Tiêu Lôi đưa cho Cường Tử một ngàn đồng, không nhiều hơn cũng không thiếu một phân nào. Cường Tử cầm số tài sản lớn nhất mình có được từ khi chào đời tới nay, quả thực sắp phát điên rồi. Năm trăm đồng không phải hắn chưa từng thấy, tối thiểu một tháng cũng từng thấy một lần. Nhưng cơ bản hắn chưa bao giờ có khoản tiền để dành nào. Cường Tử không tham ăn, không ham chơi, dù nghiện thuốc lá nhưng cũng chưa bao giờ tự mình mua. Cho dù sư phụ đầu bếp của hắn không hút được Đô Bảo một gói năm đồng đi nữa, hắn cũng chưa từng nghĩ đến việc tiêu tốn mấy đồng để mua một hộp.
Tiền của hắn tháng nào cũng tiêu hết sạch sành sanh, một cắc cũng không dư ra nổi. Ngoại trừ những vật dụng hàng ngày thì toàn bộ đều dùng để mua sách, mặc kệ là sách gì hắn cũng xem, thích nhất là Tam Quốc Diễn Nghĩa. Một lần xem không đủ thì xem hai lần, hai lần xem không đủ sẽ xem ba lần. Đến cuối cùng, những tên nhân vật rất lạ trong Tam Quốc Diễn Nghĩa hắn đều có thể thuận miệng gọi ra, tỷ như hắn khá là yêu thích Văn Diên (hình như là một nhân vật, thật lâu rồi chưa đọc Tam Quốc). Không riêng gì tứ đại danh trứ, tác phẩm nước ngoài hắn cũng thích đọc, tỷ như truyện cổ tích Grim và Nghìn Lẻ Một Đêm đặc biệt huyền bí. Anh hùng nước ngoài yêu thích nhất là Đôn Ki-hô-tê, thần tiên ngoại quốc yêu thích nhất là Thần đèn Aladin.
Sáng sớm thức dậy Cường Tử đi tới biệt thự của Tiêu Lôi, dùng cả ngày trời mua đủ những thứ cần mua. Cần mua trước tiên chính là một chiếc xe đạp, mất gần ba trăm đồng. Xe đạp là hàng hiệu, Giant giả. Ông chủ chào giá bốn trăm năm mươi, Cường Tử đưa cho lão một điếu thuốc, gọi ba tiếng đại gia, ông chủ liền nói để cho cậu bốn trăm, ta thấy cậu cũng là một chàng trai tốt, ta chưa bán cho ai giá này đâu. Cường Tử cúi đầu khom lưng nói cám ơn, vẻ mặt cảm động đến rơi nước mắt.
Sau đó Cường Tử lại kể cho ông chủ nghe chuyện xưa của mình, rất là xưa. Đơn giản là một cô nhi nghèo rớt mồng tơi, bất đắc dĩ phải bỏ học, dựa vào nghị lực kinh thiên động địa hàng ngày khắc khổ đọc sách dưới ánh đèn đường lờ mờ, mùa hạ bị muỗi chích thành Thích Ca Mâu Ni, mùa đông bị gió bắc thổi nhảy điệu clacket. Hắn thể hiện năng lực rất mạnh, ông chủ bán xe cảm động thổn thức không thôi. Ông chủ dụi dụi con mắt đã đỏ lên, cắn răng nói với Cường Tử ba trăm năm mươi, tôi bán cho cậu không lấy lãi.
Lúc này vợ của ông chủ đứng sau lưng nhéo cái tai to như hạt dưa của ông chủ đi ra xa một mét, ông chủ bị dọa, trong nháy mắt mặt đã trắng bệch. Lão ôm gáy chật vật nhìn bà chủ đang chống nạnh đứng trên bậc thang, trong đầu quay mòng mòng, lập tức nghĩ rằng nhất định là mình xuống giá quá thấp, chín phần là bà xã tức giận rồi. Nghĩ tới đây lão không khỏi hung hăng trợn mắt liếc nhìn Cường Tử, hắn cũng làm vẻ mặt ngạc nhiên, tàn thuốc rơi đầy đất.
- Bà xã… tôi sai rồi.
Bà chủ rống to một tiếng: - Ông sai rồi! Một câu sai rồi là xong à?
Ông chủ vừa định phát uy với Cường Tử, nói dưới bốn trăm năm mươi thì không bán, đã nhìn thấy vợ lão ôm vai Cường Tử bắt đầu khóc, đầu tiên là khóc nức nở, sau đó nước mắt cứ lã chã chảy ra.
- Cậu nhóc, cháu quá thần kỳ, so với thằng con phá sản của tôi tôi hơn gấp trăm lần. Tôi và cha nó để nó đến trường tử tế mà phải nghĩ hết mọi cách, chỉ thiếu điều dập đầu quỳ gối xin nó thôi. Giám khảo nói với tôi chỉ cần đưa năm vạn đồng tiền phí tài trợ sẽ cho nó vào Nhất Trung. Năm vạn đó, tôi và cha nó có bán một ngàn chiếc xe đạp cũng không đủ.
Nhìn vẻ mặt Cường Tử mê man, bà chủ xoa xoa cái gáy nói hai chữ.
- Đảo ngược.
Cường Tử thoải mái, lập tức thư thái trở lại. Thì ra Nhất Trung cũng không phải toàn học sinh khá giỏi, vốn cho là học sinh tốt nhất mọi miền đều tập trung ở Nhất Trung, bây giờ xem ra cũng chỉ là rồng rắn lẫn lộn thôi. Hắn đau lòng nhìn nửa điếu thuốc rơi trên mặt đất, khóc không ra nước mắt. Đây chính là lần đầu tiên mình bỏ tiền mua thuốc đó, năm đồng một bao Hồng Hà, …Biểu cảm như ngày tận thế này chắc là lây từ bà chủ rồi, bà lau nước mũi lắc lắc vai Cường Tử khóc ròng nói: - Cái tên chơi bời đến phá sản nhà tôi, nếu có được phân nửa nỗ lực như cháu cũng đã cảm ơn trời đất rồi, dù là một phần ba cũng được.
Ông chủ lặng lẽ đi lên bậc thềm vỗ vai bà vợ nói: - Đừng đau lòng quá, chỉ cần quản nghiêm chút, chất lượng dạy học của Nhất Trung tốt thế, thi lên đại học cũng không phải là không thể. Bà chủ đáp một tiếng, nhào vào lòng ông chủ khóc nức nở không thôi.
Cường Tử lúc này cũng chẳng biết làm thế nào, không ngờ chút uy lực của hắn đã khủng bố như vậy. Đều nói phụ nữ như vòi nước, chưa ai nói gì đã tuôn ra như suối. Cường Tử xấu hổ nói: - Mấy ngày nữa cháu cũng đi học ở Nhất Trung, con của thím tên là gì? Nói không chừng chúng ta còn cùng một lớp, tương lai cháu giúp hai người khuyên nhủ cậu ấy.
Bà chủ lại cầm tay Cường Tử vẻ kích động: - Thật chứ? Thật cảm ơn cháu. Con ta tên là Lý Vạn Thanh, vừa cao vừa to, là thành viên đội bóng rổ. Cháu là một học sinh giỏi, sau này giúp đỡ nó thêm nhé.
Cường Tử vung tay, cực kỳ khí khái nói: - Chuyện đó là đương nhiên, có cháu ở đây cam đoan cậu ấy thay đổi triệt để, lần nữa làm người. Ông chủ chỉ nghĩ ngợi thấy cau này có hơi không được dễ nghe, nhưng lại không biết nó không dễ nghe ở chỗ nào. Bà chủ lại cảm tạ không dứt, hận không thể nhận Cường Tử làm con nuôi.
Cuối cùng Cường Tử cũng móc ra bốn trăm năm mươi đồng nói: - Cũng không dễ dàng gì, trong số tiền này cháu được cho không ít. Người hảo tâm giúp đỡ cháu có tiền học là một người giàu có, tiêu thêm hai trăm cháu nghĩ ông ấy cũng không trách cháu đâu.
Ông chủ giơ tay nhận tiền, bà chủ lại vung tay bạt tai một cái, lần nữa hết ông chủ xuống bậc thềm.
- Đưa bao nhiêu ông nhận bấy nhiêu, trong mắt ông chỉ có tiền thôi à! Bà đây sao có thể lấy đồ vô lương tâm như ông, đứa nhỏ người ta khổ biết bao, ông cũng thật nhẫn tâm!
Sau đó sắc mặt bà chủ hòa hoãn lại, nhìn Cường Tử nói: - Không được, sao có thể lấy nhiều tiền của cháu như thế, xe này lấy về giá bao nhiêu, dì lấy con giá gốc. Dù người giúp đỡ con rất nhiều tiền nhưng cũng đâu phải tiền của mình? Xài tiền bậy bạ người ta sẽ không vui vẻ giúp đỡ con, như vậy thì hỏng rồi.
Sau đó ông chủ tự cho mình là thông minh nói: - Bốn trăm, bốn trăm đi.
Bà chủ lần thứ ba giơ tay, làm hành động nhuần nhuyễn như nước chảy mây trôi, dù tay không, nhưng Cường Tử như thấy được . Quá giống, thật sự quá giống.
- Bà đây nói ông không nhân tính, ông thật đúng là không có nhân tính. Đi lấy một cái khóa, một cái giỏ lắp vào xe.
Bà chủ đổi sắc mặt, cười dịu dàng nói với Cường Tử: - Ba trăm, ba trăm là được rồi.
Cường Tử âm thầm cười gian trong lòng, tự nhủ ai nói không buôn bán không gian dối, sao mình gặp được người tốt thế không biết. Hắn nói cảm ơn không ngớt, vẻ mặt thành khẩn hơn cả bề ngoài trung hậu của mình, khiến bà chủ cực kỳ hưởng thụ thỏa mãn về tâm nguyện làm người tốt lần đầu tiên.
Cường Tử đưa tiền, vịn xe nói với bà chủ: - Dì yên tâm đi, con của dì tên Lý Vạn Thanh, chỉ cần con có thể quen biết cậu ấy nhất định sẽ khuyên nhủ cậu ấy tử tế. Sau đó Cường Tử xoay người nhặt nửa điếu thuốc trên mặt đất hít môt hơi, lại hít một hơi thật sâu, nói tạm biệt với ông chú và bà dì ấy, đạp xe đi mất.
Bà chủ phất tay theo bóng lưng Cường Tử lẩm bẩm: - Đứa nhỏ thật ngoan…
Ông chủ nói: - Đúng vậy, bà xem nó cần tiết kiệm nhiều như thế, nửa điếu thuốc con mẹ nó còn nhặt lên hít hai hơi.
Bà chủ: - Ừ, đứa bé khổ phải tiết kiệm, con mình hút thuốc hai hơi là ném đi rồi.
Ông chủ: - Lần nào cũng là tôi nhặt lên , nói thật ba năm rồi, hôm nay là lần đầu tiên tôi được hút điếu thuốc tử tế.
Bà chủ: - Học sinh ngoan hút thuốc cũng ưa nhìn thế sao, hả? Học sinh ngoan cũng hút thuốc sao?
Ông chủ: “……”
Bà chủ: - Mẹ nó, bị lừa rồi? Cái xe bán bao nhiêu tiền?
Ông chủ: - Ba trăm!
Bà chủ vung tay lên, tát một phát thật mạnh.
- Con mẹ thằng nào nó cho ông bán! Lấy hàng về ba trăm ông bán ra ba trăm, việc buôn bán của bà đây khổ cực đâu có dễ dàng, ông giỏi lắm, bán một chiếc xe có ba trăm! Bà đây tát chết ông!
Ông chủ: “……”
Cường Tử đi chiếc xe đạp vừa mới mua lang thang trên đường, cứ như chiếc xe này đã thuộc về mình từ rất lâu rồi. Sau khi tốt nghiệp tiểu học hắn chỉ học có nửa năm trung học, cho nên bàn về trình độ, hắn chỉ bằng học sinh tiểu học mà thôi. Năm ấy học trung học, lớp bọn họ có một bạn học tên là Trương Vĩ ngày ngày đi xe đưa đón một em gái xinh đẹp đi học rồi tan trường, em gái xinh đẹp này còn ôm eo cậu ta từ phía sau, điều này khiến Cường Tử đố kỵ ra mặt, sau khi bỏ học, việc đầu tiên hắn làm chính là dùng dùi chọc cho lốp xe của Trương Vĩ thành cái vòi hoa sen, một cái vòi hoa sen có hình lốp xe.
Hắn mua túi sách, mua quần áo mới, giày mới, còn mua cả một chiếc hộp bút mới. Tất cả những thứ này cũng chưa tới hai trăm đồng, túi sách, quần áo và giày đều là hàng vỉa hè, hộp bút máy còn rẻ hơn đôi Nike giả của hắn mười đồng, hộp bút giá năm đồng.
Đạp xe trở về, trong giỏ xe đã đầy ắp, trên yên sau xe kẹp một cái hộp đựng giày, trong lòng rất đắc ý. Đường rộng mở vó ngựa phi nhanh... bánh xe chạy bon bon. Rẽ qua một ngõ nhỏ, khi trước mắt hiện ra một chiếc xe máy, Cường Tử tránh không kịp nên bị va chạm. Phản ứng của hắn rất nhanh, vô thức nhảy xuống khỏi xe. Người không sao hết, xe đạp bị chèn cho gãy. Lại rầm một tiếng vang lên, trong lòng Cường Tử đau xót vô cùng, hộp bút máy cũng bẹp rồi.
Cường Tử chưa kịp quay lại nhặt túi sách lên, xe máy đằng sau đã rồ ga chèn lên, trên túi sách màu trắng hiện lên hai vệt lốp xe đen sì. Lần thứ nhất có thể là không kịp tránh, lần thức hai chắc chắn là cố ý. Tính tình của Cường Tử dù có tốt cũng không nhịn được, chó cùng dứt giậu thỏ quẫn cắn người, huống chi hắn không phải kẻ tốt tính.
- MB chúng mày, lái xe không đem mắt theo à? Chèn vào túi sách quần áo của ông đây rồi!
Ngồi sau tay lái là hai tên nhóc, thoạt nhìn cũng chạc tuổi Cường Tử. Thằng nhóc lái xe lớn hơn Cường Tử chừng hai tuổi, vóc dáng rất khôi ngô, cao ít nhất một mét chín, thân thể tráng kiện thật giống một con nghé con. Gã mặc áo phông Jordan màu đen, cùng với một chiếc quần Hàn Quốc rộng thùng thình. Thằng nhóc ngồi sau xe lại chỉ cao gần ngang với Cường Tử, nhưng lại nặng ít nhất gấp hai lần Cường Tử. Gã mà ngồi xổm xuống, gót chân chắc chắn không thể chạm đất.
Tên mập láu lỉnh nhảy xuống từ yên sau, ngậm điếu thuốc hỏi: - Thằng nhãi khốn kiếp này, mày mắng ai đấy?
Cường Tử nhặt túi sách trên mặt đất lên, đau lòng phủi bụi trên túi. Hắn thấy vết đen trên chiếc túi sách trắng có phủi thế nào cũng không hết được, lại lấy áo lau đi. Tên mập kia thấy hắn không nói gì, cho rằng hắn sợ, cười hắc hắc nói: - Thì ra chỉ là thằng trứng dái hèn nhát, mẹ! Không một chút sức lực.
Tên cao lớn thấy Cường Tử không nói câu nào, nhếch miệng mắng hắn một câu ngu đần rồi xoay người lên xe máy, khởi động xe gọi tên mập: - Mau đi thôi, lão đại vẫn đang chờ đấy.
Tên mập nhổ nước bọt về phía Cường Tử, hùng hùng hổ hổ bò lên yên sau xe. Tên cao lớn đạp cần rồ ga đi ra, cảm thấy có gì đó không đúng, quay đầu lại nhìn. Vừa nhìn gã đã sợ chết khiếp phanh kít lại. Chỉ thấy tên mập vừa mới ngồi sau lưng mình không biết đã ngã từ khi nào, đang ôm đầu lăn lộn trên đất.
Cường Tử một tay cầm túi sách mới của mình, không ngừng dùng chân giẫm lên bụng tên mập, gã đau đến chảy nước mắt. Mặc dù Cường Tử là một cậu bé rất nghèo khổ nhưng từ nhỏ đã rất thích sạch sẽ. Cho dù khách sạn lớn Cật Hát Đổ, hắn không cách nào cự tuyệt mệnh lệnh của sư phụ, mặc vào bộ quần áo bảo hộ lao động giống như chiếc xe tăng, nhưng quần áo bên trong đều rất sạch sẽ. Cho nên hắn mới mua một chiếc túi sách màu trắng, vừa thấy túi đựng sách của mình bị bẩn, trong cơn tức giận Cường Tử liền đánh một phát cho tên mập ngã từ trên xe máy xuống.
Tên mập ôm đầu kêu như heo bị chọc tiết, dù chân Cường Tử đạp rất có lực, nhưng tên mập này da thịt béo như thế, kêu to thế kia phần lớn là diễn trò mà thôi. Quả nhiên, hai người đi xe máy và tên cao lớn ở phía trước không chịu nổi, đành dừng xe chạy tới. Cường Tử vừa đạp vừa mắng: - Mẹ nó ép tao, đền cho ông cặp sách.
Tên cao lớn đi rất nhanh, chỉ dăm ba bước đã nhảy tới, gã vừa chạy vừa hô: - Dừng tay! Ép mẹ nhà mày, biết tao là ai không, dám đánh người anh em của tao!
Cường Tử nhìn gã một cái, không nhanh không chậm đạp một phát vào bộ hạ của tên mập. Lần này, tên mập lập tức tru lên thê lương hơn, nghe thế nào cũng thấy thật sự rất đau.
Tên to lớn càng nhìn càng giận, chạy như bay tới đạp một cước. Thân hình gã khôi ngô, một cái quăng mình đá ra này có khí thế biết nhường nào. Khoảng cách giữa hai người vốn không xa, tên to lớn bước một bước lớn, chỉ mười giây đã đến nơi, mà lúc này Cường Tử vẫn đang đạp vào chân tên mập.
Cường Tử cũng không ngờ tốc độ của tên to lớn này lại nhanh như thế, hơn nữa một cước này đá ra rất chất, hiển nhiên là rất có bản lĩnh. Hắn tự mắng mình một câu, coi bộ thành lớn chuyện rồi, một cú đá này mà hứng phải, không chết cũng mất toi nửa cái mạng. Lúc này, trong đầu dần hiện lên những chiêu thức trong mấy bộ sách võ thuật, Cường Tử không chút nghĩ ngợi dựa vào linh cảm đột nhiên xuất hiện, ngồi thụp xuống, cú đá của tên to lớn vừa khéo mạnh mẽ lướt qua đỉnh đầu mình!
Sao hỏa đụng địa cầu.
Lần này Cường Tử rối loạn đầu óc, cả người như trong mơ.
Hắn đứng lên thì đâm đúng vào đũng quần của tên to lớn, chỉ cảm thấy một tòa núi lớn lắc lư, thoáng cái đã ở trên mặt mình. Cường Tử cũng cảm thấy trong ngực hít thở không thông, suýt nữa không thở ra hơi. Có điều một chiêu vác đũng quần này quả thật khiến cho tên to lớn kia không dễ chịu chút nào.
Một cái nâng đũng quần này của hắn đã đánh bay tên to lớn kia. Dù lần này đâm vào đến tê tâm liệt phế, nhưng nhìn thấy tên to lớn cũng không ra gì, Cường Tử thầm yên tâm, trong lòng tự nhủ vóc dáng to lớn cũng chưa chắc đã sức khỏe tốt. Vừa định đắc ý thì sau lưng đã trúng một cước cực mạnh, một cú đá đạp cho hắn cong gập lưng thành vòng cung, sau đó rầm một tiếng ngã văng ra ngoài.
Hắn còn chưa kịp đứng lên, một người khác đã đi tới đá vào giữa cằm hắn, Cường Tử cảm thấy trong đầu ong một tiếng, cơ hồ mất đi ý thức. Lúc này tên to lớn bò dậy, gã đánh nhau chưa bao giờ phải chịu thiệt thòi, bây giờ bị một kẻ đánh ngã, trong lòng rất giận dữ. Nhìn thấy Cường Tử ngã lăn ra, lại giơ chân lên đạp một cú vào giữa bụng, Cường Tử thấy hoa mắt, mơ hồ cái bụng đau như bị máy khoan điện khoan vào vậy.
Tên to lớn tiến lên định đánh tiếp, hai người phía trước giữ chặt gã nói: - Bỏ đi, đại ca đang chờ chúng ta. Tên to lớn tức giận thu chân, một tay kéo tên mập nói: - Thật bẽ mặt, mẹ kiếp! Một câu mắng này khiến tên mập đỏ bừng mặt như mông khỉ. Gã thấy mình mất mặt, nhìn Cường Tử đang nằm trên mặt đất không ngừng run rẩy, mắng một câu rồi giẫm hai cái, lúc này mới theo tên to lớn bỏ đi.
Bốn người lên xe máy, vừa khởi động xe đã nghe phía sau có tiếng hô.
- Bốn tên ngốc, lão gia ta vẫn chưa chết, đền cặp sách cho ta!
Mấy người vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Cường Tử loạng choạng đứng dậy. Hắn lau khóe miệng chảy máu, phun đầy mặt đất. Ánh nhìn trong mắt thật giống như một lưỡi dao khiến người ta rét lạnh. Trên hàm răng của hắn toàn là máu, trên mặt cũng đầy máu, dáng vẻ nhìn từ phía trên rất dữ tợn.
Tên to lớn mắng một tiếng mẹ ngươi, xông lên một quyền đánh vào má trái Cường Tử, một tiếng răng răng rất khẽ vang lên, hắn đã vẹo cổ gục tại chỗ. Nếu như đây là một pha quay chậm, thậm chí bạn có thể nhìn thấy trong ánh mắt khinh khỉnh của Cường Tử trợn ngược lên. Một quyền này là tên to lớn phát ra trong lúc tức giận, một quyền đã được tích cóp qua thời gian dài, sức nặng cỡ trăm cân. Cổ của Cường Tử có bị gãy hay không thì thật khó nói, nhưng ít nhất cũng sái vài chỗ.
Tên mập thấy tình thế chuyển biến xấu, trông thấy Cường Tử ngã xuống thế kia chắc chắn xong đời rồi. Gã tranh thủ thời gian chạy tới kéo tên to lớn: - Mày thằng ngốc này, đây là tai nạn chết người, đi mau đi mau!
Tên to lớn ngây người một lát, gã cũng ý thức được mình nhất thời kích động rồi. Cúi đầu nhìn nắm đấm của mình lẩm bẩm: - Tao không định đánh chết hắn, thật không ngờ.
Tên mập lôi gã đi, nếu không đi, lát nữa có người đến đây thì muốn đi cũng không được nữa. Tên to lớn mơ mơ màng màng đi theo tên mập, còn chưa đến được chỗ xe máy đã nghe thấy phía sau vang lên một tiếng cười nhạt.
- Hắc hắc, cháu nội, mày cho rằng như vậy đã có thể đánh chết ông nội mày ư? Đền cặp sách cho tao!
Lần này bốn người đều choáng váng, bọn hộ ngây ngẩn, sợ hãi nhìn Cường Tử như nhìn thấy siêu nhân điện quang vậy, dáng vẻ hiện giờ của Cường Tử thật quá đáng sợ, cái mũi thì lệch đi, khóe miệng nứt ra, máu chảy ròng ròng, từ cổ áo chảy xuống đầy áo. Cổ của hắn còn bị vẹo, có máu từ dưới hàm chảy xuống.
Tên mập ra vẻ kinh ngạc, gã mắng: - Thằng nhóc khốn kiếp, mày còn mắng nữa tao đánh chết mày, cút đi.
Cường Tử lấy tay giữ cổ, liêu xa liêu xiêu đi về phía bốn người.
- Bảo tao đi cũng được, đền cho ông nội cặp sách, rồi quỳ xuống mỗi thằng dập đầu một cái với ông nội!
Một tên đằng trước mắng một câu: - Kệ hắn, chúng ta đi.
Tên mập khẽ gật đầu, cũng không đợi tên to lớn, gã đã vọt tới trước. Chủ yếu là tên mập sợ tên to lớn ra tay không biết nặng nhẹ, thật sự đánh chết người thì tiêu đời. Có điều đừng nhìn cơ thể gã béo, hành động tuyệt đối không chần chừ. Một quyền đánh tới huyệt thái dương của Cường Tử, mắt thấy nắm đấm này sắp đánh vào giữa sọ, bỗng vù một cái, Cường Tử đã biến mất.
Tên mập thấy hoa mắt, lại cảm thấy đũng quần nhoi nhói. Gã vẫn kịp nói một câu: - Bỏ mẹ, trúng chiêu rồi. Sau đó mềm nhũn ngã xuống.