Khắp nơi trong biệt thự đã bị ba người Cường Tử, Tào Phá Địch và Sở Ly Hỏa tàn phá tan hoang, trông rất giống một vẻ đẹp mang phong cách bạo lực. Đương nhiên, loại vẻ đẹp này không có người yêu thích, trừ phi là kẻ điên.
Ngô lão gia tử hít một hơi thật sâu, sau đó thở dài ra, liên tục ba giờ dùng nội kình đả thông kinh mạch cho Cường Tử, cho dù là người cường tráng như Tào Phá Địch, Sở Ly Hoa cũng mỏi mệt không chịu nổi, huống chi là một ông già gần chín chục tuổi.
Ngô lão gia tử mở to mắt, vươn tay đắp chăn lông cho Cường Tử, do Tào Phá Địch dìu từ trên giường xuống. Nét mệt mỏi trên mặt hằn rất sâu, nhưng nếp nhăn trên trán cũng dần giãn ra.
- Được rồi, nội khí của thằng nhãi chết tiệt kia đã bình thường, kinh mạch thông suốt, đã không còn trở ngại gì cả, chắc rằng sau khi ngủ no giấc thì sẽ nhảy nhót sung sướng được rồi. Thân thể biến thái như vậy lão già như ta là lần đầu tiên nhìn thấy.
Đôi mắt Bùi Nhược đỏ đỏ ngồi ở mép giường, kéo một tay Cường Tử để lên mặt mình, trong con ngươi đều là mềm mại như nước. Ngô lão gia tử nhìn ngọc Phật được Bùi Nhược cẩn thận đeo lên cổ Cường Tử, thở dài tự nhủ: - Dĩ thân ôn ngọc (ngọc ấm trao thân: ý chỉ dùng ngọc làm vật đính ước), thằng nhãi này thiếu người ta khoản nợ quá lớn rồi.
Thân thể Bùi Nhược khẽ run lên, như có điều gì suy nghĩ.
Vài người ra khỏi phòng, chỉ để lại một mình Bùi Nhuợc trong phòng. Cô gái nhỏ nắm tay Cường Tử, nắm thật chặt, dường như sợ khi buông lỏng tay thì hắn sẽ như gió rời đi.
Tiêu Lôi nhẹ nhàng thở ra, ông vỗ bả vai Chu Bách Tước nói: - Tôi đi ra ngoài một chuyến, anh ở nhà trông coi Cường Tử. Chu Bách Tước nhẹ gật đầu, trên mặt có vài phần tiều tụy khó che giấu được.
Tiêu Lôi gọi điện thoại, giọng điệu rất bình thản nhưng trong ánh mắt ông bất chợt lộ ra một ánh hào quang hung hãn, âm hàn lạnh lẽo.
Sau khi dập máy, Tiêu Lôi lái xe ra khỏi biệt thự, ông muốn đi quán ăn lớn Cật Hát Đổ, đi xem lần nữa huynh của ông là Mạc Địch còn ở đấy không. Đã nhiều ngày như vậy, quán ăn lớn Cật Hát Đổ vẫn không có mở cửa buôn bán, việc này làm trong nội tâm của Tiêu Lôi phải lo lắng, nhưng, ông dường như không vội vã, lái xe đi rất chậm.
Ông tới trước một siêu thị, mua không ít đồ ném vào trong xe. Sau đó tiếp tục lái xe không nhanh không chậm, tốc độ xe không quá năm mươi cây số giờ, lấy ra một cái kính râm đeo lên, châm thêm một điếu thuốc, lái xe cực kỳ ổn định.
Quán ăn lớn Cật Hát Đổ nằm trong một chợ mua bán thức ăn, là sự kết hợp giữa vùng quê và thành phố là. Từ biệt thự Ly Hồ đến chợ bán thức ăn cần lái xe hơn một giờ nhưng với tốc độ hiện tại của Tiêu Lôi chỉ sợ hai giờ có thể đến được cũng đã là tốt lắm rồi.
Nếu đi đường cao tốc vừa nhanh lại bằng phẳng nhưng Tiêu Lội lại chọn con đường nhỏ, cố ý vượt qua một cái khúc quanh lớn, sau khi lái xuyên qua một cái thôn, lại đi qua một con đường thôn nhỏ rất dài, còn phải lái xuyên qua một cư xá rồi mới đến chợ bán thức ăn. Đường không dễ đi, xe của Tiêu Lôi do đi đường nhỏ nên cả xe toàn là bùn đất.
Con đường này phải đi qua một lâm trường rất lớn, trên trăm mẫu đất dùng để trồng cây, ngày thường chỉ có vài công nhân ở đó. Hai bên đường nhỏ là rừng Dương Liễu dài tít tắp, còn có các loại hoàng dương lá to, hoàng dương lá nhỏ trồng thành từng cụm, con đường hoá thành xanh mướt một màu của cây xanh.
Tâm trạng Tiêu Lôi rất tốt, ám ảnh từ khi Cường Tử bị thương đến nổi điên hơi vơi đi một chút, cảm xúc buồn bực giảm đi rất nhiều. Điều trong lòng đang lo lắng chính là huynh của ông Mạc Địch, ba năm qua Mạc Địch không có đóng cửa quán ngày nào, hiện tại mất tích lâu như vậy, Tiêu Lôi thực sự rất lo lắng.
Ông là một người đàn ông có bề ngoài đầy phong độ, rất đàn ông nhưng không mất đi vẻ ngọt ngào, mặc dù không có học vấn gì, nhưng làm người hào sảng chân thành, trời sinh có khí chất người lãnh đạo, bằng không mỹ nữ siêu cấp cỡ yêu tinh như Trần Nhược cũng sẽ không bỏ qua tất cả ôm vào trong lòng mình nỗi nhớ nhung da diết, mỹ nữ cấp bậc cỡ như cô ta muốn đùa cợt một tên ngốc còn không phải dễ như trở bàn tay hay sao.
Cường Tử từng nói Lôi Tử thúc chú nói phụ nữ như Trần Nhược sao để ý tới chú chứ? Chú cũng không có học vấn, trông cũng chẳng đẹp trai như con, thật sự là mắt bị mù rồi. Phụ nữ như cô ta, dùng chút thủ đoạn không phân biệt tốt xấu gì đó, chẳng nhẽ không làm hại được đàn ông già trẻ của một thôn à.
Bỏ kính xuống khuôn mặt anh tuấn bỗng cười quỷ dị, Tiêu Lôi châm một điếu thuốc, bỏ kính râm xuống, nhìn vào kính chiếu hậu, sau khi rít một hơi thuốc thật dài, phun khói vào gương, khóe miệng của ông lộ ra một nét cười khinh bỉ.
- Vẫn là không chịu nổi, cuối cùng cũng tới rồi.
Hôm nay Tiêu Lôi đi một chiếc Lamborghini Murcielago, ngày đó chính là lái chiếc xe này đến quán ăn lớn Cật Hát Đổ thăm Mạc Địch, cũng dẫn Cường Tử cũng về, đưa đến trường, dẫn vào lớp cũng là tiến vào một vòng xoáy nước khổng lồ., Độ lớn của xoáy nước này dù nhà anh có thân phận cao quý, gia sản hàng tỉ, hoặc là có tu vi tuyệt đỉnh công sâm tạo hóa nếu không cẩn thận đều sẽ bị cuốn vào sau đó xé toạt ra thành từng mảnh nhỏ, không cần biết anh là ai.
Nhớ đến ngày mà Cường Tử rời khỏi quán ăn lớn Cật Hát Đổ, khóc lóc thảm thiết động lòng trời, nhớ tới khi Cường Tử bị tát một bạt tai rồi lặng lẽ tỉnh táo lại. Tiêu Lôi có cảm giác như đã trải qua cả một đời người, là bản thân đi quá chậm, hay là tiến bộ của Cường Tử quá nhanh? Tại sao hiện tại có ảo giác mình theo không kịp bước đi của nó?
Phía sau Lamborghini Murcielago không biết từ lúc nào xuất hiện ba chiếc xe hiệu Lexus, Toyota có rèm che, cùng chung một màu sắc.
Ba chiếc xe ngay từ đầu đi theo không nhanh không chậm, vừa tiến vào lâm trường trong giây lát tăng tốc độ lên, hiển nhiên là muốn vượt qua xe Tiêu Lôi. Ba chiếc xe này đều là xe mới, còn chưa có giấy phép, khóe môi Tiêu Lôi nhếch lên lộ ra nét cười lạnh lùng, thổi ra một vòng khói lầm bầm: - Trước có người nói Khương thái công câu cá có người nguyện mắc câu, lão tử nguyện làm mồi câu xem thử ai mắc câu.
Ba chiếc xe chợt tăng tốc, sau khi vượt qua xe của Tiêu Lôi thì cũng không dừng lại, đều này làm cho Tiêu Lôi kinh ngạc thoáng chốc, chẳng nhẽ mình đã đoán sai?
Bỗng nhiên chiếc Lexus ở sau cùng mở cửa nóc xe ra, một người từ trong xe chui ra, cố sức kéo ra một vật gì đó thật dài từ trong xe, Tiêu Lôi vừa nhìn thì hoàn toàn biến sắc!.
Chết mịa, không ngờ là súng phóng hoả tiễn, thứ đồ vật biến thái có thể bắn xe tăng thành lỗ đấy! Lamborghini không phải xe tăng, cũng không lắp kính chống đạn, hơn nữa đối diện với vũ khí biến thái như vậy, kính chống đạn có tác dụng sao?
Mắt thấy người nọ đặt súng phóng hoả tiễn trên vai, còn nghiêm túc mở ra kính nhắm bắn, da đầu Tiêu Lôi muốn điên rồi, trong lòng tự nhủ câu cá câu cá, câu tới nổ luôn đập nước, thôi xong rồi!
Ông bẻ ngoặt tay lái, một chân giẫm cứng phanh xe.
Tiếng bánh xe trầm đục lếch đi trên đường truyền vào lỗ tai Tiêu Lôi, ông còn chưa kịp nhắm mắt đã nhìn thấy đỉnh đầu tên cầm súng phóng hoả tiễn đối diện phun toé ra một luồng nước màu đỏ, sau đó tên kia ngã ngửa về phía sau, mềm oặt rút trở vào trong xe.
Ba chiếc xe phía trước không ai bảo ai cùng dừng lại, rất nhiều người từ trong xe chui ra, moc vũ khí rangồi chồm hổm trên mặt đất không ngừng nhìn đông nhìn tây , Tiêu Lôi vuốt cái trán đầy mồ hôi lạnh, lấy di động gọi một cuộc điện thoại.
- Cá đã lên bờ rồi, mồi thì chút nữa bị nuốt, lần sau các anh còn cà kê như vậy, ông đây con mẹ nó không làm nữa! Sau khi nói xong Tiêu Lôi dập máy, quay ngược xe lại, rõ ràng cũng không thèm để ý cái đám người đang chui ra khỏi xe cẩn thận đề phòng súng bắn tỉa kia, nghênh ngang rời đi!
Một gã đàn ông to cao lực lưỡng cầm Ak47, núp người đằng sau xe, phun ngay điếu xì gà trong miệng xuống mắng một câu: - Bị mắc bẫy rồi! Bị lừa rồi! Có súng bắn tỉa.
Gã ngẩng đầu lên thăm dò, muốn bắn xe của Tiêu Lôi, vừa mới lộ ra từ sau xe, sau một tiếng súng vang lên, nửa đầu của gã bị uy lực của đạn súng bắn tỉa bắn vỡ tung, thân thể té ngửa về phía sau. Một tên đồng bọn đứng lên kéo gã, tiếng súng vang lên lần nữa, người này cũng bị một phát súng vỡ tung đầu.
Trên một gốc cây hòe lâu năm xiêu vẹo phía xa xa, một người trẻ tuổi mặc quân phục màu xanh lá, đội mũ, trong miệng còn đang nhai kẹo cao su nằm sấp, cầm một khẩu súng bắn tỉa Qbu88 5,8ly .
- Ngu như con bò! Biết có súng bắn tỉa còn con mẹ nó thò đầu ra.
Lầu bà lầu bầu.
Người ở đằng xa rơi vào yên lặng, dường như rất kiêng dè sự có mặt của súng bắn tỉa, không dám hành động thiếu suy nghĩ. Quân nhân trẻ tuổi nằm sấp không nhúc nhích, con mắt vẫn không rời ống nhắm. Một lát sau, có người không kiên trì nổi nhanh như mèo chui vào trong xe, dự định lái xe chạy trốn. Gã vừa ngồi vào vị trí tài xế, một tiếng gió rít qua, một viên đạn bắn tới xuyên qua gáy gã, kính chắn gió bị vỡ rơi đầy đất.
Những người nọ nằm sấp sát trên mặt đất, dùng xe làm đồ che chắn, không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa. Lúc này, từ lâm trường hai bên đường xông ra rất nhiều quân nhân võ trang đầy đủ, cánh tay chắc khoẻ, mạnh mẽ cường ngạnh, động tác của những người này cực kỳ nhanh nhạy, rất nhanh tiếp cận ba cỗ xe Lexus.
Có người đầu tiên phát hiện quân đội đến gần, lớn tiếng la lên. Gã hoa chân múa tay ý bảo đồng bọn của mình khẩn trương nghĩ biện pháp, lại quên tử thần đang hết sức chăm chú nhìn chằm chằm bọn chúng. Một tiếng súng vang lên, Một phát xuyên đầu không gì để nói.
Hơn mười quân nhân cầm súng bán tự động, dần dần bao vây xung quanh. Một người bên cạnh xe hô lên một tiếng liều mạng, cầm súng tự động trong tay muốn nổ súng. Một quân nhân khom người đi đầu tiên nâng súng bắn ba phát. Tên đó chưa kịp hô lên đã gục xuống.
Người thanh niên cầm súng bắn tỉa nghiêng đầu phun bã kẹo cao su ra, từ trên cây nhảy xuống, linh hoạt như một con báo săn mồi.