Thời gian trôi qua rất nhanh, Cường Tử đến Nội Mông đã hơn một tháng. Từ sau việc của Gấu Bắc Cực kết thúc khoản thời gian này rất là yên bình, yên bình đến mức Cường Tử thậm chí nghĩ có phải cần thiết ở Nội Mông cho đủ ba tháng không nữa.
Mãi Mãi Đề và Cáp Mô dường như đi từ trong việc của Châu Lan ra, trên mặt cả hai lúc nào cũng có nụ cười, nhưng bọn Cường Tử vẫn cẩn thận dè dặt cố gắng không đề cập tới sự việc kia, bởi vì ai cũng biết cho dù là Mãi Mãi Đề hay là Cáp Mô, một đoạn tình cảm thuần khiết trong con người của bọn họ có mùi vị ra sao.
Buổi tối Cường Tử cố ý nướng cả một con dê, tài năng bẩm sinh của hắn đối với việc nấu ăn càng thêm tuyệt vời hơn so với luyện công khiến cho người ta giận sôi. Trước khi đến Nội Mông hắn trước nay chưa bao giờ nướng qua thịt dê, có thể nướng một con dê bên ngoài vàng giòn bên trong tươi mới nhiều nước, tay nghề như vậy cho dù mở một nhà hàng chính tông cũng còn dư sức.
Thịt của chân trước là ngon nhất trên mình con dê, chân sau con dê bởi vì thường xuyên vận động, phải nhảy nhót chạy trốn cho nên thớ thịt khá là thô cứng, không được mềm, mà những chỗ khác của nó thì không được chắc thịt, mềm mại, mà thịt hai chân trước thì có độ dai lại đồng thời không mất đi mềm mại, là chỗ thịt tốt nhất.
Cho nên, mỗi lần khi Cường Tử nướng dê xong, hai chân trước trở thành nơi giao tranh của binh đao. Khi nào Cường Tử thở một hơi dài sau đó cười ha hả tuyên bố đại công cáo thành, mấy người sẽ ùa lên thi triển kỹ năng các kiểu tranh đoạt đùi dê. Bùi Đông Lai mượn nhờ chiều cao cân nặng còn có tốc độ linh hoạt biến thái của mình mỗi lần đều có thể thành công đoạt được một cái, cho nên mỗi lần ăn thịt dê nướng nguyên con gã đều là đối tượng đề phòng trong tầm ngắm của tất cả mọi người.
Nghe mùi thơm của thịt nướng, Bùi Đông Lai có chút say mê nói: - Nếu như sống thế này cả đời, cho dù không có phụ nữ ông đây cũng bằng lòng a.
Lời này hoặc ít hoặc nhiều sẽ khiến Mãi Mãi Đề và Cáp Mô có chút đau thương chuyện cũ, tuy nhiên hai người đều ha hả cười to, dường như cũng không ngại chút nào. Kim Tiểu Chu thúc Bùi Đông Lai một cái, gã lúc này mới nghĩ đến, lập tức cười hết sức ngượng ngùng, trong lúc nhất thời cũng không nên nói cái gì nữa.
Mãi Mãi Đề vỗ đùi Bùi Đông Lai một cái nói: -Người anh em mập mạp của tôi, có câu này tôi phải nói với anh.
Bùi Đông Lai nhẹ gật đầu, Mãi Mãi Đề giơ tay đốt điếu thuốc cho gã nói: - Thực ra lời này cũng không phải nói riêng với anh, mà nói với tất cả mọi người.
Y hít thật sâu một hơi thuốc lá nói: - Châu Lan đã đi được một tháng rồi, tôi biết rõ mọi người đều đang cố gắng không nhắc tới vấn đề này, sợ rằng khiến cho tôi không vui. Nhưng, các anh nghĩ tới chưa? Các anh lẽ nào có thể cả đời cẩn thận dè dặt không nhắc tới chuyện này?
Cường Tử cười, xoay chuyển thịt dê một vòng.
Cáp Mô đoạt lấy điếu thuốc của Bùi Đông Lai, sau khi châm một điếu cất điếu thuốc vào trong túi của mình. Anh ta nói tiếp lời của Mãi Mãi Đề: - Tôi biết tất cả các anh đều là có ý tốt, nhưng các anh từng nghĩ qua chưa, các anh càng như vậy, tôi và Mãi Mãi Đề ngược lại càng không tự nhiên.
Mãi Mãi Đề nói: - Đúng vậy, các anh có nghĩ tới hay không, Châu Lan ở bên dưới, lẽ nào hi vọng tất cả chúng ta cả ngày rầu rĩ không vui như vậy?
Cáp Mô uống một hớp lớn rượu sữa ngựa nói: - Nói thật, khi vừa đến thật không quen mùi vị tanh tưởi của loại rượu này, cảm thấy vẫn là rượu gạo tinh khiết Đông Bắc chúng ta hoặc là Lão Bạch Cân của Hành Thủy ngon hơn, uống một ngụm vừa vào miệng đã cay xè, dầy đặc, thú vị. Nhưng bây giờ, ngược lại cảm thấy rượu sữa ngựa này cũng rất có mùi vị ẩn chứa bên trong, uống quá nhiều cũng không đau đầu, rất tốt.
- Cho nên, con người cũng nên tập tành thành thói quen nào đó.
Anh ta nói.
Mãi Mãi Đề cười nói: - Ừ, Cáp Mô nói rất đúng, thật không có nhận ra hóa ra Cáp Mô còn có tiềm chất của người thông thái.
Cáp Mô hất tóc nói: - Cáp Mô ca phong độ há dừng lại là thứ anh có thể nhìn ra được nông sâu sao? Con người của tôi đây, thật giống như một vò rượu ủ chôn dưới đất bao nhiêu năm cũng không còn nhớ nỗi, chỉ có thưởng thức tinh tế mới có thể nhấm ra hương vị thấm nhuần bên trong.
Không ngờ một người như Cáp Mô lại có lúc văn vẻ như vậy!
Mãi Mãi Đề nhẹ gật đầu nói: - Điều này tôi thừa nhận, tôi hiện tại có chút nhấm ra mùi của anh rồi.
Ánh mắt Cáp Mô sáng ngời nói: - Mùi gì?
Mãi Mãi Đề nghiêm trang nói: - Đầu tiên, tôi nhấm ra nguyên liệu ủ ra vò rượu như anh rất không tầm thường. Chắc chắn là dùng gạo tốt đặc biệt chế tạo mới có được, rượu sẽ mới có mùi vị mãnh liệt như vậy.
- Nói thử xem.
Cáp Mô vẻ mặt chờ mong nói.
- Ừ! Ừ!
Mãi Mãi Đề hắng giọng một cái nói: - Tôi cảm thấy được, vò rượu của anh đây có phải dùng nước tiểu đồng tử lắng động mới có được hay không?
Mọi người cười to một hồi, Cường Tử vừa cười vừa nói: - Cáp Mô ca tinh khiết nhất rồi.
Sắc mặt Cáp Mô ửng hồng, ngẩng đầu nói: - Dù thế nào, trong các ngươi còn có ai là trai tân không!
Cường Tử nói: - Anh là trai tân, cả đời anh đều là trai tân.
Tào Liên cúi đầu cười, cười không cách nào kiềm chế nổi.
Cường Tử: - Sao vậy Tào Liên, cho dù cậu không phải trai tân cũng không cần phải kiêu hãnh như vậy chứ.
Tào Liên ngượng ngùng nói: - Vừa nãy nhận được điện thoại của vợ gọi đến, cô ấy nói... cô ấy nói cô ấy mang thai rồi! Hi hi... cậu nói thử xem tôi thế nào lại lợi hại như vậy, một súng trúng mục tiên nha.
Anh ta hết sức ngượng ngùng nói: - Tuy nhiên hỏa lực trong súng của ta dồn lại rất mạnh mới bắn, bắn là trúng mục tiêu cũng đủ kinh người rồi, các anh nói, tôi có thể không kiêu hãnh sao?
Tất cả cùng tru lên một tiếng, thật giống như một đám sói hoang trên thảo nguyên.
- Con trai hay con gái?
Cáp Mô ngồi sát bên cạnh Tào Liên hỏi.
- Tôi nào có biết được đâu, mới nhận được thôi. Hi hi.
Cáp Mô cười hì hì nói: - Con của cậu có thiếu cha nuôi không?
Tào liên ngây ra một lúc, sau đó lắc đầu thật nhanh nói: - Không thiếu, cha gì cũng không thiếu.
Cường Tử cười hỏi: - Thiếu cha nuôi không?
Tào Liên nói: - Ừ, bà vọ của tôi nói, nếu như gã đàn ông nào có tiền có tiềm năng nếu như ưng ý làm cha của con chúng tôi, thì miễn cưỡng cũng có thể nhận được.
Cáp Mô: - Tôi mắng! Không ngờ cậu là con người như vậy. Hắn có thể làm cha nuôi của con nhà cậu, tôi làm sao lại không được!
Tào Liên nói: - Anh không nghe tôi nói sao, bà vợ tôi nói rồi, phải có tiền có tiềm năng thấy ưng ý mới được thông qua, chủ yếu nhất là đàn ông mới có thể làm cha nuôi!
Cáp Mô a lên một tiếng lập tức hô lên: - Cáp Mô ca ta chẳng lẽ không phải đàn ông.
Tào Liên: - Cái này còn phải chờ các nhà khoa học chứng minh, ai biết anh có phải đàn ông hay không.
Cáp Mô cả giận nói: - Ông đây cũng mang theo thứ đó, móc ra đùa giỡn cũng không nhỏ hơn so với cậu. Từ nhỏ đến lớn so xem ai tiểu xa hơn, ngoại trừ Đại Hùng thật đúng là không có đối thủ.
Cường Tử khinh bỉ nhìn anh ta một cái, ngay sau đó nói: - Ngoại trừ Đại Hùng, chúng ta so tài xem ai uy vũ nhất. Tôi vẫn không tin được, từ nhỏ đến lớn thi tiểu ở chợ bán thức ăn là đứng đầu thiên hạ, còn không thể khiến cho cậu cam bái hạ phong hay sao?
Đại Hùng hết sức buồn bực nói: - Tại sao trừ tôi ra, tại sao không cho tôi chơi.
Tất cả trăm miệng một lời nói: - Cậu tránh sang một bên, người lớn thi tiểu, con nít không được tham gia.
Kết quả là, mọi người xếp thành một hàng, quay mặt về phía đại thảo nguyên Nội Mông Cổ rộng lớn, nguyên một đám đàn ông móc ra hung khí dưới háng...
- Chờ một chút!
Mãi Mãi rống lên một tiếng nói: - Tôi phải tồn trữ đạn mới bắn ra được.
Gã chạy tới nhấc một bình rượu sữa ngựa lên tu ừng ực, ngay sau đó xoay eo mấy vòng tại chỗ, nhảy lên vài lần, cảm giác trong bụng rơi hết xuống bên dưới mới đi trở lại nói: - Bắt đầu đi.
- Một. Hai. Ba. Bắn!
Từ âm thanh ra lệnh của Cường Tử, mấy người như rồng nước gào thét bắn ra. Khoan hãy nói, sáu người Cường Tử, Mãi Mãi Đề, Cáp Mô, Tào Liên, Kim Tiểu Chu, Bùi Đông Lai đứng thành một hàng, con rồng nước phun trào ra thật là có khí thế...
HA HA HA HA!
Bùi Đông Lai thét dài một tiếng.
- Ông đây vô địch thiên hạ.
Gã hăng hái quét mắt liếc nhìn mọi người, thực sự có chút mùi vị vua ở trên cao. Đôi mắt ngạo nghễ nhìn chúng sinh, khóe miệng kêu ngạo, ánh mắt sắc bén. Tuyên bố với tất cả đang có mặt uy thế mạnh mẽ của mình! Tuyên thệ với bất kỳ ai, sức mạnh của đệ nhất thiên hạ biểu hiện ra trên người gã vô cùng lâm ly bi đát...
Cáp Mô bỗng nhiên nói: - Các anh nói thử xem, đàn ông chúng ta thi tiểu là so ai tiểu xa, phụ nữ thi tiểu so ra làm sao?
Tất cả đổ mồ hôi, trong lòng tự nhủ Cáp Mô ca quả nhiên không phải người thường.
Đại Hùng ở chỗ xa nói: - So xem ai tiểu thời gian lâu nhất!
Điều này...
Câu nói này của Đại Hùng khiến cho mấy người đều đỏ mặt hết cả lên, bởi vì có người trong bọn họ đang nghĩ, phụ nữ thi tiểu chắc chắn là so xem ai bắn mạnh nhất... Có người đang nghĩ là so xem ai tè ra diện tích lớn nhất... Có người đang nghĩ là so ai tè âm thanh lớn nhất... Có người đang nghĩ so ai tạo ra được cái hố lớn nhất...
Hóa ra, ở trước mặt Đại Hùng, tất cả mọi người đều không trong trắng như vậy a.
Bỗng nhiên, Bùi Đông Lai rống to lên một tiếng: - Đại Hùng! Cậu tại sao một mình ăn cả hai cái chân trước của con dê.
Tất cả nhìn lại cùng một lúc, chỉ thấy Đại Hùng ngồi dưới đất, mỗi tay cầm lấy một chân trước của con dê ra sức gặm, tay trái cắn một miếng, tay phải cạp một miếng, dầu mỡ đầy cả miệng, vẻ mặt đắc ý.
Đại Hùng nói: - Một đám ngu ngốc, có thịt dê không ăn chạy đi thi tiểu!
Mọi người không còn gì để nói, tất cả đồng loạt quăng ánh mắt đầy hận thù về phía Cường Tử, nếu không phải hắn đề nghị thi tiểu gì đó, hai chân trước của con dê sao lại có thể đều bị Đại Hùng đoạt được. Nói thật, mỗi lần đoạt chân trước của con dê Đại Hùng đều đoạt không được. Bình thường Bùi Đông Lai luôn cướp được một chân, hai người Cáp Mô, Mãi Mãi Đề tranh đoạt tranh đoạt kịch liệt nhất, không phân thắng bại. Nhưng trước khi Thẩm Hổ Thiền chưa rời đi, ai trong hai người bọn họ cũng không phải đối thủ.
Cáp Mô ngồi sát bên cạnh Đại Hùng, vẻ mặt nịnh nọt nói: - Đại Hùng, một mình ăn không được nhiều như vậy đâu, thịt dê ăn nhiều sẽ trướng lên, đau bụng, cậu ăn một cái chân dê như vậy cũng đủ rồi, cái khác cho Cáp Mô thúc được không?
Đại Hùng lè lưỡi, chia nhau ra liếm một lượt trên hai cái chân trước của con dê hỏi: - Chú muốn cái nào?
Cáp Mô:...
Một con dê thực ra vốn không đủ bọn họ ăn, may mắn còn chuẩn bị thịt dê vô viên, các thứ đồ ăn ngon khác. Khi vừa đến Nội Mông, bọn Cường Tử đều có chút không quen cách ăn uống nơi này, tuy nhiên theo thời gian trôi đi, hiện tại tất cả đều cảm thấy dùng tay bốc thịt ăn rất thoải mái.
Chính như lời Cáp Mô. có một số việc, thực ra nên học cách thích ứng.
Ngay khi tất cả mọi người ăn no cũng uống đủ sau đó về lại chỗ ở của mình, Cường Tử tung người nhảy lên đứng trên nóc nhà, nhìn sao trên trời ở nơi xa, khóe miệng cong lên một nét cười ấm áp.
Tại nơi đó, có phụ nữ đang chờ hắn.
Mà Cường Tử không biết là, lúc này ở thành phố Đông Đỉnh, Trần Tử Ngư, Bùi Nhược còn có Tôn Văn Văn đều đang tụ tập tại biệt thự Ly Hồ, ngồi vây quanh trong phòng khách nói cười rỉ rả. Ở nơi này, thậm chí còn có một phụ nữ trong lòng Cường Tử luôn có bóng hình của nàng, nhưng lại cố gắng áp chế xuống, Lân Cửu.