Ác Linh Quốc Gia II

Quyển 1 - Chương 61: Sợi mì



Dịch: Hàn Phong Vũ

Đăng tải: Mặc Nhiên

"Lầu gỗ nhỏ? Kia là nơi nào?"

Vương Tú mặt lộ vẻ không hiểu nhìn Hạ Thiên Kỳ, Hạ Thiên Kỳ không có gì để giải thích nên nói trở về:

"Chính là nơi tôi trực tiếp xuất hiện sau khi vừa mới vào nghĩa trang quỷ vương này."

Ngoài cửa sổ đã hoàn toàn ẩn sâu vào bóng đêm đen đặc, không biết nguyên nhân do những thứ ngoài ngõ phố biến mất, hay nơi này vốn là chỗ khác.

Hạ Thiên Kỳ tạm thời vẫn không thể xác định, trên thực tế coi như hắn có thể xác định, nơi này là căn lầu gỗ mà hắn xuất hiện lúc đầu, với chuyện hắn có thể tìm được quỷ vương tàn chi hay không, có thể tìm được đám người Triệu Mãn Sơn hay không, vẫn không giúp được chút nào.

Thế nhưng có một phần có thể khẳng định, đó chính là quỷ chú tuyệt đối không đơn giản buông tha cho những kẻ xâm lăng như bọn họ, nếu không thì Vương Tú sẽ không suýt nữa tự chôn sống mình.

Cho nên bị tấn công không chỉ có mỗi mình Vương Tú, chắc chắn một số giám đốc thực lực yếu kia, cũng sẽ gặp phải chuyện giống vậy.

"Chúng ta đi xuống xem một chút."

Hạ Thiên Kỳ suy nghĩ một hồi, sau đó vẫn cảm thấy bọn họ hẳn là phải chủ động tìm kiếm, dù sao quỷ chú chỉ là ý thức, thế nhưng quỷ vương tàn chi đúng là có thật, tuy rằng hắn không cách nào dùng quỷ vực để cảm nhận khu nghĩa trang quỷ vương này, thế nhưng nếu ở khoảng cách gần, có lẽ hắn vẫn có thể cảm nhận được vị trí của quỷ vương tàn chi.

Bởi vì quỷ vương tàn chi tản ra khí tức cực kỳ kinh khủng, ngay sau lần cuối Lãnh Nguyệt cởi bỏ phong ấn quỷ vương, hắn tức khắc tràn đầy lĩnh hội, nếu không phải linh hồn của hắn sớm đã đạt đến cấp quỷ vương, cho dù hắn kịp thời sử dụng năng lực thôn linh, cũng hoàn toàn nuốt không nổi khối đầu lâu quỷ vương kia.

Tuy Vương Tú nói trước đó đã từng bị quỷ chú khống chế đi tự sát, nhưng dù sao cũng là một giám đốc, trong lòng cô ta cũng rõ ràng mục đích mình đi vào nơi này, cho nên sau khi nghe đề nghị của Hạ Thiên Kỳ, cô ta không nói gì thêm, chỉ gật đầu một cái phụ họa.

Ở gần nhất bên ngoài lúc này chỉ có một đoạn hành lang nhìn không thấy đầu đuôi, trừ gian phòng sau lưng bọn họ, thì không thấy sự tồn tại của những phòng khác.

Nhìn cái cảnh như không tồn tại trước sau này, ít nhiều gì trong lòng Hạ Thiên Kỳ cũng có chút hoang mang, loại cảm giác này tới rất bất chợt, đồng thời còn khiến hắn vô cùng lưỡng lự.

"Sao vậy?"

Thấy Hạ Thiên Kỳ đề nghị đi ra, nhưng từ đầu tới cuối cứ đứng cạnh cửa không đi, Vương Tú vừa mới bước ra hai bước đột nhiên quay đầu lại, mặt mang nghi ngờ nhìn lại.

"Vừa rồi đứng trong phòng nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi này rõ ràng là độ cao xấp xỉ hai tầng, thế nhưng sau khi ra ngoài lại không thấy bậc thang đi thông xuống lầu dưới…"

Hạ Thiên Kỳ nghĩ đến chỗ này, không xác định được nên nói hay không, sau đó lại xoay người bước nhanh quay lại trong phòng, đi tới trước cửa sổ, lần nữa liếc mắt nhìn xuống dưới, bên ngoài vẫn tối đến mức đáng sợ, từ đằng xa vọng đến trận trận tiếng bước chân như có như không.

Không phân biệt được phương hướng, càng nhìn không thấy người vừa tới.

Ngay thời điểm Hạ Thiên Kỳ đang suy nghĩ, lại thấy Vương Tú vốn đang đứng trước cửa nhìn hắn, lúc này đột nhiên kêu lên một tiếng sợ hãi.

Đến lúc hắn nhìn qua, Vương Tú đứng trước cửa đã biến mất.

Tuy rằng Hạ Thiên Kỳ không để ý đến sống chết của Vương Tú, nhưng lại nóng lòng muốn biết rốt cuộc chuyện gì xảy ra, ngay sau đó cũng bước nhanh ra khỏi phòng.

Chờ đến lúc hắn đi ra, Vương Tú đã hoàn toàn biến mất trong hành lang.

Lúc này Vương Tú chỉ có thực lực cấp lệ quỷ, vì không có quỷ vực, nên khả năng phòng ngự vô cùng yếu, quỷ chú muốn giết chết cô ta cũng không xem là chuyện khó khăn gì.

Nhưng coi như giết người, ít nhất cũng phải để lại chút dấu vết, thế nhưng hắn cẩn thận tìm kiếm, đừng nói sống không gặp người chết không thấy xác, ngay cả chút máu cũng không có.

Nguy hiểm có lẽ xuất phát từ hành lang, cũng có thể là quỷ chú trước đó đã theo sát Vương Tú trốn thoát trong tay của nó.

Hạ Thiên Kỳ không tìm được Vương Tú, lập tức lui trở lại vào phòng, đốt một điếu thuốc thơm, quỷ vực buông ra ở mức độ lớn nhất, bắt đầu tìm kiếm trong bóng tối bên ngoài.

Thời điểm Vương Tú chưa gặp phải chuyện không may, hắn nghe rất rõ, ở đằng xa vang lên một loạt tiếng bước chân càng ngày càng gần, thế nhưng lúc nghe ngóng lại thật kỹ, lại không nghe được tiếng bước chân.

Vì quỷ vực này quá mức quỷ dị khó lường, thế nên ngay cả chỗ này rốt cuộc lớn bao nhiêu, hắn cũng không biết.

Nếu như mảnh không gian này rất lớn, vậy thì hắn chờ đợi ở nơi này hoàn toàn không có ý nghĩa, bởi vì cứ xem như đám người Trần Sinh và Tăng Vũ, vá đám giám đốc đi vào nơi này đã vượt quá hai mươi người.

Một lực lượng như thế này đã được cho là rất mạnh mẽ rồi, cho dù không có giám đốc cấp cao, thế nhưng nếu phối hợp ăn ý, trái lại cũng không phải không thể đối phó một giám đốc cấp cao.

Mức chênh lệch giữa giám đốc và giám đốc cấp cao, dưới tình huống gần như tuyệt đối đều rất to lớn, nhưng loại to lớn này cũng không phải là hoàn toàn không thể dùng số lượng để bù đắp.

Chỉ cần trong số giám đốc có Phụ ma sư và Trận pháp sư, cùng với một người có quỷ vật thể chất có năng lực thiên phú có thể tạo được ràng buộc, loại có tính hỗ trợ tác dụng trì hoãn như Sở Mộng Kỳ kia, như vậy thì chỉ cần phối hợp ổn thỏa, sức mạnh bộc phát ra đủ để chống lại giám đốc cấp cao.

Trước có Trận pháp sư bố trí điệp gia trận, tụ chú trận, còn có Phụ ma sư tiến hành phụ ma mọi mặt, sau đó là một số người có quỷ vật thể chất khai mở năng lực thiên phú, làm đối phương khó có thể chạy trốn, tiến hành đồng bộ, uy lực có thể bộc phát cũng có thể tưởng tượng ra được.

Hạ Thiên Kỳ tiếp xúc qua Phụ ma sư và Trận pháp sư, cũng thể nghiệm qua một lần năng lực thiên phú của Sở Mộng Kỳ, cho nên biết rõ trong này nếu có thể có chút phối hợp, thực lực có thể bộc phát ra sẽ mạnh mẽ đến mức thế nào.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn lại có lòng tin thời gian sau này có thể chống lại loại thế lực lớn như tam đại Minh Phủ và liên minh quân phản loạn này.

Nói cho cùng, giám đốc cấp cao tuy mạnh mẽ, thế nhưng nếu như có đầy đủ các cấp giám đốc, phối hợp đủ ăn ý, trái lại không phải hoàn toàn không thể thu hẹp sự chênh lệch này đến mức độ lớn nhất.

Dĩ nhiên, nói những điều này đều là nói về sau, việc cấp bách bây giờ vẫn lả phải nghĩ cách giải quyết khốn cảnh trước mắt mới được.

Đứng trước cửa sổ nhìn một hồi, sau khi Hạ Thiên Kỳ không có bất kỳ thu hoạch gì, hắn tức khắc đè nén cái cảm giác bất an trong lòng này xuống, sau đó đi ra khỏi phòng.

Sau khi ra ngoài, hắn không chần chừ nữa, bước chân đi đến một chỗ khác trên hành lang.

Thế nhưng đi không được mấy bước, hắn nghe trong vách tường bên trái vọng ra một chuỗi tiếng vang cào cấu "Xoẹt xoẹt".

Hạ Thiên Kỳ lui về phía sau khoảng, tiếp theo nhìn về phía mặt tường không ngừng phát ra âm thanh kia, chỉ trong một chốc lát, vách tường đã nứt ra hơn phân nửa.

Sau đó, năm vật gì đó màu da dài nhỏ như sợi mì trồi ra từ trong vách tường co quắp lại.

"Đây là cái gì? Bạch tuộc?"

"Cứu... Mạng..."

Ngay khi Hạ Thiên Kỳ đang hoảng hồn bất định, không biết thứ chui ra ngoài bức tường này rốt cuộc là thứ gì, một tiếng cầu cứu nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy đột ngột vọng ra từ trong mặt tường.

Giọng nói kia thật sự quá mức yếu ớt, cho nên Hạ Thiên Kỳ cũng không tiện nói có phải là Vương Tú đã biến mất trước đó hay không.

"Vương Tú?"

Hắn thử hô một tiếng, lại thấy trong bức tường lại trồi ra một lượng lớn mấy thứ nhìn như sợi mì kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.