Ác Bá

Chương 288: Kẻ điên



Tào Liên cất bước tiến lên, một quyền từ trên cao nện xuống hướng tới đỉnh đầu của Lưu Loạn! Tào Liên có thể trong thời gian ngắn tấn thăng lên chức thủ lĩnh Chấp Pháp Đường của Liên minh chấp pháp Trung Hoa, không chỉ bởi vì gã là người công chính, còn là bởi vì gã có võ công không tầm thường.

Lưu Loạn mặc dù xuất thân từ binh sĩ đặc chủng, những năm qua cũng trải qua không ít lần chiến đấu sinh thử. Nhưng bàn về bản lãnh thân thủ đánh nhau thực sự, y thật đúng là không phải đối thủ của Tào Liên!

Cả hai vừa đánh nhau được một hiệp, ưu thế của Tào Liên đã hiện rõ ra rồi. Chiêu thức của gã tấn công dồn dập không cần phòng thủ chút nào, từng chiêu từng thức đều là tấn công nơi kẻ địch phải bảo vệ. Thân thể của gã còn cứng cáp hơn rất nhiều lần so với Lưu Loạn, hơn nữa hơn một năm trở lại đây Ngô lão gia tử đích thân chỉ điểm công phu cho gã càng thêm hoàn thiện.

Để cho Tào Liên bắt đầu tấn công dồn dập, đây là một sai lầm lớn nhất Lưu Loạn phạm phải!

Một phút trôi qua, thế công của Tào Liên đã khiến cho Lưu Loạn tay chân luống cuống. Dao găm trong tay y dù sắc bén, nhưng căn bản không có cơ hội tấn công ra ngoài! Y không thể không phòng bị thế công liên tiếp của Tào Liên, lưỡi dao tuy rằng sắc bén lạnh lẽo nhưng chỉ có phòng ngự mà không thể tấn công. Tào Liên không thích sử dụng vũ khí, việc gã yêu thích là đánh nhau bằng tay không!

Lưu Loạn đã bị Tào Liên ép không còn đường lui, rốt cuộc cũng bắt đầu nảy sinh suy nghĩ độc ác. Y liều mạng chịu một quyền của Tào Liên sau đó một dao cắt thẳng vào cổ họng Tào Liên!

Chỉ là, y đánh quá quá thấp tính hung ác của Tào Liên!

Tào Liên thấy Lưu Loạn một dao bổ tới cắt vào cuống họng của mình, không những không bối rối ngược lại vầng trán hiện ra một nét cười vui vẻ. Khóe miệng của gã hơi nhếch lên, mang một vẻ rất khinh thường. Nhìn thấy vẻ mặt của Tào Liên, Lưu Loạn từ trong ý thức cảm thấy được nguy hiểm, nguy hiểm liên quan tới sống chết!

Tào Liên chợt giơ tay lên một tay nắm chặt đoản đao Lưu Loạn đâm tới, bàn tay nắm lưỡi đao ngay lập tức máu chảy như suối. Nhưng ngay tích tắc Lưu Loạn còn đang kinh ngạc, nắm tay trái Tào Liên hung hãn đấm thẳng vào cổ họng Lưu Loạn!

Một tiếng xương vỡ, không có một con đường sống sót, xương cổ Lưu Loạn đã bị một quyền của Tào Liên vỡ nát!

Đầu Lưu Loạn ngửa ngược về phía sau, còn chưa kịp hối hận chuyện vừa rồi đã ngừng thở. Tào Liên chầm chậm buông tay nắm dao ngắn ra, xác của Lưu Loạn chậm rãi ngã ngửa ra đằng sau. Tào Liên cúi đầu nhìn vết thương trên tay mình, sau đó ánh mắt lạnh như băng nhìn xác Lưu Loạn nói:
- Nếu không phải lo lắng cho ông chủ, tao sao có thể để cho mày làm bị thương tao?

Gã một cước đá văng xác của Lưu Loạn rơi xuống vách núi, sau đó xoay người đuổi về hướng Cường Tử. Vừa mới xoay người đã nghe thấy giọng nói Cường Tử vang lên không xa chỗ đó.

- Sớm biết anh muốn chịu một đao, tôi sẽ nhanh thêm chút nữa.

Cường Tử nhìn bàn tay máu chảy như suối của Tào Liên nói.

Tào Liên thấy Cường Tử chẳng mảy may thương tích gì trở về, cười hi hi nói:
- Ông chủ đúng là ông chủ, tôi đánh một tên ông chủ đánh bảy tám tên kết thúc cuộc chiến còn nhanh hơn so với tôi... Hầy... Ngài chính là một ngọn núi lớn trên đầu tôi.

Cường Tử đi tới xé một đoạn vải trên áo mình xuống, nắm tay Tào Liên xem qua một lượt. Một vết thương thật sau hiện ra trong lòng bàn tay Tào Liên, sâu thấy được cả xương. Máu thịt trên vết thương lộ hết ra ngoài, lộ ra cả xương trắng hếu bên trong.

Cường Tử băng bó bàn tay của Tào Liên một chút nói:
- Thằng ngốc nhà anh, đánh nhau với kẻ địch như vậy nếu như là đánh nhau với bảy tám tên, có phải ngay cả con gà con cũng bị người ta cắt mất hay không?

Tào Liên nghiêm trang nói:
- Tôi thề với trời đất, vật kia của ta vô cùng khỏe mạnh uy vũ, chắc chắn không phải con gà con, mà là một con gà trống lớn!

Cường Tử trừng mắt liếc gã một cái nói:
- Vẻ mặt con gà nhà ngươi.

Miệng vết thương Tào Liên rất sâu, xem ra chắc chắn cần phải xuống núi chữa trị một thời gian. Vốn định lên núi thoải mái một chút, kết quả gặp một đám săn trộm không phải nhỏ. Đây có thể xem là một thất vọng cũng có thể là thu hoạch, cho dù nói như thế nào, lần lên núi này coi như là hồi ức khắc rất sâu lưu lại sau này.

Cường Tử lại nghĩ tới con bạch mao lang vương kia, chết hết sức oan uổng cũng hết sức thê thảm.

Vừa băng bó xong miệng vết thương cho Tào Liên, Kim Tiểu Chu và Mãi Mãi Đề đã đuổi theo tới nơi. Hai người bọn họ đều thở hồng hộc như nhau, dù sao trên vai cả hai vác không ít vũ khí nặng. Nhất là Kim Tiểu Chu, vác khẩu súng bắn tỉa yêu thích khiến cho anh ta phải bỏ ra thể lực lớn hơn rất nhiều so với người khác.

Nhìn Cường Tử nắm tay Tào Liên, Mãi Mãi Đề kêu lên tự trách mình một tiếng:
- À! Thực xin lỗi! Thực xin lỗi!

Tào Liên kinh ngạc hỏi:
- Thực xin lỗi cái gì?

Mãi Mãi Đề giả vờ ra vẻ rất sợ hãi nói:
- Thực xin lỗi, tôi phát hiện các anh đang làm chuyện cơ m...

Tào Liên thay Cường Tử trả lời nói:
- Tôi cơ khuôn mặt anh!

Kim Tiểu Chu đặt súng bắn tỉa nặng nề xuống, thở hồng hộc cười nói:
- Cơ khuôn mặt anh, người anh em Mãi Mãi Đề à, Tào Liên là muốn bắn vào mặt anh đó.

Mãi Mãi Đề khuôn mặt đầy biểu cảm thốt ra:
- Đừng dừng lại mà!

Cả bốn nhìn nhau cười to, cuộc chiến cỡ như thế này quả thật đối với bọn họ cũng không có khó khăn lớn gì. Mấy người này đều là tinh anh trong tinh anh, đám săn trộm của Lưu Loạn gặp phải bọn Cường Tử hăn là không gặp may. Cả bốn vừa muốn xuống núi, đã nhìn thấy xa xa hai người một cao một thấp chạy rất nhanh tới.

Cáp Mô vừa chạy vừa mắng:
- Đại Hùng thằng khờ nhà cậu, bảo cậu nhanh lên chút nữa nhanh thêm chút nữa anh vẫn lề mề chậm chạp như vậy, nhìn thấy không, người ta đã thắng lợi hội quân rồi kìa!

Trên vai Đại Hùng còn vác một người, cậu ta vừa sải bước đi nhanh vừa nói với theo Cáp Mô chạy đằng trước:
- Cáp Mô thúc, chú thật không thật tế. Con khiêng một người chú tay không chắc chắn nhanh hơn con, bằng không hai ta đổi cho nhau đi nhé?

Cáp Mô:
- Cho dù tôi vác cả hai cũng chạy nhanh hơn so với cậu!

Đại Hùng:
- Vậy được rồi, chú vác con, con vác người này.

Cuộc nói chuyện của cả hai đã đến trong tai bọn Cường Tử, Đại Hùng vác một người nặng một trăm cân rõ ràng mặt không đỏ hơi thở cũng không gấp, Kim Tiểu Chu vác súng bắn tỉa xem ra còn không bằng cậu ta. Đại Hùng lắc bả vai, chỉ vang lên một tiếng đã vứt người đang khiêng xuống đất.

Cáp Mô vừa đặt mông ngồi ở đằng sau người kia đã lên tiếng:
- Có người nói ngoài miệng không có lông làm việc không tốn sức a, chạy thoát một tên các cậu chắc chắn không một ai phát hiện ra được, còn may Cáp Mô ca ta anh minh thần võ bấm tay tính toán đã biết có người thừa cơ hội loạn lạc chuồn đi một mình, cho nên dễ dàng bắt được hắn.

Đại Hùng:
- Rõ là con nhìn thấy mà...

Cáp Mô:...

Cường Tử cười hỏi:
- Tên này rời chuồn đi một mình phải không? Sao không còn động đậy gì thế, chết rồi à?

Cáp Mô nói:
- Ta ra tay, tất nhiên là bắt sống!

Đại Hùng:
- Rõ ràng là con bắt mà...

Cáp Mô không để ý tới Đại Hùng, đứng lên dùng sức đạp một cước lên mông của người kia, nhưng người này ngay cả một chút phản ứng cũng không có. Cáp Mô chợt cả giận nói:
- Bảo cậu đánh nhẹ thôi, cậu xem, kẹp chết hắn rồi kìa.

Đại Hùng tủi thân nói:
- Con đã rất nhẹ rồi.

Cường Tử thấy người kia nằm yên không nhúc nhích trên mặt đất, bởi vậy thở dài một hơi nói:
- Nếu như đã chết rồi, vứt xuống vách núi là được rồi.

Lời này vừa thốt ra xong, người nọ ngồi phắt dậy nói:
- Chưa chết, chưa chết, tôi còn sống đây.

Bọn Cường Tử cười phì, tên này trong bọn săn trộm đúng thật là một kẻ ngoại tộc. Những tên chiến đấu với bọn họ trước đó tuy rằng cũng sợ hãi nhưng mỗi người đều rất rắn rỏi. Người này vừa nhìn đã biết là một kẻ sợ hãi, việc giả chết này cũng không phải một người bình thường có thể làm được như thật cỡ này. Đặc biệt một cước kia của Cáp Mô cũng là dùng hết sức, chỗ chân đánh trúng không xa hậu môn gần với cái mông, y có thể cứng cỏi chịu được ngay cả rên cũng không rên một tiếng cũng coi như là người nhẫn nãi.

Cáp Mô ngồi xổm xuống ra sức vỗ một bạt tai vào sau đầu tên đó mắng:
- Con chó Nhật này, Cáp Mô ta đây đã sớm nhìn ra mày đang giả chết rồi.

Người nọ cười khổ nói:
- Tôi không giả chết sao mà được đây, anh nói một mình tôi vào núi tìm thuốc gặp phải một đám săn trộm đã đủ chuyện không may rồi, nếu như lại bị các người đánh chết nữa, tôi còn oan uổng hơn cả Đậu Nga.

Y nói:
- Người không gặp may uống nước lạnh cũng bị giắt răng, gặp phải bọn săn trộm cầm súng chĩa vào tôi bảo tôi dẫn đường cũng còn không sao, gặp phải mấy người tôi mới là không may không về nhà được.

Cường Tử nghe y nói như vậy liền hỏi:
- Anh không phải một tên trong số bọn chúng sao?

- Tôi mà như thế là cháu con rùa đen!

Người nọ thở phì phò nói.

Cáp Mô cười lạnh một tiếng nói:
- Chú nghĩ rằng tôi sẽ tinh người như chú à?

Sắc mặt người nọ biến đổi, im lặng trong chốc lát mới nói:
- Tôi nếu như là cậu, tôi cũng không tin. Như vậy đi, tôi và mấy người xuống núi, tôi sống ở một chỗ cách đây không đến trăm dặm, chỗ đó mọi người đều quen biết tôi!

Mãi Mãi Đề nheo mắt lại nói:
- Đừng giả vờ nữa, thôn nhỏ mấy trăm dặm xung quanh đây tôi đều đi qua hết rồi, tôi chưa từng gặp qua anh!

Người nọ cười khổ nói:
- Ông chủ mập này, anh chưa thấy qua tôi, nhưng tôi đã thấy anh rồi!

Y nói:
- Khi anh đi đến thôn nhỏ kia của chúng tôi, tôi cũng nhìn thấy anh, anh lái một chiếc LandRover đúng không? Lúc ấy tôi đang ở trong thôn, nhưng tôi cho rằng anh là người của chính phủ xuống tra người bên ngoài tới, trên người của tôi có án cho nên nấp đi không dám lộ mặt. Lời tôi nói đều là lời thật, không tin mấy người theo tôi về thôn một chuyến thì biết ngay thôi.

Mãi Mãi Đề ngây ra một lúc hỏi:
- Anh tên gì, anh lên núi để làm gì?

Người nọ nước mắt đầy mặt nói:
- Tôi tên là Tôn Dược Toàn, lên núi tìm thuốc.

Cáp Mô hỏi:
- Anh tìm thuốc làm gì vậy?

Tôn Dược Toàn nói:
- Đương nhiên là dùng để chữa bệnh, người trong thôn xung quanh đây khám bệnh chữa bệnh đều phải đến tìm tôi. Chỗ ma quỷ này ngoại trừ lên núi hái thuốc, anh bảo tôi lấy cái gì chữa bệnh cho người ta đây?

Ánh mắt Mãi Mãi Đề vụt sáng, một tay gã chụp cứng bả vai Tôn Dược Toàn thốt lên:
- Anh chính là Tôn thần y có phải không?

Tôn Dược Toàn nghiêm mặt cười hi hi nói:
- Chính là tại hạ, bị chê cười rồi.

Mãi Mãi Đề vừa đến đã nghe thấy trong vòng trăm dặm xung quanh nơi này chỉ có một thầy lang, mấy mục dân trong thôn bị bệnh đều phải đến tìm y chữa trị. Người này khám bệnh tuy rằng đều là dùng một số cây cỏ địa phương, nhưng y thuật quả thật rất giỏi. Mãi cho đến bây giờ Mãi Mãi Đề đều muốn gặp qua người này, nhưng mỗi lần đi đều không có gặp được.

- Anh có tiền án gì, tại sao thấy người ngoài liền trốn?

Mãi Mãi Đề hỏi.

Tôn Dược Toàn cười khổ một tiếng, ngượng ngùng nói:
- Tôi là thầy lang, còn có thể có án gì? Ban đầu khi còn ở Hồi Hột tôi cũng coi như là thầy lang có chút tiếng tăm, cũng bởi vì không có giấy phép chữa bệnh cho người ta, bị công an xuống bắt. Tôi sợ hãi chạy trốn như vậy cũng không thích chỗ cức chó này nhưng phải đến đây thôi.

- Tôi chửi! Tôi chưa thấy qua người có lá gan nhỏ như vậy!

Cáp Mô khinh bỉ nói.

Tôn Dược Toàn đứng phắt dậy nói:
- Tôi nhát gan sao? Nếu không phải lá gan của tôi quá lớn không phải muốn mổ đầu chữa bệnh cho người bị bệnh đau đầu, tên kia sẽ sợ tới mức chạy đi báo với đồn công an sao?

Cáp Mô ngây ra một lúc không khỏi hoài nghi hỏi:
- Thì ra anh còn mổ não nữa à?

Tôn Dược Toàn ưỡn ngực nói:
- Dùng ma túy gây tê người bệnh, sau đó dùng búa bén mổ sọ, đây là bản lãnh truyền lại của thần y Hoa Đà, ta nghiên cứu sâu dày chuyện này tại sao không thể làm!

Cáp Mô le lưỡi ra nói:
- Con mẹ nó, lại gặp phải một thằng điên!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.