Ác Huynh Tại Bên (Ác Huynh Bên Người)

Chương 98: Nguyên nhân hậu quả của việc Đức Âm và zz sinh tồn ở bên ngoài đồng không mông quạnh



nguyên nhân hậu quả của việc Đức Âm và zz sinh tồn ở bên ngoài đồng không mông quạnh

Ngụy Chính Phong là minh chủ võ lâm tiếng tăm vang dội khắp mười ba châu phía Đông Nam chốn võ lâm, tuy rằng thế lực so ra kém hơn Mộ Dung Long Sách, nhưng mà lời nói và việc làm người này rất nghiêm chỉnh, hành hiệp trợ nghĩa, phẩm hạnh cao thượng, là đề tài bàn luận say sưa khắp giang hồ, là đại hiệp tiêu biểu Chính Nghĩa.

Hiện giờ Mộ Dung Long Sách đột nhiên rời đi, ai cũng không dám nhận củ khoai lang phỏng tay này, là do Mộ Dung Long Sách lưu lại thư dẫn, tìm Ngụy Chính Phong đến chủ trì đại cục, quả nhiên dưới sự dẫn đầu ở Ngụy Chính Phong, liên minh chính đạo một đường thế như chẻ tre, đem Ma giáo giết sạch sẽ, cũng tấn công tới tổng đàn Trì Hoặc Sơn Ma giáo, Trì Hoặc Sơn, là tên mới của tổng đàn Ma giáo mà Mộ Dung Long Sách mới sửa gần đây.

Lúc này, hiệp khách võ lâm chính đạo tập hợp lại rồi, bất chấp trận mưa to tầm tã tụ tập ở ngoài cửa lớn bên ngoài tẩm cung tổng đàn Ma giáo, đợi vị thiếu chủ thần bí trong truyền thuyết của Đại Ma giáo xuất hiện, lúc trước Ma giáo tung tin thiếu chủ Ma giáo hiện thế, người người nghe mà biến sắc, đều nói hắn là đời sau của Nhậm Thiêm Cuồng nhưng không biết rốt cuộc hắn là ai tên gì, bộ dạng ra làm sao?

Mộ Dung Đức Âm từng hỏi Mộ Dung Long Sách vấn đề này, Mộ Dung Long Sách cho hắn một cái tên rất êm tai, tên là:

Nhâm Tử Ngọc. “Nếu chính đạo tới hỏi tên của ngươi, không cho ngươi nói mình là Mộ Dung Đức Âm, chỉ có thể nói mình là Nhâm Tử Ngọc.” Long Sách nói như thế.

Vì thế Mộ Dung Đức Âm đeo mặt nạ do Long Sách làm, ngồi trên xe lăn ra tới cửa, mở cánh cửa phòng vẫn luôn đóng chặt.

Ngoài cửa một đống người đông nghịt, tay lăm le đao tay cầm kiếm sáng lóe như tuyết cực kì chói mắt, nhưng không nhìn thấy người của Ma giáo, cũng không thấy Thác Bạt Vũ Tôn.

Đứng đầu là một vị có dáng người thon dài, thanh niên anh tuấn ánh mắt chính trực lẫm lẫm, mày rậm mắt to, ngũ quan cân đối, vừa nhìn đã biết thân phận, hắn chính là Ngụy Chính Phong. Ngụy Chính Phong đứng ở dưới bậc thang, vừa vặn đối diện với thiếu chủ ngồi trong xe lăn trên bậc thang trước mặt, hắn không khỏi nói: “Nếu đi ra, vì sao không lấy mặt mũi thực với người? Hay là trong lòng thiếu chủ có gì kiêng dè?”

Mộ Dung Đức Âm lạnh lùng nói: “Thắng làm vua thua làm giặc, bổn tọa không có lời nào để nói, chỉ là trên mặt bổn tọa có vết sẹo, chẳng lẽ ngươi ngay cả chút tôn trọng cuối cùng này cũng không cho ta sao?”

Ngụy Chính Phong nghẹn lời, không ngờ được người này lại là cả người phủ trùm khí thế của người bên trên, rơi xuống nông nổi này rồi mà nói chuyện cứ hùng hổ doạ người như trước.

Vì thế hắn thay đổi đề tài, nói: ” Thiếu chủ Ma giáo, báo tên của ngươi!”

Mộ Dung Đức Âm cười giễu một tiếng: “Hừ, chỉ bằng loài giun dế như các ngươi, cũng xứng biết tên bổn tọa?”

Ngông cuồng kiêu ngạo như thế khiến đám người phía dưới ầm ỉ xôn xao, nhất thời có không ít lời bất mãn, Ngụy Chính Phong thấy thế, sợ rằng nếu không áp chế thiếu chủ dáng vẻ bệ vệ, người phía dưới chỉ sợ sẽ đi lên chém hắn một đao. Hiện giờ thấy hắn ngồi lên xe lăn, lại không cảm giác được chút chân khí nào trên người, đủ rõ thiếu chủ Ma giáo này đúng như lời đồn, là người tàn tật không biết võ công, mình phải nghĩ biện pháp để cho hắn chịu khuất phục, bằng không mọi người nếu cùng lên, sợ là không thể ngăn cấm những người này làm ra hành vi bất lợi với hắn. Vì thế hắn nhíu mi suy tư, rốt cục mở miệng.

“Thiếu chủ Ma giáo, ta nghĩ tình thế bây giờ, trong lòng ngươi cũng rất rõ ràng.” Ngụy Chính Phong khoanh tay nói, “Hiện tại ngươi đã không còn địa vị cao quý như lúc trước, tốt nhất ngươi nên phối hợp.”

Xem ra Thiếu chủ Ma giáo cũng không phải là người không hiểu thời thế, hắn mở miệng rất nhanh nói: “Bản tôn họ Nhâm, tên Tử Ngọc.”

Nhâm Tử Ngọc!

Thật là một cái tên trong sáng long lanh! Ngụy Chính Phong không khỏi suy nghĩ, người mang cái tên này, đến tột cùng là có dung nhan như thế nào, là một người như thế nào đây?

Kỳ thật, Mộ Dung Long Sách đã giải đáp thay cho các ngươi ———— quân không thấy tên tổng đàn Ma giáo là:

Trì Hoặc Sơn?

( hòn núi ăn hàng)

“Nhâm Tử Ngọc, hiện tại theo chúng ta quay về Trung Nguyên, chấp nhận thẩm tra và xét xử của võ lâm chính đạo, chấm dứt những việc xấu mà ngươi đã làm đi!” Ngụy Chính Phong nói lời Chính Nghĩa, “Ngươi đừng hòng giở thủ đoạn gì, ngoan ngoãn khoanh tay chịu trói, có thể tránh khỏi nỗi khổ da thịt.”

“Giở thủ đoạn, so với đám người chính đạo ra vẻ đạo mạo như các ngươi, tính lấy danh nghĩa trừ ma hành đạo muốn giết đám Ma giáo bọn ta sao? Bằng bộ dáng này của ta, ngươi mong đợi ta giở thủ đoạn gì?!” Mộ Dung Đức Âm cười lạnh, đột nhiên sờ ở trên đùi, đem một món đồ đánh tới hướng Ngụy Chính Phong!

Ngụy Chính Phong theo bản năng giơ kiếm ra đỡ, vật kia bị chém thành hai đoạn, rơi trên mặt đất, nhìn kỹ lại không khỏi làm người hít một hơi khí lạnh ———— cái kia không ngờ là một cái chân giả làm giống như đúc!!

( đây là món đồ từ bàn tay khéo léo của Song Thủ Xà)

“Minh chủ cẩn thận!!” Người phía sau vội vàng nhắc nhở, “Cẩn thận bên trong cái chân gỗ kia có cơ quan!”

Vì thế những người khác sôi nổi lùi về phía sau, sợ bên trong phun ra độc châm hoặc là khói độc. Ngụy Chính Phong lại không e sợ, thứ nhất từ nhỏ hắn đã từng uống linh đan, trăm độc không thể xâm nhập, thứ hai hắn cũng không lo lắng người không hề có chút nội lực đả thương, nhưng thật ra sau khi nhìn thấy hắn quăng bỏ cái chân giả áo bào lúc này trống rỗng thì có vài phần đồng tình.

Mộ Dung Đức Âm lúc này mới nói: “Ta không muốn đám người… thấp kém như các chạm vào ta, Thủ Xà, ngươi tới đẩy ta.”

Vì thế từ phía sau cửa xuất hiện một nam tử tươi đẹp, hình như là người hầu của Nhâm Tử Ngọc, trên thực tế thì Song Thủ Xà mới vừa từ trong bóng tối lộ ra, đối với cái tên cắt gọn của Mộ Dung Đức Âm—— Song Thủ Xà bùi ngùi thở dài.

Thủ Xà… … Thật khó nghe… …

Bất quá hắn vẫn là thành thành thật thật đẩy xe lăn, đem Mộ Dung Đức Âm mang đến trong xe ngựa liên minh võ lâm.

Vì thế, thiếu Chủ Ma giáo rung trời chuyển đất, lúc thiếu hiệp Ngụy Chính Phong anh minh bất phàm đánh bất ngờ chiến thắng đã bị bắt, áp tới cứ điểm gần đó của liên minh chính đạo ——trong sơn trang Chính Nghĩa.

Mộ Dung Đức Âm và Song Thủ Xà bị giam mỗi người một gian trong sân viện, chung quanh có lực lượng hùng hậu đứng gác, phòng ngừa Ma giáo đến cướp người.

Nơi này cơm nước không sai, Mộ Dung Đức Âm cảm thấy cũng không tệ lắm, cơm tùy tiện ăn, còn có sườn nướng giấu trong tay áo, sườn xào chua ngọt, tôm hùm quét mỡ vân vân, mỗi ngày đều có canh uống, Song Thủ Xà cơm nước no say thì lấy cớ mát-xa sờ đùi mỹ nhân, thứ mà Lão Yên Quỷ nằm mộng cũng muốn có được, còn Song Thủ Xà luôn luôn mặc ý tiêu pha.

Mộ Dung Đức Âm sở dĩ ngoan ngoãn khoanh tay chịu trói, chính là muốn nhìn thử coi Long Sách rốt cuộc muốn muốn bày ra cái tiết mục gì.

Bị giam giữ ở trong sân viện hai ngày, Ngụy Chính Phong công việc bù đầu cuối cùng cũng qua đây thẩm vấn Mộ Dung Đức Âm. Hôm nay hai người Mộ Dung Đức Âm và Song Thủ Xà vội vàng ăn cơm sớm, ăn no nê chắc mẩy, Song Thủ Xà dùng bao vải trắng quắp hai cái đùi của Đức Âm gấp trói lại, thoạt nhìn giống như là hai chân bị chặt đứt, ai bảo bọn hắn ngay từ đầu đã đi gạt người, cái này chính là gieo gió thì gặt bão.

Ngụy Chính Phong vì tới gặp Mộ Dung Đức Âm, đặc biệt mang rượu qua đây, định bụng một hồi nữa thảo luận với Mộ Dung Đức Âm ở dưới ánh trăng. Sau khi hai người Song Thủ Xà cùng Mộ Dung Đức Âm xử lý xong, vừa vặn đúng lúc Ngụy Chính Phong đeo theo bầu rượu gõ cửa.

“Nhâm thiếu chủ, ta có thể vào sao?” Ngụy Chính Phong lễ phép nói.

“Vào đi.” Mộ Dung Đức Âm nói.

Vì thế Ngụy Chính Phong đẩy cửa vào, đang cùng Mộ Dung Đức Âm bốn mắt nhìn nhau thì bình rượu trong tay hắn ‘rầm’ một tiếng rơi trên mặt đất vỡ vụn, mà hắn hồn nhiên chưa phát giác ———— Mộ Dung Đức Âm quên mang mặt nạ!

Mà đối với Ngụy Chính Phong mà nói, hắn xác thực tin mình gặp được tiên tử!

Chẳng thể trách!

Chẳng thể trách hắn gọi là Tử Ngọc, quả nhiên là người như mỹ ngọc!! Không, là ngọc thượng hạng nhất!

Mộ Dung Đức Âm nhìn thấy ngây ngất quen thuộc trên mặt Ngụy Chính Phong kia, mặt mày ngơ ngác.

Qua một lúc lâu sau, Ngụy Chính Phong mới tỉnh lại, kinh diễm chưa thể bình tĩnh nói: “… … Thiếu chủ, ngươi ở đây quen chưa?”

Mộ Dung Đức Âm nói: “Rượu đổ.”

Ngụy Chính Phong cúi đầu vừa nhìn, xấu hổ vô cùng, vội vàng nói: “Ta… Ta đi lấy thêm một lọ!” Vì thế nhanh chóng xoay người rời đi, nhanh chóng xách một bình rượu trở về, mà Song Thủ Xà thì cầm chổi quét sạch sẽ mấy mạnh vụn nhỏ, sau đó tự mình chạy đến gian phòng cách vách ngủ.

Ngụy Chính Phong rốt cục vẻ mặt bình thản phất tay áo ngồi đối diện với Mộ Dung Đức Âm, nhưng sau một lúc lâu đối mặt với Mộ Dung Đức Âm nói không ra lời. Dù sao, Ngụy thiếu hiệp vẫn còn rất ngây thơ, cuộc đời này chưa từng nghĩ tới có ngày bản thân mình ấy vậy mà vừa gặp đã yêu một người nam tử, hơn nữa đối phương lại là đại ma đầu, thân là đại hiệp chính đạo đúng là kẻ đối đầu với hắn.

Nhưng tình duyên cũng đến, ai có thể ngăn cản? Tuy rằng không ngừng cảnh cáo bản thân, nhưng tâm Ngụy Chính Phong vẫn không thể nào tự kềm chế hãm sâu vào. Hắn trúng độc, giờ phút này tuy Nhâm Tử Ngọc cũng không dùng bất cứ thủ đoạn gì, nhưng mới gặp mặt một lần cũng đủ để cho hắn trúng loại độc tình sâu nặng, chỉ sợ cuộc đời này khắc sâu vào trong ôm nỗi thương thương, muôn đời không thể trở lại.

“Nhâm thiếu chủ, ngày hôm nay chúng ta không nói chuyện ân oán giang hồ, chỉ nói tới cảnh sắc, được không?” Ngụy Chính Phong tuy rằng không phải văn nhân, nhưng hắn không muốn ở trước mặt mỹ nhân tiếp tục nói chuyện chém chém giết giết, chỉ đêm nay thôi trong lòng buông xuống mọi suy tính, cùng hắn uống rượu, ngắm trăng.

Thật hy vọng, thời gian dừng ngay phút giây này, cả đời thưởng rượu ngắm hoa, thiên thượng nhân gian.

“Ngụy minh chủ muốn nói gì?” Mộ Dung Đức Âm nghiêng người dựa vào xe lăn nói.

“Chân của ngươi… Là sau này mới bị sao?” Ngụy Chính Phong tầm mắt rơi xuống trên đùi của hắn, không tự chủ được nói. Lời đã ra miệng, mới phát giác mình lỡ lời —— mình tại sao lại tự vạch áo cho người xem lưng, lại nhắc tới chỗ thiếu hụt của người ta! Thật là quá hồ đồ! Có điều khi hắn tận mắt nhìn thấy hình dáng kia, luôn không thể không đau lòng, hắn muốn biết, hắn sao lại biến thành bộ dáng này? Hắn muốn lo lắng săn sóc cho hắn! Đền bù cho niềm đau hắn mất đi hai chân!

Quả nhiên, chỉ thấy Tử Ngọc Nguyệt chau hàng mày như lưỡi liềm mỉm cười nói, hình như không vui, chọc thẳng khiến Ngụy Chính Phong hối hận ruột xanh mét.

“Ta không muốn nói, uống rượu được chứ?” Đức Âm gượng gạo nói.

“Được! Được! Uống rượu! Ta tự phạt một ly!” Ngụy Chính Phong nâng chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch. Ngay sau đó Mộ Dung Đức Âm giơ chén rượu lên, Ngụy Chính Phong vội vàng nói: “Tử Ngọc, ngươi đừng uống nhiều, thân thể của ngươi…”

Mộ Dung Đức Âm há mồm, đang định nói chuyện… …

Oanh một tiếng nổ chôn vùi lời của hắn, chỉ thấy ván cửa bên cạnh bọn họ nát thành bột phấn, một bóng người đứng sừng sững ở cửa, người tới quanh thân tản ra cơn thịnh nộ điên cuồng, sát khí dày đặc!!

Ngụy Chính Phong trong lòng rùng mình, theo bản năng che ở trước người Nhâm Tử Ngọc.

Người tới gầm lên giận dữ: “Ngụy Chính Phong!! Ngươi cái tên đồ tể tàn nhẫn!! Vì thỏa mãn ham muốn cá nhân của mình, ngươi thế nhưng chém chân của hắn!!”

A a a a a a a a a a! Đây không phải là Lý Tư Hàm sao! Vì cái gì hắn lại xuất hiện ở trong này?!! Mộ Dung Đức Âm mở to hai mắt nhìn, trong lòng gào thét.

“Ngươi là ai?!” Ngụy Chính Phong trầm giọng nói: “Ngươi lại dám tự tiện xông vào sơn trang Chính Nghĩa! Ngụy mỗ không biết vì sao chỉ trích tại hạ?!”

“Hừ! Ngụy Chính Phong! Ngươi còn giả bộ!” Lý Tư Hàm tức giận ngút trời, “Ta vốn là trấn Tây Vương Lý Tư Hàm, hôm nay ta sẽ thay trời hành đạo, đem ngươi tên cầm thú này xử quyết ngay tại chỗ!! Đức Âm!! Ngươi đừng cử động! Ta tới cứu ngươi!!” Tận mắt nhìn vạt áo choàng Mộ Dung Đức Âm trống rỗng, Lý Tư Hàm hai mắt đau xót, đáy lòng lại càng đau không thể thở! Hắn đã tới chậm! Nếu đến sớm một bước, Đức Âm cũng sẽ không bị liên minh chính đạo bắt lấy, càng sẽ không phải chịu tra tấn hai chân bị chém đứt!! Đáng giận!! Kẻ nào dám làm Đức Âm bị thương hắn nhất định khiến cho bọn họ trả gấp mười!!

Mộ Dung Đức Âm vội vàng nói: “Ngươi nói bậy bạ gì đó! Ta là Nhâm Tử Ngọc, không phải là Đức Âm gì hết!”

“Cái gì?! Nhâm Tử Ngọc?! Ngươi đã quên ngươi là ai rồi sao?!” Lý Tư Hàm lộ ra biểu tình không thể tưởng tượng nổi, Ngụy Chính Phong nhân cơ hội một chưởng đánh úp lại, lạnh lùng nói: “Khá lắm trấn Tây Vương gia, đột nhiên bao vây sơn trang Chính Nghĩa của ta, dùng cái lý do không ra gì tính cướp cả người, thật sự là không biết thẹn!!”

Vì thế hai người từ trong phòng đánh ra ngoài sân viện, Mộ Dung Đức Âm vội vàng trượt bánh xe lăn vào phòng bên, xốc Song Thủ Xà lên: “Chúng ta đi nhanh lên! Bây giờ đi luôn!!”

“Gì?!” Song Thủ Xà còn đang mơ mơ màng màng ngủ, bị Mộ Dung Đức Âm túm lấy, mang hắn từ lối cửa sau lao v*t ra ngoài.

Ba ngày sau, vùng đồng không mông quạnh.

“Song Thủ Xà, ta muốn ăn thịt.”

“Song Thủ Xà, ta muốn ngủ trên đệm chăn.”

“Song Thủ Xà, ta muốn ăn lẩu.”

“Song Thủ Xà, ta muốn ngồi xe ngựa.”

“Song Thủ Xà, ta muốn tắm rửa ở trong bồn tắm bạch ngọc lớn.”

… …

“Đừng gọi ta, mấy thứ đó toàn là thứ không có khả năng, ở ngoài vùng đồng hoang dã này làm gì có mấy thứ kia.” Song Thủ Xà buồn bực nói.

“A a a a a! Khi nào thì mới có thể về nhà a!” Giọng hét tràn đầy tuyệt vọng của Mộ Dung Đức Âm quanh quẩn ở vùng núi hoang dã.

Vì thế, 《 ác huynh bên người 》 đổi tên thành 《Đức Âm ăn hàng phiêu lưu ký 》. Nghe nói hắn và Song Thủ Xà không phiêu bạt lang thang ở bên ngoài mười ba năm mới về đến nhà, khi về đến nhà râu ria xồm xoàm, giống như người rừng.

Đương nhiên, đây là tác giả mèo nói đùa.

Kỳ thật bọn hắn ở bên ngoài ngây người chỉ có mười ba ngày, có cảm giác giống như mười ba năm, đoạn tuyệt với đời.

Chủ yếu là do chẳng còn mặt mũi đi ra ngoài.

Lililicat

Phong

= = =

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.