Ác Bá

Chương 292: Đến người nào tôi hãm hiếp người đó



Trong giọng điệu bình thản của Bùi Đông Lai khi kể chuyện cũ rất êm tai, gã không được xem là cao thủ kể chuyện cũ, nhưng loại cảm giác cam chịu, cô đơn, buồn bã kia trong lời tự kể của gã sinh ra rất tự nhiên.

Chuyện cũ là trên đại thảo nguyên Nội Mông Cổ mười một năm trước bắt đầu từ cái thôn nhỏ không tên tuổi dưới chân núi Hạ Lan, Bùi Đông Lai hút thuốc, ánh mắt nhìn đám mây ở nơi xa, giống như đang tự nói chuyện với chính mình. Chuyện cũ của gã tràn đầy tình tiết khiến cho lòng người chua xót cũng như khiến cho người ta nhiệt huyết sôi trào, trong giọng nói bình thản có một loại tin tưởng và vững vàng vô cùng tinh tế rõ ràng.

Cáp Mô thật sự chăm chú lắng nghe, anh ta nhíu mày càng ngày càng chặt.

Chuyện cũ cũng còn chưa kết thúc, nhưng cũng đã xoay hết một vòng, bởi vì nhân vật chính của chuyện cũ mười một năm trước xuất phát từ Nội Mông đã trải qua rất nhiều việc gian nan khốn khổ, mười một năm sau y lại nhớ tới khởi điểm lúc trước. Ra đi từ hai bàn tay trắng, đến lúc trở về vẫn hai bàn tay trắng như trước.

Bùi Đông Lai hút hết ngụm thuốc sau cùng, phun ra một luồng khói thuốc dày đặc hỏi:
- Thế nào, tôi kể chuyện cũ cũng không hay đúng không. Thực ra tôi cảm thấy nếu như bàn về tài ăn nói, nếu như được đứng giảng giải trên bục giảng tôi còn có thể tiêu sái tự nhiên hơn.

Cáp Mô hít một hơi thật sâu, nói thật thà:
- Tiết mục này không thích hợp với anh, thứ nhất, anh không có giọng vịt đực, thứ hai hình dáng của anh sẽ làm cho nhà nhiếp ảnh khó xử.

Bùi Đông Lai lườm anh ta một cái nói:
- Anh không nói thật sẽ chết à?

Cáp Mô nói:
- Đôi lúc nói thật lòng, rất thoải mái.

Bùi Đông Lai đứng lên duỗi lưng một cái, gã như có suy nghĩ thâm sâu hỏi một câu:
- Anh bây giờ về đi ngủ một giấc, hay là tiếp tục đi theo nhàn rỗi chạy loạn khắp nơi?

Cáp Mô không do dự chút nào, anh ta nói:
- Chắc chắn là tiếp tục đi theo anh.

Trong ánh mắt Bùi Đông Lai hiện lên một tia ảm đạm, tuy nhiên gã lại cười, không có nói chuyện. Cáp Mô cười nói:
- Tôi phải đi theo anh, nghe nói trong núi hiện tại có một con gấu đen cái chạy loạn tìm kiếm bạn tình khắp nơi, tôi sợ anh chẳng may nhịn không được bị quyến rũ sảy chân để hận nghìn đời. Như vậy, tôi thực có lỗi với lương tâm của mình.

Bùi Đông Lai lập tức nở nụ cười, gã nói:
- Cậu là định dùng thân thể gió thổi đã ngã giúp tôi che gió che mưa sao? Không phải tôi hoài nghi cậu có thực lực không chế được gấu đen cái hay không, mà là tôi hoài nghi cậu có tích tụ đủ sức thỏa mãn gấu đen cái hay không. Nói thế này, cây tăm cho dù sắc bén, cho dù xuyên thủng lốp xe cũng chỉ được một lỗ lớn đến mức tìm không thấy đâu, vậy còn có cảm giác gì không.

Cáp Mô nói:
- Ừ, anh nói rất đúng, gấu cái bình thường chỉ có gấu chó cái mới có hứng thú với thân thể con người đầy đặn trắng bóng. Gấu đen cái nếu như kết hợp hạnh phúc với anh, đoán chừng đời sau chắc chắn có thể lai tạo ra một giống loài mới.

Bùi Đông Lai cười ha hả:
- Mói vừa nói lốp xe, tôi đột nhiên nhớ ra được một chuyện cười, muốn nghe thử hay không?

Cáp Mô vừa dọn dẹp bình nước và thức ăn vừa nói:
- Nếu như tôi không cười được, anh đừng kể nữa.

Bùi Đông Lai vừa cười vừa nói:
- Nghe nói ả Võ Tắc Thiên này rất lợi hại, lợi hại không biết đâu mà lần. Đúng rồi, cậu biết Võ Tắc Thiên là ai không?

Cáp Mô lườm gã một cái nói:
- Nói nhảm, ông đây xem qua phim cấp ba của Võ Tắc Thiên rồi!

Bùi Đông Lai nói:
- Ừ, vậy tôi kể tiếp. Võ Tắc Thiên sau khi đăng cơ làm hoàng đế, thu rất nhiều chàng trai xinh đẹp vào cung để mà hưởng lạc. Nghe nói trước sau tuyển hơn ngàn trai tráng thanh niên mạnh khỏe, kết quả không có một người nào có thể phục vụ tốt được cho bà ta. Về sau có một vị cao tăng đắc đạo tu luyện ba mươi năm ở Ngũ Đài Sơn nghe nói việc này, ông ta không phục tìm đến Võ Tắc Thiên.

Võ Tắc Thiên chỉ nhàn nhạt nhìn thoáng qua lão hòa thượng, vung tay lên nói:
- Ông không được, tu luyện thêm mười năm nữa vẫn còn kém lắm.

Lão tăng không giải thích, ông ta nghĩ Võ Tắc Thiên xem qua vô số người tất nhiên nhìn ra bản lãnh của mình không hơn được ai, bởi vậy về sơn môn tu luyện thêm mười năm. Bản lãnh của ông ta có thể nói đã đối đầu được với trời rồi, móc ra vật dưới háng kia, thân thể vừa xoay, năm ba gốc đại thụ trước mặt bị quét trúng đã gãy đổ. Quả nhiên lợi hại vô cùng.

Bởi vậy lão hòa thượng lần thứ hai đi gặp Võ Tắc Thiên, Võ Tắc Thiên nhìn ông ta một cái vẫn thản nhiên nói:
- Ông không được, trở về luyện thêm mười năm nữa đi.

Lão tăng không phục nói:
- Tôi đã có thể một côn quét ngã năm gốc đại thụ, ngài nói tôi không được, vậy tôi không được chỗ nào?

Võ Tắc Thiên thở dài:
- Ông tới đây.

Lão tăng đi đến sát bên, Võ Tắc Thiên để cho lão tăng tùy tiện cầm lấy một thùng gỗ lớn dùng để tắm rửa, tách ra hai chân ném vào.

Lão tăng chợt ngây ngẩn cả người, ông ta biết mình quả thật không được rồi. Bởi vậy lão tăng lần nữa trở lại Ngũ Đài Sơn tu luyện côn pháp. Sau mười năm nữa, lão tăng đã có thể một côn quét sạch một cánh rừng! Thần công của ông ta đại thành, vội vã lại đi gặp Võ Tắc Thiên. Ai ngờ lần thứ ba gặp mặt này, Võ Tắc Thiên vẫn nhàn nhạt nói:
- Ông không được.

Lão tăng giận dữ:
- Tôi đã luyện thành Hoành tảo thiên quân, sao vẫn không được?

Võ Tắc Thiên ngoắc tay nói:
- Đưa lỗ tai sang đây!

Lão hòa thượng nghiêng người lắng tai nghe thử, Võ Tác Thiên tách hai chân ra, lão tăng ghé sát vào đùi của bà ta nghe thấy tiếng vang, dọa ông ta nhảy dựng.

- Đây là âm thanh gì?

Lão tăng hỏi.

Võ Tắc Thiên vẻ mặt cô đơn nói:
- Mười năm trước thùng gỗ kia mi vứt vào đây, vừa đến đáy...

Cáp Mô nghe Bùi Đông Lai nói ngây ra một lúc, lập tức cười lên ha hả.

- Tôi vẫn cho là phong độ nhất là cái lão già Chu Bách Tước kia, hóa ra anh còn hơn cả lão ta!

Bùi Đông Lai cười nói:
- Điều này tính làm cái gì. Nhớ ngày đó khi ở Bắc Kinh xung quanh đấy không ai không biết phong độ đẹp trai của Bùi gia ta.

Cáp Mô châm một điếu thuốc nói:
- Đi thôi, tôi đi theo anh tìm thử ký ức mười một năm trước.

Bùi Đông Lai ngơ ngác một chút, lập tức ánh mắt ấm áp.

Một cao một thấp, một béo một gầy, dáng vẻ cả hai cách nhau một trời một vực, nhưng bóng hình hai người sóng vai đi về phía trước, trông có vẻ rất ăn ý với nhau.

Bóng lưng hai người dần dần biến mất nơi xa, hai bóng người từ đằng sau một khối đá lớn nhảy ra. Kim Tiểu Chu nhìn bóng lưng Cáp Mô và Bùi Đông Lai thở dài, trong một lúc không biết nên nói cái gì.

Cường Tử cười nói:
- Sao vậy? Xúc động à?

Kim Tiểu Chu lắc đầu nói:
- Không, chỉ là cảm thấy tên mập họ Bùi kia kể chuyện cười thật nhàm chán.

Cường Tử cười ha hả nói:
- Điều này có thể yên tâm, vội vội vàng vàng đuổi theo Cáp Mô lên đây, bụng tôi cũng đói không chịu nổi nữa.

Kim Tiểu Chu:
- Hai ta nên xuống núi trở về ngủ một giấc thật ngon, hay là đi theo bọn họ?

Cường Tử:
- Quay về thôi, hiện tại anh tin rồi chứ, mục đích lần này Bùi Đông Lai lên núi không phải là con mồi, mà là thợ săn. Anh ta chính là tạo ra cơ hội tiêu trừ sạch hiểu lầm giữa mấy người và anh ta, dụng tâm thật không nhỏ.

Kim Tiểu Chu:
- Đêm nay uống một chút chứ?

Cường Tử nhẹ gật đầu nói:
- Ừ, đáng để uống một chút.

Kim Tiểu Chu nói:
- Bùi Đông Lai kể chuyện cười kia có thể khiến cho tôi trong ba ngày không muốn ăn cơm. Nhưng cái chuyện cũ kia của anh ta, đáng giá để tôi mời anh ta ba chén cơm đầy!

Cường Tử cười, cả hai xoay người xuống núi.

Hai người Bùi Đông Lai và Cáp Mô sánh vai cùng nhau đi về phía trước, Bùi Đông Lai trên đường đi chỉ chỉ trỏ trỏ nói tùm lum thứ, Cáp Mô thỉnh thoải gật đầu, bỗng nhiên im lặng không nói gì, bỗng nhiên cười ha hả. Hai người cứ như thế bò thẳng một đường lên đến đỉnh núi, dường như quên cả việc trở lại trong thôn, giờ mà quay lại về đến thôn sẽ rất muộn rất khuya.

- Cáp Mô, đêm nay không trở về thôn nha, được không?

Bùi Đông Lai cười ha hả hỏi.

Cáp Mô bị lời và vẻ mặt của gã làm nổi da gà da cóc toàn thân, dọa anh ta lui về sau một bước nói:
- Tôi chửi! Ông đây không thích chuyện này, anh tìm lộn người rồi.

Bùi Đông Lai cười ha hả nói:
- Cậu nghĩ cái gì thế, ông đây cho dù muốn tìm trai đẹp, cũng sẽ không bị mù mắt tìm người như cậu đây.

Cáp Mô:
- Vậy anh có ý gì?

Bùi Đông Lai cười hề hề ra vẻ thần bí:
- Có một bí mật, tôi không có nói cho Cường Tử biết, bây giờ tôi cho cậu biết, nhưng cậu phải đồng ý tôi, việc này anh đi giúp tôi làm. Tương đối nguy hiểm, nếu như Cường Tử biết hắn khẳng định sẽ đi. Hiện tại phụ nữ của hắn đã mang con cho hắn, tôi không muốn để cho hắn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Cáp Mô ngẫm nghĩ nói:
- Anh nói đi.

Bùi Đông Lai nói:
- Sau khi các cậu đến nơi này ba ngày tôi đã đến rồi, vẫn ở luôn trên núi không xuống tìm các cậu, là đang tra xét một việc lớn.

Gã nói:
- Các cậu lần này đến Nội Mông, là vì muốn thay Thẩm Hổ Thiền xử lý việc bên phía Tân Cương đúng không? Vậy cậu hẳn nên biết, Đại kiêu Vưu Nỗ Tư chết như thế nào.

Cáp Mô nghi ngờ hỏi:
- Sao?

Bùi Đông Lai nhẹ gật đầu nói:
- Ừ, đúng vậy. Tuy nhiên lần này tôi phát hiện ra một bí mật người chủ mưu không phải chỉ là bọn khủng bố, mà là cùng với kẻ khác bày ra kế giết chết Vưu Nỗ Tư.

Cáp Mô trầm ngâm trong chốc lát, giơ tay chỉ thăm dò nói:
- Phía bắc sao?

Bùi Đông Lai nói:
- Đúng vậy, không ngờ chỉ số thông minh và vẻ bề ngoài của cậu giống nhau không thể tưởng nổi. Lần trước Trác Thanh Chiến tra hết một lượt việc của Vưu Nỗ Tư, trong thời gian ngắn rốt cuộc đã có manh mối. Các băng đảng xã hội đen Liên Bang Nga vẫn đang ngấp nghé thăm dò Nội Mông, hiện tại Thẩm Hổ Thiền đi Tân Cương, bọn chúng cho rằng cơ hội tới rồi.

Cáp Mô nói:
- Anh có manh mối không?

Bùi Đông Lai nói:
- Cậu cho rằng tôi ở trên núi nhiều ngày như vậy là vì con gấu đen kia thôi sao?

Gã có chút hãnh diện nói:
- Những gã kia mệt nhọc hơn ngàn dặm lén lút leo lên núi Hạ Lan xây dựng một căn cứ nhỏ. Căn cứ này vừa mới xây dựng lên còn chưa vững chắc, nếu như đêm nay hai ta đi lăn lộn một chút, cậu nói xem có sướng hay không?

Cáp Mô nói:
- Anh nếu như biết từ sớm, tại sao hiện tại mới đi.

Bùi Đông Lai:
- Bởi vì lần này tôi loáng thoáng nghe được một tin tức, khuya hôm nay sẽ có một người rất có địa vị trong băng đảng xã hội đen Liên Bang Nga muốn tới chỗ kia, nếu chúng ta gây cho chúng...

Cáp Mô hung tợn nghiến răng một cái nói:
- Dọn sạch! Bắn nát chúng thành hoa dại!

Cáp Mô:
- Tôi mới nhìn đã hiểu rồi, anh là đoán trúng tôi sẽ đi theo anh, sau đó đoán trúng tôi chắc chắn sẽ đồng ý đi cùng anh phải không? Ông đây nhận ra đã nhảy vào cạm bẫy của anh rồi, anh vốn không có suy nghĩ tốt đẹp gì!

Bùi Đông Lai:
- Sao có thể nói như vậy, tôi là hạng người như vậy sao? Tôi thế nào có thể tính toán với anh? Hơn nữa, tôi cũng không biết ai vụng trộm đi theo tôi, tôi cũng không phải Gia Cát Lượng đoán trúng người đi theo mình chắc chắn là Cáp Mô ca. Suy nghĩ ban đầu của tôi, quả thật là không để ý ai đi theo mình, đến kẻ nào tôi hãm hiếp kẻ đó!

Cáp Mô:...

Bùi Đông Lai:
- Thực ra khi nhìn thấy cậu đi theo tôi, tôi rất thất vọng. Nếu như Báo Tử đi theo thì tốt rồi, hai chúng tôi mỗi người một khẩu súng bắn tỉa, còn có ai có thể chạy trốn nổi? Cho dù là Đại Hùng cũng tốt a, sức chiến đấu hai chúng tôi cộng lại với nhau ngay cả Cường Tử cũng chưa chắc là đối thủ. Nhưng không may lại là cậu...

Cáp Mô:
- Vậy sao anh còn gọi tôi đi làm gì!

Bùi Đông Lai cười khúc khích nói:
- Làm chuyện xấu, không phải tất cả đều phải có người canh chừng sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.