Ác Linh Quốc Gia II

Quyển 1 - Chương 104: Ám Chiêu



Dịch: Hàn Phong Vũ

Cho nên khi vừa nghe Phương Sơn báo lại chuyện quỷ vương xâm lấn quảng trường Lục Phong, trong lòng Hạ Thiên Kỳ không phải sinh ra ý niệm hỏng bét, trái lại là có chút xao động như vậy.

Bởi vì nếu như hắn có thể nuốt trọn một con quỷ vương, hoặc là giết được một con quỷ vương, vậy thì trong ngoại vực này, còn có ai dám xem thường sự hiện diện của hắn.

Còn ai dám không kính nể hắn?

Chỉ cần hắn có thể giết chết quỷ vương, hoặc là xua đuổi được quỷ vương, tiếng tăm của hắn sẽ lan ra khắp ngoại vực, người có tên cây có bóng, đến lúc đó hắn nhảy ra, lấy thân phận lão đại ra lệnh cho các giám đốc quảng trường thuộc hạ thống nhất các thế lực, thì có ai dám không nghe, hoặc là phản đối hắn chứ?

Vì sao những thế lực nhỏ của ngoại vực này biết sợ tam đại Minh Phủ, biết sợ liên minh quân phản loạn, nói một nghìn nói một vạn, cũng là vì hai phe thế lực kia có thể tiêu diệt bọn họ dễ dàng.

Cho nên chỉ cần thực lực của hắn nhận được tán thành của các giám đốc khác, ít nhiều gì cũng có thể dành cho những giám đốc ngoại vực này chút đảm bảo, vậy thì phần lớn mọi người sẽ chọn xếp thành hàng đến nơi.

Dù sao thì trong thế lực ở ngoại vực, nhân số chiếm nhiều nhất chính là người có thuật pháp, bọn họ vừa không thể nào bị Minh Phủ đưa vào, cũng không thể nào bị liên minh quân phản loạn thu nhận.

Cho nên nếu muốn không phải làm bia đỡ đạn cho liên minh quân phản loạn, thật ra bọn họ vốn không có lựa chọn nào tốt hơn.

Không đề cập đến những thứ này, bản thân quỷ vương chính là một đường tâm ma của hắn, bởi vì từ lúc hắn gia nhập vào Minh Phủ đến nay, sự tồn tại của nó đã ăn sâu bén rễ trong ấn tượng của hắn rồi, nếu không cách nào chiến thắng, thì khó mà chống cự lại sự tồn tại hùng mạnh hơn.

Mà lúc này hắn đang đứng giữa ngưỡng cửa giám đốc và giám đốc cấp cao, mức độ kiên cố của quỷ vực đã tiến vào cấp giám đốc cấp cao, điều duy nhất kém hơn chính là lượng quỷ khí dự trữ trong cơ thể.

Cho nên cho dù hắn không phải đối thủ của quỷ vương, thế nhưng hắn vẫn có tự tin có thể thoát được.

Dù sao giữa quỷ vực của cả hai bên đều sàn sàn như nhau, dưới tình huống đối chọi lẫn nhau, trốn thoát cũng không quá khó khăn.

Thử gọi điện thoại cho Phương Sơn, thế nhưng chịu bị quỷ vực này ảnh hưởng, nên không cách nào kết nối được.

Hạ Thiên Kỳ thử đưa tay chạm vào, kết quả phát hiện có thể xuyên thấu quỷ vực rất dễ dàng, hiển nhiên là chỉ có thể vào ý niệm trong đầu không cho phép ra.

Có điều hắn tự nhiên sẽ không ngoan ngoản chui vào thế giới của quỷ vương, cho nên trên hai bàn tay hắn đột nhiên nứt ra hai đường, sau đó một loạt dịch thể có khả năng tan rã quỷ vực phun ra, dưới sự khống chế của hắn bắt đầu thử tan rã quỷ vực của quỷ vương.

Quỷ vương có thể đến nơi này từ những quảng trường khác, hiển nhiên là quỷ vực có thể tùy ý phóng ra và thu hồi, cho nên chỉ cần có một chỗ bị phá hỏng, vậy thì cho dù quỷ vực có bao trùm cả một khu quảng trường đi nữa, cũng sẽ bị nghiền nát trong khoảnh khắc.

Mặc dù quỷ vực của quỷ vương rất kiên cố, thế nhưng năng lực tan rả này của Hạ Thiên Kỳ cũng là khắc tinh của quỷ vực.

Đây cũng là nguyên nhân mà khi ấy hắn mạo hiểm với nguy cơ cực lớn, trực tiếp cắn nuốt con quỷ vật cấp giám đốc kia, đó là do năng lực vốn có có thể làm được một điểm này.

Thời gian mười phút nhanh chóng trôi qua, quỷ vực cũng bắt đầu trở nên càng ngày càng mỏng hơn dưới năng lực tan rã của Hạ Thiên Kỳ, nhưng ngay thời điếm sắp phá vỡ, Hạ Thiên Kỳ lại có chút ngoài ý muốn mà phát hiện, kích cỡ quỷ vực xảy ra biến hóa cực lớn.

Nó đang không ngừng co rút lại, mãi đến khi hoàn toàn biến mất trên phương hướng hai mắt hắn có thể nhìn thấy mới thôi.

"Xem ra là nó cảm thấy mình đang phá hoại quỷ vực của nó."

Nhìn quỷ vực dần dần co rút lại, Hạ Thiên Kỳ lại gọi điện thoại cho Phương Sơn, nhưng vẫn không cách nào kết nối được, hiển nhiên là mấy người Phương Sơn lúc này vẫn đang bị vây trong quỷ vực.

Thử thả quỷ vực của mình đến mức độ che phủ cao nhất, sau khi thả ra đến phạm vi nhất định, lại gặp phải sức cản cực lớn, hiển nhiên nơi ấy chính là ranh giới của quỷ vực.

Hạ Thiên Kỳ không định trì hoãn, lập tức sử dụng thuấn di lần nữa tìm được quỷ vực của quỷ vương.

Mà lần này hắn lại giở mánh khóe cũ, cũng bắt đầu sử dụng năng lực tan rã, đi thử phá vỡ quỷ vực của quỷ vương.

Tiếp theo, một màn tức cười xảy ra, quỷ vực vậy mà lại bắt đầu co rút cực nhanh.

Phạm vi co rút lại của quỷ vực càng lúc càng nhỏ, quỷ vực của Hạ Thiên Kỳ lại thả ra càng lớn, mãi đến khi bị quấy rối, phải đuổi theo quỷ vực của quỷ vương mới thôi.

Cứ như vậy lần lượt trải qua ba lần sau đó, quỷ vực của quỷ vương rốt cuộc hoàn toàn yên tĩnh lại.

Mà hắn cũng xuất hiện ngoài cửa lớn của một trung tâm thương mại.

Số thông tin của Phương Sơn vẫn không gọi được, Hạ Thiên Kỳ cũng không tự chui đầu vào lưới xông vào trong quỷ vực của quỷ vương.

Tiếp tục lựa chọn ngấm ngầm dở trò với quỷ vương, dùng năng lực tan rã cố gắng tan rã hoàn toàn quỷ vực của nó.

Mắt thấy quỷ vực càng ngày càng móng, thế nhưng biểu tình của Hạ Thiên Kỳ lại bắt đầu trở nên càng ngày càng nghi ngờ, bởi vì quỷ vực rất nhanh sẽ bị phá ra, thế nhưng vẫn không có động tĩnh gì như cũ.

Còn như con quỷ vương kia vốn cũng không trực tiếp xuất hiện ngăn cản hắn, trái lại còn cho hắn có một loại cảm giác yêu đương giận hờn.

"Được, mày đã không sợ quỷ vực bị phá hủy, vậy tao đây sẽ thành toàn cho mày!"

Không có hỗ trợ của quỷ vực, sức mạnh của quỷ vương chắc chắn sẽ bị hạ xuống một phần, với Hạ Thiên Kỳ mà nói thì đây tuyệt đối là chuyện tốt.

Nếu không thì hắn cũng sẽ không liên tục đuổi theo quỷ vực của quỷ vương không tha, không ngừng tan rã quỷ vực của quỷ vương.

Nhưng mà khiến cho hắn rất không hiểu chính là, quỷ vương hoàn toàn có thể trực tiếp thuấn di từ trong quỷ vực ra ngoài, không nên chịu thiệt thòi mới đúng.

Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, thế nhưng động tác trên tay của Hạ Thiên Kỳ trước sau vẫn không ngừng, mãi đến khi quỷ vực hoàn toàn bị hắn làm tan rã ra một lỗ hổng mới thôi.

Thế nhưng một màn quỷ vực bị tan rã mà sụp đổ trên phạm vi lớn lại lại không có xảy ra, lý do xuất hiện tình huống hiện tại củng chỉ có một cách giải thích, đó chính là quỷ vương tách quỷ vực của nó ra làm một mảnh không gian độc lập.

Cũng chỉ có như vậy, sau khi quỷ vực gặp phải phá hủy mới không bị sụp đổ toàn diện.

Hạ Thiên Kỳ không nghĩ tới quỷ vương cuối cùng lại bỏ lại quỷ vực ở đây, cứ như vậy thì tương đối lúng túng, nếu hắn muốn gặp con quỷ vương kia, vậy thì cũng chỉ có thể nhắm mắt đi vào.

Thế nhưng đi vào trong loại không gian quỷ vực tự hình thành này, rất có thể thực lực sẽ bị áp chế.

Có điều khi nghĩ đến quỷ vực của hắn tương đương với quỷ vực cùa quỷ vương, cho nên có quỷ vực tự thân chống đỡ, thực lực cũng sẽ không phải chịu ảnh hưởng nào.

Do dự suy nghĩ một chút, cuối cùng Hạ Thiên Kỳ còn dùng sức cắn răng, chui thẳng vào trong cái lỗ hổng hắn mở ra trước đó kia.

Sau khi đi vào, quả nhiêu không có cảm giác nào xuất hiện, Hạ Thiên Kỳ cảm nhận một chút, phát hiện sức mạnh vẫn ổn định ở cấp giám đốc như cũ, có điều vấn đề của hắn lại chỉ có thể thả ra trong một phạm vi rất nhỏ.

Lần nữa dùng điện đàm gọi điện thoại cho Phương Sơn, lúc này bởi vì cùng chỗ trong quỷ vực, cho nên số truyền tin của Phương Sơn rốt cuộc kết nối được.

Nhưng mà một lúc lâu sau, Phương Sơn mới nhận điện thoại, giọng nói dồn dập:

"Giám đốc Hạ, anh đến rồi sao?"

"Ừ, bây giờ tôi đang ở tầng một của một trung tâm thương mại, anh đang ở đâu?"

"Chúng tôi đang ở tầng sáu của trung tâm thương mại, Diệp Dương đang ở tầng thượng đại chiến với quỷ vương, mà quỷ vương này còn giống như có một phân thân trước sau như âm hồn bất tán, đã có hai người bị giết."

"Diệp Dương?"

Hạ Thiên Kỳ cảm thấy cái tên này có vẻ như đã từng nghe qua, cẩn thận suy nghĩ lại một chút nới phản ứng lại, chính là một vị giám đốc cấp cao trông coi quảng trường Thông Châu mà Phương Sơn đã từng nói qua với hắn.

Hắn vốn là còn tưởng rằng vốn dĩ sẽ không có một giám đốc cấp cao nào đồng ý đến đây giúp một tay, kết quả thật sự có người đến.

Dĩ nhiên, Diệp Dương đến là một chuyện tốt với hắn, ít nhất hắn cũng có trợ thủ để đối phó quỷ vương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.