Cuối cùng Mộ Dung Đức Âm cũng đuổi kịp Mộ Dung Long Sách, Mộ Dung Long Sách nhìn thấy Đức Âm, cũng không để ý làm trò trước mặt mọi người, ngay tức thì ôm hắn nước mắt nước mũi khóc rống. Tuy hắn từ trước đã mơ hồ biết Mộ Dung Đức Âm sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng vừa rồi nếu không phải thủ hạ của hắn sống chết đè hắn lại, hắn nhất định sẽ lao ra..
“Đức Âm, ngươi không có việc gì chứ?” Mộ Dung Long Sách nghẹn ngào hỏi.
“Ta không sao.” Mộ Dung Đức Âm thản nhiên nói.
Thác Bạt Vũ Tôn đi theo phía sau hắn, lạnh lùng mở miệng: “Thiếu chủ lần này diệt sạch, quả nhiên không phải chuyện đùa, kế hoạch của tại hạ đã hoàn toàn trở thành phế thải.”
“A?! Ngươi làm thiệt à giải quyết hết trên dưới một ngàn cao thủ?!” Mộ Dung Long Sách cả kinh ngẩng đầu. “Không có một ngàn, phần lớn bị dọa chạy.” Mộ Dung Đức Âm nói.
Thác Bạt Vũ Tôn nói: “Có bài học lần này, Bắc Cương cũng sẽ không còn tiếp tục có động tác quá khích nào nữa, lần này quả thật nguyên khí tổn thương nặng nề. Thiếu chủ có thể quay về Ma giáo tập hợp nhân mã tiếp tục tấn công, tất nhiên có thể thẳng tới phủ Hoàng Long.”
phủ Hoàng Long (đô thành nước Kim thời xưa, nay là huyện Nông An, tỉnh Cát Lâm, Trung Quốc. Sau dùng để chỉ sự hiểm yếu của địch)
Mộ Dung Long Sách nói: “Bắc Cương vốn là vốn liếng của ngươi, ngươi dám nói ra lời nói như vậy, chẳng lẽ không sợ…?” Thác Bạt Vũ Tôn nói: “Ta đã quy thuận Mộ Dung thiếu chủ, từ nay về sau chỉ nghe lệnh thiếu chủ như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.”
“A?!” Tất cả mọi người cả kinh, trừ bỏ Thị Long biểu tình không thay đổi, Mộ Dung Long Sách có chút hốt hoảng, nghĩ đến Đức Âm lại nhập ma, hắn bắt lấy cánh tay Đức Âm, hỏi: “Ngươi… Ngươi sau này vẫn bằng lòng làm huynh đệ của ta sao? Ngươi lựa chọn đi trên con đường trở thành bá chủ sao?! Ngươi nếu thành ma, thành vương, ta cũng sẽ không tiếp tục hạn chế ngươi, ta… Cả đời đi theo ngươi… Nếu ngươi thành ma, sẽ giúp ngươi lót đường đi tới vị trí vương giả!” Nói xong mấy chữ cuối cùng, giọng điệu của hắn đã muốn nghẹn ngào, trong đó chất chứa thâm tình, ngay cả đám Đường chủ phía sau hắn cũng động dung, ngày thường chỉ biết thành chủ là người tinh thông tính kế, nhưng không ngờ hắn lại là người tình nghĩa sâu nặng như thế, nhất thời lại có người bị hắn làm cảm động đến rơi nước mắt.
Vẻ mặt Thác Bạt Vũ Tôn hơi hơi giật giật, cuối cùng mở miệng: “Thiếu chủ nói, dù cho hắn có nhiễm dính máu tươi của nghìn vạn người, cũng muốn sáng chế thế giới có thể cùng thành chủ tay nắm tay.”
“A!” Mộ Dung Long Sách đau đớn kêu một tiếng, cảnh vật trước mắt cơ hồ đã bị nước mắt phủ nhòe, đứt quãng nói: “Đức Âm… Ngươi… Ngươi làm như này… Ngươi lựa chọn vì ta… thành ma…”
“Ta nói rồi, ” Mộ Dung Đức Âm vươn tay ra cánh tay ôm lấy hông của hắn, “Trong tính mạng của ta, ngươi chính là một người duy nhất. Thất tình lục d*c, chỉ vì một mình ngươi mà sinh nếu không có ngươi, Đức Âm chính là ác ma máu lạnh vô tình, có ngươi, ta mới là Mộ Dung Đức Âm! Chỉ vì ngươi, ta bằng lòng khiêu chiến thiên hạ, tuyệt không cho phép bất thứ cái gì chia rẽ chúng ta có cơ hội xuất hiện!”
(thất tình bao gồm: hỉ, nộ, ai, cụ, ái, ố, d*c. Lục d*c bao gồm sáu loại d*c v*ng do: mắt, tai, mũi, lưỡi, thân và ý niệm mà ra. Thất tình lục d*c chỉ những ham muốn và trạng thái tình cảm của con người)
Tình đã ăn sâu, cả đời si mê không đổi, dứt khoát, không rời, không bỏ, điểm này, đến tột cùng là di truyền từ ai? Có lẽ, chỉ có không phải người mới có thể có loại cảm tình hoàn mỹ nhất trên đời này mà thôi, cả đời chờ đợi, chỉ vì một câu hứa hẹn.
Thác Bạt Vũ Tôn bình tĩnh nhìn một màn này, đột nhiên cảm thấy hơi buồn cười —— Lãnh Hồn thế nhưng xằng bậy khiến cho một người quăng bỏ chữ tình biến thành ác ma tuyệt tình.
Mộ Dung Đức Âm vốn là vô tình, chỉ có Mộ Dung Long Sách mới là sợi dây trói buộc duy nhất của hắn ở trên đời này, hoặc là nói, ma có lý trí, căn bản là vượt xa xa thoát khỏi phạm vi tính kế của nhân loại, vô luận Lãnh Hồn có mưu đồ như thế nào chăng nữa, Mộ Dung Đức Âm cũng sẽ không có một chút thay đổi, lòng tin của hắn vững vàng còn hơn đá.
Chữ tình ngập trời.
Thác Bạt Vũ Tôn khóe miệng thoáng hiện nụ cười khổ, một chữ tình, không biết đã khiến cho biết bao nhiêu người hãm vào. Lưới tình đầy trời vô tận, khó mà thoát thân mắc vào khó gỡ.
Mộ Dung Long Sách cuối cùng cũng hợp lại với Đức Âm, mang theo Thác Bạt Vũ Tôn và Ô Dương, thuận lợi đi tới tổng đàn Ma giáo Vân Châu Chỉ. Lãnh Hồn thật có chút ít giật mình, hắn cũng không ngờ được Mộ Dung Đức Âm thế nhưng thật sự có thể nhanh chóng thu phục Thác Bạt Vũ Tôn cao ngạo vô cùng kia.
Trong bản kế hoạch của hắn, sớm đã định trước là lợi dụng tầng tầng quan hệ mạng lưới lợi hại để giúp đỡ Mộ Dung Đức Âm áp chế Thác Bạt Vũ Tôn.Nhưng không ngờ được Thác Bạt Vũ Tôn từ trong tâm đối với Mộ Dung Đức Âm vui vẻ phục tùng. Lúc này hắn không khỏi lại gia tăng thêm mấy phần khen ngợi với Mộ Dung Đức Âm, cảm thấy Mộ Dung Đức Âm càng ngày càng tiếp cận tới vị chủ nhân hoàn mỹ trong lòng hắn rồi.
Đang giúp Mộ Dung Long Sách giải độc, cũng đưa độc kỳ lân cho Thác Bạt, bắt đầu chỉnh đốn sắp xếp lại toàn bộ trên dưới Ma giáo, bày bố trận địa sẵn sàng đón địch, chuẩn bị cùng võ lâm chính đạo nghênh kích, mượn lần này lập uy!
Đám người chính đạo võ lâm đã tới gần Ma giáo, mắt thấy hành trình chặng đường đi chỉ còn mấy ngày. Mộ Dung Đức Âm và Mộ Dung Long Sách thì lợi dụng mấy ngày nay nghỉ ngơi dưỡng sức. Nhưng mà trong lòng Mộ Dung Long Sách rõ ràng, hiện tại Lãnh Hồn không ưa nhất là bản thân mình, vì để cho Mộ Dung Đức Âm trở nên hoàn toàn máu lạnh vô tình, hắn nhất định sẽ tìm cách diệt trừ mình. Long Sách là người thông minh, hắn đương nhiên biết Lãnh Hồn sẽ dùng thủ đoạn gì đến bức ép mình, vết thương nơi chân của Đức Âm chậm chạp chưa lành, hơn nữa bây giờ bọn hắn cũng ở trên địa bàn Lãnh Hồn, nếu muốn làm giết hắn, thủ đoạn thật sự nhiều lắm!
Mộ Dung Long Sách không phải không nghĩ tới việc mình sẽ làm giao dịch cùng với Lãnh Hồn, dùng mạng của mình đổi lấy hai chân Đức Âm, chính là vì đã cùng nhau trải qua bao nhiêu gian khổ như vậy. Nhưng sau khi biết được Đức Âm quả thực chỉ hi vọng ở cùng mình, Long Sách cũng không muốn dễ dàng buông tay từ bỏ đoạn cảm tình trân quý này, hắn tuyệt đối sẽ không để mặc cho người chém giết!
Hắn nhất định phải sống sót, cùng với Đức Âm một chỗ, hắn tin chắc một ngày nào đó, bọn hắn sẽ đường đường chính chính hạnh phúc cuộc sống chung một chỗ, không còn bất kì kẻ nào trói buộc! Không có thế lực nào uy hiếp! Đây không phải là mục tiêu cuối cùng mà hắn cẩn trọng trù tính mười mấy năm sao!!
Vì thế Mộ Dung Long Sách lần này trái lại tận lực tránh Lãnh Hồn, tự bản thân cũng cẩn thận một chút, phòng ngừa trúng ám chiêu, đồng thời, hắn cũng bí mật làm việc, hiện giờ ở dưới sự bảo vệ của Đức Âm, hắn có không ít cơ hội tránh cơ sở ngầm Lãnh Hồn..
Rốt cục, khi đó một cái cơ hội đến với Long Sách, một ngày này, lúc hoàng hôn hắn chọc chọc Mộ Dung Đức Âm nằm ngủ ở trên giường, nói: “Đức Âm, chúng ta đêm nay không ăn cơm ở trong giáo, đi ra ngoài giải sầu một chút thế nào?”
“Đi đâu giải sầu?” Mộ Dung Đức Âm nhắm hai mắt lại, sau đó lập tức có được đáp án ———— “Ngươi là nói, thanh lâu?”
Mộ Dung Long Sách vẻ mặt mỉm cười: “Cũng không phải, cũng không phải.”
“Chẳng lẽ quán trà? Là đi uống trà? Hay là đi chợ đêm?” Mộ Dung Đức Âm miên man suy tưởng.
Mộ Dung Long Sách phun ra ba chữ: “Nam quán.”
“Ư, quả nhiên…” Mộ Dung Đức Âm chỉ biết bản tính huynh trưởng khó sửa đổi.
“Đi thôi đi thôi, bảo đảm ngươi có sẽ rất ngạc nhiên.” Mộ Dung Long Sách hướng Mộ Dung Đức Âm chớp chớp mắt, khiến cho Mộ Dung Đức Âm hiểu ý, cố ý nói: “Huynh trưởng thích, Đức Âm cố gắng tháp tùng.”
“Đi, ta cũng đã chuẩn bị tốt cổ kiệu cho ngươi rồi.” Mộ Dung Long Sách kéo hắn.
Mộ Dung Đức Âm ngồi xuống, lấy ra mũ sa đội trên đỉnh đầu, Long Sách lại gần, nửa đỡ nửa ôm, kì thực là hung hăng ăn một phen đậu hủ, gần sát Mộ Dung Đức Âm như thế, nghe hương lan thản nhiên trên người hắn, khoảng cách gần như vậy cho dù là Lãnh Hồn cũng khó mà xuống tay đi?
Hạ quyết tâm, Mộ Dung Long Sách quyết định sau này mỗi ngày đều gần gũi dính với Đức Âm một chỗ như vậy.
Dù cho Lãnh Hồn thầm mắng hắn là vô liêm sỉ cũng vô dụng! Hắn chính là không muốn để cho hắn có bất cứ cơ hội giết mình!!
Vì thế hai người vì lý do an toàn…, chen chúc ở bên trong cổ kiệu,
Cái kiệu lắc lư lắc lư, ở trong thành vòng vèo ngoằn nghoèo, không biết quanh co bao lâu, vừa chuyển một cái ngoặt, đi vào một cái ngõ sâu.
Bên trong ngõ sâu có một trang viện, bên trong đình các ban công đèn đuốc sáng trưng, cửa lớn treo đèn l*ng bự, trên tấm bảng mạ vàng viết “Lam nhan uyển”.
“Nơi này chính là nam quán?” Mộ Dung Đức Âm lần đầu tiên đi dạo tới loại địa phương này, lần trước theo Mộ Dung Long Sách đã đi thanh lâu, kết quả kết thúc tẻ ngắt, không biết lần này sẽ như thế nào.
“Nam quán này chính là nơi nổi danh nhất ở Vân Châu Chỉ, nghe nói đầu bài bên trong là một tên rất mê người.” Mộ Dung Long Sách hai mắt lấp lánh nói.
“Như A Tra sao?” Mộ Dung Đức Âm đang nhớ lại cái tên nấu ăn kia.
“A Tra cái loại mặt hàng này thì tính cái gì, hừ, đi, gia mang ngươi mở mang chút kiến thức, đi!” Long Sách lập tức bày ra dáng vẻ nhà giàu.
“Á.” Mộ Dung Đức Âm sờ sờ cái hông của mình.
“Làm sao vậy? Eo của ngươi không thoải mái sao?” Mộ Dung Long Sách thân thiết nói, “Chẳng lẽ là trật thắt lưng? Hay là bị nhiễm lạnh?”
“Không có gì.” Đức Âm buồn rầu cười.
“Đức Âm, ngươi không cần giấu diếm ta, có phải vì không muốn làm ta đau lòng hay không? Mau nói cho ca ca! Vào bên trong, ta tìm gian phòng xem cho ngươi một chút.” Long Sách nhẹ nhàng đỡ lấy hắn nói.
“… …” Mộ Dung Đức Âm trầm mặc một hồi lâu. Cuối cùng nói: “Đều là ngân phiếu của gia, một lát dùng khen thưởng.”
Thế là hai mắt của hắn cũng phát sáng lên.
Thoáng chốc bầu không khí quan tâm tức thì lạnh cứng.
Mộ Dung Long Sách ngơ ngác nhìn hắn.
“Ta chỉ biết là sẽ như thế này… … Khốn kiếp… …” Huynh trưởng lâm vào trong bóng ma.
Đối với Mộ Dung Đức Âm mà nói ———— đây chính là dưới tình huống vô giá không có uống say khen thưởng huynh trưởng! Kinh nghiệm này và sự hưởng thụ quý giá! Rốt cục cũng có cảm giác làm kẻ giàu có một lần!
“Khốn kiếp, ngươi cái kiểu ánh mắt nhà giàu mới nổi kia là xảy ra chuyện gì? Ta nhớ…thèm được nghe tiếng cười âm hiểm quá… …” Mộ Dung Long Sách lầu bầu.
Vì thế, cứ như vậy đi vào nam quán.
Mộ Dung Long Sách đã sớm chọn phòng tốt nhất, ở trong gian phòng tao nhã tinh mỹ bao trọn, đầu bài tiểu quan đã chuẩn bị sẵn sàng chờ đợi bọn hắn.
Mộ Dung Đức Âm đứng lên, đem cuộn ngân phiếu bên hông lấy hết ra, chẳng thể trách hắn sờ eo, người này mang theo một chục tờ ngân phiếu rất dầy rất dầy ra, Ma giáo thật sự là một nơi quá lớn!! Hắn muốn tiền có thể cho hắn sao!! Tên khốn kiếp Đức Âm này không thể cho hắn tiền!!
“Nhìn này, Long Sách, có tờ năm trăm, còn có một tờ ngàn, còn có tờ ba nghìn này! Hừ hừ!” Mộ Dung Đức Âm đem cả chục tờ ngân phiếu rất dầy bắt đầu phân loại.
“Ngươi nói xem, một lát khen thưởng dùng mệnh giá lớn hay nhỏ mới tốt?” Hắn phân loại xong xuôi ngẩng đầu hỏi.
“Ngươi có tờ mệnh giá một lượng không?” Mộ Dung Long Sách = = hỏi.
“Một lượng có thể quá ít hay không?” Mộ Dung Đức Âm là một người không có khái niệm về tiền tài.
“Không ít, ” Mộ Dung Long Sách khóe miệng giương lên, xấu xa nói: “Đức Âm, ngươi là thiếu gia không biết nỗi khó khăn nhọc nhằn của nhân gian, ngươi cũng biết đối với người thường, một lượng là đủ để cho một nhà bình thường sống trong một tháng, ngươi thưởng cho tiểu quan một lượng, bọn hắn sẽ cao hứng muốn chết.”
“Ồ ồ!! Thì ra ta thế nhưng mang theo nhiều tiền tới đây như vậy, có thể mua cả một tòa thành! Nhưng mà ta không có tờ mệnh giá mười lượng.” Mộ Dung Đức Âm thế nhưng rất hưng phấn.
Mộ Dung Long Sách nói: “Ta có, ta mang theo rất nhiều.” Thì ra hắn đã đoán trước được Đức Âm tên vô vị này nhất định phải làm chuyện nhàm chán, vì thế đã sớm chuẩn bị xong xuôi rất nhiều tờ ngân phiếu mệnh giá nhỏ, ngay cả đống ngân phiếu mệnh giá một lượng cũng đều có, những tờ ngân phiếu mệnh giá nhỏ này là do hắn buổi sáng đặc biệt tới ngân hàng tư nhân ở Ma giáo đổi, người ta đều chẳng muốn đổi cho hắn, bởi vì mệnh giá quá nhỏ.
“Một lát nữa ngươi chỉ cần đưa cho hoa khôi mệnh giá cao là tốt rồi, người bình thường thì dùng tờ tiền mặt trị giá tương ứng thích hợp, bằng không sẽ làm vật giá mặt hàng ở bản xứ hỗn loạn.” Long Sách đem ngân phiếu mệnh giá xíu xiu đưa cho Đức Âm.
“Tốt, trước hết gọi một người tới thử xem đi.” Mộ Dung Đức Âm hai mắt tiếp tục tỏa ánh sáng.
Đức Âm, đời trước ngươi là phú hộ giàu có sao!?
“Ngươi thật sự là đến đây để mua vui sao!” Mộ Dung Long Sách tức giận đến bật người đứng lên, kêu lên với cửa: “Đưa trà điểm tâm!!”