Buổi tối hai người Cường Tử và Cáp Mô ngồi ở trên nóc nhà biệt thự Húc Nhật Nhất Phẩm, trong tay mỗi người đều có một bình Nhị Oa Đầu năm mươi sáu độ một bình chín đồng.
Cáp Mô uống một hớp rượu nói: - Yên tâm đi, Đại Hùng thực ra thông minh hơn bất kỳ ai khác, cũng thấy được hết so với mọi người. Tôi cũng mới phát hiện, hóa ra chúng ta đều cho rằng Đại Hùng ngốc nghếch hồ đồ, thực ra trong lòng cái gì cũng hiểu rõ.
Cường Tử thở dài nói: - Cũng bởi vì cái gì cũng đều hiểu rõ tôi mới lo lắng, Đại Hùng ngốc là do cậu ta cố ý biểu hiện ra ngoài. Ở trong mắt mọi người cậu ta vẫn luôn đóng vai một nhân vật hạnh phúc đơn giản, chưa bao giờ cần người khác đi lo lắng cậu ta đau khổ hay là không. Trước mặt người thân của cậu ta, cậu ta mãi mãi là thằng khờ để cho người ta chế nhạo. Nhưng, trong lòng của cậu ta khổ, vẫn luôn chứa đựng trong lòng như thế nếu như không trút hết ra ngoài thì...
Cường Tử không tiếp tục nói nữa, mà là móc từ trong túi ra mấy tấm giấy đưa cho Cáp Mô.
Cáp Mô: - Gì vậy?
Cường hớp một ngụm trà nói: - Tự anh xem đi rồi biết.
Cáp Mô mở tờ giấy gấp lại vuông vức, đây là mấy tấm giấy rất nhàu nát rõ ràng là bị vò nát thành một mớ. Trên mặt giấy viết dày đặc toàn là chữ, một chữ từng nét đều ngay ngắn, từng câu từng chữ đau lòng.
Bát Bách thúc, chú bây giờ khỏe không?
Ha ha, Bát Bách thúc, đây là lần đầu tiên Đại Hùng biết thư cho chú, mà chú lại chắc chắn không đọc được. Nhớ lại khi ở trong làng bọn người già nói với con, Đại Hùng, nếu như con muốn ba mẹ thành cô hồn dã quỷ của con nhớ tới con thì viết thơ cho họ sau đó đốt đi, ở thế giới bên kia cha mẹ của con sẽ nhận được. Bát Bách thúc, con nhớ tới chú giúp con viết rất nhiều thư cho ba mẹ con. Nhưng, chú không biết là, khi con nói một câu chú viết một câu, con cố gắng hết sức ghi nhớ ở trong đầu hình dạng từng chữ từng câu chú viết, sau đó khi không có người tự mình tập luyện lần này đến lần khác.
Con đã quen thuộc rất nhiều chữ, cũng đã viết được rất nhiều chữ, con cũng tự mình vụng trộm viết qua rất nhiều thư cho ba mẹ con sau đó thiêu hủy trước phần mộ của ba mẹ. Để cho bọn họ biết con trai của bọn họ đã nhớ bọn họ, cho dù bọn họ vứt bỏ con lại, nhưng con không hận, một chút cũng không có.
Bức thư này là viết cho chú, con rất muốn cả đời không viết một bức thư như vậy cho chú!
Chú biết không? Chú cũng mong bức thư này đốt cho chú để cho chú biết con nhớ chú lắm. Nhưng Bát Bách thúc, mộ của chú ở đâu? Tại sao chú ngay cả mộ phần cũng không có? Nếu như con không về thôn, con cũng không biết nên đi chỗ nào thăm chú.
Bát Bách thúc, chú đừng trách Cường Tử, Báo Tử, Cáp Mô. muốn trách thì trách chú thôi nhé? Thực ra chuyện chú vẫn luôn muốn chiếm công ty Cường Tử làm của riêng con biết rất rõ, con không có khuyên chú, đây là lỗi của con, chú đừng trách ba người bọn họ được không?
Con cũng biết rõ, sở dĩ chú muốn làm như vậy quả thật chỉ muốn để cho bốn người chúng ta có cuộc sống tốt hơn, sống cuộc sống của những người có tiền cũng không muốn thấy cảnh nhịn đói chịu lạnh trước đây quay lại nữa. Nhưng Bát Bách thúc, chú biết không, chú như vậy trong lòng con rất khó chịu, thật đấy, con muốn ngăn cản chú vừa muốn nói với Cường Tử, nhưng con lại sợ chú giận con, sợ chú không quan tâm con nữa, trong lòng con thật sự rất khó chịu.
Bát Bách thúc, một thời gian ngắn trước đây Cường Tử sắp xếp cho con đi du lịch ở Tây Tạng, Khi con quỳ dưới Tuyết Sơn đã thành tâm thành ý cầu nguyện chúng ta có thể có cuộc sống vui vẻ không cần tranh giành lẫn nhau, cũng chính là lúc chú rời khỏi con đi về thế giới bên kia. Chú biết không? Tuyết Sơn rất đẹp, rất trong lành, con rất muốn Tuyết Sơn thần thánh có thể khiến cho tâm nguyện của con trở thành hiện thực.
Bát Bách thúc, chú đang ở bên kia vẫn khỏe phải không?
Bát Bách thúc, chú ở bên ấy có khỏe không?
Bát Bách thúc, con nhớ chú.
Bát Bách thúc, thực ra khi ở Tây Tạng con đã đoán được chú sẽ rời khỏi con, rời khỏi thế giới này, bỏ đi đến Thiên Đàng của chính mình. Chú nhất định sẽ đi đến Thiên Đàng, bởi vì con thành tâm cầu nguyện cho chú. Chú trước kia không phải nói với con sao mặc kệ một người gây ra bao nhiêu việc tội lỗi, chỉ cần có người thành tâm giúp kẻ ấy cầu nguyện chắc chắn kẻ ấy sẽ được vào nước trời. Con quỳ ở dưới núi Tuyết Sơn ba ngày ba đêm, chú có đang ở Thiên Đàng không?
Bát Bách thúc, con lén lút một mình quay về một chuyến Kháo Sơn Truân, không nói cho một ai biết. Báo Tử không biết, Cáp Mô cũng không biết, Cường Tử càng không biết, chú biết không, con muốn quay về xây phần mộ cho chú, nhưng không có tiền, con chỉ có thể chất một đống đá thành mộ phần cho chú, đợi sau này khi có tiền con dựng một khu nghĩa trang lớn cho chú!
Nhưng, Bát Bách thúc, khi trở lại thôn con đã khóc.
Trên mảnh đất phong thủy ở làng chúng ta mà chú từng nói trước đây, chính là cái nơi chú nói nếu như ai lập mộ phần ở đây kiếp sau đầu thai sẽ suốt đời đại phú đại quý, ở chỗ đó đã có một phần mộ của chú.
Hoa ở trên mộ, còn chưa có héo.
Bát Bách thúc, chú thông minh như vậy, khẳng định nghĩ ra được là ai giúp chú dựng mộ đúng không? Đúng vậy, là Cường Tử, là Cáp Mô, là Báo Tử, một trong ba người bọn họ, cũng có thể là cả ba. Ba người bọn họ đi Nam Hải, ba người dùng nửa tháng ở vùng biển đó thật sự đã tìm ra được xác của chú, Bát Bách thúc, chú nhìn thấy được không?
Bát Bách thúc, con nhớ chú.
Đừng hận Cường Tử, cậu ấy đối với chúng ta thật sự là thực tâm thực ý xuất phát từ tự đáy lòng. Tha thứ cho con Bát Bách thúc, lần này chú thật sự sai rồi. Nếu như chú không làm như vậy, năm người chúng ta hiện tại thật sự cùng nhau vui vẻ hẳn không phải hơn sao?
Như vậy con vẫn chỉ sẽ là thằng khờ không tim không phổi trong mắt các người, sẽ không phải một mình trốn ở trong phòng ôm chăn mà khóc. Bát Bách thúc, khi còn bé con sợ ngủ một mình cho nên luôn đi theo chú, con khóc, chú liền chê cười con nói con trai lớn như vậy con khóc không sợ người ta cười cho sao. Con thật không dễ dàng gì mới quen ngủ một mình, nhưng tại sao chú cũng không còn đây nữa rồi?
Con không thích khóc, cho nên hằng ngày con đều ôm hình của chú ngủ.
Bát Bách thúc, Thiên Đàng nhất định rất đẹp phải không. Trên Thiên Đàng chắc chắn có tiên nữa nha, chú cũng hên tìm vài thím cho con. Ở trong lòng con, chí có tiên nữ trên trời mới có thể xứng với chú. Chắc chắn phải sinh cho con nhiều em trai em gái, chờ sau khi con chết con sẽ đến Thiên Đàng tìm các người, con giúp các người chăm sóc em bé, thật giống như chú lúc trước hằng ngày nắm tay con chọc con cười, con cũng giành hết đồ ăn ngon cho bọn nó, con không ăn vụng.
Bát Bách thúc, con có thể lên Thiên Đàng không?
Sau khi con chết, sẽ có người thay con thành tâm cầu nguyện không?
Con biết rõ sẽ có, nhất định sẽ có.
Bát Bách thúc, người trong thôn hóa ra không phải xấu như chúng ta nghĩ. Con nhìn thấy bọn họ thăm viếng mộ của chú, rất nhiều người đến. Lúc ban ngày con không có lộ mặt núp ở trong rừng đến trời tối mới đến trước phần mộ của chú, con không dám gặp mặt người ở trong thôn. Con sợ bọn họ hỏi con chú chết như thế nào. Con không biết nói như thế nào, con sợ.
Nhưng Bát Bách thúc chú biết không? Bọn Cường Tử xây mộ phần cho chú, sai người dựng bia, đằng sau tấm bia đá khắc mấy chữ, con nhận ra được, khắc bốn chữ là ANH HÙNG BẤT HỦ.
Chú nhớ được Vương Lão Bại không? Chính là cái tên vô lại khi dễ chúng ta còn nhỏ. Khi con khóc trước mộ phần ông ta cũng tới, con khóc ông ấy cũng khóc. Ông ấy nói: - Đứa bé này, tha thứ cho chú được không? Con từ bé trong mắt chỉ là một cái mầm tai hộ cho cái thôn này, hôm nay ta mới biết được mình sai rồi, con là anh hùng, đại anh hùng.
Ông ấy khóc thật giống con nít, như một đứa con nít làm chuyện sai trái.
Bát Bách thúc, có lẽ khi còn ở thôn chúng ta hơn quá đáng rồi phải không?
Bát Bách thúc, chú nói có kiếp sau không?
Nếu như có, con có thể làm con của chú không?
Bát Bách thúc, con muốn gọi chú một tiếng cha.
Còn nhớ rõ lúc nhỏ khi chú cầm tay con bẫy nai ở trên núi, chúng ta bắt lấy một con nai mẹ đang dẫn con phải thả ra, chúng ta một ngày chưa có ăn gì, nhưng chú lại nói với con sau này nếu như còn bắt được động vật còn đang có con con vẫn phải thả ra. Lúc ấy con nghĩ mãi cũng không hiểu, nhưng bọn Báo Tử lại hiểu, bọn họ đều nói Bát Bách thúc là Bồ Tát.
Không phải nói người tốt đều được báo đáp sao, như thế nào Bồ Tát cũng có lúc chết thế này?
Con nghĩ, là trên trời chú phải hưởng phúc thật tốt, chú quá khổ hẳn nên như thế.
Bát Bách thúc, chú yên tâm, con sẽ sống thật tốt.
Bức thư này, con sẽ không đốt đi, con không muốn làm cho chú biết con khó chịu, như vậy chú sẽ khổ sở đó nha!
Bát Bách thúc, ở Thiên Đàng, chờ con.
Trên tờ giấy vết nước mắt loang lổ, của Đại Hùng, cũng có của Cường Tử, còn có của Cáp Mô hiện tại đã khóc không ra tiếng. Nước mắt nước mũi, nước miếng Cáp Mô chảy thành một đường rơi xuống trên tờ giấy, mặt của anh ta bởi vì đang khóc mà nhăn nhúm. Sau khi Triệu Long Tượng đi rồi Cáp Mô vẫn luôn cố gắng hết sức có thể mỉm cười vui vẻ, rốt cuộc kìm chế không nổi tình cảm xúc động của mình nữa.
Trút ra hết tất cả, giống như người bệnh tâm thần.
Cường Tử không có khuyên anh ta, chỉ im lặng uống rượu.
- Thư này bị Đại Hùng vò thành một cục nhét vào trong thùng rác, cậu ta lúc đó đôi mắt đỏ ké. Chúng ta luôn cảm thấy mình là nhân vật vào vai kẻ bề trên chăm sóc Đại Hùng, nhưng hóa ra nghĩ không được là Đại Hùng lừa gạt tất cả chúng ta. Cậu ta khổ, chỉ muốn khổ một mình, sẽ không để cho chúng ta biết.
Cường Tử nói.
Rượu đã thấy đáy, không còn rượu, trong miệng lại càng cay đắng, trong lòng cũng vậy.
Cáp Mô đứng phắt dậy trên nóc biệt thực, trong tay nắm chặt thư của Đại Hùng ngẩng đầu nhìn bầu trời. Trên bầu trời đen thẳm từng vì sao chói sáng, có lẽ trong đó có một cặp mắt của Triệu Long Tượng.
- Bát Bách thúc! Thực xin lỗi!
Cáp Mô quỳ rạp ngay xuống mái nhà, da đầu gối tức thì rách ra máu tươi ướt đẫm quần.
Một bàn tay từ đằng sau giơ tới lấy bức thư trong tay của anh ta đi, lặng lẽ đọc xong, nước mắt từ trên khuôn mặt xinh trai khác thường của y cũng rơi xuống.
Kim Tiểu Chu.
Móc từ trong túi ra ba điếu thuốc đốt lên, Kim Tiểu Chu cũng quỳ trên nóc nhà, đốt bức thư đi, trong ánh lửa bay múa dường như có một gương mặt quen thuộc bên trong.