Ác Hán

Chương 70: Cơn giận bỉ phu



Đổng Phi chưa bao giờ nghĩ tới sẽ ở Toánh Xuyên giết người, càng không nghĩ tới vừa đến Toánh Xuyên thì đã cùng với dân bản xử xảy ra xung đột.

Tuân Sảng là ai? Đổng Phi không biết được, hắn chỉ biết họ Tuân trong tam quốc nổi danh nhất chính là Tuân Úc, Tuân Du, bất quá, nếu Tuân Sảng này cũng họ Tuân thì chắc là người của Tuân gia, đắc tội hắn chẳng phải là đắc tội nhị Tuân? Trong lòng bất đắc dĩ cười khổ, nhưng trơ mắt nhìn thấy tình huống như vậy thì chắc là không có khả năng giải hoà.

Bỉ phu? Ở trong mắt nhóm sĩ tử hắn bất quá chỉ là một gã bỉ phu? Một gã bỉ phu không biết trời cao đất rộng, man hoang bỉ phu. Nhưng bỉ phu cũng có tôn nghiêm, cơn giận của bỉ phu lại là nhóm sĩ tử các ngươi lại không có khả năng thừa nhận. Nếu đã không có đường giải hoà thì Đổng Phi cũng sẽ không nhịn nữa, nếu còn nhường nhịn thì sẽ càng làm cho đối phương kiêu ngạo.

Phi thân lên ngựa, đã có người đưa tới cho hắn hai thanh đại chuỳ.

Bọn tuỳ tùng đều lên ngựa, đao thương đã rút ra, hàn khí bức người.

“Tuân tiên sinh, ta chỉ muốn ở đây tá túc một đêm, không muốn gây chuyện, bất quá, nếu ngươi muốn chết thì phóng ngựa lại đây, đến lúc đó đừng trách ta không tôn trọng người đọc sách thánh hiền, biến nơi này thành một biển máu.”

Đại chuỳ điểm vào người đối phương, Đổng Phi cố gắng nói lần cuối cùng.

Tuân Sảng biến sắc, thầm nghĩ một tiếng không tốt, sát khí của Đổng Phi giờ phút này phát ra, tuyệt đối được xưng là đáng sợ.

Mà tuỳ tùng phía sau hắn lại phát ra sát khí lẫm thiên, nhìn đám người kia nếu không phải là đã trải qua chiến trường thì không có khí chất như vậy, Nhìn trang bị những người này thì mặc dù là lính tinh nhuệ của Lạc Dương cũng không bằng. Chẳng lẽ là hộ binh của một thế tộc nào đó? Hắn đột nhiên có chút hàn ý, vừa rồi người của mình ở tửu lầu cũng không ít, nhưng sửu quỷ này trong lúc có nhiều người như vậy lại dám giết người, quả nhiên là gan lớn a! Hơn nữa, chuỳ trong tay sửu quỷ này tựa hồ rất có phân lượng.

Tuân Sảng có điểm hối hận! Năm đó vì tránh né phân tranh trong đảng, một mình ở Hán Thuỷ sinh sống nhiều năm, lần này hồi Toánh Xuyên là muốn bái phỏng các lão hữu, cho nên tại nhà mình mở tiệc rượu, nhưng nào ngờ sẽ gặp phiền toái như vậy, quả thật có chút xui xẻo.

Tuân Sảng hối hận, nhưng không phải là hắn sợ. Tuân gia chính là đại gia tộc, làm sao sợ hãi người khác, Tuân thị bát tử, người nào lại là người lương thiện? Hắn lập tức nghiêm mặt, “giết người thì thường mạng, đây là quốc pháp! Hiện tại nếu xuống ngựa thúc thủ chịu trói, ngươi chính là thiếu niên, niệm tình ngươi trẻ người non dạ, ta có thể tha cho ngươi một mạng, nếu không, đao thương không có mắt thì đừng trách lão phu thủ hạ không lưu tình!”

Đổng Phi nở nụ cười, tuy rằng nụ cười rất khó coi. Ánh mắt cơ hồ không nhìn thấy, chỉ còn lại một cái khe, nhưng trong đám gia tướng biết, Chủ công quả thực là nổi giận!

“Đầu hàng?” Thanh âm đột nhiên đề cao lên, “Mỗ gia tại Tây Lương, mười vạn khương nhân vây quanh mà không làm gì được ta, chỉ dựa vào đám người các ngươi mà dám nói ta đầu hàng? Tuân tiên sinh, ta kính ngươi mới nói những lời này, chớ để người dưới tay chết oan uổng.”

Song phương giương cung bạt kiếm, mùi thuốc súng càng ngày càng đậm.

Đã có người nghĩ đến khi Đổng Phi chém đầu tên tiểu nhị, đã có người đi báo quan phủ, giờ phút này thầm mắng, quan phủ sao giờ này chưa đến.

Tuân Sảng giờ phút này đâm lao phải theo lao.

Làm trò trước mặt nhiều người như vậy, người nhà bị một bỉ phu giết, tuy rằng gã tiểu nhị kia cũng không phải là thứ tốt, nhưng tóm lại vẫn là người của Tuân gia, nếu lan truyền ra ngoài thì Tuân gia còn gì là thể diện, Hắn Tuấn Sảng còn gì thể diện?

Hắn giơ tay cao lên, dùng sức buông xuống.

Đây là một cái tín hiệu, bọn gia tướng ở bên ngoài lập tức hò hét hướng đám người Đổng Phi vọt tới, cũng có người không biết sống chết, từ trong tửu lâu xông ra, múa kiếm đánh tới.

Đổng Phi đột nhiên mở to mắt, lạnh nhạt nói: “Giết!”

Lời còn chưa dứt thì tượng long đã xông lên, một tay cầm đại chuỳ hướng về phía trước tung ra một chuỳ, thanh âm giòn dã vang lên, mấy tên gia tướng hộc máu bay ra ngoài, có lẽ muốn lấy lòng Tuân Sảng thuận tiện muốn đề cao danh vọng của chính mình cho nên mới xông lại chỗ của Đổng Phi, nhưng suy nghĩ trong chớp mắt tan biến, Một chuỳ của Đổng Phi đã đập nát đầu của mấy gã gia tướng.

Hồng, vàng, bạch …cùng nhau chảy xuống. Chuỳ của Đổng Phi đi đến đâu thì bọn gia tướng của Tuân Sảng không chết thì cũng chính tay chân bị đập nát, tiếng gào khóc thảm thiết quanh quẩn trong tai mọi người, đám văn sĩ trong tửu lầu giờ phút này mặt trắng như tờ giấy, người không khỏi run lên.

Thực ra đám gia tướng của Tuân sảng cũng không kém, nhưng đáng tiếc bọn họ lại gặp được những hung thần ác sát từ sinh vào tử ở chiến trường. Không nói đến hai mươi người tuỳ tùng mà lão phu nhân cấp cho Đổng Phi, đơn giản mà nói đám ba mươi người thân tín kia của Đổng Phi, người nào trong tay lại không có tám mươi, một trăm nhân mạng? Tây bắc tuy làm cho bọn họ chật vật không chịu được, nhưng lại rèn luyện cho bọn họ tâm ngoan thủ lạt, chiến đấu ngàn dặm ở các chiến trường, ai không phải là một thân kinh bách chiến hào kiệt, ba mươi người này giết qua giống như hổ nhập đàn dê, mà Đổng Thiết lại cực kỳ hung ác, hắn cũng không có lên ngựa mà ở trong đám người xông vào, thiết đao đi đến đâu thì huyết nhục cùng với máu tươi đi đến đấy.

Đám người Tuân Sảng trợn mắt há mồm. Nhân số bọn họ nhiều hơn đối phương gấp đôi, nhưng hiện tại nhìn bọn gia tướng quả thực không chịu nổi một kích, còn thủ lĩnh của đối phương thì lúc đầu có vung ra hai chuỳ rồi không đánh nữa, chỉ đứng bên ngoài xem cuộc chiến, bên người hắn còn có hai mươi người chưa có xuất động, nhưng phía bên hắn đã không còn mấy người.

Từ cuối phố vang lên một trận vó ngựa. Hơn một trăm quan quân chạy như bay mà đến, để cho nhóm văn sĩ ở trong tửu lầu thở dài một hơi, bình thường thì bọn họ không để mắt đến bọn người suốt ngày chỉ biết múa đao luyện thương này, nhưng lúc này bọn họ lại thấy đám người quan quân này cực kỳ thân thiết.

Đổng Phi đã thu hồi chuỳ, loại đơn phương chém giết này quả thật không hề có ý nghĩa, không làm cho hắn nổi lên nửa điểm hứng thú, hắn nhẹ khoát tay, ý bảo hai mươi danh hộ binh bên người đi lên. Hai mươi người này vừa xuất hiện lập tức bày ra phương thức chiến đấu không giống với đám người thân tín của Đổng Phi.

Ngựa không dừng vó, đánh thẳng vào đám người quan quân.

Hai mươi người này đều mang những thanh đao giống nhau, thuần sắc trường đao, đánh tới đánh lui chỉ có ba chiêu đao pháp lại phối hợp với nhau cực kỳ ăn ý, một người xông ra ngăn trở binh khí đối phương thì phía sau lại có người xông lên, một đao chặt bay thủ cấp đối phương, quá trình chém ra giống như mây bay ngước chảy, không có chút ướt át bẩn thỉu, rất lưu sướng, Đổng Phi không phải lần đầu chứng kiến loại phương thức chiến đấu loại này.

Hắn biết, những người này là của cải cuối cùng của Thành gia, bọn họ trước đây đều được Thành Phương đích thân huấn luyện, sau khi Thành Phương rời khỏi mục trường thì đám người này cũng được phái lại mục trường, bọn họ chỉ có ba chiêu đao pháp, nhưng từ nhỏ đã cùng nhau huấn luyện, ba chiêu đao pháp này đã cùng thân thể bọ họ dung hợp cùng một chỗ, Đừng nhìn thấy chỉ có ba chiêu, nhưng nếu phối hợp với nhau thì những chiêu đao pháp đơn giản này sẽ trở thành phức tạp, là thủ pháp giết người vô số. Thành Phương cả đời cũng chỉ luyện được một trăm người làm cho Lão vừa lòng.

Đổng Phi huýt lên một tiếng, nhóm thân tín liền lập tức lui về bên cạnh hắn, mà trong nháy mắt công phu hai mươi người kia đã xuyên thấu đội ngũ của quan quân, rồi sau đó quay đầu ngựa, miệng rống lên một tiếng: “Giết!”

Hai mươi người bắt đầu giết trở về….

Đến lúc này, trên phố dài khắp nơi đều là thi thể.

Hai mươi gã quan binh may mắn thoát được, cả đám người sợ tới mức trốn về hai bên, căn bản không dám thò đầu đi ra nói chuyện.

Đổng Phi cười lạnh nói: “Tuân tiên sinh, bọn người các ngươi đều là bác học đa tài, chắc chưa bao giờ nghe nói qua cơn giận bỉ phu, máu chảy thành sông.”

“Ngươi….”

Tuân Sảng vừa muốn mở miệng thì người bên cạnh đã kéo hắn lại, tuổi tác nhìn thì so với Tuân Sảng không sai biệt nhiêu, đứng ra chắp tay nói: “ Tại hạ Nam Dương Hà Ngung, người thiếu niên, xem ra người dươi tay của ngươi đều là thân kinh sa trường, ngươi là người phương nào? Mau xưng tên ra.”

Hà Ngung? Chưa nghe nói qua! Nhưng Đổng Phi mặc kệ đối phương là ai, hiện tại muốn hỏi tính danh? Lúc trước sao không hỏi đi? Hắn đột nhiên cảm thấy giống như có người đang nhìn trộm hắn, Đổng Phi đột nhiên ngẩng đầu nhìn lại, thấy trên tầng hai của tửu lầu có một cái bóng nhỏ rụt về, lập tức không thấy thân ảnh, nhưng hắn lại không biết hành động của hắn lại vũ nhục rất lớn đối với nhóm văn sĩ.

Hà Ngung cũng chính là đương đại danh sĩ, mặc dù là Đại tướng quân Hà Tiến cũng đối với hắn rất cung kính. Vì hắn cho rằng, hắn hỏi tên Đổng Phi thì đã cho Đổng Phi rất lớn thể diện, ngươi chính là bỉ phu như thế nào đáng giá cho hắn đi hỏi tên?

Cũng đúng lúc này trong tửu lâu truyền đến một trận ho khan, sắc mặt đám người Tuân Sảng có chút biến sắc, liền vội vàng khom người tránh đường, từ phía trong đi ra một vị lão giả, khoảng hơn năm mươi tuổi, bên cạnh đi theo hai thiếu niên, trong đó có một người gầy teo yếu ớt, nhìn qua giống như một nữ hài tử thanh tú.

Gã còn lại chính là dáng người khôi ngô anh tuấn.

Lão giả kia vừa xuất hiện thì đám văn sĩ phảng phất giống như là người tâm phúc, biểu tình có chút không giống.

Ngoài thành truyền đến tiếng kèn. Đó là lệnh triệu tập binh linh của Toánh Xuyên.

“Từ Minh, không bằng cấp lão phu chút mặt mũi, làm cho thanh âm chệt tiệt ngừng lại đi sao, cho dù là quận binh đến đây cũng không thể ngăn vị tiểu anh hùng này, ha ha, lại có khả năng tăng thêm tử vong….Không bằng như vậy, ta hướng về vị tiểu anh hùng này giải thích?”

“A, Bá Dê tiên sinh, điều này làm sao có thể, nếu thế giết tiểu sinh còn hơn, nếu Bá Dê tiên sinh đã lên tiếng, Từ Minh không dám không nghe?”

Nói xong liền lập tức triệu lại một người, ghé vào lỗ tai của hắn thấp giọng dặn dò hai câu.

Lão nhân kia tóc đã hoa râm, thân mình nhìn rất gầy yếu, nhưng lại có một loại khí chất ngay thẳng. Mang trên mặt nụ cười hoà ái, hướng Đổng Phi chấp tay, “Tiểu anh hùng từ nới nào đến? Muốn đi đến nơi nào? Lão phu Thái Ung.”

Đổng Phi nghe xong từ này có điểm hôn mê!

Tuân Sảng, Hà Ngung là ai? Hắn không biết, nhưng hắn lại nghe qua tên của Thái Ung.

Trong tam quốc diễn nghĩa, cha sau khi bị gã tam họ gia nô Lữ Bố giết chết, cũng chỉ có Thái Ung vì cha hắn mà khóc, sau đó Thái Ung bị Vương Duẫn giết chết…..Tuy rằng không biết Vương Duẫn hiện tại ở nơi nào, nhưng Đổng Phi không thích người này. Nghe nói Thái Ung là đương đại, đại văn hào, là nhà giáo dục gia, lại là đại âm nhạc gia.

Đổng Phi đối với Thái Ung hiểu biết không nhiều lắm, nhưng tên thì đã nghe rất nhiều, nhớ ngày đó lão chính là lão sư của hán đế Lưu Hoành, lại trước mặt Lưu Hoành viết tấu dâng lên tội ác của mười phường thị, đáng tiếc cuối cùng…..Lão bị bãi chức quan.

Đó là một người tốt, một người đáng giá để tôn kính.

Có đôi khi người chính là loại động vật rất kỳ quái, đối với người mà mình biết tổng hội có chút cảm giác thân thiết.

Đổng Phi đột nhiên phất tay, làm cho tất cả tuỳ tùng đình chỉ công kích, Đổng Phi cho ngựa lùi về phía sau, Đổng Phi lập tức xuống ngựa, sửa sang lại y quan.

Hắn tiêu sái sải bước đến cách Thái Ung khoảng mười bước thì dừng lại. Hăn khoanh tay hành lễ, “Vãn bối Đổng Phi, là con trai của Hà Đông Thái thù, Ti đãi giáo Uý Đổng Trác, bái kiến lão tiên sinh.”

Nói xong câu đó, Đổng Phi đột nhiên nhớ tới một sự kiện, vừa rồi thân ảnh yếu đuối trên lầu tựa hồ là người gầy yếu thiếu niên bên cạnh Thái Ung, nhịn không được dùng dư quang ánh mắt nhìn qua thiếu niến giống như nữ hài tử kia, thấy thế nào cũng giống như nữ hài tử, chẳng lẽ là nữ giả nam trang?

Nữ giả nam trang?

Bốn chữ này hiện lên trong đầu của Đổng Phi, nhưng làm cho hắn nhịn không được nhìn lại vài lần.

Chẳng lẽ là nàng?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.