Người đi đầu nhìn Cố Ung ngẩn ra, cảm thấy quen quen:
- Vị này là ...
- Ngươi là Đổng Thiết?
Cố Ung cũng nhận ra người áo choàng đen, vui mừng reo lên:
- Ta là Cố Ung, từng gặp ngươi ở dịch trạm Quản Thành, nhớ không, khi đó ta đi theo ân sư.
- A.
Đổng Thiết cũng thốt lên một tiếng kinh ngạc, vội tới hành lễ:
- Ra là Cố tiên sinh, thứ cho Đổng Thiết mắt kém.
Cố Ung nóng ruột theo đám Đổng Thiết vào đại sảnh điền trang.
Điền trang không rộng, có năm sáu chục gian phòng, dọc đường có thể thấy Kỹ kích sĩ mặc nhuyển giáp, lưng đeo trường kiếm tuần tra. Vào đại sảnh hơi ấm ập vào mặt, chỉ thấy hai lão giả đang ngồi nói chuyện với một thanh niên thân hình hùng vĩ.
Thanh niên đó tuổi chừng 28, mặt như cái đít nồi, mũi sư tử mồm rộng, trông hung tợn, thấy đám Cố Ung vào đứng dậy chắp tay cười:
- Tô huynh, Trương huynh vất vả rồi ....
Ánh mắt dừng ở người Cố Ung, thanh niên đó sửng sốt.
Cố Ung tủm tỉm cười, đi tới nói:
- Đại đô đốc, từ biệt ở Nghiệp thành đã 14 năm, còn nhớ cố nhân không?
- Cố đại ca.
Thanh niên đó đi tới ôm chầm lấy Cố Ung, mừng rỡ vô kể.
Nói thực tới nay Đổng Phi vẫn không nhớ ra Cố Ung trong Tam Quốc Diễn Nghĩa là nhân vật thế nào, song y vẫn tôn trọng Cố Ung.
Không phải có mục đích giống với đám Quách Gia, Tuân ÚC hoặc Giả Hủ, mà vì năm xưa Cố Ung tôn trọng y, cho nên Đổng Phi tôn trọng Cố Ung. Càng khỏi nói y và Cố Ung có quan hệ sư huynh đệ.
Có một câu: Người kính ta một thước, ta kính người một trượng.
Giống như Đổng Phi và Tào Tháo quen nhau, mọi người đều khinh bỉ xuất thân của y, Tào Tháo vẫn tôn trọng y, cho nên dù hiện thành đối thủ của Tào Tháo, vẫn tôn trọng hắn, coi Tào Tháo là bằng hữu.
Còn về phần Lưu Bị.
Nói trắng ra chỉ là một hiểu lầm vớ vẩn mà cuối cùng thành kẻ địch sinh tử.
Còn so ra kính trọng Quách Gia vì trong Tam Quốc Diễn Nghĩa hắn biểu lộ trí tuệ quỷ dị, đương nhiên còn có Gia Cát Lượng, tuy tới nay Khổng Minh tiên sinh chưa thể hiện trí tuệ đáng sợ của mình.
Cho nên Đổng Phi kính trọng Cố Ung không mang theo chút mục đích lợi ích nào.
Mười bốn năm qua đi, Cố Ung gặp phải thảm tai, so với năm xưa càng thêm trầm ổn. Có điều Đổng Phi chẳng ngờ lại tương phùng Cố Ung ở nơi này.
Nắm tay Cố Ung, Đổng Phi mời mọi người ngồi xuống. Hai vị lão giả vật được an bài thượng tọa, nhìn hai ông già kích động, Cố Ung hiểu ra vì sao nhiều người nguyện ý bán mạng cho Đổng Phi như thế.
Qua giới thiệu, Cố Ung biết võ tướng đi cùng Đổng Thiết là Việt Hề, hộ vệ của Đổng Phi. Việt Hề có cha là Kích vương Việt Thần Việt lão phu tử, có thể nói là văn võ song toàn, Cố Ung cũng biết Việt lão tiên sinh. Không ngờ một người xuất thân thế gia lại cam tâm làm hộ vệ.
Đây đúng là điều Cố Ung không nghĩ ra được.
Đổng Phi cùng mọi người hàn huyên, kể chuyện đã qua của mỗi người, không kìm được tiếng thở dài:
- Chuyến này ta làm theo cảm tính, không đạt được mục đích mà còn mất Quách Viên, khiến trận chiến Đạn Hãn Sơn hóa uổng công, để Công Tôn Độ được danh thơm. Thực sự hổ thẹn với Quách Viên, hổ thẹn với sự dạy dỗ của Lư sư. Còn liên lụy nhị lão phải ở trong hoàn cảnh ác liệt này, theo ta bôn ba nguy tới tính mạng, đúng là lỗi của Phi.
Nói rồi Đổng Phi đứng dậy thi lễ với hai lão giả, làm hai ông già đứng lên rối rít nói:
- Chủ công, không được, không được, tiểu lão nhi sao dám nhận? Tổn thọ, tổn thọ mất.
Đổng Phi thì lại nghiêm mặt nói:
- Nhị lão, hai vị xứng đáng nhận lạy này của Phi. Nếu không có hai vị đội tuyết tìm kiếm, nay Phi không chừng còn đang chém giết ngoài kia, thậm chí là xương cốt không còn, sao lại không xứng?
Hai lão giả vẫn khách sáo.
Cố Ung ra mặt nói:
- Hai vị lão tiên sinh, lễ này của chủ công, hai vị đáng nhận, xin đừng khách sáo nữa. Có điều qua chuyện này chủ công phải cẩn thận, đừng tùy tiện dấn thân vào nguy hiểm.
Vô hình trung Cố Ung đã thừa nhận địa vị "chủ công" của Đổng Phi.
Thực ra cũng chẳng có gì, từ khi chạy thoát khỏi Cố gia bảo, Cố Ung đã coi Đổng Phi là chủ công rồi.
Nói ra, nay thủ đoạn của tiểu sư đệ thật cao minh, hai vị lão giả Tô Song trong mắt nhiều người chẳng qua chỉ là hạng gian thương, không đáng nói. Còn với Đổng Phi nay là chư hầu hùng bá một phương, lễ này đủ bọn họ cam tâm bán mạng. Thương nhân đôi khi gian trá, nhưng tất cả điều họ làm há chẳng phải mong được người ta thừa nhận sao?
Cố Ung phiêu bạt nửa năm, ở mức độ nào đó tư tưởng đã sinh cải biến, ít nhất trước kia hắn không khách sáo với thương nhân như thế.
Đợi Đổng Phi ngồi xuống rồi, Tô Song và Trương Tuân cũng đỡ cha mình ngồi xuống. Quân Khâu Kiệm đem chuyện Trần Cung kể ra.
- Ngươi nói Trần Công Đài nay ở Trung Sơn Chân gia?
Đổng Phi hứng thú với Trần Cung hơn xa Chân gia, đó là nhân vật có tên lớn trong Tam Quốc, tuy cuối cùng bại trong tay Tào Tháo, nhưng không thể nói Trần Cung kém bộ khúc của Tào Tháo.
Tuy dưới trướng mình không ít nhân tài, song Từ Thứ và Bàng Thống còn quá non, cái nghề mưu sĩ này cần có thời gian và kinh nghiệm tích thụ thành chứ không như võ tướng.
Nếu thu được Trần Cung.
Đổng Phi ngẫm nghĩ :" Tây Vực là cái gốc của ta, có tâm phúc tọa trấn, cho nên tỷ phu cần phải ở Tây Vực, như vậy liên lạc với ám bộ rất phiền toái. Khi xưa Ám bộ ở Tây Vực chỉ là đối phó với đám Mã Đằng và Lý Quách là chính. Nay được Quan Trung, căn cơ của ám bộ phải đặc bên cạnh, nếu không tiêu hao nhiều nhân lực vật lực.
Có điều y chưa hiểu Trần Cung nhiều, không thể giao Ám bộ cho hắn, làm một mưu chủ tựa hồ không tệ. Chẳng bằng giao Ám bộ cho sư huynh?
Bỏ đi, bỏ đi, cứ về Trường An rồi thương lượng với quân sư.
Đổng Phi thu lại suy nghĩ nói:
- Sư huynh thấy chuyện giết Viên Hi có được không?
Cố Ung đáp:
- Nếu theo lời Công Đài nói, chỉ cần xử lý thỏa đáng, đúng là có lợi cho chúng ta về Quan Trung. Có điều chủ công nên mưu tính xa hơn, với gốc rễ Chân gia ở Trung Sơn, lại có Tô ông, Trương ông phối hợp, ngày sau ta đánh vào Ký châu, Chân gia chẳng nhưng có thể làm nội ứng, còn có thể trấn an người Ký Châu, có thể có tác dụng không đong đếm hết.
Tô Song gật đầu:
- Cố tiên sinh nói phải, nếu luận thanh danh, Chân gia tuy cũng là thương cổ, song uy vọng lớn hơn chúng tôi nhiều, chẳng những khống chế lương thực bốn châu U Tịnh Thanh Ký mà còn là thế gia quan hoạn. Tộc trưởng Chân Dật và trưởng tử Chân Dự có hiền danh, lợi dụng được sẽ cực tốt.
Có câu cùng nghề là oan gia, ngay Tô Song cũng coi trong Chân gia như thế, Đổng Phi không thể không nghiêm túc suy xét thế lực của Chân gia. Y không thiên kiến gì với thương nhân, song nay Chân gia phản Viên, ngày khác liệu có phản mình?
Thu phục Chân gia đúng là chuyện tốt, nhưng cái gì cũng có hai mặt.
- Giúp họ giết Viên Hi không phải là chuyện lớn, song ta có hứng thú với Trần Cung hơn.
Cố Ung nghe vậy mỉm cười:
- Chủ công muốn Trần Cung đi theo cũng không quá khó. Tính ra Trần Cung vốn ở dưới trướng chủ công, năm xưa hắn phụng lệnh chiêu hiền của thái sư tới Lạc Dương, chỉ là chưa có cơ hội thể hiện thì thái sư đã gặp chuyện. Ung và Công Đài từng nói chuyện qua, phát hiện hắn có thiện cảm với chủ công, chỉ cần chủ công đưa ra lời mời, hắn sẽ theo.
- Thế thì đáng giúp Chân gia một phen.
- Hà hà, kỳ thực hiện Chân gia mong mỏi chủ công lắm, hay là Tô ông phái người tới thông báo.
Vừa nói tới đó thì Đổng Thiết đi vào báo ngang:
- Chủ công, ngoài có hai người Chân Quảng và Trần Cung theo xe gia quyến Cố tiên sinh tới đây.
Đổng Phi cười lớn:
- Nhắc tới Tào Tháo là Tào Tháo tới ngay ...
- Tào Tháo tới rồi à?
Cố Ung thất kinh:
- À, cái này là là ... Là một đoạn điển cố năm xưa ở Lạc Dương, ý nói nhắc tới cái gì thì cái đó tới.
Đổng Phi luống cuống giải thích, rồi chuyển đề tài:
- Các vị, nếu Trần Công Đài đã tới chúng ta không thể thất lễ, theo ta ra ngoài nghênh đón.