Có một loại người, tạm thời nói thế này đi, bọn họ thoạt nhìn giống vẻ bề ngoài của mọi người, hai con mắt hai cái chân, một mũi một mồm. Bọn họ cũng ăn cơm uống nước đại tiểu tiện, lúc ngủ cũng sẽ ngáy, nghiến răng, ngủ mơ, uống nhiều cũng sẽ say, say cũng sẽ nôn...
Nhưng cái quần thể này của bọn họ có năng lực vượt xa cực hạn của loài người, có người lưng sẽ đột nhiên sinh ra một đôi cánh ngao du thiên không, có người có thể khống chế tất cả những đồ vật kim loại như điều khiến ngón tay, có người có thể từ trên tay mọc ra mấy cái dĩa làm binh khí, có người có thể hô mưa gọi gió, có người có thể ăn mây nhả sương, có người còn có thể phóng sấm sét gió lửa...
Tên của họ là: Người sắt, Xmen, Người Nhện, Ultraman, Super man...
Mà ở trong một ngôi biệt thự Húc Nhật Nhất Phẩm, lúc này cái tên dựa vào đầu giường hút thuốc trước mặt Trần Tử Ngư này trong lòng nàng chính là một sinh vật trâu bò cùng loại với những nhân vật nói trên, đại trâu bò. Nàng thậm chí lúc này còn nghi ngờ cái tên mình lặng lẽ yêu này liệu có phải là giống loài chưa biết tên từ sao hỏa hoặc là từ hành tinh nào đó di dân đến hay không. Bởi vì nàng chưa từng gặp thậm chí chưa từng tưởng tượng được một người lại có sức hồi phục biến thái như thế!
Lâm Cường, cái tên mới nhìn qua thì còn có chút vẻ thanh niên tuấn tú trí thức này, bị thương nặng như thế chỉ đắp bạch dược Vân Nam một chút sau đó băng bó lại, không uống thuốc tiêu viêm, không tiêm thuốc, không khâu miệng vết thương, lại chỉ nằm hai ngày vết thương đã tự động cầm máu khép miệng!
Nhất là ngực phải bị vết thương xuyên từ trước ra sau, lúc Trần Tử Ngư mở băng định thay thuốc cho hắn mới phát hiện chỗ đó đã đóng vảy rồi.
Phản ứng đầu tiên của nàng là, hỏng rồi, kẻ mình yêu không phải là người!
Nàng lại không hề cảm thấy sợ hãi!
Nàng nhìn vết thương của Cường Tử, hai ngày trước lớp da thịt vẫn còn lật ra ngoài đã lại liền lại hơn nữa chuyển sang màu nâu xám. Điều này chứng minh vết thương đã khép miệng kha khá rồi, còn chứng minh thân thể hắn rất không bình thường.
Nhìn vẻ kinh ngạc của Trần Tử Ngư, Cường Tử giơ tay véo nhẹ mặt nàng cười hắc hắc.
- Bị dọa rồi sao?
Trần Tử Ngư hừ một tiếng, sau đó ngẩng đầu nhìn vào mắt Cường Tử nghiêm trang nói: - Yêu nghiệt! Trước mặt bản cô nương cũng dám làm càn, còn không mau hiện nguyên hình!
Cường Tử cười ha hả khiến vết thương có chút đau, ngoại thương của hắn tuy nhìn có vẻ đã khá lên nhiều nhưng kỳ thực vẫn còn rất yếu. Vết thương đó chỉ cần hoạt động hơi mạnh một chút lập tức sẽ mở ra lần nữa biến thành máu thịt lẫn lộn, hiện giờ hắn chẳng qua là nhìn ngoài rất đẹp, nhưng trong lòng không đẹp tí nào.
Nếu là Trần Tử Ngư có một đôi mắt như kính hiển vi, thì sẽ thấy trong vết thương của Cường Tử có một thứ cực kỳ bé nhỏ hơn nữa số lượng cực lớn giống như bác sĩ ngoại khoa khâu vết thương lại cho hắn, thứ này tạm thời mệnh danh là tế bào tái sinh. Sức hồi phục hoàn toàn vượt qua sự hiểu biết của loài người này có được trong lần thần thể thay đổi đó của Cường Tử, không biết sự cải tạo này là món quà ông trời ban cho hắn hay thực sự là có một người ngoài hành tinh nào đó coi trọng Cường Tử.
Cường Tử nhẹ gật đầu chân thành nói: - Không đau mới lạ, sau khi tôi bị thương là cô thay bộ quần áo rách nát đó cho tôi à? Hẳn là cô đã nhìn thấy bên trong tôi không mặc quần ào bó sát người, cũng không mặc quần cộc bên ngoài, cho nên tôi không phải là Siêu Nhân làm sao mà không đau được chứ?
Trần Tử Ngư kinh ngạc một chút nói: - Quần áo không phải là tôi thay cho anh, là bạn anh...
Cường Tử hít thở không thông, trong đầu hắn một đám mây đang bồng bềnh trôi.
Hắn không nhịn được ho mấy tiếng che đậy sự xấu hổ của mình. Trần Tử Ngư giơ tay cầm điếu thuốc trong tay hắn dịu vào trong gạt tàn, sau đó trừng mắt nhìn hắn. Cái nhìn này có ý cảnh cáo hung dữ, nhưng lại tự nhiên toát lên vẻ yêu mị khiến người ta động tâm.
Tay Cường Tử trong không trung vẫn giữ nguyên động tác kẹp điếu thuốc, nhìn đường cong sau lưng Trần Tử Ngư lúc cúi người đổ nước cho hắn xinh đẹp vô cùng, tên háo sắc nào đó quả thực không nhịn được nhanh chóng sờ một cái vào bờ eo trắng nõn lộ ra của nàng. Trần Tử Ngư a nhẹ một tiếng lập tức quay đầu nhìn Cường Tử, chỉ thấy người nào đó đang thở khò khè rất giả tạo.
Trần Tử Ngư kỳ thực rất thích cảm giác thân mật thế này, điều này giúp nàng cảm thấy rất thoải mái và rất tri kỷ.
- Đừng giả vờ nữa, bữa trưa ăn gì?
Nnàng không trách bàn tay mỡ bò của Cường Tử, nàng không phải là loại người giả trong trắng nhăn nhăn nhó nhó những chuyện nhỏ thế này. Kỳ thực Cường Tử chính là công khai hiển nhiên sờ một cái, đoán chừng cũng chẳng có hậu quả gì nghiêm trọng cả.
Cường Tử cười hì hì nói: - Ăn gì cũng được, phục vụ người bệnh như tôi nhàn nhất, không cần nghĩ xem kiêng kị cái gì, cái gì khô hay không khô, cứng hay không cứng có thể ăn là được.
Trần Tử Ngư ngồi xuống, đột nhiên vẻ mặt nghiêm túc nhìn Cường Tử hỏi: - Anh trả lời tôi một vấn đề trước đã.
Cường Tử cợt nhả nói: - Nói đi, chỉ cần không liên quan đến những việc riêng như ba vòng, tôi biết sẽ nói hết.
Trần Tử Ngư nhìn mắt hắn hỏi: - Anh là người sao?
Cường Tử kinh ngạc một chút, hắn thực không biết nên trả lời thế nào nữa. Do dự một hồi cuối cùng hắn mới phát hiện mình ngu quá, vấn đề này cần nghi ngờ sao? Lẽ nào trong lòng hắn cũng có nghi vấn như vậy? Đây là một vấn đề hoàn toàn không cần do dự liền có thể đưa ra được đáp án mà.
Cho nên hắn chém đinh chặt sắt trả lời: - Không phải!
Trần Tử Ngư trên mặt đầy vẻ tôi nhìn cũng biết, đứng dậy định đi nấu cơm. Cường Tử vội vàng kéo nàng lại giải thích: - Cô tin thật sao? Tôi đùa thôi.
Trần Tử Ngư nói: - Tin chứ, tại sao lại không tin. Không có ai ngốc đến mức đùa việc mình không phải là người chứ? Nếu có người nghiêm túc nói với anh rằng “tôi không phải là người!” thì người này nếu không phải là kẻ điên thì cũng là tên ngốc. Cho nên ấy, tôi thà tin anh không phải là người cũng không muốn anh là tên điên hay kẻ ngốc đâu.
Cường Tử: - Tôi không điên cũng không ngốc hơn nữa còn là người, đây là chân tướng không thể nghi ngờ.
Trần Tử Ngư cười nhẹ bỏ tay Cường Tử ra nói: - Tôi mặc kệ anh là gì, chi dù dưới lớp da của anh là đầu lợn tôi cũng kệ. Tôi chỉ là muốn xác định một chút thứ mình thích là cái gì, đừng để ý nha.
Cường Tử lạnh run một cái nói: - Những lời này của cô là ý gì, tôi nhìn giống đầu lợn lắm sao?
Trần Tử Ngư nghiêm túc nói: - Tuyệt đối không, nếu lợn mà có bộ dạng giống như anh thì chính là sự sỉ nhục của nó.
Cường Tử giơ tay kéo Trần Tử Ngư ngã vào lòng mình, sau đó đánh nhẹ mấy cái vào cặp mông cong của Trần Tử Ngư. Vẻ mặt hắn hung dữ nói: - Cô còn đánh đồng tôi với lợn nữa, có tin bây giờ tôi chấp pháp cô ngay tại chỗ hay không hả?
Trần Tử Ngư bò trên đùi hắn, đột nhiên xoay đầu thản nhiên cười với hắn một cái.
- Được đấy.
Nàng nói.
Cường Tử ngẩn người, tự nhủ mẹ nó đây có coi là dụ dỗ không?
Trần Tử Ngư giẫy khỏi người hắn, sự mềm mại trên ngực rời khỏi đùi Cường Tử khiến Cường Tử có chút lưu luyến. Nàng cười nình nọt nói: - Đừng có dọa bà đây, thực sự ép ta, ai chấp pháp ai còn chưa chắc đâu đấy.
Nàng đứng dậy chỉnh sửa quần áo một chút bỗng nhiên nghiêm túc nói: - Cường Tử, biết tại sao tôi hỏi anh vì sao khỏi nhanh như thế không?
Cường Tử cũng rất hứng thú với vấn đề này, cho nên hắn ra sức gật đầu.
Nàng nói: - Kỳ thực việc này không quan trọng, cho dù tại sao anh hồi phục nhanh như vậy thì tôi cũng sẽ không cảm thấy sợ hãi gì. Bởi vì... anh mau khỏi đi, đây chính là điều trong lòng tôi mong đợi. Cho nên, tôi cảm thấy tại sao lại cứ phải biết nguyên nhân chứ, mặc kệ tại sao chỉ cần anh khỏi đi, là tôi thỏa mãn rồi.
Lúc nàng nói những lời này, vẻ ngoài rất bình thản, khác một trời một vực với dáng vẻ hồ ly tinh yêu mị vừa rồi. Cường Tử không thích ứng được với việc nàng thay đổi nhanh như vậy, hắn vẫn có chút không rõ, nhưng trong lòng lại đã cảm động đến rối mù lên. Kỳ thực hắn không phải là một người đa sầu thương cảm, kinh nghiệm lúc bé và những lần giết chóc tanh máu về sao khiến hắn rất quen rồi, chỉ là lúc đối mặt với một cô gái thẳng thắn như thế này, hắn làm sao có thể không xúc động chứ?
Trần Tử Ngư giơ tay lên nhìn đồng hồ nói: - Tôi gọi điện cho Văn Văn rồi, vừa xong. Bây giờ anh xem ra đỡ hơn nhiều rồi, cô ấy về cũng không bị dọa sợ nữa. Tôi đoán nhiều nhất là nửa tiếng nữa cô ấy sẽ có thể xông vào phòng, nửa tiếng sau anh sẽ không còn thuộc về tôi nữa, cho nên bây giờ tôi phải đi nấu có lẽ là bữa cơm cuối cùng trong đời cho anh.
Nàng vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt Cường Tử.
- Đừng dùng ánh mắt này nhìn tôi, tôi sợ khi mềm lòng sẽ ở lại không đi nữa. Anh biết không? Tôi không muốn gọi điện cho cô ấy, để tôi chăm sóc anh đến khi anh hồi phục thì sẽ là việc tôi thấy tự hào và thỏa mãn cả đời rồi. Nhưng tôi biết anh nhất định không thuộc về tôi, tôi ở lại, Văn Văn và anh đều sẽ cảm thấy rất mất tự nhiên. Trước đây tôi là một mầm tai họa, bây giờ đã thích anh rồi thì không thể phá hỏng sự yên bình giữa anh và cô ấy nữa. Nấu xong bữa cơm này tôi sẽ đi, cảm ơn anh hai ngày hôm nay đã giúp tôi được vui vẻ!
Nàng nói: - Là sự vui vẻ thực sự, không phải là giả dối. giống như tôi đã lâu lắm lâu lắm rồi không được thực sự vui vẻ rồi, hai ngày này đối với tôi mà nói... đủ trân quý.
Nói xong nàng xoay người.
Cường Tử giơ tay muốn kéo nàng lại, nhưng cánh tay đó vào giờ khắc này lại trở nên vô lực.
Tại sao lại như vậy?
Hắn không kịp kéo nàng, nhưng nàng lại vẫn đứng im ở cửa.
Không biết từ khi nào, Tôn Văn Văn đứng ở cửa nhìn hai người bọn họ. Sắc mặt của nàng rất bình tĩnh, chỉ là vẻ đỏ bừng trên mặt cho thấy nàng trở về rất vội vàng.
- Xin lỗi, tôi thực sự không phải là cố ý nghe hai người nói chuyện, lúc tôi đi đến dưới nhà, sợ Cường Tử đang nghỉ ngơi nên cởi giầy ra đi lên, nhưng xem ra tôi đã làm việc thừa rồi.
Trần Tử Ngư há miệng, muốn nói gì đó nhưng phát hiện không có lời.
Cường Tử nhìn bờ vai Trần Tử Ngư nhẹ run lên một cái, lúc này cũng rung động trong lòng hắn, khiến trái tim hắn cũng có chút đau đớn run rẩy theo. Hắn ngẩng đầu nhìn vẻ mặt bình tĩnh có chút khác thường của Tôn Văn Văn, đột nhiên phát hiện bản thân mình thật yếu đuối.
- Văn Văn...
Hắn mở miệng gọi nàng một tiếng, nhưng không biết nên nói gì tiếp.
Tôn Văn Văn thả đôi giầy xuống cửa sau đó đi đến bên giường. Lúc đi qua người Trần Tử Ngư, nàng đột nhiên ghé vào tai Trần Tử Ngư nói một câu: - Cô nợ tôi một lời giải thích!
Những lời này khiến Trần Tử Ngư như rơi vào hầm băng, toàn thân bất giác cứng ngắc. Cô còn chưa hoàn toàn thích ứng được với cảm giác lạnh lùng quen thuộc này, câu nói thứ hai của Tôn Văn Văn khiến nàng muốn khóc.
- Cho nên cô đừng có định chuồn đi lúc này!
Nàng nhẹ nhàng đi đến bên giường của Cường Tử, nghiêm túc đánh giá Cường Tử một chút.
- Ừ! Tốt hơn nhiều so với dự liệu của em, là công lao của Tử Ngư à? Anh đừng giải thích gì cả, em vẫn còn đang tức giận cho nên có quyền không quan tâm đến anh. Nhưng nếu hiện giờ mà giận dỗi với anh chứng tỏ em yếu thế khiến anh cho rằng mình bị ủy khuất gì gì đó, em sẽ không cho anh cơ hội này đâu.
Cường Tử muốn nói gì đó, nàng đã đứng dậy đi đến bên Trần Tử Ngư nói: - Đi nấu cơm à?
Trần Tử Ngư vô thức gật nhẹ đầu.
Tôn Văn Văn nói: - Cùng nấu nhé.
Sau đó đi ra cửa trước, Trần Tử Ngư ngẩn người một chút rồi lập tức đi theo sau. Thấy hai người phụ nữ ra khỏi phòng, Cường Tử giơ tay day day huyệt thái dương.
Lúc này hai người Chu Bách Tước và Cáp Mô xuất hiện ở cửa rất là thần kỳ, Chu Bách Tước vẻ mặt thản nhiên, chỉ là khóe miệng sao lại có vẻ như cười như không. Cáp Mô ca lại là vẻ mặt không thể che dấu sự hâm mộ cực điểm, hắn ta nhảy vụt cái lên trên giường ngồi xuống bên cạnh Cường Tử dùng sức vỗ vai Cường Tử nói: - Ngon đấy huynh đệ, đây chính là tình tay ba trong truyền thuyết nói phải không?