Hách Liên Xuân Mộ trong tên có chữ Mộ, chữ Mộ này cũng chính là chỉ anh hùng đã như bóng chiều. Tuy nhiên ông ta đã đến mức này, đến cái tuổi ngược lại càng lúc càng không thích buổi chiều tà. Ông ta yêu thích ánh mặt trời chiếu lên người vào mỗi buổi sáng cũng thích thức dậy sớm ngồi trên ghế nằm trong vườn hoa duỗi dài thoải mái nhìn mặt trời lên từ từ, vuốt ve hai chữ khi ông ta còn thiếu niên khắc lên tay vịn ghế nằm như có điều suy ngẫm.
Ghế này có hai chiếc, đã từng là một cặp để cha mẹ hắn dựa vào nhau thật sát nhìn ánh chiều tà trong khu vườn nhỏ vốn cũng là nhà của hắn kia.
Đã là một thói quen lâu dài, mặc kệ gió táp mưa sa, hay là mây đen mưa đá mưa tuyết ông ta cũng sẽ đúng giờ ngồi ở trên chiếc ghế nằm ấy, không có mặt trời, ông ta cũng nhìn chằm chằm về hướng mặt trời lên suy ngẫm. Ai mà biết được ở trong đầu ông ta lúc đó đang suy nghĩ cái gì, có lẽ là trong đầu ông ta hóa ra trống rỗng chẳng có gì.
Rạng sáng bốn giờ, trong khu vườn hoa lớn Tử Khí Sơn Trang một ông lão trông có vẻ hết sức cô đơn trống trải ngắm nhìn bầu trời vẫn chưa có chút ánh sáng nào, ánh mắt trống trơn, như mất đi tất cả sức sống. Cũng thời khắc đó, trong vườn hoa sau biệt thự Húc Nhật Nhất Phẩm, một thiếu niên để trần nửa người, mái tóc bạc dài ngang eo bay múa đánh một bộ quyền pháp đơn giản nhưng chiêu số đều là khắc chế kẻ địch.
Hai người gần như cách xa nhau nửa thời đại, trong cùng một thời gian không cùng một nơi dùng cách không giống nhau hoàn thiện chính mình.
Cường Tử khi còn ở Đông Doanh đối mặt với Đông Doanh Chấp Pháp Mục Dã Lăng Phong bị buộc phải phát trút ra hết tiềm lực nên đã thức tỉnh một loại sức mạnh, dần dần hắn đã quen thuộc cũng sử dụng tự nhiên. Trước đó rất lâu, sau khi hắn bất tỉnh loại quyền pháp không biết từ đâu xuất hiện trong đầu đã quên kia, dần dần hiện ra trở lại.
Hắn bây giờ có thể cảm giác được, trong thân thể của hắn ẩn chức một loại sức mạnh vô cùng đáng sợ. Loại sức mạnh này một khi bùng phát ra hết, cho dù là cao thủ Thiên Bảng chắc chắn cũng không thể dễ dàng đón đỡ.
Từ rạng sáng bốn giờ đến sáu giờ, kết thúc hai giờ rèn luyện, Cường Tử thở một hơi thật dài nhẹ nhõm.
Nhìn nắm tay của mình, phần do dự không quyết đoán trong lòng của hắn kia dần dần bị niềm tin vững chắc thế chỗ.
Sáu giờ mười phút, Cường Tử trở vào trong biệt thự rửa mặt. Ăn điểm tâm Tôn Văn Văn tự tay làm, sau đó về phòng đọc sách đọc sách. Sách rất dày, tựa là Song Thành Kí. Cường Tử chỉ đọc hơn mười trang, sau đó giơ tay lên nhìn chiếc đồng hồ Patek Philippe trên cổ tay Chu Lâm Nhã đã tặng cho hắn trước đây rất lâu, bảy giờ ba mươi sáng.
Trở về phòng của mình, Cường Tử thay một bộ vét đen vô cùng chỉnh tề. Áo vét thẳng thóm, giày da sáng bóng, dáng người thon dài cao ngất, khuôn mặt anh tuấn mang theo mấy phần khác thường, còn có thêm mái tóc trắng phủ ở sau đầu. Chàng trai phản chiếu trong gương, đã có được khí chất người thành công kẻ bề trên mới có.
Cường Tử làm cho mình trông có vẻ rất rạng rỡ, hắn cười với mình trong gương.
Từ trong ga ra lái chiếc Audi A8 của mình ra, chiếc xe vững vàng chạy nhanh ra khỏi Húc Nhật Nhất Phẩm. Lúc này, là bảy giờ bốn mươi lăm phút sáng.
Lúc lái xe Cường Tử gọi ba cuộc điện thoại, một cuộc cho Lý Vạn Thanh, một cuộc cho Chu Bách Tước, cuối cùng là cho Thẩm Hổ Thiền.
Tám rưỡi, một sai một phút, Cường Tử cho xe dừng ở cửa ra vào Tử Khí Sơn Trang.
Bảo vệ đứng ở ngoài cửa đi tới nhận chìa khóa xe của Cường Tử, đậu chiếc xe ở trong bãi đổ xe rất lớn vô cùng trống trải trong sơn trang. Đậu ở đây ngoại trừ chiếc xe của Cường Tử còn có hai chiếc xe khác, một chiếc là Audi mở được nóc xe, một chiếc khác là Mercedes-Benz S600 biển số bốn sáu.
Cường Tử nhìn xung quanh mới đi vào trang viện trông từ bên ngoài vào có vẻ rất u tĩnh thanh nhã này, sắc mặt bình tĩnh.
- Thiếu gia, ngài đã tới.
Trong một đình nghỉ mát đằng sau phòng bảo vệ, Bùi Đông Lai bước nhanh ra đón. Trên mặt của anh ta lộ ra nụ cười ra vẻ rất chân thành, dáng người mập mạp lúc bước đi nhanh lắc qua lắc lại thịt trên người không ngừng lắc lư theo, anh ta càng đi nhanh, càng cười, mồ hôi trên mặt càng chảy càng nhiều.
Đi từ đình nghỉ mát kia đến cửa đón tiếp Cường Tử, khoảng cách chưa tới mười mấy bước chân nhưng anh ta đã thở hồng hộc, bộ quần áo bị ướt đẫm mồ hôi.
Cường Tử khẽ cười với anh ta, không nói gì.
- Đi thôi, ông chủ ở trong vườn đằng dau đợi ngài được một lát rồi. Vừa ăn điểm tâm, vốn muốn ăn cùng với ngài. Ngài cũng biết, tuổi tác ông chủ đã cao rồi ăn cơm quá trễ thân thể sẽ không được thoải mái. Hơn nữa ngài ấy ăn cơm đã theo thói quen, hôm nay đã là ngoại lệ rồi.
Cường Tử khẽ gật đầu, vẻ mặt lạnh nhạt.
Ngày hôm qua trước khi Chu Lâm Nhã chia tay nhau, Cường Tử nói quyết định của mình cho Chu Lâm Nhã biết. Muốn giải quyết nhanh nhất việc của Hách Liên Xuân Mộ, quả thật chỉ còn có một cách đó là trực tiếp đối mặt với ông ta, nếu như ông ta còn chưa đến mức nghĩ mình thật sự vô địch thiên hạ, vậy thì nhất định phải khuyên ngăn một chút.
Chu Lâm Nhã lúc ấy lắc đầu, không nói ra ý kiến của mình.
Cường Tử cười nói với Chu Lâm Nhã: - Dù sao cũng phải thử xem, nếu như ông ta có thể cam tâm tình nguyện tự mình buông bỏ yên ổn lui về ở ẩn hầu hạ Lão Phật gia, bớt đi một cuộc chém giết lẫn nhau giữa người trong nhà, chẳng phải là công đức vô lượng hay sao?
Chu Lâm Nhã nói: - Nếu như ông ta không phải kẻ điên, sẽ rộng lượng gặp mặt cậu một lần, một lời không hơp có lẽ vứt chén dùng súng bắn chết cậu. Nếu như ông ta bây giờ đã điên rồi, chỉ sợ cậu vừa vào cửa sẽ bị loạn đao phanh thây.
Cường Tử cười nói: - Ý của cô em đi chỉ có một con đường chết có phải hay không?
Chu Lâm Nhã nhíu mày nói: - Có lẽ, cậu thật sụ không biết được con người của Hách Liên Xuân Mộ. Khi tôi mười sáu tuổi đã từng vào Tử Khí Sơn Trang của Hách Liên Xuân Mộ, hơn nữa người mang tôi đi khiến cho Hách Liên Xuân Mộ vô cùng kiêng dè, cho nên ông ta chỉ lo ứng phó người mang ta tới, ông ta chỉ biết người mang tôi tới vừa đi vào đã nhận ra một bí mật cũng không coi là bí mật, ông ta không biết, thật ra tôi cũng nhận ra.
Khi nói đến đây, Chu Lâm Nhã không kìm được tình cảm của mình lại lộ ra nét cười ôn hòa, tuy rằng chàng trai không thể nói là anh tuấn nhưng tóm lại làm cho người ta một loại cảm giác an toàn. Nhớ đến cử chỉ lời nói của hắn, nhớ đến quân trang mặc dù hết sức cũ kỹ nhưng sạch sẽ, nhớ đến mùi thuốc lá nhàn nhạt dễ ngửi trên người của hắn.
Còn có lời hắn nói.
- Chu gia các người có phải gia giáo đặc biệt nghiêm khắc hay không?
- Ừ! Cũng không phải quá lắm, quản giáo rất nghiêm khắc, toàn bộ đều có hạn chế rõ ràng tường tận.
- Vậy cha mẹ cô từng nói qua với cô chưa, chỗ nào không hi vọng cô đi đến nhất?
Thiếu nữ lúc đó về sau là Chu Lâm Nhã sắc mặt ửng hồ, cặp mắt đủ để nghiêng ngả chúng sinh vụt sáng nhẹ nói: - Rất nhiều, không cho phép đi rạp hát, quán rượu, sàn nhảy, đương nhiên là còn không được đi nhà vệ sinh nam. A, còn có Tử Khí Sơn Trang của Hách Liên gia.
Khi nói lời này, trong con ngươi của nàng mang theo một chút giảo hoạt.
Chàng trai ôn hòa kia cười ha ha, nắm tay cô nói: - Đi, tôi mang cô đi chỗ nhà cô không cho cô đi, đi hết một lượt, kể cả nhà vệ sinh nam!
Lúc đó Chu Lâm Nhã tuy rằng có tâm sự, nhưng vẫn chưa lặng lẽ như mặt nước bằng bây giờ.
Đi quán rượu, đi rạp sát, đi sàn nhả, đã lén lút bụm lấy mũi núp sau lưng chàng trai kia lần đầu tiên vào nhà vệ sinh nam. Đương nhiên, cũng đi vào Tử Khí Sơn Trang nghiêm lệnh cấm không cho bước chân tới của gia đình mình kia.
Vẫn còn nhớ rõ sắc mặt chàng trai mang mình đi lúc ấy trước khi đi đến cánh cửa cuối cùng, vẫn còn nhớ rõ câu nói của anh ta: Ông chịu không nổi!
Chàng trai tên gọi Triệu Phù Sinh nói như thế.
Thật ra, Chu Lâm Nhã năm ấy mới chỉ có mười sáu tuổi, cũng đi xong con đường kia, sau khi rời khỏi đó mới có thể đoán ra được hàm nghĩa ẩn chứa của lối đi kia.
Cường Tử ngây ra một lúc, hắn hỏi Chu Lâm Nhã: - Bí mật gì?
Chu Lâm Nhã há to miệng, ánh mắt lập lòe một chút, cuối cùng không có nói. Chỉ có điều vào lúc này, trong ánh mắt của cô lóe ra nét giảo hoạt giống như cô gái mười sáu tuổi năm đó. Mang chút đắc ý của bé gái, nàng cười thật giống như một con hồ ly tinh ngàn năm đắc đạo.
Triệu Phù Sinh đi rồi, lúc tới sinh ra sóng gió ngập trời, lúc đi để lại tiếng tăm vang dội. Thế cho nên vài năm sau đó Lý Mộ Bạch công tử nhà giàu cũng xem như là số một số hai ở Bắc Kinh cố ý học theo anh ta đi trên cùng một con đường, gần như đi qua một lượt khắp cả Trung Quốc, trải qua ba năm.
Lấy Bắc Kinh làm điểm khởi đầu, rời khỏi Hoàng Thành cưỡi ngựa xem hoa lại mang theo một loại cảm giác nhầm tưởng rằng đi khắp cả Trung Quốc. Sau đó lấy Bắc Kinh làm điểm cuối cùng từng bước từng bước dè dặt đi tới đi lui mấy lần Cửu Thành, sau đó về nhà, bỏ túi xách xuống, chịu sắp xếp của gia tộc, đi thẳng vào trong doanh trại quân đội từ đó tới nay không đi đâu nữa.
Mãi đến hôm nay, anh ta đã là ủy viên chính trị trẻ tuổi nhất quân khu!
Cường Tử không hỏi tiếp nữa, chỉ cười.
Hắn thật ra đã nghe nói qua chuyện cũ của Triệu Phù Sinh, cũng đã nghe nói qua chuyện xưa của Lý Mộ Bạch, nếu như việc trải qua của hai người kia Cường Tử nghe được trước đây mấy năm, chắc chắn sẽ mang theo theo một loại sùng bái ngưỡng mộ cao hơn cả núi. Bây giờ, chỉ có bình thản.
Bùi Đông Lai đi trước dẫn đường, anh ta cố ý đi vô cùng nhanh, anh ta đi tới đi lui mấy chục năm trong căn nhà này, cũng không nhận ra được chỗ ảo diệu nơi này. Nhưng anh ta lờ mờ biết được trong chuyện này có điều huyền bí gì đó, cho nên trong tiềm thức anh ta không muốn để cho Cường Tử có cơ hội bước đi chậm chậm cảm nhận từ từ, dù rằng anh ta vốn không xác định được Cường Tủ có chú ý dưới chân hay là không.
Đến cửa ra vào sân lớn thứ nhất, bước chân Cường Tử dừng một chút.
Sắc mặt Bùi Đông Lai biến đổi, vẻ mặt anh ta ôn hòa vui vẻ nói: - Sao vậy? Có phải có chuyện gì hay không?
Cường Tử lắc đầu nói: - Không có việc gì, chỉ là nhìn căn nhà này có mùi hương của Bắc Kinh thời xưa.
Bùi Đông Lai thở ra nhẹ nhàng, tiếp tục dẫn đường, bước chân theo đó cũng nhanh thêm vài phần.
Khi đến cửa ra vào của sân lớn cuối cùng, Cường Tử dừng bước lần nữa.
Đứng ở cửa ra vào đó, đã có thể nhìn thấy bãi cỏ xanh xanh trong vườn hoa lớn đằng sau trang viên ở xa xa, một ông nửa nằm nửa ngồi trên ghế nằm. Mặt ông già hướng về phía mặt trời, dường như đang nhắm mắt dưỡng thần.
Cường Tử sau khi đến bên trong dừng lại, ánh mắt hắn phức tạp nhìn thoáng qua Hách Liên Xuân Mộ không xa phía trước. Ông trùm đứng đầu xã hội đen hô mưa gọi gió mấy chục năm ở Đông Bắc. Tay xã hội đen cừ khôi chiếm lĩnh một phương một cử chỉ một hành động cũng đủ để ảnh hưởng cục diện thế lực thế giới ngầm phương bắc. Những thân phận đó, những lời đồn thổi đó, gom hết lại trên con người trước mặt hiện giờ của Cường Tử, hắn đột nhiên hiểu được cái gì đó.
Bùi Đông Lai cười theo đó nói: - Thiếu gia, ông chủ đang chờ ngài bên đó.
Đợi một lát, cũng không chờ câu trả lời của Cường Tử, Bùi Đông Lai ngẩng đầu liếc nhìn hắn, lại phát hiện hắn đã quay đầu.
- Đi đâu vậy, ở phía trước...
Bùi Đông Lai ậm ừ không nói thêm được gì.
Cường Tử ánh mắt bỗng dưng lay động, hít thở thật sau nói: - Không cần.
Xoay người, rời đi.
Một khắc kia khi hắn vừa quay người đi, Hách Liên Xuân Mộ nhắm mắt dưỡng thần mở trừng mắt ra. Ông ta nhìn về phía cửa ra vào thấy bóng lưng cao lớn thon dài đi càng lúc càng xa, trong con ngươi vốn vô cùng trống rỗng hiện lên sát khí!
Cường Tử thở dài trong lòng, một người có dã tâm muốn đảo lộn cả trời đất như thế, làm sao không chiến mà phục được?
Chỉ có điều dã tâm này, có lẽ chỉ là trò cười mà thôi!