Ác Độc Nữ Xứng Dưỡng Oa Ký (Nữ Phụ Ác Độc Chăm Sóc Con)

Chương 37



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Trình Song chọn thịt dê từ những con dê nuôi thả trên thảo nguyên, loại thịt dê này rất tươi ngon, không có mùi tanh như những loại thịt dê khác. Ngoài việc giá cả đắt đỏ, nó không có khuyết điểm nào khác.

Lẩu bò cạp dê bị Chu Hằng Viễn ăn hết hơn phân nửa. Ăn xong, anh ta vẫn chưa thỏa mãn, lại gọi thêm một phần nữa. Khi gọi xong, anh ta nói với Giang Minh Viễn: “Cậu có tiểu tình nhân giỏi thật.”

Giang Minh Viễn cụp mi mắt xuống: “Đừng gọi bậy, không phải tiểu tình nhân.”

Anh gắp một miếng nấm không rõ loại đặt vào bát, rồi nhàn nhạt nói: “Gọi tên đi, cô ấy tên Trình Song.”

“Được rồi, tôi không gọi vậy nữa.” Chu Hằng Viễn, dù trông không đáng tin cậy, nhưng biết khi nào có thể đùa giỡn, khi nào không. Anh ta mở chai bia, chạm ly với Giang Minh Viễn: “Uống một chén.”

Trừ lúc xã giao, Giang Minh Viễn hầu như không uống rượu. Lúc này, ly của Chu Hằng Viễn là bia, còn ly của anh chỉ là nước sôi để nguội.

Hai người chạm ly, nói vài câu chuyện phiếm. Khi đó, nồi lẩu thứ hai của Chu Hằng Viễn cũng được mang lên.

Cùng lúc đó, một bé con chạy đến, trông rất giống Giang Minh Viễn. Quán ăn mở điều hòa, nhiệt độ rất cao, Tinh Tinh cởi áo khoác ngoài, chỉ mặc chiếc áo len màu trắng.

Tinh Tinh vốn đã đẹp trai, mấy tháng nay được Trình Song chăm sóc tốt nên trông càng đáng yêu hơn.

Tinh Tinh đã quen với việc ở bên cạnh Giang Minh Viễn, chỉ vào nồi thịt và nói muốn ăn. Nồi mới mang lên, nước canh vẫn còn lạnh, Giang Minh Viễn bảo Tinh Tinh chờ, đợi nước sôi, rồi gắp một miếng thịt bò cạp dê, thổi nguội và đưa vào miệng Tinh Tinh.

Tinh Tinh há miệng lớn, ăn một miếng, rồi đòi thêm. Giang Minh Viễn kiên nhẫn đút cho bé con, không hề tỏ ra khó chịu.

Hai người một đút, một ăn, trông rất hòa thuận và vui vẻ. Chu Hằng Viễn nhìn thấy cảnh này, miệng há hốc, trông như không thể tin vào mắt mình.

Chu Hằng Viễn không thể tin nổi, anh ta chưa khi nào thấy Giang Minh Viễn kiên nhẫn với ai như vậy? Anh không phải bị ai đó nhập vào chứ?!

Tinh Tinh vốn không đói, ăn vài đũa đã nói no rồi. Giang Minh Viễn đặt đũa xuống, rút khăn giấy lau miệng cho Tinh Tinh, động tác thuần thục như đã làm nhiều lần.

Sau khi ăn xong, Tinh Tinh mới để ý đến người đối diện, bé con chớp chớp mắt và nở nụ cười ngọt ngào với Chu Hằng Viễn, lộ ra hai lúm đồng tiền: “Chào chú.”

“Chào cháu.” Chu Hằng Viễn lần đầu gặp Tinh Tinh, cảm thấy bé con giống Giang Minh Viễn đến mức khiến anh cảm thấy thân quen. Anh tìm trong túi nhưng không có gì để tặng, cuối cùng rút từ ví ra một tấm thẻ: “Đây, chú tặng cháu quà gặp mặt.”

Tinh Tinh nhìn chằm chằm vào tấm thẻ, rồi nhìn Giang Minh Viễn, thấy anh gật đầu mới nhận lấy: “Cảm ơn chú.”

Tinh Tinh không biết tấm thẻ là gì, chỉ nghĩ nó là một cái thẻ bình thường, cầm chơi trong tay, Giang Minh Viễn để bé con chơi, chỉ dặn không được đưa vào miệng.

“Được ạ.” Tinh Tinh ngồi trên sofa, đung đưa hai chân, mải mê chơi.

Chu Hằng Viễn nhìn bé con chơi, quên cả ăn. Anh nhìn một lúc, rồi nhỏ giọng hỏi Giang Minh Viễn: “Cậu chưa nói à?”

Giang Minh Viễn hiểu ý anh ta, lắc đầu: “Chưa nói.”

“Cậu định làm gì?”

“Cậu đừng lo.” Giang Minh Viễn nhàn nhạt đáp: “Tôi có tính toán.”

“Được rồi, dù sao cũng không phải việc của tôi.” Chu Hằng Viễn trừng mắt nhìn Giang Minh Viễn, rồi quay sang Tinh Tinh hỏi: “Bé con, mẹ cháu đâu?”

“Mẹ cháu ở kia.” Tinh Tinh xoay người, chỉ về phía quầy thu ngân.

Quầy thu ngân không xa, nhìn thoáng qua là thấy. Chu Hằng Viễn nhìn theo, rồi hỏi tiếp: “Thế ba cháu đâu?”

Anh hỏi quá đột ngột, Giang Minh Viễn không kịp ngăn lại, ánh mắt liếc qua muốn anh ta trong im lặng.

Chu Hằng Viễn cười ha hả hai tiếng, nhưng vẫn không câm miệng. Anh ta trong lòng thầm trợn trắng mắt, nghĩ rằng tôi làm điều này vì ai, chẳng phải là vì câu.

“Ba của con...” Tinh Tinh nhìn Giang Minh Viễn một cái, rồi quay đầu nhìn về phía Trình Song ở quầy thu ngân, trên mặt có chút bối rối, không còn nói ba mình là siêu nhân nữa.

Trẻ con đơn thuần nhưng cũng biết đua đòi. Các bạn cùng lớp thường tụ tập nói về đồ chơi, quần áo, đồ ăn vặt và gia đình.

Hầu hết các bạn trong lớp của Tinh Tinh đều sống trong gia đình có ông bà nội ngoại và bố mẹ yêu thương một đứa trẻ duy nhất.

Tinh Tinh không có ông bà nội, ngoại, chỉ có mẹ và một người bố chưa từng gặp mà mẹ nói là siêu nhân.

Trình Song kể nhiều về bố, các bạn khác không tin và hỏi Tinh Tinh về bố mình. Sau khi suy nghĩ, Tinh Tinh nói bố mình là siêu nhân.

Ngày hôm sau, Tinh Tinh bị cười nhạo.

Các bạn nghe Tinh Tinh kể về sự lợi hại của bố, về nhà liền hỏi cha mẹ. Những người lớn cười cợt và giải thích rằng không có siêu nhân trên đời, chỉ có bố không cần Tinh Tinh và mẹ bé lừa dối bé thôi.

Lời này được nhiều đứa trẻ đồng tình, các bạn nhỏ đều nói trên đời không có siêu nhân. Có bé thì lại tin và phản bác, nói rằng siêu nhân có trong phim hoạt hình, và hai bên cãi nhau, cuối cùng đánh nhau.

Giáo viên nhà trẻ đến ngăn cản, nhưng những gì cần nói đã nói, không thể thu hồi.

Tinh Tinh chịu tổn thương, bé cũng không khóc, nhưng hôm đó bé lặng lẽ suốt ngày, buổi tối chơi trò chơi cũng không hứng thú. Bé muốn hỏi mẹ liệu có lừa mình không, nhưng ba đối với Tinh Tinh là một khái niệm xa lạ. Sau hai ngày buồn bã, bé quên chuyện này.

Giờ bị Chu Hằng Viễn nhắc lại, Tinh Tinh lại nhớ đến chuyện đó.

Giang Minh Viễn không hài lòng với việc Chu Hằng Viễn hỏi lung tung, nhưng cũng không nói gì. Anh nhớ lần trước Tinh Tinh trả lời thế nào và cảm thấy tâm trạng khá lên.

Bị chính con mình xem như siêu nhân không gì làm không được, đối với cha mẹ là một điều đáng tự hào.

Nhưng lần này, Tinh Tinh lại có câu trả lời khác.

Bé con nhìn mẹ cách đó không xa, tựa như có thêm dũng khí, rồi quay sang Chu Hằng Viễn, không do dự nói: “Con không có ba ba.”

“Con nói gì?” Chu Hằng Viễn còn chưa phản ứng kịp thì Giang Minh Viễn đã vội vàng lên tiếng. Anh nắm tay Tinh Tinh, hỏi: “Ai nói với con như vậy?”

“Bàng Giải nói. Mẹ của Bàng Giải cũng nói.” Bàng Giải là bạn cùng lớp đã chỉ trích Tinh Tinh nói dối. (Trong bản cv là “Con cua nói.” Mình thấy để con cua nghe cấn cấn, nên đổi thành Bàng Giải phiên âm hán việt của từ con cua)

Giang Minh Viễn rất để tâm đến bọn trẻ, anh nhớ tên tất cả hai mươi đứa trẻ trong lớp của Tinh Tinh. Nghe câu trả lời, anh thở phào nhẹ nhõm: “Đó là lời nói dối, Tinh Tinh có ba ba.”

Tinh Tinh nghi hoặc: “Nhưng con chưa bao giờ thấy ba ba.”

Bé đã thấy ba của những đứa trẻ khác chơi cùng, mua đồ chơi, mua đồ ăn, thậm chí cưỡi lên vai ba, tất nhiên cũng bị ba đánh đòn. Nhưng tất cả những điều đó, Tinh Tinh chưa từng trải qua. Bé con bĩu môi, nhìn Giang Minh Viễn: “Mẹ của Bàng Giải nói trên đời không có siêu nhân, ba ba không cần con.”

“Ba không cần con, con cũng không cần ba!” Bé con tức giận nói.

“Ba ba không bỏ rơi con.” Giang Minh Viễn không biết diễn tả tâm trạng hiện tại thế nào, món ăn trước mắt trở nên tẻ nhạt. Anh đưa tay, nhẹ nhàng xoa đầu Tinh Tinh: “Ba ba rất thích con.”

“Nhưng con chưa từng thấy ba ba.”

“Con đã gặp rồi.” Giang Minh Viễn nói, rồi bế Tinh Tinh lên, đi đến quầy thu ngân.

Trình Song đang bận rộn tính tiền, thấy Giang Minh Viễn tới, dùng ánh mắt hỏi.

“Cô có rảnh không?”

“Có, chờ một chút.” Quầy thu ngân có người, Trình Song cũng chỉ rảnh rỗi hỗ trợ. Cô buông công việc, nói với đồng nghiệp, rồi đi ra ngoài đến bên cạnh Giang Minh Viễn: “Chuyện gì vậy?”

Ngày khai trương quán, Trình Song rất trịnh trọng.

Cô trang điểm nhẹ, tóc búi gọn phía sau đầu, mặc bộ trang phục công sở ôm sát người, áo vest tôn lên vòng n.g.ự.c đĩnh bạt và vòng eo thon gọn, váy không dài quá đầu gối, lộ ra đôi chân thẳng mượt mà.

Dù đang bận rộn, Giang Minh Viễn vẫn bị vẻ đẹp của Trình Song làm cho kinh ngạc. Nhìn cô lúc này, khác hẳn thường ngày, trông rất giỏi giang và quyến rũ.

Anh lấy lại bình tĩnh: “Có liên quan đến tôi và Tinh Tinh.”

Nghe vậy, Trình Song liền hiểu, chắc là Giang Minh Viễn muốn tiết lộ thân phận thật. Hơn một tháng qua, Trình Song đã chuẩn bị tâm lý, nên giờ nghe cũng không thấy khó chịu, cô gật đầu: “Nơi này không tiện, về nhà tôi rồi nói.”

Giang Minh Viễn không phải lần đầu đến nhà Trình Song, nên quen thuộc đường đi. Anh tự lái xe chở cả hai mẹ con.

Đến khu chung cư, Giang Minh Viễn đỗ xe, ba người cùng đi vào thang máy. Tinh Tinh bị Giang Minh Viễn bế trên tay, từ lúc ra khỏi quán ăn đến giờ vẫn chưa chịu xuống đất. Đến nhà, bé con được đặt lên sofa, Trình Song ngồi một bên, Giang Minh Viễn ngồi bên kia.

“Tinh Tinh, có một chuyện mẹ muốn nói với con.” Trình Song mở lời.

Trên đường, Giang Minh Viễn đã kể sơ qua tình hình cho Trình Song. Nhớ lại những ngày gần đây, Tinh Tinh có biểu hiện không bình thường, Trình Song thấy mình đã lơ là con và bực mình vì những người kia sao có thể nói điều đó với trẻ con.

Nhìn vẻ nghiêm túc của mẹ, Tinh Tinh ngồi ngay ngắn trên sofa, nhìn mẹ, cũng hơi căng thẳng: “Mẹ nói đi.”

Dù đã chuẩn bị tinh thân, Trình Song vẫn không biết bắt đầu thế nào. Nhìn Giang Minh Viễn, cô hít sâu, nói với Tinh Tinh: “Trước đây mẹ nói ba bay đi là lừa con.”

“Con biết.” Tinh Tinh gật đầu: “Ba không cần con.”

Bé con nói rồi muốn chui vào lòng mẹ tìm sự an ủi.

Giang Minh Viễn ngồi bên cạnh, cảm thấy hơi chua xót. Anh nhìn Trình Song, cô cũng hơi xấu hổ, rồi cô nói tiếp với Tinh Tinh: “Ba không bỏ con, chỉ là trước đây không tìm thấy con.”

Giang Minh Viễn siết chặt tay, lắng nghe Trình Song nói tiếp: “Ba rất thích Tinh Tinh. Ba sẽ đưa Tinh Tinh đi chơi, mua đồ chơi, dạy chơi Rubik, và cùng vẽ tranh.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.