Rạng sáng bốn giờ ngày hôm sau, Cường Tử đúng như trước tới giờ ra đằng sau nhà luyện công. Chỉ có điều lần này cũng không phải chỉ có một mình hắn, Thẩm Hổ Thiền đã sớm biết rõ Cường Tử có thói quen như vậy, cho nên cũng dậy thật sớm chờ hắn ở trong sân. Còn có hai người, một người là Chu Bách Tước, còn có một người đôi mắt mờ mịt bị Chu Bách Tước lôi ra ngoài, là Ngô lão gia tử...
Ngô lão gia tử vừa đi vừa dụi mắt: - Tiểu Chu Tử cậu có đạo đức không vậy, lão gia tử ta đang làm một giấc mộng trai trẻ cậu sao phá hoại chuyện tốt của ta. Hơn nữa, kéo người lớn tuổi như ta ra đây lúc bốn giờ sáng luyện công làm gì?
Chu Bách Tước cười khúc khích nói: - Đây là suy nghĩ cho sức khỏe của ngài.
Ngô lão gia tử nói: - Thối lắm, lát nữa quay về ta sẽ gọi điện cho đài truyền hình mục tin tức quan trọng, nói cậu ngược đãi người già.
Chu Bách Tước...
Sáu giờ sáng, Cường Tử đỡ Ngô lão gia tử đi trở về biệt thự. Lão gia tử vừa đến hoa viên đã dựa vào ghế dài ngủ mất, con Phá Lỗ thuộc giống Caucacus mang từ Đông Đỉnh tới tựa ở bên chân Ngô lão gia tử cũng ra vẻ mệt mỏi...
Tất cả lái xe đi ra ngoài tới Đức Thắng Lâu ăn sáng, khi trở lại Húc Nhật Nhất Phẩm đồng hồ vừa đúng tám giờ sáng. Cường Tử phá lệ một lần đi cùng Trần Tử Ngư đến công ty, càng khiến cho mọi người sửng sốt trước cửa công ty ngay cả bảo vệ cũng nói chuyện với ông trời một giờ đồng hồ, từ minh tinh điện ảnh Hoa Kỳ nói mãi đến váy ngắn đen.
Lúc Cường Từ trong công ty đi ra đã là mười một giờ mười lăm phút, lái xe đến Thúy Trúc Hiên cần bốn mươi phút, hắn dường như một chút cũng không nóng vội. Tựa ở cửa xe hút một điếu thuốc, gửi một tin nhắn cho Trần Tử Ngư.
- Thế nào không chúc cho chồng của em lát nữa ra quân đắc thắng sao?
Trần Tử Ngư rất nhanh trả lời một tin: - Lão nương đang quyến rũ một chàng trai trẻ còn tươi mới, khi trở về giúp ta mua một hộp Durex, cần dùng gấp!
Cường Tử cười ha ha.
Hút xong điếu thuốc khởi động xe, bốn mươi phút sau, đúng giữa trưa mười hai giờ, Cường Tử đi vào cửa chính Thúy Trúc Hiên. Lúc này ở cửa ra vào có ba người đang chờ hắn, một người là Hoắc Anh Cách, một người là Phùng Tao Bao, còn có một Trần Thuận.
Phùng Tao Bao lúc đầu tên gọi là Phùng Thục Viện, khác nhau một trời một vực.
Cường Tử đi vào Thúy Trúc Hiên đưa tay nhìn chiếc đồng hồ Patek Philippe, vừa vặn đúng mười hai giờ. Thúy Trúc Hiên hôm nay treo tấm biển ngừng kinh doanh sửa chữa, cả đại sảnh lầu một đều sắp xếp thay mới hết một lượt. Sau khi đi vào Cường Tử nheo mắt nhìn lướt qua, chỉ có sáu người chờ hắn trong đại sảnh.
Trương Bạch Hùng, Mã Mạnh Khởi, Ngô Lục Thất, Lý Vạn Nhất, Lưu Cửu Chỉ, còn có Bùi Đông Lai.
Cường Tử nhớ rõ, ngày hôm qua đứng ở ngoài cửa căn phòng lầu ba Duyệt Tương Lâu, tổng cộng có mười ba người, trong đó có cả Hoắc Anh Cách. Nói cách khác, hôm nay ở chỗ này người chờ hắn vỏn vẹn chỉ có một nửa trong số đó, còn tốt hơn nhiều so với dự đoán của hắn.
Cường Tử nheo mắt nhìn lướt qua, khóe miệng cong lên một vòng vui vẻ. Một chút cũng không khiến cho người bất ngờ, có những người này lẽ nào còn không làm ra được chuyện chấn động trời đất gì nữa hay sao? Nói như vậy Cường Tử vẫn phải liếc nhìn bọn họ, nếu như bây giờ, Cường Tử nói người đến đủ chưa, chính là thằng ngốc.
Hoắc Anh Cách có chút lo lắng nói: - Thiếu gia, tôi thông báo tổng cộng cho mười hai người biết.
Cường Tử mỉm cười gật đầu nói: - Vượt qua một nửa, không tệ.
Hoắc Anh Cách không nghe ra được điều gì từ trong giọng điệu của Cường Tử, điều này càng khiến cho anh ta hết sức lo lắng.
- Tất cả ngồi đi, đều ăn điểm tâm xong rồi sao?
Cường Tử ngồi xuống theo đó nói.
Trương Bạch Hùng cười ha hả trả lời: - Tôi ăn xong rồi, ba cân rưỡi bánh bao nhân thịt, năm chén cháo gạo trắng, sướng thật.
Những người khác có người gật đầu, có người phớt lờ đi.
Cường Tử nói với Trương Bạch Hùng: - Cái miệng thật rộng, xem ra để nuôi sống anh tôi phải nhịn ăn nhịn mặc.
Trương Bạch Hùng cười hi hi nói: - Tôi rất dễ nuôi, có thể ăn no là được.
Cường Tử nói: - Khó mà làm được, đi theo tôi không những anh ăn no, thế nào cũng phải ngày ngày có rượu có thịt heo chưng tương, bằng không nói ra bên ngoài mặt mũi kẻ làm ông chủ tôi đây không để vào đâu được.
Trương Bạch Hùng nói: - Một bàn thức ăn ngon, há miệng một cái, ăn no là được.
Cường Tử cười ha hả nói một câu: - Vậy phải xem bàn thức ăn tôi cho anh có bao nhiêu lớn rồi.
Những lời nói nhàm chán như vậy mọi người đang ngồi ở đây đều có chút không được tự nhiên, Bùi Đông Lai lạnh lùng hừ một tiếng. Còn Mã Mạnh Khởi chỉ nhắm mắt lại chợp mắt, hoàn toàn không để ý đến lời của Cường Tử, ngược lại Ngô Lục Thất cà Lý Vạn Nhất thần sắc biến đổi, như có điều gì suy nghĩ.
- Tốt lắm, Hoắc ca, nói xem những ai không tới nào.
Hoắc Anh Cách trong lòng run lên, biết rõ cái gì tới cũng phải tới.
- Có sáu người chưa tới, Hắc Long Giang Lý Xán Nhiên mang theo ba người tối qua đã đi rồi. Quách Hào Tình và Quách Mãn Hoài ở Cát Lâm sáng sớm hôm nay đã rời khỏi đây rồi.
- Hả?
Cường Tử nheo mắt liếc nhìn Hoắc Anh Cách hỏi: - Anh đã biết rõ, tại sao không cản lại?
Sắc mặt Hoắc Anh Cách biến đổi, ngượng ngùng nói một câu: - Không ngăn được!
Cường Tử đưa cho anh ta một điếu thuốc, bỗng nhiên hiện ra một khuôn mặt tươi cười rạng rỡ.
- Thực ra tôi ngược lại hi vọng mười ba người hôm qua không một ai đến, kể cả anh, như vậy tôi khỏi phải suy nghĩ gì cả.
Hoắc Anh Cách đón lấy điếu thuốc tay lạnh rung, điếu thuốc này không có nắm được, rơi trên mặt đất.
Cường Tử châm một điếu thuốc, dường như tự nói với mình: - Không biết Hách Liên Xuân Mộ đặt ra phép tắc như thế nào với các anh, các anh chắc cũng không hời hợt như vậy đối với lời nói của ông ta. Nhưng bắt đầu từ hôm nay, các anh hẳn phải hiểu rõ, chính là, vùng trời trên đỉnh đầu các anh, thay đổi rồi.
Cường Tử lấy điện thoại di động ra gọi một cuộc.
- Thế nào rồi?
Đầu bên kia điện thoại một người thân cao hai thước giống như một cỗ xe tăng chính là Lý Vạn Thanh nhếch miệng cười nói: - Không sót một ai.
- Được rồi, đưa bọn họ quay lại gặp gỡ người quen.
Ba phút sau, sáu người bị trói thành cái bánh chưng bị mười hai đại hán mặc quần áo đặt may thống nhất của Liên minh chấp pháp Trung Hoa ném vào đại sảnh lầu một của Thúy Trúc Hiên, sáu người giống như heo mập đợi làm thịt.
Cường Tử vẫy tay, Chấp Pháp Liên Minh Hình Đường Tào Liên bước tới trước như rồng đi hổ đạp.
Cường Tử dựa ở trên ghế, nheo mắt nói: - Lý do không cần nói tới, nói xem ai đáng chết, ai không đáng chết.
Tào Liên đứng ở trước mặt Cường Tử, khom người cúi thấp dùng giọng điệu bình thản nhưng lạnh như băng nói ba chữ.
- Đều đáng chết.
Cường Tử cũng bình thản giống như thế nói ba chữ: - Đi làm đi.
Tào Liên đáp lời, vung tay lên, mười đại hán thiêu trên ngực áo một hình ngọn lửa thiêu đốt đồng loạt tiến vào, kéo sáu kẻ hung hãn tiếng tăm lừng lẫy thuộc hạ của Hách Liên Xuân Mộ ngay cả hô hoán cũng không ra khỏi miệng được ra ngoài giống như kéo chó chết, kết cục chỉ có một chữ.
Mọi người đang ngồi đều quay mặt nhìn nhau, rung động trong lòng lan ra ngoài. Một cỗ hơi lạnh thấu xương từ trong lòng mỗi người dâng lên không còn hoàn toàn khống chế được nữa, khiến cho bọn họ cũng như rơi vào hầm băng.
Cường Tử đứng lên chắp tay sau lưng đi ra ngoài cửa, Tào Liên đi theo phía sau của hắn, giống như chiến thần. Bảy người còn lại trong đại sảnh hoàn toàn sững sờ, chém giết không cần dùng đao kiếm, đánh cho bọn họ đứt xương gãy gân.
Đi tới cửa, Cường Tử dừng chân lại.
- Còn trống sáu địa bàn, ngoại trừ Hoắc Anh Cách mỗi người chia nhau một cái.
Nói xong, cất bước đi nhanh. Từ khi vào cửa đến khi ra khỏi cửa, chưa tới mười phút.