Ác Hán

Chương 143: Hà Đông Nhất Phách



Đã rất lâu, Tào Tháo vẫn cứ ngồi như cũ ở thư phòng, nhìn tiếng gió cây sàn sạt bên ngoài cửa sổ.

Tâm tư hắn phi thường phức tạp, suy nghĩ không ngừng.

Năm trước lúc hắn đi qua Nam Dương, sau đó đặc biết bái phỏng địa phương danh sĩ Hứa Thiệu, Hứa Tử Tương.

Nói thật, đối với con người của Hứa Thiệu, Tào Tháo một chút cũng không thích, người này thích nịnh nọt, nhân phẩm rất kém cỏi, nhưng danh khí của hắn tuy có chỗ thiếu hụt, nhưng không có nghĩa ai cũng không biết, lúc trước Trần Phiền thất thế, Hứa Tử Tương sau này đã không gả con gái cho Trần Phiền như đã hứa,, từng có người hỏi hắn vì sao lại làm như thế, Hứa Thiệu lại nói Trần Phiền bảo thủ, sau đó lại chửi bới.Người thông minh tất nhiên hiểu được, đó chính là hắn sợ liên luỵ.

Nhưng hắn tuy làm như vậy, nhưng kẻ khác không thể khinh thường danh khí của hắn, phàm những người được hắn xem qua( Bói) đại đa số đều thăng chức rất nhanh, hơn nữa hắn lại có luật lệ, một tháng chỉ bình cho ba người, điều này càng đem danh khí của hắn cao hơn.

Đã trải qua một phen quan trường chìm nổi, Tào Tháo không phải là một gã nhiệt huyết thanh niên mười năm trước kia. Hắn rất hiểu được, danh khí có bao nhiêu trọng yếu, vì thế khi đi ngang qua Nam Dương, hắn bức Hứa Thiệu vì hắn mà cho lời bình.

Thời thịnh thế là trung thần, Loạn thế Chi gian hùng.

Đây là Hứa Thiệu đánh giá, quả thực làm cho thanh danh Tào Tháo được nâng lên, ít nhất ở chức vị này cũng đã không ít người coi trọng hắn.

Năm trước mới trường kiếm nhâm hiệp Tào Tháo, hôm nay đã trở thành Thịnh trị chi trung thần.

Nhưng Tào Tháo cảm thấy vẫn chưa đủ, ở bên trong tâm như cũ muốn làm một cái trùng hưng danh thần, nhưng con đường này hắn cũng chưa biết tìm ở nơi nào?

Hoàng Cân chi loạn tuy rằng đã bình ổn, nhưng Tào Tháo mẫn tuệ có thể nhận ra được, sự rung chuyển chân chính mới chỉ bắt đầu mà thôi.

Như vậy là sao trong loạn thế sinh tồn, như thế nào có thể phụ tá hán thất trung hưng. Khi hắn còn mê man thì chứng kiến Đổng Trác, hắn bắt đầu nghĩ ra một chút manh mối, nhưng cũng không rõ ràng, như ẩn như hiện làm hắn càng khó chịu.

Đổng Phi….

Một người rất có ý tứ.

Nhiệt huyết, có tinh thần trọng nghĩa, thậm chí được Thái Bá Dê gọi là đương thời hổ tướng. Sau khi Tào Tháo nghe thấy tên này sau, cho đến khi gặp người. Nói thật, thời điểm nhìn thấy Đổng Trác, Tào Tháo phi thường thất vọng, một người như vậy sao lại có thể sinh ra một nhi tử tốt? Nhưng không thể phủ nhận, nếu không có Đổng Trác, Toánh Xuyên bây giờ chắc chắn còn rung chuyển.

Hôm nay rốt cục được gặp Đổng Phi, Nhưng lại làm cho Tào Tháo sinh ra một cảm giác quái dị.

Sau khi gặp thấy người này, người này tuy rằng tướng mạo rất xấu, nhưng ánh mắt rất trong suốt, giống như phù hợp với lời của Thái Ung nói, thanh niên này giống như rất nhiệt huyết, chính trực, càng kiêm vũ dũng hơn người. Nhưng nếu nhìn kỹ lại,phía sau mấy thứ này giống như đang cất giấu thứ gì? Tào Tháo tự nhận đã gặp qua không ít người, nhưng chưa bao giờ sinh ra cảm giác ở trên một người như vậy.

Có cảm giác gì?

Tào Tháo cũng không rõ, nhưng hắn chắc chắn, lần đầu tiên gặp mắt nhưng có thể không chân thật đến như vậy!

Đổng Phi, Người này đến rốt cục là người như thế nào?

Tào Tháo rất muốn chạy qua cùng nói chuyện với Đổng Phi, nhưng từ biểu hiện của Đổng Phi hôm nay thì có vẻ hắn đối với mình rất đề phòng, mà loại đề phòng này từ đâu mà đến, Tào Tháo cũng không rõ ràng lắm. Cũng không rõ, có lẽ chúng ta cùng nhìn lầm rồi!

Bất tri bất giác, chân trời đã xuất hiện ánh sáng.

Đổng Phi sau khi tập xong Ngũ cầm hí, sau đó đi lại rửa mặt, sau một lúc thì đi ra khỏi lều lớn. Hắn cũng không biết, có một người đã cân nhắc hắn cả một đêm, nếu hắn biết người cân nhắc hắn là ai, chỉ sợ là sẽ ngủ không ngon.

Kỳ thật hắn cũng không thể nào ngủ ngon.

Giết Tào Tháo, Không giết Tào Tháo, hai ý niệm này ở trong đầu hắn xảy ra xung đột kịch liệt.

Trong tam quốc diễn nghĩa, Tào Tháo là một đại gian thần, thực đáng chết, hơn nữa Đổng Phi cũng biết, hiện tại hắn giết Tào Tháo chắc cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn, dù sao Tào Tháo hôm nay cũng chỉ là một gã Kỵ đô uý, muốn che giấu cũng sẽ không khó.

Nhưng nếu giết Tào Tháo thì có thể bảo trụ Đổng gia một nhà sao chứ?

Đổng Phi rất do dự, thật là không ra được chủ ý.

Người của Hà gia đã chỉnh đốn xong nhân mã, Đổng Phi cũng đã sai người tề nhân mã, nhổ trại lên đuờng.

Dựa theo ý tưởng của hắn, Nếu Hà Chân khởi hành, tất nhiên sẽ đem chủ quản của Trường Xã là Tào Tháo sẽ đến đưa tiễn, sau đó nghĩ biện pháp đem hắn xử lý, Đổng Phi đã nghĩ đến lý do làm sao mà giết Tào Tháo.

Không nghĩ tới, Tào Tháo cứ nhiên không xuất hiện.

Đến đưa tiễn chính là tướng thủ thành của Trường Xa, Đổng Phi thậm chí không nhớ rõ tên của hắn, chỉ biết hắn họ Thái, là đồng hương của Thái Ung.

Tào Tháo phát hiện ta muốn giết hắn sao chứ?

Trong lòng Đổng Phi không khỏi cảm thấy kỳ quái, trước thời khắc phóng ngựa chạy đi, không khỏi theo bản năng ngoái đầu lại nhìn trên tường thành.

Loáng thoáng hắn có thể chứng kiến có người ẩn núp sau lỗ châu mai, sau một lát đã không có tăm hơi. Nhãn lực Đổng Phi tốt lắm, liếc mắt tự nhận ra thân ảnh mà hắn muốn xử lý Tào Tháo. Họ Thái tướng thủ thành nói, Tào Tháo đi ra ngoài tiêu diệt…. Nhưng rõ ràng hắn đang ở trong thành, vì cái gì lại muốn nói dối chứ? Không biết gã gia hoả này đang suy nghĩ cái gì?

Ánh mắt lại quét về phía gã họ Thái tướng thủ thành, Đổng Phi nghĩ tới một người.

Gã gia hoả này hình như kêu là Thái Dương, quả thực là đồng hương của Thái, bất quá trong diễn nghĩa, hắn sau này quy hàng Tào Tháo, sau này, lúc Quan Nhị gia ngàn dặm đi Đan Dương, sau đó dưới toà Cổ Thành bị Quan Nhị gia một đao chém chết.

Nguyên lai Thái Dương cùng nhận Biết với Tào Tháo?

Đổng Phi có chút nhức đầu, theo phía sau đại quân xuất phát, dọc theo đường đi, hắn không ngừng cảm thấy có ánh mắt giống như đang nhìn hắn.

Trong lòng rõ ràng, đó chính là Tào Tháo.

Tào Tháo chẳng lẽ bắt đầu chú ý đến ta? Có lẽ là như vậy, nếu quả thực đúng như thế này, ta muốn giết hắn cũng đã rất khó khăn!

Cứ như vậy, Đổng Phi nghĩ miết cũng không thể nào đoán ra Tào Tháo tại sao lại chú ý đến hắn.

Khi đi ngang qua Dĩnh Âm, Từ Thứ mẫu tử hai người cáo từ rời di. Trước khi chia tay, Từ Thứ lưu luyến, xem ra rất muốn đi theo Đổng Phi. Nhưng mẫu thân nếu đã cự tuyệt hảo ý của Đổng Phi, hắn cũng không thể nào không nghe lời của mẫu thân hắn.

Đổng Phi lại khuyên giải an ủi Từ Thứ một phen, cũng nói tương lai khi nào kiếm thuật của hắn thành công, thì lúc nào cũng có thể đi Lâm Thao tìm hắn.

Rời Dĩnh Xuyên, tiến vào Hà Nam Duẫn, xem như là đã tới kinh kỳ địa giới.

Sớm đã phái người đi trước thông báo lộ trình cho Hà lão thái công, cho nên sau khi đến Hổ Lao quan, rất nhanh liền đã gặp một đội nhân mã.

Nhìn trang bị là thuộc loại vũ lâm quân, nhân số ước chừng ngàn người.

Chủ tướng là một trung niên nhân, nhìn qua cùng với lão thái công hơi có vài phần giống nhau. Đổng Phi mới đầu còn tưởng rằng Hà Tiến tự mình đến nghênh đón Hà Chân. Sau đó mới biết người nọ là đệ đệ của Hà Tiến, Hà Miêu, phụng mệnh đến nghênh đón Hà Chân.

Hà Miêu quan bái Trung Lang tướng, mới vừa tiếp nhận vũ lâm quân.

Bất chợt nhìn thấy Đổng Phi, hắn liền hoảng sợ. Ánh mắt nhìn lướt qua binh khí của Đổng Phi, lúc này mới cảm thấy yên lòng.

Sau khi nghe được Đổng Phi là con của Huân Trác, Hà Miêu này liền rất là thân thiết.

"Đại danh của công tử Miêu này cũng đã nghe thấy, đại loạn lần này nếu như không có lệnh tôn phụ tử hai người trong lúc nguy nan xoay chuyển tình thế, chỉ sợ cục diện này đã càng thêm gay go. Nghe nói phía nam chiến sự đã bình ổn, lệnh tôn có mạnh khỏe chăng? Còn công tử thì đang đi về đâu đây?”

Người này cùng Đổng Trác chức quan giống nhau, Đổng Phi sao dám lãnh đạm.

Liền vội cung kính trả lời :"Trung Lang tướng khách khí rồi. Đại tướng quân trăm công ngàn việc, còn có thời gian nhớ đến phụ tử của thảo dân làm Phi đây cảm động đến rơi nước mắt. Phụ thân hết thảy bình an, hiện giờ đang ở Uyển huyện đợi ý chỉ của triều đinh. Còn thảo dân thì rời nhà đã lâu, mà chiến sự ở phía nam cũng đã bình ổn, cho nên chuẩn bị trở về Hà Đông thăm mẫu thân, sau đó quay về Lâm Thao... Tổ mẫu tuổi tác đã cao..."

Hà Miêu liên tục khen ngợi :"Công tử quả nhiên là người hiếu thuận. Nhớ người nhà cũng là chuyện thường tình của con người. Miêu vốn là đang muốn mời công tử đi găp gia huynh... Ha ha, Nghe nói nếu như không được công tử rút đao tương trợ thì Uyển huyện nguy rồi!"

Cũng nhìn không ra người này nói thật hay giả, bất quá trong lòng vẫn là rất có cảm tình với Hà Miêu.

Sau khi hàn huyên vàu câu, Đổng Phi dẫn người cáo từ rời đi, trước khi chia tay thì có Hà Miêu lưu luyến không rời.

Trên đường đến Hà Đông, Đổng Phi vẫn nghĩ hoài không ra.

Hà Miêu, đường đường Trung Lang tướng, là đệ đệ của đại tướng quân Hà Tiến, vì sao lại đối với hắn nhiệt tình như vậy?

Vì thế liền tìm tới Điển Vi cùng Sa Ma Kha, cùng nhau nghiên cứu vấn đề này.

Nào ngờ Sa Ma Kha trong lòng buồn bực nói một câu :"Người ta nhiệt tình, chẳng lẽ không đúng sao? Không lẽ theo ý kiến của của huynh, hắn phải đối với huynh thái độ hung dữ thì mới tốt?"

Đổng Phi nghẹn họng bực bội, hung hăng trợn mắt liếc mắt nhìn Sa Ma Kha nói :"Đương nhiên là khác thường, đây không phải là vấn đề thái độ nên như thế nào. Hà gia kia chức cao quyền trọng, đường đường Trung Lang tướng, cùng cha ta có cấp bậc giống nhau, vô duyên vô cớ nhiệt tình như vậy, bên trong khẳng định có vấn đề. Ngươi không nghe người ta nói : 'vô sự hiến ân cần, phi gian cập đạo' ư!" (giải thích : không có chuyện gì mà tự dưng xum xoe, lấy lòng người khác thì không phải là kẻ gian thì cũng là cường đạo.)

Điển Vi nghe vậy, liên tục gật đầu :"Nhị đệ nói không sai, nói như thế ta cũng hiểu được có chút cổ quái."

Sa Ma Kha vẫn là đầu to óc trái nho nói :"Dựa theo các người nói như vậy, nhị ca ngươi ban đầu đối với ta cũng rất là nhiệt tình, vậy là là phi gian cập đạo sao?"

Huân Phi cứng họng, Điển Vi cười ha ha.

"Đúng vậy, đúng vậy... Nhị đệ a, lúc trước ban đầu khi ngươi gặp ta, cũng là niềm nở như vậy a."

"Cái này không giống, tuyệt không giống!"

"Nhị ca, tại sao nói người ta là phi gian cập đạo, còn huynh thì lại bảo là không giống? Khắp thiên hạ này, chẳng lẽ có một mình huynh là khác người sao."

"Sa lão tam, ngươi, ngươi... Ta là nhị ca của ngươi, ngươi thật không ngờ dám cãi ta. Đến đây, chúng ta đấu một trận. Ta mà không hảo hảo giáo huấn ngươi, ngươi sẽ còn không biết bản lĩnh của nhị ca ngươi."

Đổng Phi giục ngựa làm bộ muốn đánh, Sa Ma Kha hừ một tiếng, khẽ thúc hông đan tê chạy ra ngoài.

"Binh khí của huynh không được tiện tay, ta không muốn lấy nhỏ khi lớn, thắng mà không vinh. Chờ huynh thay đổi binh khí, chúng ta tái tỷ thí."

"A, ngươi lại còn biết trả treo vậy sao?"

Điển Vi hừ một tiếng, "Sau khi ngươi đi vắng, lão Hoàng cũng lão Mã mỗi ngày đều lôi kéo Bàng Công uống rượu, có đôi khi Tần đại nhân cũng tới giúp vui. Sa lão tam chuẩn bị bỏ võ theo văn, sau khi đi theo lăn lộn hai ngày, đã học được cái lưỡi lươn lẹo trở về."

"Đại ca, ngươi mà cũng hùa theo hắn à!"

Huân Phi đột nhiên cảm thấy rất khổ não, Điển Vi này cũng muốn bắt chước văn sĩ sao? Điển Vi bắt chước văn sỉ, có còn là ác lai sao?

Trong đầu không khỏi hiện lên một hình tượng, Điển Vi thân mặc văn sĩ bào, trong tay quơ bạch vũ phiến.

Ác, quả thật ghê tởm chết mất!

Nghĩ đến đây, Đổng Phi không dám nghĩ tiếp nữa, thúc ngựa chạy lên phía trước.

Trên một đường cãi nhau ầm ĩ, bất giác đã tiến vào lãnh địa của Hà Đông. Đổng Phi là lần đầu tiên đến Hà Đông, đường cũng không quen thuộc, chỉ có thể tìm người hỏi, nhưng mà người thường nhìn thấy bộ dáng như man nhân ấy, lại bị hù cho quay đầu chạy trối chết.

Thật vất vả mới biết được phương hướng của An ấp, đại đội nhân mã lúc này mới phóng về đấy.

Điển Vi cùng Sa Ma Kha đột nhiên phát hiện. Đổng Phi trở nên trầm mặc ít lời, mỗi khi đại đội nhân mã dừng lại nghỉ ngơi, thì lại là tránh mọi người ở trong trướng bồng khi thì viết chữ, khi thì vẽ tranh. Cũng không biết là làm cái gì, khi hỏi hắn, thì lại cười hắc hắc, nói được dăm ba câu thì lại tảng lờ đi.

An ấp là một tòa đô thành cổ xưa, từng là vương đô của ngụy quốc một trong thất hùng chiến quốc.

Kéo dài qua minh điều đồi cùng đồi hạ bình nguyên, hiện tại đang là trì sở của Hà Đông. Một cái an ấp nho nhỏ, mà có đến quận phủ nha cùng huyện phụ nha hai cái dinh thự. Ngoài ra tại phái tây bắc thành, còn có một nơi so với hai cái dinh thự này càng thêm to lớn, chính là thượng thư vệ phủ.

Tại an ấp, có thể không biết vị trí của phủ nha và huyện nha, nhưng tuyệt không thể khong biết địa vị của Vệ phủ.

Hơn phân nửa người an ấp thành, cùng Vệ gia có quan hệ dây mơ rễ má. Mà điền trang Vệ phủ là chiếm phía tây bắc của an ấp mấy nghìn dặm, thậm chí cả Vũ Tương Thành đại danh đỉnh đỉnh cũng trở thành tài sản tư hữu của Vệ gia.

Tại Hà Đông, không biết đương kim hoàng đế là ai có khối người.

Nhưng nếu như hỏi lão Vệ gia, thì ngay cả phụ nữ và trẻ em đều biết. Lão Vệ gia hiện giờ nổi danh nhất chính là nhị sĩ nhất bá, nhị sĩ theo thứ tự là Vệ gia bàng hệ tài tử Vệ Trọng Đạo cùng Vệ gia trực hệ tài tự Vệ Ký. Vệ Ký hiện giờ bất quá mười lăm tuổi, nhưng rất có tài danh. Mà Vệ Trọng Đạo cũng là cực kỳ nổi danh, càng nổi tiếng hơn là vợ của hắn là con gái của Thái bá.

Đáng tiếc, Vệ Trọng Đạo tài học tuy giỏi, nhưng cũng là mang số đoản mệnh.

Thường có câu hồng nhan bạc mệnh, kỳ thật đối với nam nhân cũng thế. Người nếu như là quá thông minh, học vấn tốt, khuôn mặt tuấn tú, còn cưới được một người vợ như hoa như ngọc, cho dù ông trời cũng ghen tị. Hai năm trước vệ trọng đạo cưới Thái. nhiều người đều nói, quả thực là đẹp đôi.

Về phần nhất bá, thì lại là thì lại mang danh khí khác.

Bất kề là Vệ Ký hay Vệ Trọng Đạo, cũng đều là hào hoa phong nhã, đối nhân xử thế đúng lễ nghĩa, phi thường có hiền danh.

Mà nhất bá của Vệ gia, tên là Vệ Chính, lại là một điển hình con nhà quý tộc hư hỏng. Thường ngày làm xằng làm bậy, khi nam hiếp nữ

Huyện nha không dám quản, đó là người của gia tộc họ Vệ, hơn nữa còn là ca ca của Vệ Ký.

Phủ nha cũng không có tâm tư đi quản, Đổng gia vốn đối với người Vệ gia có chút khúc mắc, lúc trước người Vệ gia muốn cùng lão Đổng gia đặt quan hệ thông gia, nhưng mà bị Đổng Phi một tay phá đi. Mặc dù đến nay không ai có thể tìm được hung thủ kia đến tột cùng là ai, nhưng không có nghĩa là người Vệ gia mặc kệ... Trên thực tế, lệnh truy sát của lão Vệ gia đến nay vẫn hữu hiệu, người Đổng gia khó tránh cảm thấy không yên.

Bất quá, nghe nói hiện giờ tại an ấp, có một người dẫn thủ vệ đang hướng về ngoài của thành đi tới.

Bên này nhân mã của Đổng Phi còn chưa có vào thành, liền nhìn thấy đối diện là cử thành an ấp, có một nhóm mang theo đuốc chạy như bay đến.

Đó là một con chiến mã hỏa hồng sắc, toàn thân trên dưới không có màu khác.

Bề ngoài sáng bóng, tứ chi cường tráng, tiếng chân ngựa chạy đến như sâm kêu vang dội, làm cho người đoàn người đang đi cả kinh hô to :"Người đến của Đổng gia!"

Đổng Phi liếc mắt một cái liền nhận ra, chiến mã kia cùng một loại thuần chủng Tây Lương.

Trước tiên là một nữ tướng, thân mặc trường bào đỏ thẫm, áo khoác hà diếp giáp hảo hồng, đầu đội kim quan, sắc áo đỏ thẩm tung bay theo gió.

Cả người, thật giống như một đoàn hỏa diễm vọt tới.

Ở phía sau nàng đi theo còn có năm sáu chục nữ kỵ binh, cả đám đều mặc khôi giáp, nai lưng tráo bào thúc đái, cách ngoại tinh thần.

Đổng Phi mở to hai mắt nhìn, Điển Vi cùng Sa Ma Kha bên cạnh cũng có chút choáng váng.

Đại Hán triều dường như còn chưa thấy qua một cho kỵ quân do nữ nhân tạo thành như vậy, mặc dù chỉ có năm sáu chục người, nhưng mà nhìn qua...

Thực là rất đẹp mắt a!

Vệ binh cửa thành vừa thấy nhưng người này xuất hiện, lập tức mắt nhìn mũi, đứng thẳng lưng, cực kỳ nghiêm chỉnh.

Lui ra hai bên, vừa vặn tạo thành một con đường cho đoàn người Đổng Phi.

"A Sửu chết tiệt, thấy ta tại sao còn không xuống ngựa?"

Sa Ma Kha ngưu nhãn trừng mắt, "Nữ nhân này thật càn rỡ, để ta đi giáo huấn nàng ta!"

Huân Phi vừa nghe thế liền sợ hãi, liền nhéo nhéo cánh tay của Sa Ma Kha, "Giáo huấn cái đầu ngươi, đó là tứ tỷ của ta!"

Nói xong, xoay người xuống ngưa, cười a a đứng tại chỗ.

Xích tại Đổng Phi trước người dừng lại, hí trượt đi một tiếng bạo kêu đứng thẳng lên.

Nữ tướng lập tức dùng hai chân dài thúc vào bụng ngựa, đắc thắng từ trên cái móc lấy xuống một cây đại đao, bổ về phía Đổng Phi.

"A Sửu chết tiệt, làm hảo sự, cư nhiên còn dám tới gặp ta, đáng đánh!"

Huân Phi lúc này đây chính là hoảng sợ, nghiêng người né, nâng tay bắt lấy cán đại đao, "Tứ tỷ, tỷ điên rồi à?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.