Ác Linh Quốc Gia II

Quyển 1 - Chương 73: Cứu cánh



Dịch: Hàn Phong Vũ

Đăng tải: Mặc Nhiên

Huyết sát quỷ binh vốn có sẵn khả năng hấp thu khí huyết sát, không cần biết là huyết khí hay là sát khí, đều là liều thuốc bổ tốt nhất của nó.

Dùng quỷ vực giam cầm thân thể đã chết của Triệu Mãn Sơn, huyết sát quỷ binh rất nhanh đã hút Triệu Mãn Sơn thành một cái thây khô da bọc xương, bộ dáng chết đi sợ hãi té trên mặt đất.

Phương Sơn lúc này đã sử dụng bình nước thuốc hồi phục thương thế hồi phục lại hoàn toàn, sau đó tức khắc vội vàng chạy tới bên cạnh Phương Lâm, cho Phương Lâm bị thương nặng đang hấp hối uống một chai nước thuốc khôi phục thương thế.

Còn như năm giám đốc căn cứ theo lời nói của Hạ Thiên Kỳ trước đó, đường hoàng lăn qua một bên im lặng nhìn, mỗi người đều khó khăn che đậy kinh hãi trong lòng mà mở to hai mắt, ở trong lòng liên tục vui mừng vì bọn họ vừa ra một quyết định đúng đắn.

Dù sao đối với những người thực lực chỉ miễn cưỡng nằm ở mức quản lý cấp cao như bọn họ mà nói, một người của cấp giám đốc có thể giết chết bọn họ mà không tốn chút hơi sức nào.

"Mấy người các người lại đây."

Hạ Thiên Kỳ sau khi giải quyết xong Triệu Mãn Sơn, hắn lại xoay người nhìn về phía mấy người giám đốc đang kinh hồn bạt vía đứng ở đằng kia.

Nghe được lời nói của Hạ Thiên Kỳ, mấy người không dám có chút chậm chạp, vội càng thận trọng đi tới.

Bọn họ vừa đi đến nơi, lại nghe Hạ Thiên Kỳ hỏi:

"Các người biết vì sao Triệu Mãn Sơn chết không?"

Năm người kia anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, cuối cùng đều lắc đầu ra hiệu không biết.

"Bởi vì miệng mồm của hắn không kín, cầm vật không thuộc về hắn.

Rồi các người sẽ biết tôi là ai rất nhanh thôi, mà trước đó, các người cần phải làm đó là thống nhất cách giải quyết vấn đề. Triệu Mãn Sơn là bị quỷ chú giết chết.

Hiểu chưa?"

"Đã hiểu, yên tâm, miệng mồm của chúng tôi đều rất kín tuyệt đối sẽ không nói ra ngoài."

"Không sao, cho dù có nói ra ngoài cũng không sao, nhưng mà đến lúc đó tôi sẽ đi tìm các người."

Hạ Thiên Kỳ không cho mấy người này nói ra, nhưng mà để tránh cho phiền toái không cần thiết mà thôi, dĩ nhiên, có Ngô Địch làm nội ứng, cho dù có người biết Triệu Mãn Sơn bị hắn giết chết cũng không quan hệ nhiều lắm.

Vì hắn chỉ núp trong bóng tối, cũng không chính thức xuất hiện làm người phát ngôn của liên minh quân phản loạn này.

Phương Lâm lúc này cũng đã tỉnh dậy, theo Phương Sơn đi tới, lại vô cùng cảm kích nói:

"Cám ơn anh đã cứu em trai tôi, sau này không cần biết là bất cứ chuyện gì, Phương Sơn tôi chắc chắn sẽ không chút lùi bước."

Phương Sơn lần nữa trịnh trọng bảo đảm với Hạ Thiên Kỳ.

"Hi vọng như vậy."

Hạ Thiên Kỳ gật đầu, lúc này vừa liếc nhìn Phương Lâm tràn đầy áy náy, không nói thêm cái gí nữa, bóng dáng theo sau biến mất trong cái nhìn soi mói của mọi người.

Bên này Hạ Thiên Kỳ vừa mới đi, năm giám đốc khác lại vội vàng chạy tới, liên tục cười làm lành với Phương Sơn và Phương Lâm nói:

"Chuyện vừa rồi quả thực là xấu hổ quá, chúng tôi đều là lăn lộn đến đường này, các anh cũng có thể hiểu được, đều là do Triệu Mãn Sơn đem liên minh quân phản loạn ra ép buộc chúng tôi đi đối phó các anh.

Nếu không thì chúng ta không oán không thù, chúng tơi chắc chắn sẽ không ra tay với em trai anh."

"Nếu vị đại nhân vật kia đã bỏ qua cho các người, tôi cũng sẽ không cùng các người không chết không thôi.

Nhưng mà nếu còn có lần sau, tôi tuyệt đối sẽ cùng các người không chết không thôi."

Kỳ thực Phương Sơn cũng không muốn bỏ qua cho mấy cọng cỏ đầu tường này, thế nhưng nếu Hạ Thiên Kỳ đã bỏ qua cho bọn họ, vậy đã nói rõ giữ bọn họ lại còn có chỗ dùng, cho nên hắn cũng không nói gì nữa.

Dù sao cái mạng của em trai hắn cũng bảo vệ, những chuyện khác hắn tất nhiên không quan tâm.

Còn như vì sao Hạ Thiên Kỳ muốn để lại bọn hắn, thì có lẽ phải cần một số giám đốc quảng trường biết lợi hại của hắn, như vậy cũng tốt, đề sau này bọn họ làm một tấm gương mẫu đi, để những thế lực khác được dung nhập vào thuận lợi hơn.

Hắn cũng không thể bất cứ chuyện gì cũng tự lực cánh sinh, cho nên bồi dưỡng mấy tên chó săn, để bọn họ đi hỗ trợ làm việc, là một chuyện vô cùng cần thiết.

- -

Trần Sinh và Tăng Vũ máu thịt lẫn lộn té xuống mặt đất, Mã Tu Tư thì gắng gượng bò dậy trên mặt đất, cố sức uống một chai nước thuốc hồi phục thương thế.

"Này thì không được!"

Một gã giám đốc của liên minh quân phản loạn, trực tiếp kéo tóc lôi Trần Sinh từ mặt đất dậy, tiếp theo quay về trên bộ mặt đã không nhìn rõ nhân dạng lại hung hăng tung ra hai quyền.

"Giám đốc của những thế lực nhỏ ở ngoại vực này, quả nhiên đều là rác rưởi, không nghĩ đến ngay cả người có quỷ vật thể chất cũng đánh không lịch sự thế này."

Tên giám đốc này nói xong lại ném Trần Sinh như ném rác qua cho Mã Tu Tư vừa mới khôi phục như cũ xong, hài hước nói:

"Không phải mày muốn chơi chết nó sao? Cho mày."

Mã Tu Tư vốn đi theo đám người Thạch Quỳnh đến đây tìm kiếm quỷ vương tàn chi, kết quả lại nhìn thấy Trần Sinh và Tăng Vũ đi trước một bước đến đây cướp, sau đó hai bên bộc phát một trận đại chiến.

Mới đầu Mã Tu Tư và một giám đốc quảng trường khác, cùng hai người Trần Sinh và Tăng Vũ đấu với nhau là sức mạnh ngang nhau, nhưng sau này theo đà Lưu Hạ và Phùng Hòa Chương vào cuộc, cộng thêm một tên giám đốc khác của liên minh quân phản loạn ra tay, hai người rất nhanh đã bị thương nặng.

Cho dù Trần Sinh có sử dụng năng lực thiên phú, Tăng Vũ cũng thả ra chú thuật cấm kỵ, nhưng vẫn song quyền nan địch tứ thủ, trờ thành đối tượng bị chà đạp.

Thạch Quỳnh không để ý đến ân oán của Mã Tu Tư bọn họ, trái lại thì toàn bộ sức chú ý đều đặt trên một đống đá lộn xộn.

Khí tức của quỷ vương tàn chi dao động, liền xuất hiện ở đây sớm nhất, bọn họ chính là một đường truy tìm tới được.

Thế nhưng ngay sau khi bọn họ chạy đến thì mảnh khu vực này giống như bị người ngăn lại.

Bất kể bọn họ có làm thế nào cũng không có cách đi vào bên trong.

"Vừa rồi quỷ khí bao phủ ở phía trên cũng kỳ quái tụ tập về một điểm, vả lại còn thêm một loại cảm giác bị người dòm ngó.

Là cái quỷ chú giấu trong nghĩa trang quỷ vương này sao?"

Trong lòng Thạch Quỳnh có chút không xác định, lúc này lại nghe hắn quay về đám người Mã Tu Tư căn dặn nói:

"Cùng ta phá vỡ phong tỏa nơi này đi."

Nghe lời phân phó của Thạch Quỳnh, đám người Mã Tu Tư cũng không tiếp tục lằng nhà lằng nhằng nữa, muốn trực tiếp ra tay kết liễu Trần Sinh và Tăng Vũ.

Tăng Vũ vừa cười, một bên ngậm máu loãng trong miệng, hung hăng phun một cái vào Phùng Hòa Chương đang nắm chặt cổ hắn:

"Mày sẽ không có kết cục tốt!"

"Con mẹ mày, tao phải ngắt đầu mày xuống cho chó ăn! Chết đến nơi còn dám phun tao!"

Phùng Hòa Chương bị Tăng Vũ phun một ngụm máu, tức khắc giận tím mặt, cuối cùng thật sự nói được làm được, muốn ngắt đầu Tăng Vũ xuống.

Nhưng mà một cái chớp mắt tiếp theo, gã liền cảm giác trên cổ có chút lạnh lẽo, khi gã quay đầu lại theo bản năng, đầu của gã lại lộp bộp một tiến rơi trên mặt đất, máu tươi từ vết đứt trên cổ phun ra ngoài, trực tiếp té trên mặt đất co giật kịch liệt.

Tất cả mọi người bị tai nạn của Phùng Hòa Chương dọa cho kinh sợ, Hạ Thiên Kỳ đang nắm huyết sát quỷ binh của hắn đứng bên cạnh nhìn cái đầu của Phùng Hòa Chương, giống như một tử thần đứng ở nơi đó.

Mũi nhọn của quyết sát quỷ binh đâm vào trên thi thể không đầu của Phòng Hòa Chương, hấp thu huyết khí trong cơ thể, rất nhanh, thi thể biến thành một bộ xương khô quắt.

Sau khi một kích giết chết Phùng Hòa Chương, trong nháy mắt Hạ Thiên Kỳ lần nữa bắt đầu công việc, lần này bay thẳng đến Lưu Hạ cách hắn gần nhất đánh tới.

Giám đốc đánh chết quản lý cấp cao tự nhiên là sẽ không cho đối phương chút thời gian phản ứng, cho nên không kịp chờ Lưu Hạ phản ứng lại, hai bàn tay có thể khiến kẻ khác tan rã kia của Hạ Thiên Kỳ đã xuyên thấu qua quỷ vực nắm chặt lên cổ gã.

Trong vòng mấy cái hít thở, Lưu Hạ cũng biến thành một tàn thi tràn ngập tử khí.

Nhìn thấy Hạ Thiên Kỳ vậy mà trong chớp mắt đã giết chết hai người, mấy người bao gồm cả hai gã trong liên minh quân phản loạn, đều như gặp đại địch mà tụ tập lại cùng nhau cực nhanh.

Tăng Vũ và Trần Sinh vì sự xuất hiện kịp thời của Hạ Thiên Kỳ mà may mắn giữ lại được chút hơi tàn, lúc này đều miễn cưỡng ngẩng đầu, sau khi thấy đúng là Hạ Thiên Kỳ, bất kể là Trần Sinh hay Tăng Vũ đều có một cảm giác không chân thực như phát mộng.

Mặc dù bọn hắn trước đó từng nghi ngờ, nghi ngờ rằng Hạ Thiên Kỳ có phải đã chết hay không, cũng nghi ngờ có phải Hạ Thiên Kỳ đã vứt bỏ bọn họ hay không, thế nhưng vào giờ khắc này, khi bọn họ lần nữa nhìn thấy Hạ Thiên Kỳ, trong lòng cũng chỉ còn lại có một cái ý niệm, hắn đã chạy tới cứu bọn họ.

"Giám đốc Hạ!"

Tăng Vũ và Trần Sinh cùng kêu lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.