Ngô lão gia tử cả đêm không ngủ, ông kê một đơn thuốc bắc rồi sai Chu Bách Tước đi lấy, sau đó đích thân nấu thuốc. Trong phòng khách của biệt thử mùi thuốc nồng nặc, Ngô lão gia tử dù đã gần chín mươi tuổi, bình thường trông có vẻ rất suy yếu, một trận gió cũng có thể thổi bay được. Thời khắc này khi ngồi trước bếp lò tập trung tinh thần nấu thuốc ngược lại lộ ra một cỗ khí thế làm thân hình già nua trở nên như ngọn núi sừng sững bất động.
Tiêu Lôi và Chu Bách Tước còn có Bùi Nhược cả đêm mất ngủ, canh giữ ở bên người Cường Tử. Trên mặt đất, dưới chân Tiêu Lôi đều là đầu lọc thuốc lá, trong phòng khói thuốc mù mịt, bây giờ y ngồi trên ghế, trong ánh mắt hiện đầy tơ máu. Chu Bách Tước dựa trên cửa sổ, con mắt nhìn chăm chú Cường Tử vẫn nằm trên giường không nhúc nhích, cau mày.
Trên người Bùi Nhược khoác một cái áo vét, là Tiêu Lôi khoác lên cho cô nàng. Sắc mặt của cô nàng trắng bệch, gần như không thấy tý huyết sắc nào. Trong ánh mắt của nàng đều là ánh nhìn lo lắng, vẻ mặt mỏi mệt. Tiêu Lôi và Chu Bách Tước đều là người có học qua võ công, tố chất thân thể cũng không phải là người thường có thể so sánh được, cả đêm không ngủ đối với bọn họ không coi là chuyện to tát gì. Nhưng đối với một cô bé được nuông chiều từ nhỏ đã dưỡng thành thói quen ngủ sớm dậy sớmquả thật hết sức khó khăn.
Cô nàng rất mệt mỏi, ngồi cả đêm eo rất đau, chưa bao giờ thức đêm nên cô nàng quả thật rất khó thích ứng được với loại mệt nhọc này, nhưng cô nàng căn răng kiên trì chịu đựng. Tiêu Lôi và Chu Bách Tước đều khuyên cô nàng đến phòng dành cho khách sát bên nghỉ ngơi trong chốc lát, nhưng cô gái bé nhỏ trong mắt chứa nước mắt nhạt nhoà cự tuyệt, cô nàng phải đợi, đợi đến khi Cường Tử tỉnh lại.
Đối với Cường Tử thì ban đầu chỉ là có cảm tình thoáng chốc sau khi trải qua chuyện ngày hôm qua thì khó có thể nào khống chế được tình cảm tuôn trào ra. Trong mắt của cô nàng, trong nội tâm, trong đầu, tất cả đều là Cường Tử đang nằm trên giường không còn chút sức sống gì cả.
Tầm mắt của cô nàng nhìn chăm chú vào khuôn mặt của Cường Tử giữ vững như thế không di chuyển. Dù cho Cường Tử có động tác nhỏ bé nào cô nàng cũng không bỏ lỡ. Nhưng tiếc thay, Cường Tử làm cô nàng thất vọng rồi. Cả một đêm, ngay cả mí mắt Cường Tử cũng không nhúc nhích.
Lúc này, Ngô lão gia tử tự mình bưng một bát thuốc, run rẩy lên lầu. Tiêu Lôi vốn định đón lấy bát thuốc nhưng Ngô lão gia tử lắc đầu tkhông cho phép. Đến mép giường của Cường Tử, Ngô lão gia tử nhìn vẻ mặt tiều tụy của Bùi Nhược, nhẹ gật đầu, trong ánh mắt có chút khen ngợi và từ ái.
Con gái thời nay đã quá ít người có nghị lực và tình cảm như vậy.
Ngô lão gia tử không có đưa thuốc cho Tiêu Lôi mà lại đưa cho Bùi Nhược nhút nhát đang đứng e lệ ở một bên. Bùi Nhược ngây ra một lúc, lập tức nhận lấy bát thuốc.
Ngô lão gia tử đầu tiên là mở mí mắt của Cường Tử ra nhìn nhìn, nhìn không thấy lòng đen. Sau đó ông nắm cổ tay của Cường Tử lên, cẩn thẩn bắt mạch cho Cường Tử, mạch vẫn hỗn loạn như cũ. Hiện tại Cường Tử ngoại trừ hô hấp yếu ớt thì gần như là một người chết!
Ngô lão gia tử thở dài nói với Bùi Nhược: - Bón thuốc cho hắn đi, thuốc này không nhất định cứu sống được hắn, chỉ là thuốc chữa trị kinh mạch và nội khí mà thôi, thế gian này không có linh đan diệu dược để khởi tử hồi sinh, điều ta có thể làm cũng chỉ đến mức này thôi.
Bùi Nhược nhẹ gật đầu, ngồi bên cạnh Cường Tử. Tiêu Lôi giúp nâng Cường Tử dậy. Bùi Nhược nhẹ nhàng ôm Cường Tử, để hắn tựa lên vai mình. Nhìn sắc mặt trông như tờ giấy trắng của Cường Tử, cảm nhận được hơi thở như có như không của Cường Tử, tim Bùi Nhược như bị dao cắt. Nhưng Bùi Nhược không có khóc nữa, cô nàng nói với lòng mình là cần kiên cường, khóc cứu không được tính mệnh của Cường Tử.
Dùng thìa nhỏ nhẹ nhàng mở miệng Cường Tử đang đóng chặt ra, Bùi Nhược cẩn thận đem nước thuốc trong thìa rót vào trong miệng Cường Tử. Nhưng do Cường Tử mất đi ý thức nên căn bản uống không được, nước thuốc chảy xuống cằm Cường Tử. Bùi Nhược thử lần nữa vẫn không thể để cho Cường Tử thuận lợi uống thuốc.
Tiêu Lôi thở dài nói để mình, ánh mắt của ông đã hoàn toàn biến thành màu đỏ như máu, nhìn thôi cũng làm người ta cảm thấy không rét mà run. Buổi chiều ngày hôm qua ông phái người đi đến quán ăn lớn Cật Hát Đổ đón đại ca Mạc Địch của ông. Nhưng trong ấn tượng của ông quán ăn nhỏ đó chưa từng đóng cửa, bên ngoài còn có thiết tướng quân giữ cửa. Nhìn từ bên ngoài vào trong nhà đều là bụi, rõ ràng đã rất nhiều ngày không có ai quét dọn. Sau khi Tiêu Lôi nhận được tin tức của bọn thủ hạ, suy nghĩ thật lâu thì ông lờ mờ cảm thấy có cảm giác gì đó không ổn, nhưng bây giờ không quan tâm được nhiều chuyện như vậy.
Bùi Nhược cảm động nhìn thoáng qua Tiêu Lôi, lại kiên định lắc đầu.
Cô nàng nhúc nhích thân thể, để Cường Tử nằm trong ngực mình càng thoải mái hơn. Sau đó cô nàng ngậm thìa thuốc nước vào miệng mình rồi cúi đầu xuống, hôn lên bờ môi lạnh như băng của Cường Tử, nhu hòa đến cực điểm! Có lẽ chỉ có chính cô nàng biết rõ, nụ hôn đầu của cô nàng cứ như vậy đưa cho một người con trai không rõ sống chết, lại không oán không hối.
Chu Bách Tước thở dài không dám nhìn nữa. Thân thể Tiêu Lôi run lên, như có điều suy nghĩ.
Bùi Nhược từng thìa từng thìa dùng đầu lưỡi của mình đem nước thuốc tiến vào tận cổ họng Cường Tử, sau đó dùng khăn tay nhu hòa lau đi nước thuốc chảy ra từ miệng Cường Tử. Cường Tử an tường nằm trong lòng nàng, thật giống như đang ngủ vậy.
Ngô lão gia tử chậm rãi đi ra khỏi phòng, như cảm ứng được cái gì, quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy Bùi Nhược dùng miệng của mình mớm thuốc cho Cường Tử, ánh mắt của ông sáng ngời rồi lập tức gật đầu, khoanh tay sau lưng đi xuống lầu. Không có ai nhìn thấy, ông lão thời khắc đó ở dưới lầu ưỡn thẳng lưng lên, giống như một người khổng lỗ ngẩng đầu ưỡn ngực, khí thế trương phình bùng phát ra, kích động bay lên.
Ngô lão gia tử xuống lầu, sau khi trở lại phòng ngủ của chính mình, cầm bút lên viết một bức thư rất ngắn, sau đó lấy ra một con dị điểu nhỏ bé đầu không lớn lông có bảy màu từ trong lồng chim treo ở trong phòng. Nếu như bị con chim này các nhà sinh vật học có kiến thức uyên bác nhìn thấy, chỉ sợ sẽ há mồm kinh ngạc. Con chim này bề ngoài giống như con quạ, lông trên đầu có hoa văn, miệng màu trắng, chân màu đỏ, dù đầu rất nhỏ nhưng có đuôi xoè ra màu sắc như khổng tước. Dáng vẻ đúng là chim Tinh Vệ dùng chí lấp biển Đông Hải không biết mệt mỏi như trong truyền thuyết.
Ngô lão gia tử buộc thư cẩn thận trên chân của chú chim nhỏ, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu của chú chim nhỏ. Chú chim như có khả năng hiểu được cọ dựa vào tay của ông lão. Ông lão nhẹ nhàng cười nói: - Không ngờ còn có ngày phải dùng đến mày, đi thôi, đừng ham chơi hỏng việc lớn của ta. Chú chim nhỏ kêu hai tiếng chiêm chiếp, dường như là đang phản đối, sau đó vỗ cánh bay đi, bay vòng quanh trong phòng một vòng mới bay ra ngoài thật nhanh, trong chớp mắt biến mất giữa bầu trời bao la.
Ngô lão gia tử ngồi trên ghế, châm một điếu thuốc Trung Hoa, hít một hơi thật sâu, nhìn chăm chú khoảng trời mà chú chim nhỏ biến mất tự nhủ: - Hi vọng còn kịp, cây nhân sâm ngàn năm kia để không đấy thì không bằng cầm đến dùng để cứu người... không thể ngờ được ta còn có lúc nhân từ nương tay, hắc hắc.
Ánh mặt trời sáng sớm chiếu trên người ông lão, không có chút gì lộ vẻ cô đơn. Ngô lão gia tử hút một hơi thuốc, trong đầu hiện ra cảnh Bùi Nhược mớm từng ngụm từng ngụm thuốc cho Cường Tử. Ông lão bỗng thở dài, lần nữa tự nhủ: - Nếu như thằng nhóc kia có phúc khí như vậy, có lẽ có thể sống thọ thêm chút.
Trên Tử Kim Sơn cách biệt thự Ly Hồ khoảng chừng cây số, là một sơn trang quy mô khổng lồ hơn rất nhiều làn so với biệt thự Ly Hồ gọi là Tử Kim Sơn Trang. Lối kiến trúc cũng khác biệt hoàn toàn với biệt thự Ly Hồ, quần thể kiến trúc của Tử Kim sơn trang là giả cổ, nguy nga lộng lẫy, chạm rồng khắc phượng, y hệt giống như một Cố Cung nhỏ.
Nếu như nói biệt thự Ly hồ là khu nhà giàu đúng như tên gọi, thì Tử Kim sơn trang này là đến cả tỷ phú cũng không có tư cách vào ở, bởi vì nó là tư nhân. Sơn trang có kiến trúc quy mô khổng lồ này chỉ thuộc về một nhà, là nơi ở tư nhân có quy mô khổng lồ, có thể nói trên cả nước không quá năm nhà.
Kết cấu của tòa lầu ba tầng này, đầy màu sắc, trông rất đẹp mắt. Tiểu lâu được xây dựng theo phong cách kiến trúc Minh Thanh, dù trông có vẻ không khí phách không khổng lồ nhưng lại có ba phần linh khí, bảy phần tinh xảo.
Trên cửa chính tiểu lâu treo một tấm bảng điêu khắc bằng gỗ, trên khắc vài chữ to rất không tương xứng với phong cách của tiểu lâu nhưng không phô trương.
Kim Phong Tế Vũ Lâu.
Trong tiểu lâu không còn yên lặng như thường ngày, thời khắc này từ trong truyền ra một tiếng rít gào phẫn nộ của ai đó.
- Ta mặc kệ các ngươi dùng cách gì, điều tra cho ta là ai ra tay! Tìm cho ra, tìm cho ra hắn.
Mấy người đàn ông mặc vét đen, tuổi tác khác nhau, đồng loạt khom người nói: - Tuân mệnh! Sau đó vài người xoay lưng, rất nhanh đi xuống lầu.
Người đang lớn tiếng rít gào là một phụ nữ, cô mặc một bộ váy tinh xảo màu đen, dáng người hoàn mỹ đến cực hạn. Sắc mặt của cô trắng nõn, bởi vì phẫn nộ và bi thương mà trên hai má đỏ ửng làm rung động lòng người, bởi vì kích động, lồng ngực của cô không ngừng phập phồng.
Một ông lão vừa què vừa mù, thân thể còng xuống ôm một cây tỳ bà nhẹ nhàng gảy đàn, tiếng nhạc nhẹ nhàng bình thản, lại có công hiệu thần kỳ khiến cho tinh thần người khác bình tĩnh lại.
Người phụ nữ tinh sảo nhắm mắt lại, trong thoáng chốc khôi phục tâm trạng bình tĩnh nở nụ cười xin lỗi với ông già, nhưng biểu hiện trên mặt ngược lại không có chút xíu thoải mái nào.
- Sở bá bá, cám ơn.
Người phụ nữ nghiêng nước nghiêng thành này chính là Chu Lâm Nhã.
Ông lão được gọi là Sở bá bá khẽ cười, vẻ mặt từ ái.
- Tiểu thư, đừng nổi giận, mặc kệ xảy ra chuyện gì, lão què này đang ở bên cạnh cô, trời...cũng không sập nổi.
Chu Lâm Nhã cảm động nhìn thoáng qua ông lão, nhẹ giọng nói: - Sở bá bá, con muốn lấy đôi Thành Hình Đích Dạ Giao Đằng đi cứu một mạng một người bạn, được không?
Sau khi ông lão do dự một chút hỏi: - Người bạn rất quan trọng ư?
Chu Lâm Nhã khẽ gật đầu, ánh mắt kiên định.
- Được rồi, lão què này đi cùng tiểu thư một chuyến, Thành Hình Đích Dạ Giao Đằngcũng coi như là trân bảo thế gian hiếm có, giao cho người không biết hàng thì tôi sợ làm hỏng thứ đồ tốt.