nội tâm nàng, là sự trở về đẹp đẽ cuối cùng của phần chấp niệm kiên trì trong lòng nàng.

Cường Tử nhìn khuôn mặt động lòng người này, thấy vẻ xấu hổ hiếm gặp còn có nụ cười hạnh phúc khó che đậy trên mặt nàng, thấy nàng không còn vẻ lạnh lùng trước đây, hắn không biết mình làm có đúng hay không. Đối với Trần Tử Ngư, hắn có một sự áy náy khó phai mờ. Hắn không biết tình cảm của mình với Trần Tử Ngư có phải là chỉ là áy náy hay không, hắn cũng không xác định được trong sự áy náy này có nảy sinh sự yêu mến hay không.

Hiện giờ Cường Tử nhìn sự thay đổi trạng thái của Trần Tử Ngư hắn thấy vui vẻ thật lòng, nhưng lúc này hắn lại tự trách, cho dù từ mục đích gì, hẳn đều mang một chút không đạo đức đó nha?

Về mặt tình cảm, Cường Tử vẫn là một người sợ hãi không quyết đoán. Cho dù là tình cảm với Bùi Nặc, tình cảm với Tôn Văn Văn, hoặc là hiện tại tình cảm với Trần Tử Ngư, hắn đều không chủ động đắp đầy phần tình cảm này. Đối với điểm này mà nói, hắn là một tên ngốc nghếch.

Tự hắn cũng không biết, nếu là hắn thực sự chỉ là áy náy với Trần Tử Ngư, thì sao lại muốn ôm nàng?

Cho nên lúc này hắn mới biết giằng co giữa cắn rứt và hạnh phúc, không biết mình rốt cuộc là đúng hay sai.

- Đói không? Anh đã ngủ một ngày một đêm rồi.

Trần Tử Ngư khẽ hỏi.

Cường Tử lại không thấy đói, toàn thân đau nhức khiến những cảm giác không thích hợp khác đều dạt sang một bên. Hiện giờ trên người hắn không có một chỗ nào không đau, nếu có, Cường Tử cũng không cảm giác thấy. Nhưng nhìn thấy vẻ quan tâm trên mặt Trần Tử Ngư, nhớ tới người con gái này hẳn là cũng chưa ăn gì, hắn cười nhẹ gật đầu nói:
- Ừ, đói, đói đến mức ngực dán lưng rồi. Còn không mau nấu cơm cho quan nhân nhà ngươi đi?

Trần Tử Ngư ừ một tiếng, trên mặt Cường Tử lại nhẹ nhàng nhanh chóng hôn nhẹ một cái rồi đứng dậy xuống lầu. Cường Tử thấy bóng nàng vẫn gầy guộc mà không hề có vẻ bất lực, nhịp độ đó cũng không hề mềm yếu. Hắn vào lúc này mới biết, hóa ra một người con gái lại dễ dàng thỏa mãn như vậy.

Phá rồi lại lập, bốn chữ này là hình dung cuối cùng cho Trần Tử Ngư hiện giờ.

Quên lãng, vứt bỏ tất cả quá khứ, những bi thương, buồn bã đó đều hoàn toàn không cần, giống như một thảo nguyên bị một bó lửa đốt hết, nảy mầm xanh non lại đâm chồi trong những ngày xuân.

Cường Tử bỗng rất muốn hút thuốc, hắn theo bản năng muốn lấy hộp thuốc từ trong túi mình ra. Đợi cánh tay vừa cử động liền truyền đến sự đau đớn hắn cười cười tự giễu, sáu chữ “cuộc sống không thể tự xử” là hình dung tốt nhât bây giờ cho hắn. Đột nhiên, Cường Tử ý thức được một vấn đề, một vấn đề rất quan trọng... hắn cảm thấy hắn bây giờ không mặc quần áo! Nội y cũng không!

Là ai cởi cho hắn?

Là Trần Tử Ngư hay Cừu Thiên?

Cường Tử vừa nghĩ đến Cừu Thiên, mồ hôi lạnh của hắn liền toát ra, khó mà khống chế được sự lạnh lẽo...

Hắn tự nói với lòng mình một lần lại một lần, không phải là Cừu Thiên! Không phải là Cừu Thiên!

Thế thì chính là Trần Tử Ngư?

Nghĩ đến đây Cường Tử bỗng đỏ mặt.

Lúc Trần Tử Ngư bê một cái khay đi vào phòng ngủ, phát hiện Cường Tử lại ngủ rồi. Nàng nhẹ nhàng đặt khay xuống bàn, sau đó nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường chống cằm nhìn Cường Tử đang say ngủ. Ánh mắt nàng như nước, yên lặng nhìn hắn, khóe miệng hơi nhếch lên.

Trong khay đặt một chiếc bát nhỏ đầy cháo nóng hổi, một cái bát nhỏ một cái thìa. Chỉ có một bát, nàng quên mất mình cũng một ngày một đêm bụng dạ trống rỗng.

Đợi một lát Cường Tử vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, Trần Tử Ngư quay đầu nhìn cái khay một cái, trong lòng nàng rất không nhẫn tâm gọi Cường Tử dậy, nhưng lại sợ Cường Tử sẽ đói quá khó chịu. Trước giờ nàng chưa từng chăm sóc đàn ông, lúc này trong lòng đầy mâu thuẫn bất an. Nàng sợ mình gọi Cường Tử dậy sẽ khiến hắn không thoải mái, lại sợ hắn đói.

Do dự đủ năm phút, Trần Tử Ngư bỗng bật cười.

Nàng tự hỏi trong lòng, Trần Tử Ngư ngốc nghếch nhà ngươi, ngươi làm sao vậy?

Cuối cùng nàng nhẹ nhàng đánh thức Cường Tử, múc một bát cháo đặt bên giường. Nàng không có kinh nghiệm chăm sóc người ốm cho nên không biết nên bón cơm cho hắn thế nào. Mà Cường Tử hiện giờ khắp người thương tích cũng khó ngồi dậy. Vốn Cường Tử không cảm thấy đói nhưng ngửi thấy mùi thơm mát của cháo dạ dày lại bắt đầu hơi cựa quậy, trong tình trạng bị trọng thương thế này hắn còn có ham muốn ăn đúng là khó có được.

Trần Tử Ngư cắn cắn môi, nàng đặt thìa bên miệng thôi thổi sau đó đưa vào miệng Cường Tử. Sau khi nhẹ nhàng nếm cúi đầu lại gần bên môi Cường Tử, lúc này trong lòng Cường Tử bị xúc động lắm, vô cùng mãnh liệt. Hắn không cãi cọ gì, ngoan ngoãn há mồm nuốt thìa cháo còn lẫn cả nước bọt của Trần Tử Ngư vào.

- Cô một miếng, tôi một miếng.

Cường Tử nói.

- Đừng nói là cô không đói đấy nhé.

Trần Tử Ngư ừ một tiếng, giọng nói nhỏ gần như không nghe thấy.

Nàng tự ăn một miếng, sau đó bón cho Cường Tử một miếng, cứ như vậy, một bát cháo nhỏ bị hai người ăn sạch sẽ. Cuối cùng Cường Tử nói thác mình đã không ăn nổi nữa, hắn nhìn Trần Tử Ngư từng miếng nhỏ ăn hết chỗ cháo, lúc này mới đắc ý cười cười.

Ăn uống xong, Cường Tử cảm thấy thân thể cũng khá hơn rất nhiều.

Ăn no bụng, một việc lớn khác khiến hắn khó mà mở miệng được.

Nhìn mặt Cường Tử có chút cau có, Trần Tử Ngư cẩn thận hỏi:
- Sao đấy?

Cường Tử nhăn nhó như cô gái, cuối cùng vẫn nói ra.

- Tôi muốn đi tiểu...

- Hả?... A!

Hai âm điệu ngắn ngủi thể hiện vô cùng tinh tế sự ngượng ngùng của Trần Tử Ngư.

- Thế làm thế nào bây giờ?

Nàng đỏ mặt hỏi.

Cường Tử xấu hổ cười cười nói:
- Không sao, nhịn vậy.

- Không được!

Trần Tử Ngư quả quyết nói. Nàng ngẫm nghĩ sau đó bước ra khỏi phòng, lúc quay lại trong bàn tay trắng nõn xinh đẹp có thêm một cái chai coca rất to...

- Tôi... tôi giúp anh.

Nàng có chút bối rối nhưng kiên quyết nói.

Cường Tử không có cách nào cự tuyệt, hắn có thể nhịn một lúc những cũng không thể nhịn đến lúc thân thể phục hồi được. Hắn thực sự mà có thực lực này thì hoàn toàn có thể đăng ký Guinness rồi, Lâm mỗ nào đó tạo ra kỷ lục thế giới N ngày không đi tiểu, đủ kinh thế hãi tục rồi.

Tình cảnh tiếp theo cũng có chút mập mờ, Trần Tử Ngư kéo chăn trên người Cường Tử, chứng thực cảm giác của Cường Tử, hắn xác thực là trần truồng. Trong một không khí đặc biệt khó nói nên lời, nàng giơ đôi tay ngọc thon nhỏ nâng cái đó lên.

- Tiểu đi...

Tiếng này nhỏ như tiếng muỗi bay qua.

Lúc này Cường Tử rất bi phẫn cũng rất kiêu ngạo, bi phẫn vì mình lại rơi vào tình cảnh cần người con gái nâng cái đó lên để đi tiểu. Kiêu ngạo vì bảo bối này đúng là trâu bò, toàn thân trên dưới đều bị thương, chỉ có cái đó lại hoàn toàn không tổn hao gì chứ.

- A!

Trần Tử Ngư khẽ hô một tiếng.

Mặt nàng nóng hổi, có chút nói năng lộn xộn:
- Anh... anh... anh tiểu lệch rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.