Không nghĩ ra quỷ chú kia rốt cuộc đang đánh cái tính toán ác độc gì, bất quá hắn cũng thật sự không nghĩ ra biện pháp nào tốt lành để đi tan rã nó, nên sau khi cân nhắc trong lòng một phen, Hạ Thiên Kỳ rốt cuộc quyết định trước cứ nán lại nơi này đi xuống xem xét một chút.
Địch bất động ta bất động, trái lại hắn cũng muốn xem quỷ chú này rốt cuộc sẽ bày ra trò đùa bỡn gì.
Vừa vặn đây hắn cũng có thể ghìm lại tâm tư, suy nghĩ thật kỹ cách đối phó, chờ nghĩ ra rồi thì ra tay cũng không muộn.
Dù sao thì bằng thực lực của hắn, diệt trừ con nữ quỷ kia vẫn dư sức có thừa.
Thực sự khiến hắn có chút để ý, là ba mộ huyệt đá kia, không biết thứ đồ quái quỷ gì vốn là nán lại trong quan tài, lúc này không biết đã biến đi nơi nào.
Ngay khi Hạ Thiên Kỳ đang tự suy xét điều này trong lòng, Sở Tĩnh Thù vốn đang nhắm mắt lại, lúc này đột nhiên mở mắt, sau đó quay đầu đi lặng yên không một tiếng động, nhìn chăm chăm Hạ Thiên Kỳ đang hút thuốc không nói lời nào.
Về chuyện này Hạ Thiên Kỳ cũng không có chút cảm giác nào, đến khi hắn ném đầu lọc xuống sàn day mạnh để dập đi, theo bản năng nhìn về bên mép giường, lúc này mới phát hiện Sở Tĩnh Thù lại đang mở to mắt nhìn mình chăm chăm.
"Sao cô lại tỉnh dậy?"
"Anh đang làm gì."
Giọng nói của Sở Tĩnh Thù mang đầy vẻ đe dọa.
"Không ngủ được, nên ngồi dậy hút một điếu thuốc."
"Ngủ đi."
Sở Tĩnh Thù như đang ra lệnh cho Hạ Thiên Kỳ, giọng ra lệnh cho hắn vô cùng nặng nề.
"Nhưng tôi ngủ không được."
Hạ Thiên Kỳ bày ra một bộ dạng rất tỉnh táo, với cái phân phó của Sở Tĩnh Thù cũng bịt tai không thèm nghe.
"Anh nhất định phải đi ngủ, nếu không thứ rời khỏi ba mộ huyệt đá kia tức khắc sẽ tìm đến anh."
"Trong ba mộ huyệt đá kia rốt cuộc có thứ gì?"
Hạ Thiên Kỳ không nghĩ tới Sở Tĩnh Thù cuối cùng sẽ trực tiếp nói ra chuyện ba mộ huyệt đá kia, không khỏi hỏi một câu.
Sở Tĩnh Thù không nói gì, mà xoay cả người về hướng khác.
Hạ Thiên Kỳ không hiểu được ý tứ của Sở Tĩnh Thù, bất quá khi hắn vừa định hỏi lại một câu, ánh mắt lại rơi xuống trên gáy sở Tĩnh Thù.
Lại thấy trong mớ lông tơ mảnh ở nơi ấy, rốt cuộc lại ẩn giấu một cái mặt quỷ như ẩn như hiện!
Cái mặt người kia bởi vì có đầu tóc che chắn, cho nên không thể nhìn rõ ràng diện mạo của nó, nhưng hắn có thể nhìn thấy hai mắt của nó đang mở ra, mặc dù Sở Tĩnh Thù đã xoay cả người đi rồi, nhưng còn có một cặp mắt khác lạnh lùng theo dõi hắn trong bóng tối.
Trong phòng ngủ hoàn toàn tối đen, Hạ Thiên Kỳ đứng bên cửa sổ, ánh mắt từ đầu đến cuối rơi xuống trên người Sở Tĩnh Thù.
Cái loại cảm giác bị một đôi mắt ác độc nhìn chằm chăm trong hoàn cảnh tối tăm yên tĩnh này, không thể nghi ngờ là đặc biệt khiến kẻ khác khó chịu.
Loại trạng thái này không biết dằng co bao lâu, Hạ Thiên Kỳ dần dần buồn ngủ, nhưng vẫn miễn cưỡng khiến mình tiếp tục duy trì trạng thái tỉnh táo.
Lại trôi qua thêm một thời gian xấp xỉ mấy giờ, hắn rốt cuộc có chút không kiên trì nổi, dù sao từ lúc đi vào nơi này vẫn có lúc ứng đối không ngừng nghỉ, cho dù thân thể hắn vẫn có thể chịu đựng được, nhưng trên tinh thần cũng sớm đã không chịu nổi.
Ở lại nơi này không phải hao tổn bao nhiêu thời gian, hắn bao giờ cũng phải nghĩ biện pháp nghỉ ngơi, dù sao người có làm bằng sắt thép cũng không chịu nổi chuyện không nghỉ ngơi nhiều ngày liên tục.
Vì vậy trong lòng hắn đưa ngang qua một cái, cũng không sợ cùng giường với nữ quỷ, dù sao hắn có quỷ vực bảo vệ, nếu trong lúc hắn đang ngủ thiếp đi mà nữ quỷ kia đánh lén hắn, hắn cũng có thể tức khắc tỉnh dậy ngăn cản kịp lúc.
Cởi giày trực tiếp nằm dài trên giường, Hạ Thiên Kỳ vừa mới nhắm mắt lại, tức khắc cảm giác được một cánh tay có chút lạnh lẽo đặt trên người hắn.
Chờ đến khi hắn mở mắt nhìn lại, Sở Tĩnh Thù đã co người trở cả thân thể lại.
Hạ Thiên Kỳ cũng không thèm để ý, lần nữa nhắm hai mắt lại, thế nhưng rất nhanh, hắn lại nghe trong chăn vang lên tiếng cười "Khanh khách".
Tiếng cười tuy rất nhỏ, nhưng hắn nghe được thì tức khắc da đầu tê dại một trận, hắn mở mắt nhìn về phía Sở Tĩnh Thù, kết quả phát hiện trên khuôn mặt Sở Tĩnh Thù lộ ra đôi mắt đỏ thẫm, đang toét miệng nhìn hắn cười gằn.
Ánh mắt đỏ thẫm kia chắc chắn nói rõ Sở Tĩnh Thù chỉ là một con quỷ vật cấp lệ quỷ, Hạ Thiên Kỳ nhìn nó nhe răng, ngoài miệng lại nhàn nhạt nói một câu.
"Nếu như mày không muốn đi tây thiên cực lạc ngay bây giờ thì ngoan ngoãn ngậm miệng lại."
"Mày nghe..."
Sở Tĩnh Thù giống như là không nghe được lời cảnh báo của Hạ Thiên Kỳ vậy, đột nhiên nhìn hắn chỉ chỉ ra ngoài phòng ngủ.
"Cái gì?"
"Mày nghe chưa... Có gì đó ở trong hành lang."
Sở Tĩnh Thù mặc dù không có phát ra lại cái loại tiếng người khiến người ta dựng hết tóc gáy lên, nhưng trong lúc đang nói những lời này, trên mặt nó vẫn mang theo điệu cười gằn, hơn nữa một đôi mắt đỏ thẫm, trong bóng tối nơi này cũng thay đổi trở nên càng thêm lạnh lẽo đáng sợ.
Hạ Thiên Kỳ nín thở lắng nghe, nhưng vốn dĩ không hề nghe ra bên ngoài có bất kỳ động tĩnh gì.
"Là thứ trong quan tài kia."
Sở Tĩnh Thù lại đột nhiên nhỏ giọng nói một câu.
"Trong qua tài kia rốt cuộc chứa thứ gì?"
Hạ Thiên Kỳ đã không còn chút kiên nhẫn nào nữa, Sở Tĩnh Thù này rõ ràng là một con quỷ vật, nhưng hết lần này tới lần khác muốn cùng hắn giả thần giả quỷ, hắn đã không nhịn được mà muốn giết chết nó lần nữa.
Không biết có phải cảm nhận được sát ý rõ ràng của hắn hay không, lúc này Sở Tĩnh Thù thật sự không giấu giấu diếm diếm như trước đó nữa, mà nhỏ giọng trả lời:
"Thi thể."
"Thi thể? Thi thể của người nào?"
"Thi thể của bọn họ."
Sở Tĩnh Thù nói đến chỗ này, đột nhiên chỉ chỉ phía sau lưng hắn khiến phía sau lưng Hạ Thiên Kỳ rét lạnh.
Cùng lúc đó, hắn cũng đột nhiên trong lòng có cảm giác, vội vàng chống người đứng dậy, lại nhìn thấy không biết từ lúc nào, ở bên giường của hắn vậy mà đầy ắp người chen chúc nhau.
Không, nói chính xác thì đó là một đám quỷ vật đông nghịt!
Khắp người bọn chúng đầy vết máu, vẻ mặt như người chết, toàn thân còn có vết thối rữa.
Số lượng chừng hơn mấy chục, khiến cả phòng ngủ vốn không quá lớn chen lấn tràn đầy tầng tầng lớp lớp.
Mấy trăm con mắt giấu trong bóng tối, tàn ra tà quang ác độc, cho dù Hạ Thiên Kỳ đã thiếu đi một phần nhận thức kinh khủng với đám quỷ vật, nhưng sau khi nhìn thấy một đám quỷ vật nhiều như vậy đang cùng nhau lặng yên không một tiếng động xuất hiện, hắn vẫn bị dọa đến mức tim đập loạn.
Quỷ vật đông đúc, đồng thời ánh mắt bất thiện theo dõi hắn, thể nhưng trong quá trình lại không con quỷ nào có động tĩnh, cảng không có bất cứ con quỷ nào phát ra dù là một chút tiếng động.
Ngay thời điểm Hạ Thiên Kỳ có chút mờ mịt luống cuống, bên tai, Sở Tĩnh Thù lại nở nụ cười "khanh khách".
"Bọn chúng tới tìm mày."
"Bọn chúng tới tìm tao làm gì?"
"Vì mày cũng sẽ chết rất nhanh!"
Lời của Sở Tĩnh Thù còn chưa dứt, tức khắc thấy đám quỷ vật vốn đang chen chúc trong phòng ngủ, cuối cùng đồng loạt bổ nhào về phía hắn trong lúc trên mắt lộ ra hồng quang.
Mặc dù đám quỷ vật này chỉ là cấp lệ quỷ, thế nhưng cái cảnh tượng hàng trăm con lệ quỷ đồng loạt bổ nhào tới, cũng đủ khiến một giám đốc như Hạ Thiên Kỳ cảm thấy một tia kinh hãi.
May mà hắn sớm đã chuẩn bị kỹ càng, ánh mắt tràn ngập màu tím, quỷ giáp cũng bao trùm toàn thân trong nháy mắt, hai cánh tay quỷ tráng kiện theo bản năng vung thẳng lên, mười mấy con quỷ cách hắn gần nhất tức khắc dính một đòn nghiêm trọng bay thẳng ra ngoài.
Mà Sở Tĩnh Thù ở phía sau lưng hắn, lúc này lại đột nhiên vung quỷ trảo lao về phía hắn, hung hăng chộp lên quỷ vực của hắn.
Mức độ kiên cố của quỷ vực này cho dù ngay cả quỷ vật cấp giám đốc muốn phá vỡ cũng rất khó khăn, huống hồ chỉ là một con lệ quỷ.
Cho nên một kích này, cũng không tạo thành bất kỳ thương tổn nào cho hắn, trên quỷ vực thậm chí cũng không để lại chút dấu vết.
Nhưng dù vậy, ở sau lưng bị một con lệ quỷ đánh lén, vẫn khiến hắn vô cùng giận dữ.