Phương Sơn không nói gì, cắn chặt răng, sau đó dùng pháp khí trong tay trực tiếp chém đứt cánh tay trái của mình.
Máu tươi phun trào, sắc mặt của Phương Sơn thoáng chốc trở nên trắng bệch.
"Ha ha, không sai, mày rất giống một con chó nghe lời!"
Nhìn thấy Phương Sơn thật sự làm theo lời của gã, Triệu Mãn Sơn cười lớn, sau đó lại ra lệnh:
"Ngón chân bên chân phải của mày, cắt đi từng ngón một!"
Phương Sơn lúc này không nhúc nhích, thấy vậy, Triệu Mãn Sơn trực tiếp nắm tóc Phương Lâm, kéo khuôn mặt máu thịt lẫn lộn của Phương Lâm lên nói lớn:
"Không nghe lời đúng không?!"
Nói xong, Triệu Mãn Sơn vung một ngón tay cắm vào trong mắt Phương Lâm.
"Triệu Mãn Sơn!!!"
Phương Sơn thấy Triệu Mãn Sơn vậy mà móc mất một mắt của em trai hắn, thân thể của hắn nhất thời bước từng bước một về phía trước.
"Còn không nghe lời đúng không?"
Triệu Mãn Sơn cơ bản không sợ uy hiếp của Phương Sơn, coi như là không có Phương Lâm làm con tin, bằng sáu người bọn họ, đối phó một Phương Sơn cũng là chuyện dư dả.
Thế nhưng còn hơn so với tự tay đánh chết Phương Sơn, bày trò đùa bỡn đối phương trong tay như bây giờ, dày vò từng chút một cho đến chết, mới có thể khơi thông hết ác khí trong lòng hắn.
Bất quá lại nói tiếp thì Phương Sơn cũng chỉ có thể tự nhận xui xẻo, ai bào Phương Lâm gặp phải người xấu, hết lần này tới lần khác đụng phải mấy người bọn họ trong nghĩa trang quỷ vương này chứ.
Cho nên bọn hắn lôi Phương Lâm chỉ còn một hơi sức ra hành hạ, sau đó bọn họ lại bắt đầu tìm kiếm Phương Sơn ở xung quanh.
Vì hắn cũng biết, Phương Sơn tuyệt đối sẽ không yên tâm người em trai này như hắn, sau khi phân tán thì nhất định sẽ lại nghĩ biện pháp tìm kiếm.
Nếu Phương Sơn cứ tìm một chỗ trốn, có thể, bọn họ thật đúng là không cách nào làm gì hắn, thế nhưng nói đến bây giờ, sống hay chết, coi như không phải chuyện hắn có thể quyết định.
Thấy Triệu Mãn Sơn còn muốn tiếp tục hành hạ Phương Lâm đã ngất đi, Phương Sơn cởi giày ra, không dám nói thêm gì nữa, cắn răng một cái, trực tiếp cắt đứt một ngón chân của hắn.
"Ha ha, thật thoải mái mà, tiếp tục cắt, cắt hết mười ngón chân của mày xuống, sau đó ăn hết cho tao!"
Nghe được lời nói của Triệu Mãn Sơn, ngay cả năm người đứng bên cạnh gã xem náo nhiệt, trên mặt ít nhiều gì cũng bộc lộ ra mấy phần không đành lòng, cảm thấy Triệu Mãn Sơn này làm như vậy quả thực là có chút biến thái.
Nhưng bọn hắn tự nhiên sẽ không khuyên bảo cái gì, bởi vì bọn họ sẽ giúp Triệu Mãn Sơn, lại nói tiếp thì cũng là người khôn giữ mình, thấy là thấy mặt mũi của liên minh quân phản loạn sau lưng gã.
Dù sao ai cũng biết rõ thủ đoạn của liên minh quân phản loạn, đó thật sự là nơi đi qua không còn một ngọn cỏ, thật sự là một ngày kia, người của liên minh quân phản loạn cũng sẽ tiến hành dọn dẹp mấy thế lực nhỏ này như bọn họ, nghĩ đến chỗ này thì người có thể còn sống sót tuyệt đối có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Cho nên bọn họ cũng chỉ có thể lợi dụng lúc này, chủ động lấy lòng, tránh cho đến lúc đó đều bị dọn dẹp sạch sẽ.
Nếu không thì chỉ bằng hai người Triệu Mãn Sơn và Mã Tu Tư, bọn họ mới sẽ không đi một chuyến giao du với kẻ xấu này đâu.
Phương Sơn đã nhận mệnh rồi, nếu như làm theo lời nói của Triệu Mãn Sơn, em trai hắn còn có khả năng có một tia mạng sống, nếu như hắn không làm theo, em trai hắn tuyệt đối sẽ bị giết ngay trước mặt hắn.
Cầm ngón chân mình cắt đi từng ngón một, toàn thân Phương Sơn đau đến mức run lập mập, mồ hôi lạnh không ngừng theo gò má hắn nhỏ giọt xuống.
Nụ cười trên mặt Triệu Mãn Sơn không dứt được, ôm lấy hai vai lộ ra một bộ dáng vẻ đầy hứng thú, sau đó lại nói:
"Ta nói Phương Sơn, mày thật đúng là tấm da đê tiện, vậy mà tao nói cái gì thì mày làm cái đó, cảm giác cắt ngón chân chắc chắn rất thoải mái đi? Bất quá tao còn phải để cho mày thoải mái hơn một chút, nếu không thì mày làm sao có thể hối hận về chuyện khi ấy đã làm với anh trai tao chứ?
Nhặt mấy ngón chân của mày lên ăn hết cho tao!"
Phương Sơn lúc này không nói gì nữa, hắn chậm rãi ngồi xổm người xuống, khuất nhục nhặt từng đốt ngón chân trên mặt đất lên, sau đó nhắm mắt nhét vào trong miệng.
Nhưng vào lúc này, một người thanh niên mặt không thay đổi đột nhiên xuất hiện bên người Phương Sơn.
Đợi sau khi nhìn thấy người này, trên mặt của Phương Sơn không khỏi lộ ra một vệt kinh ngạc, hiển nhiên là không nghĩ tới lại gặp được hắn ở nơi này, một chút cũng không khác nhìn thấy một cái xác chết sống dậy bò ra khỏi quan tài.
"Anh còn sống?"
Người vừa xuất hiện ở đây, chính là Hạ Thiên Kỳ vừa mới dung hợp quỷ chú, thu được mảnh nghĩa trang quỷ vương này.
Hạ Thiên Kỳ không đi tìm đám người Trần Sinh, mà tới thẳng nơi này, trái lại hắn cũng không phải vì muốn cứu hai anh em Phương Sơn và Phương Lâm này, đơn giản chỉ để giết chết Triệu Mãn Sơn.
Bất quá khi nhìn thấy Phương Sơn có thể vì cứu em trai hắn, mà để Triệu Mãn Sơn hành hạ như vậy, phần tình cảm anh em này đã khiến hắn có chút xúc động.
"Nếu tôi giúp anh cứu em trai anh, anh sẽ báo đáp tôi thế nào?"
Hạ Thiên Kỳ hoàn toàn không nhìn đến đám giám đốc bên người Triệu Mãn Sơn, chỉ nhìn về phía Phương Sơn, thanh âm nhàn nhạt hỏi.
Lại nói tiếp, hắn vốn vẫn luôn cho Hạ Thiên Kỳ là đàn em mà Trần Sinh và Tăng Vũ dẫn tới, về cơ bản cũng không đặt vào mắt, thế nhưng đối phương đã có khả năng trực tiếp xuất hiện ở nơi này, đồng thời còn hỏi hắn một câu như vậy, hiển nhiên có chút có thể nương nhờ.
Nghĩ như vậy, Phương Sơn nhất thời trở nên kích động, không chút nghĩ ngợi nói:
"Vì cứu em trai tôi, ngay cả cái mạng này tôi cũng có thể không cần, còn có chuyện gì tôi không thể làm sao!"
"Được."
Hạ Thiên Kỳ nghe xong gật đầu một cái, tiếp theo từng bước từng bước đi tới đối diện đám người Triệu Mãn Sơn.
"Mày rốt cuộc là ai?"
Mấy người Triệu Mãn Sơn hiển nhiên cũng nhìn ra Hạ Thiên Kỳ vốn dĩ không phải một tên quản lý cấp cao nho nhỏ, nhất là sau khi nghe được đoạn đối thoại giữa hắn và Phương Sơn kia, trong lòng càng trở nên sợ hãi hơn.
"Đối với một người sắp chết mà nói, tôi là ai cũng không quan trọng."
Hạ Thiên Kỳ nói xong, lại đưa một ngón tay lên, chỉ vào mấy giám đốc quảng trường khác đứng bên cạnh Triệu Mãn Sơn nói:
"Cho các người hai con đường, hoặc là đi theo hắn cùng chết, hoặc là lăn qua một bên im lặng nhìn!"
Lời nói của Hạ Thiên Kỳ khiến các giám đốc quảng trường khác bình thường cao cao tại thượng, vẻ mặt trong nháy mắt khó coi đến cực điểm, tuy rằng những lời này ngông cuồng cực kỳ, nhưng bọn hắn cũng không dám mạo hiểm như vậy.
Ngộ nhỡ đối phương thật sự có thực lực có thể giết chết bọn họ dễ dàng thì sao?
Cho nên sau khi đấu tranh nội tâm trong phút chốc, toàn bộ giám đốc đều im lặng cách xa Triệu Mãn Sơn.
"Mẹ tụi mày nếu dám bỏ đi, chờ tao quay về chắc chắn cho người của liên minh quân phản loạn giết chết hết bọn mày!"
"Anh không về được đâu."
Triệu Mãn Sơn vừa dứt lời, lại thấy Hạ Thiên Kỳ đã đi tới vị trí gần trong gang tấc, tuy sức mạnh của gã cũng bị áp chế trong quỷ vực ở nơi này, nhưng còn có thể miễn cưỡng phóng ra quỷ vực.
Chỉ là quỷ vực của gã cũng chỉ có phạm vi nửa thước, hai mắt Hạ Thiên Kỳ phút chốc hóa thành màu xanh lục, lúc nhìn đến đôi mắt của hắn, tất cả mọi người đều mở to hai mắt kinh hoàng.
"Thực lực của mày không bị áp chế?!"
Hạ Thiên Kỳ lười nói nhảm nhí với Triệu Mãn Sơn, vẻn vẹn chỉ một quyền hạ xuống, quỷ vực của Triệu Mãn Sơn tức khắc bị đánh nát bấy, cái này cũng khiến Triệu Mãn Sơn bị dọa sợ đến mức kinh hô:
"Đừng giết tao, chúng ta không thù không oán!"
Nghe vậy, khóe miệng Hạ Thiên Kỳ có hơi nhếch lên vài phần, vẽ ra một đường cong đầy tàn nhẫn, huyết sát quỷ binh hiện ra trên tay hắn, hắn không có đến một chút do dự, thẳng tay vung quỷ binh xuyên qua lồng ngực Triệu Mãn Sơn.