- Đây là người đàn ông hôm qua bị cồn tra tấn đến sống dở chết dở sao?
Nhìn vẻ mặt sáng lạn, tinh thần phấn chấn của hắn thực không nhận ra. Mà
trong hội nghị lúc sáng bàn về một khoản đầu tư quan trọng, những người
khác mệt nhoài nằm ngả nằm nghiêng, nhưng hắn thì vẫn cười giòn tan tựa
như tham gia một buổi ca nhạc sôi động vậy, thực là làm người ta ghen
tị. Trên thế giới này lại có người tao nhã lôi cuốn đến mức này sao?
- Muộn lắm rồi, anh không muốn hành hạ dạ dày chúng ta chứ, nếu dạ dày loét thành cái hố là lỗi của anh đấy!
Vẻ mặt Lý Nguyên Hách tái đi nhìn Lục Hạo Doãn ở bên đồng thời sờ tay vào
túi áo lấy ra một thanh chocolate cho vào miệng, dạ dày hắn mừng rỡ reo
hò.
- Đàn ông mà yếu nhớt ra thế.
Lục Hạo Doãn nhíu mày.
Thằng nhóc này sao lại tham ăn thế? Trên người luôn có đồ ăn vặt, sợ là
mấy đứa con nít cũng không tham ăn như hắn.
- Tôi biết anh không thích tôi ăn trong lúc họp, nhưng vài cái bánh với một ly cà phê chưa đến mức phá hỏng không khí mà.
Việc quá chú ý lễ tiết thực sự quá mệt mỏi.
- Mặc kệ là chuyện gì cũng phải chuyên tâm.
Lý do! Nhưng Lý Nguyên Hách cũng không dám ý kiến. Tính tình sếp tổng nhìn thì rất tốt, rất nền nếp. Không bao giờ nặng lời, chỉ là đôi khi âm
thanh nhẹ nhàng lực sát thương lại rất lớn, hắn là loại người mang nụ
cười đủ là kẻ khác đau lòng.
Bước đến chỗ sếp tổng, thư kí đi lên đưa tới một lá thư:
- Sếp ạ, phu nhân của anh vừa tới bảo em giao cho anh cái này.
Suy nghĩ một chút rồi nhìn thoáng qua lá thư khẽ cười:
- Còn có chuyện gì không?
- Còn có vài nhà truyền thông muốn gặp sếp, em đã để tư liệu của họ trên
mặt bàn, quan hệ xã hội là quyết định của anh, có cần trả lời họp báo
phóng viên không?
- Chuyện như thế không cần trả lời.
- Dạ, đồ ăn trưa đã chuẩn bị, năm phút sau sẽ đưa lên.
Thực ra Lục Hạo Doãn ăn uống rất cầu kì, mỗi ngày khẩu phần đều khác nhau
nhưng yêu cầu về khẩu vị lại cố định. Đầu tuần là món ăn Nhật, thứ ba là kiểu Trung Quốc, thứ tư là cơm Tây, thứ năm là mỳ Ý nên thư kí cũng dễ
dàng sắp xếp bữa trưa cho hắn.
- Vất vả cho em rồi.
Hắn quay đầu nhìn Lý Nguyên Hách:
- Không phải cậu đói bụng sao?
- Thư kí Chung, đồ ăn của tôi đâu?
Lý Nguyên Hách nhìn sang phía thư kí. Năm nào rồi mà còn có người viết
thư? Có chuyện gì gọi điện không phải tiện lợi hơn à? Đúng là tò mò muốn chết!
- Đồ của trợ lý cũng mang vào phòng chứ ạ?
- Sếp à, chúng ta có thời gian ăn cơm trưa cùng sao?
Lý Nguyên Hách thèm muốn lá thư kia, hôm qua xảy ra đại sự kinh thiên động địa, nay đã nhận được tin tức của bà xã thì chắc chắn là hai người có
liên quan với nhau, không phải là bàn bạc việc ly hôn chứ? Không thể, lá thư này mỏng dính không giống như văn kiện quan trọng gì.
Gật đầu, hắn bảo thư kí mang hai tách cà phê tới rồi đi vào văn phòng.
Đương nhiên Lý Nguyên Hách giành lấy phần cơm bằng tốc độ nhanh nhất rồi trở lại, lúc này suất ăn của Lục Hạo Doãn cũng đã tới.
Dùng cơm lại hét lên gọi thêm cà phê, thực sự Lý Nguyên Hách không chịu nổi
sức hấp dẫn của lá thư. Làm sao mà hắn không tò mò gì thế chứ?
- Sếp, phu nhân bí mật nói với anh cái gì thế?
Nhìn vẻ mặt mong chờ của hắn, Lục Hạo Doãn liền lấy lá thư ra làm trò trước mặt hắn.
“Phu quân đại nhân:
Một khi sự tồn tại của tiểu nương tử không là gì với anh thì sẽ chẳng gây
cho anh điều gì bất tiện, tha thứ cho em khi tự ý về nông thôn, gần đây
không khí Đài Bắc quá kém, phế quản của em từ bé đã không được tốt, chịu không được sự ô nhiễm này, tin rằng anh sẽ thông cảm cho em, anh hãy cố giữ sức khỏe.
Thiếp thân, Khương Minh Hi kính thư!”
Hết, hắn cười ha hả, là tiếng cười từ tận đáy lòng khiến toàn thân hắn rung động.
Lý Nguyên Hách nhìn chết trân vào hắn. Thì ra sếp tổng tao nhã cũng có thể thành ra như vậy sao?
- Sếp à, phu nhân nói gì thú vị sao?
Liếc mắt đầy ý tứ.
- Cô ấy chơi với tôi một trò đùa nho nhỏ.
Lục Hạo Doãn cẩn thận cất lá thư đi. Đây là lần đầu bà xã gửi thư cho hắn,
bà xã rất xinh đẹp lại vô cùng cá tính, hắn cần phải lưu giữ thật tốt kỷ niệm này..
Đúng là quá giỏi, trò vui nhỏ lại làm sếp tổng vui
đến vậy. Nhưng hắn cũng không tưởng tượng được phu nhân dịu dàng này lại thích nói giỡn. Không biết có cơ hội nhìn trộm hay không?
Đương nhiên không! Nụ cười vẫn chưa tắt trên khuôn mặt Lục Hạo Doãn, khẽ nói:
- Cậu còn rất nhiều việc nên đi làm đi.
Rõ ràng là lệnh đuổi khách, nếu có kẻ không đi hắn sẽ bảo thư kí mời ra,
đương nhiên Lý Nguyên Hách chỉ biết ngoan ngoãn dọn đồ về phòng mình.
Lúc này không có người ngoài, hắn lấy bức thư ra xem một lần nữa.
Từ khi hắn cố làm trò trước mặt mẹ nói ra lời vô trách nhiệm hắn liền một
mực chờ cô trả lời. Cô có thể nhịn bao lâu? Cô sẽ tỏ vẻ bất mãn ra sao?
Lạnh nhạt với cô, kích động hay chọc giận cô, rốt cục đã bị phản kích, nhưng hắn cũng không ngờ cô sẽ bỏ đi như vậy.
Hiển nhiên hắn cũng không mong chờ người vợ dịu dàng ôn nhu để làm dâu thảo. Nhưng bà xã không đủ tiêu chuẩn này lại khuấy động tâm tư vốn bình lặng như nước của hắn, khiến hắn khó nhịn được quan sát cô, nét mặt của cô,
yêu thích từng thói quen, cử chỉ… Hắn chưa từng có khát vọng tìm hiểu về một người đến vậy!
Đối với cô hắn tựa như ma, thấy cô cố ý làm
ra chuyện khó khăn, tức giận chẳng ngờ hắn nhảy nhót không thôi… Hắn cảm thấy bà xã mình nghĩ một đằng làm một nẻo này thực hết thuốc chữa.
Tuy rằng lí trí khuyên hắn không nên vội vã tìm cô vợ bỏ trốn này về nhà
nhưng cũng không rõ từ khi nào hắn đã quen với sự tồn tại của cô, mỗi
tối về nhà việc đầu tiên là ngó vào phòng khách để nhìn cô, lúc cô chịu
sự lạnh nhạt của lão công thực sự hắn lúc nào cũng nhớ tới cô.
Chỉ một ngày không thấy mà sao hắn cảm thấy trống vắng quá vậy?
Chẳng lẽ đây là tư vị của sự nhớ nhung một người sao?
Mặc kệ chuyện gì, bóng dáng cô cứ đột nhiên lướt qua trong đầu hắn, ngẫu
nhiên nhớ tới vẻ mặt của cô hắn lại tự cười một mình, vẻ bất thường của
hắn bất đầu khiến công ty bàn tán.
Nếu không nhanh tránh đi hắn
lo rằng rất có thể mình sẽ không còn làm được gì nữa. Bởi vậy hôm nay là lần đầu hắn không về nhà mà đi thằng tới quán bar khách sạn Diêm Lệ
Viên.
Lúc muốn uống rượu hắn lại nghĩ tới chỗ này, nơi thanh lịch cao cấp không có những cô nàng ngu ngốc, cũng chẳng có loại phụ nữ tình một đêm.
Đã đến đây hắn cũng muốn gọi cho Diêm Nhược Thiên, trừ
khi đang họp nếu không nhất định người này sẽ tới. Quả nhiên vài phút
sau Diêm Nhược Thiên đã đến chào hỏi.
- Tôi còn tưởng cậu là kẻ bận bịu, không ngờ cũng biến thành nam diễn viên nổi tiếng rồi.
Diêm Nhược Thiên nhìn hắn:
- Có phải vì chuyện bà chị quậy mà tới đây giải sầu?
- Không có, chỉ là tôi đột nhiên muốn uống rượu.
Lục Hạo Doãn không nhận ra ánh mắt mình lộ ra vẻ cô đơn.
- Cậu đùa à?
Bọn họ không phải là sơ giao, kết hôn cũng đã hơn một tháng, bà xã đâu, lại để Lục Hạo Doãn làm ra chuyện như thế này.
- Tôi chỉ theo học muội ăn bữa cơm, cũng không phải lần đầu tiên, làm sao tôi biết lại thành ra chuyện lớn thế này?
Nhìn dáng vẻ của hắn, tuyệt đối không ai tin đây là chuyện hắn bố trí trước.
- Nhan Linh là học muội của cậu ?
- Đúng, chúng tôi biết nhau từ thời đại học, nhưng mà đến năm trước ở
tiệc cuối năm tại tập đoàn Yến thị, cô ấy là người chủ trì, thì cả hai
mới liên lạc. Cậu đừng hỏi sao bọn tôi không liên lạc thường xuyên, tôi
không có cảm giác, cô ấy cũng là một người có khí chất, chỉ là rỗi thì
mời cơm nói chuyện.
Nhan Linh là một đại mỹ nữ, ít có nam nhân
kháng cự được sức quyến rũ của cô, nhưng tâm tư hắn chưa bao giờ đặt vào cô, bà xã hắn muốn chọn là một nữ nhân hiền thê lương mẫu, giữa bọn họ
hoàn toàn không có cơ hội phát triển.
Diêm Nhược Thiên tin lời
này của hắn. Lão bạn hắn, hẳn nữ nhân có giá trị là phải đảm nhận được
vai trò “vợ thảo” cùng “mẹ hiền”, không quá quan trọng xấu đẹp.
- Cho dù không có chuyện gì, nhưng hiện tại quậy tới tình trạng này, bà
chị dâu không có khả năng thờ ơ, thời điểm này cậu nên ở bên cạnh cô ấy, để cô ấy khỏi suy nghĩ linh tinh, chạy tới đây uống rượu làm gì ?
- Đài Bắc gần đây ồn ào, cô ấy tạm thời về quê thanh tĩnh rồi.
Đã hiểu, Diêm Nhược Thiên khó mà có được một cơ hội giễu cợt hắn, đương nhiên không thể bỏ qua,
- Thì ra vợ không ở bên cạnh, trong nhà trống vắng nên chạy tới đây giết thời gian.
Nếu phủ nhận, rõ ràng là kiêu ngạo.
- Một khi nhớ bà xã, mau mau làm rõ mọi chuyện đi, tuy rằng tôi rất vui
khi mỗi ngày cậu tới đây tiêu tiền, nhưng cũng không hi vọng cậu biến
thành động rượu
- Gần đây công việc bề bộn, tạm thời cô ấy ở quê cũng tốt.
- Cô ấy không phải là đi sang Anh hay Mỹ, đón cô ấy về mất bao nhiêu thời gian của cậu?
Diêm Nhược Thiên vỗ vai hắn
- Sớm ngày nào, hay ngày đó, đừng để cô ấy chờ đợi lâu, ở nông thôn kia,
lắm bà cô nhiều lời, một câu này, câu kia, không có vấn đề cũng thành có vấn đề, chỉ sợ lúc đó cậu muốn tới đón cô ấy về, cũng sẽ không dễ dàng.
Lục Hạo Doãn thực ra không hề lo lắng mấy bà cô ở nông thôn nhiều lời, hắn
tự tin mình có cách riêng, nụ cười của hắn đủ thu mua lòng của các bà cô ấy.
Điều hắn lo lắng chỉ có Khương Minh Hi, cô rốt cuộc không nhịn được nữa sẽ phản công, sẽ dễ dàng bỏ qua cho hắn sao?
——— —————————
Ô ~ vì cái gì mà cô phải về nông thôn?
Việc gì cô phải giả bộ đáng thương như thế?
Chẳng lẽ cô phải giương bộ mặt đáng thương trước bố mẹ sao? Đương nhiên sẽ
không, bởi vì Khương Minh Hi không phải như thế, lại còn có hàng xóm
xung quanh nhìn vào.
Sao cô ngốc như thế chứ? Sao lại phải rời khỏi chốn Đài Bắc sung sướng này?
Cô hối hận, trước đó không nên xúc động như vậy, cô có thể dùng cách khác với hắn.
Ai! Lúc này nói mấy cái này có ích gì, một người có thể mất thể diện nhưng
không thể không có cốt khí, khi đã quyết tâm cô tuyệt đối sẽ không quay
đầu, trừ khi Lục Hạo Doãn tự mình đến nhận lỗi, mà không có kiệu tám
người khiêng thì đừng mong cô về Đài Bắc.
Đúng vậy, cô cực kì giỏi, rất có khí phách nhưng ngày về Đài Bắc lại không biết là bao giờ.
Quay về đã một tuần, Lục Hạo Doãn cũng không thèm gọi điện, đột nhiên cô cảm thấy mình thật ngu ngốc.
Lúc này không vợ như cái gai trước mắt hắn có thể thích làm gì thì làm, dù cô có mốc meo ở đây hắn cũng chẳng hay biết.
- Tiểu Hi, con đang bắt cá à?
Khương mẫu dí tay lên trán cô:
- Hôm nay đông khách, rửa bát nhanh lên không là thiếu, tay chân năng động lên một tẹo đi.
Đau quá! Bị tàn khốc lôi từ cõi mộng về thực tế, rốt cuộc cô nhớ ra mình
đang rửa chén, chồng bát bẩn xếp thành ngọn núi trên bàn, sao số khổ thế này chứ!
Tay phải chắp với tay trái, cô mang bộ mặt đáng thương ra cầu xin tha thứ:
- Mẹ à, tay của con đã phồng lên rồi, cho con nghỉ một lát được chứ ?
- Mẹ gọi con về thì không thèm về, một khi đã muốn tá túc ở đây thì cũng
đừng nghĩ rằng mình có thể ăn chực mà ngồi vắt vẻo như thiếu nãi nãi.
Chưa hết, không phải mẹ đã bảo mang bao tay sao, con thích ngược đãi tay mình thì mẹ cũng chịu thua rồi.
Tình huống này người ngoài nhìn
thấy còn tưởng Khương mẫu khó tính nhưng người trong cuộc hiểu rõ, đây
là sự quan tâm của bà dành cho con gái.
- Con mang bao tay rất dễ làm vỡ đồ, đến lúc đó mẹ cũng đừng mắng con hậu đậu. Còn nữa, con còn
chưa phải là thiếu nãi nãi, vẫn còn là một cô gái.
- Nếu con ra
ngoài thì nhất định người ta sẽ cho rằng con bị chồng bỏ, gần đây lỗ tai mẹ không được tốt lắm, cũng không muốn nghe lời ong tiếng ve.
Dừng lại một lát, ánh mắt Khương mẫu trở nên sắc bén:
- Con thành thật đi, có phải con rể ngoại tình bỏ rơi con?
- Không có.
Khương Minh Hi trả lời lấp lửng. Cũng chẳng thể thẳng thắn với mẹ, cô từng bị
châm biếm là người vợ bị ghẻ lạnh, nếu mẹ biết rõ chân tướng nhất định
sẽ tự oán mình đến chết.
Kỳ thực thì ngay từ đầu mẹ cô cũng không tán thành việc bọn họ vội vã kết hôn, đám trẻ bây giờ lúc mới lấy thì
yêu thương chiều chuộng nhau, dần dà lại sinh ra cãi nhau bởi mấy chuyện nhỏ nhặt sinh bất hòa khiến hôn nhân có nguy cơ tan vỡ, bọn họ hiểu
nhau không sâu nên dễ xảy ra va chạm. Mức độ tan vỡ của hôn nhân rất cao nhưng Lục Hạo Doãn lại biết ăn nói. Vài câu ngon ngọt đã làm xiêu lòng
mẹ vợ khiến bà tin tưởng rằng hai người bọn họ là do ông trời tác hợp
vậy.
- Thật sự không có gì?
Cô vẫn kiên trì không nói,
thực ra cô rất muốn nhào vào lòng mẹ mình mà khóc rống lên. Rõ ràng rất
khó chịu nhưng lại phải giả vờ như chưa có gì xảy ra, mình vẫn luôn băn
khoăn, làm gì đây?
Từ nhỏ cô đã có thói quen gây khó dễ với những người phá mình, bởi sinh ra trong một đại gia tộc trọng nam khinh nữ,
cô rất hay bị xem thường nên thường xuyên là đối tượng bị người ta ăn
hiếp.
Trước kia cô rất ngốc, bị bạn thân kéo tóc, cướp mất kẹo
còn không biết xấu hổ vu oan cô ăn vụng đồ ăn vặt, cô chỉ biết khóc, tin rằng người lớn sẽ vì thế mà giúp cô lấy lại công bằng.
Sự thực
không như vậy, ở Khương gia, con trai có địa vị cao hơn con gái, bọn họ
mặt dày không nghe cô cũng chẳng thể giành được công bằng, đã thế còn
biến thành quỷ khóc nhè trong mắt người lớn.
Được cha mẹ ân cần
dạy bảo cùng với vài lần giao phong với gã đàn ông xấu xa kia rất nhanh
cô đã hiểu được một chân lý – bảo vệ mình so với tranh thủ quyền lợi còn quan trọng hơn! Bởi vậy từng tế bào trên thân thể đều cần tôi luyện
thành thục.
Nhưng một người phải thường xuyên ngụy trang, sẽ chịu áp lực cao, khó mà vượt qua được khi gặp áp lực quá lớn, đó là điều
đương nhiên.
- Nhạc mẫu, con đến rồi đây ạ.
Lục Hạo Doãn
tiêu sái đi vào bếp, hai người phụ nữ hoảng sợ, không biết hắn có nghe
thấy lời vừa rồi của hai người hay không ? Nhưng vẫn đề này cũng không
nghĩ được lâu, Khương mẫu che giấu tâm tình, rốt cuộc đã có thể ném đi
cục tức, còn Khương Minh Hi đối mặt với hắn lại cảm thấy lòng rối bời.
Ánh mắt dán chặt lên người Khương Minh Hi, hắn khẽ cúi đầu với nhạc mẫu :
- Con xin lỗi, Minh Hi ở đây quấy rầy cha mẹ lâu như vậy, con cảm thấy rất xấu hổ.
- Không sao cả, con đến là tốt rồi.
Gương mặt lạnh lùng của Khương mẫu chuyển sang hiền hòa. Xem ra khả năng biến hóa Khương Minh Hi được truyền không ít đây.
- Con vừa nói chuyện với nhạc phụ, sáng mai con sẽ đưa Minh Hi về Đài Bắc.
- Cũng tốt, cả ngày vất vả rồi, ở lại qua đêm rồi hãy về.
- Chỗ này cần con hỗ trợ gì không?
Lục Hạo Doãn nhìn thoáng qua phòng bếp.
- Không cần, hai vợ chồng về phòng từ từ mà nói, chỗ này giao cho ta là được.
Cô có nghe lầm hay không? Ai mang thai mười tháng mới sinh ra cô chứ? Đúng là quá đáng! Nhưng cô nào dám nói như vậy với mẹ chứ? Thái độ quá kém
cỏi, cầm của người ta sáu trăm vạn, trước mặt người ta cũng phải cố hạ
thấp tư thái xuống.
- Nha đầu này còn trốn ở trong đây làm gì?
Khương mẫu cầm tay con gái rửa sạch sẽ sau đó đẩy vào trong lòng con rể:
- Hai vợ chồng nhất định có nhiều lời cần nói, mẹ đi pha trà, cứ từ từ mà nói chuyện, lúc nào đến bữa tối mẹ sẽ gọi.
Mẹ cười vui vẻ đến vậy xem ra còn mong chờ hắn xuất hiện hơn cả cô, cô
thừa nhận cô cũng mong chờ hình bóng hắn, mặc kệ thế nào nếu hắn không
quan tâm việc cô về đây thì đúng là quá kém cỏi.
Nhưng rất lạ.
Lúc này hắn xuất hiện cô lại không biết đối mặt ra sao. Hắn sẽ nói gì?
Cô chuẩn bị ngả bài với hắn sao? Cô không kiên trì trở về cùng hắn thì
phản ứng của người ta sẽ ra sao?
Cứ tiếp tục thần kinh cô càng căng như dây đàn.
- Anh muốn uống trà không?
Vô cùng khẩn trương nên cô cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh.
Gật đầu, hắn quan sát căn phòng, tuy rằng lúc cầu hôn cô hắn đã đến nhưng
vẫn chưa có cơ hội dòm ngó khuê phòng của cô, đương nhiên cũng chẳng có
cơ hội nhìn thấy tính tình trẻ con của cô.
Phòng bày đầy búp bê,
gần như là củ tất cả các loại phim hoạt hình, nhưng mà quan trọng là đầu giường của chủ căn phòng xếp đủ loại Đôrêmon lớn nhỏ vất lung tung, xem ra cô là người thích tùy tiện, cái này khác so với hắn.
Cô bưng trà bước vào phòng, hắn vội vàng đặt con Đôrêmon về chỗ cũ.
- Em thích Đôrêmon à?
- Đôrêmon không gì không làm được.
Trong ảo tưởng của cô, bạn thân đều là gấu, mà cô có túi thần kì của Đôrêmon, tưởng tượng bạn thân là con gấu cực khổ cầu xin cô đó là chuyện rất
vui!
- Em hâm mộ nó bởi không gì là không làm được sao?
- Đương nhiên, người bình thường luôn hâm mộ những người không tầm thường.
Rốt cuộc người đàn ông này làm gì? Chẳng lẽ hắn không cho cô một lời giải
thích được một câu sao? Nếu không, hắn cũng phải hỏi rõ ràng vì sao cô
chạy tới đây chứ? Hay là hắn không hiểu được ý nghĩa tin nhắn của cô?
Không thể, hắn không hề ngu ngốc. Tuy rằng cô tin đó là sự thực.
Hàm súc, nhưng cũng dễ dàng nhận ra nàng trốn đi vì xấu hổ, sao hắn không tỏ chút thái độ gì cả?
- Đúng vậy, không giống như hai người dễ dàng hấp dẫn đối phương.
Những lời này hàm ý rất đặc biệt. Dọa! Hắn nhìn chằm chằm vào cô, sao cô lại không phát hiện chứ?
- Anh nói đi?
Đến giờ hắn vẫn chưa nói rõ cô sao có thể sốt ruột như hắn được? Bởi vì cô, cuộc sống hắn rối loạn nhưng không ngờ hắn chẳng thèm quan tâm.
Nhìn cô hắn cảm thấy tâm tình khoái trá, ngắm cô rồi nghĩ tới một tuần không gặp, sao càng lúc lại càng hấp dẫn chết người thế này cơ chứ?
- Ân.
Cô giật mình né tránh ánh mắt của hắn, hôm nay hắn rất lạ, tựa như trên
thân thể phát ra một luồng điện khiến toàn thân cô tê dại.
- Bà xã, từ trưa tới giờ bụng rỗng, vừa rồi ngửi thấy mùi mì thịt bò dưới lầu, có thể cho anh một chén không?
Nếu tiếp tục như vậy hắn sợ rằng thú tính bộc phát sẽ hạ gục cô trên
giường, bởi lẽ hương vị của cô như mì thịt bò khiến người ta khó mà nhịn được.
Một tiếng “bà xã” kia khiến cô thần hồn điên đảo, khẽ “á” một tiếng rời chạy thẳng về phòng.
Cô biết có gì đó không đúng, nhưng đầu rối bù lên không đủ sức nghĩ ngợi nên đành phó mặc cho số phận.
Hắn ngồi xuống giường nhắm mắt lại hưởng thụ hương vị của cô, là một mùi
thơm nhàn nhạt ngọt ngào, đây cũng là mùi nước hoa cô thường dùng, chỉ
là lúc này hắn hiểu được vì sao cô thích nó, bởi lẽ tính tình cô vẫn còn rất trẻ con…
Tốt quá rồi! Cảm giác lâng lâng khó tả kia cô lại tìm thấy trên người hắn.
Trời ạ! Cô muốn hét thật to, sao mà mình lại quên chuyện quan trọng như thế chứ?
Buổi tối nằm trên giường, Khương Minh Hi buồn bã nghĩ về một việc rất quan
trọng, cô chưa từng đối mặt vấn đề này trước kia, hai vợ chồng phải ngủ
chung giường, tuy rằng Khương gia có vài gian phòng khách nhưng đâu thể
làm trò đòi chia phòng ra ngủ trước mặt ba mẹ, cô không đủ gan nên hai
vợ chồng đành phải ngủ chung giường.
Nếu không phải sợ kinh động
tới người bên cạnh cô đã duy trì tư thế ngủ thoải mái nhất. Mấy ngày nay ở nhà, nằm ở trên giường của mình, không nhịn được cởi bỏ bớt quần áo
dư thừa, nhưng bên cạnh có người cô chỉ biết ngoan ngoãn mặc nguyên quần áo ở nhà, thực sự rất khó chịu.
Nhịn không được lăn qua lăn lại. Xoay tới xoay lui nhưng cô vẫn cảm thấy khó chịu, một hồi sau bất ngờ
đối mặt với ánh mắt của hắn.
- Anh… Anh còn chưa ngủ.
Tình huống này cũng chỉ biết cười ngây ngô, nhưng hơi ấm phả lên mặt khiến gò má cô ửng hồng, xấu hổ quá.
- Anh rất tò mò tại sao em lại vội vã như vậy.
Lúc này hắn không còn là người đàn ồng trầm ổn trước đó mà toàn thân toát ra hơi thở dã thú.
- Em… Xin lỗi, làm phiến đến anh sao ? Từ nhỏ đến lớn em không có thói
quen ngủ chung giường với người khác… Anh có muốn ngủ phòng khách không ?
Cô cố gắng mở lời.
Đây là ảo giác, quý công tử tao nhã vậy mà lại biến thành sắc lang…
Cô không chờ đến lúc hắn khoác vào cái lốt biến thái chứ? Ai nha, cái này
đâu quan trọng? Cô cảm thấy muốn hắn hắn tấn công với hình dáng này sao? Không ngờ trong lòng cô dấy lên cảm giác mong chờ.
- Em phải nhanh chóng tạo thành thói quen.
Đột nhiên hắn đưa tay vuốt lọn tóc xoã xuống trên gương mặt cô khiến cô khẽ run rẩy, hắn kéo tóc ra phía sau để nhìn rõ ràng từng đường nét trên
khuôn mặt cô.
“A’ cảm giác tê dại truyền khắp nơi trên thân thể,
đột nhiên nhiệt độ tăng lên, lòng cô trở nên hoảng loạn, hô hấp cũng khó khăn.
Cô cũng đâu phải món điểm tâm mỹ thực gì mà sao hắn lại
làm kiểu chết người như vậy, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống người ta thế chứ?
- Sau khi vợ chồng chúng ta ở chung giường anh muốn em nhanh chóng tạo thành thói quen để tránh ảnh hưởng đến giấc ngủ.
Đây là ý gì?
Chẳng lẽ hắn quyết định cùng cô chính thức trở thành vợ chồng sao?
Trời ạ! Làm sao bây giờ?
Đừng hoảng hốt, tỉnh táo lại, không phải mẹ đã sớm báo trước sao, cô cần gì khẩn trương như trời sắp sập thế này chứ?
Đúng vậy, sớm muộn gì cũng đến, cô không ngạc nhiên. Nhưng cô vẫn chưa chuẩn bị tốt tâm lí… Đáng chết! Tối nay làm sao mà ngủ đây?
- Anh phát hiện em có một đôi mắt quỷ kế đa đoan.
Giọng hắn vang lên trong đêm tối, trầm thấy đầy mê hoặc:
- Thật xinh đẹp!
Chẳng lẽ hắn phát hiện ra sự ôn nhu dịu dàng là giả sao?
Đương nhiên là để lại lá thư rồi chạy về nhà mẹ đẻ nên hắn hiểu được cô không phải là người vợ có thể nhẫn nhục chịu đựng. Nhưng sao hắn còn chưa ngả bài cùng cô?
- Em cũng không rõ.
Hắn chưa lật bài thì cô cũng không chủ động tỏ thái độ.
- Anh thích ánh mắt của em.
Trong nháy mắt hắn đã nhẹ nhàng hôn lên bờ môi cô, tựa như sợ làm đau cô.
Tuy rằng chỉ ngắn ngủi ba giây nhưng cảm giác khó tả kia tràn ngập lòng cô, nếu giờ khắc này là giấc mộng cô không bao giờ muốn tỉnh lại.
- Nhắm mắt lại!
Mắt hắn lộ ra sự nguy hiểm, cô nên cảnh giác tránh ra chỗ khác để không gặp tình huống mất kiểm soát nhưng cô lại thuận nước đẩy thuyền một lần nữa nghênh đón đôi môi hắn, nhưng lúc này không còn nhẹ nhàng chạm vào mà
là điên cuồng mút lấy.
Trong khoảnh khắc khát vọng dâng trào, lửa tình thiêu đốt điên cuồng. Tư vị này thật khó nói thành lời!
Thấy tình huống quá ác liệt, đột nhiên Lục Hạo Doãn khựng lại, trán hai
người chạm nhau, khoé môi giật giật, hắn cảm thấy khó thở:
- Tốt
nhất chúng ta nên dừng ở đây nếu không sáng mai sẽ chẳng thể nào về Đài
Bắc, nhưng nếu em muốn tiếp tục anh cũng không có ý kiến gì đâu.
Run rẩy cả nửa ngày cô mới phát hiện hai tay mình đang ôm chặt cổ hắn,
chuyện gì xảy ra đây? Cô thẹn thùng rút tay về, bối rối đẩy hắn ra nói
một tiếng “ngủ ngon” rồi quay người đi. Xấu hổ chết mất!
- Bà xã, chúc em mộng đẹp.
Hắn cũng quay lưng lại bởi chính hắn cũng không dám tin vào định lực của mình.
Thực ra hắn cũng hơi hối hận, có chút xúc động muốn gọi cô quay lại, có thể
tối nay cô có thể trở thành thê tử đúng nghĩa của hắn. Nhưng hắn lại hy
vọng có thể cho cô một đêm động phòng hoa chúc lãng mạn, không khí lúc
này không thích hợp lắm.
Lục Hạo Doãn khẽ ngâm nga, tối nay sợ rằng hắn phải mất ngủ rồi!