Thạch Quỳnh nói số thông tin của mình cho Hạ Thiên Kỳ, sau khi thêm vào xong, Hạ Thiên Kỳ lại cùng hắn giao hẹn mấy câu, sau đó hắn tức khắc bỏ đi phong tỏa cạnh quỷ vương tàn chi.
Cái phong tỏa này thật ra là sau khi hắn thu được mảnh nghĩa trang quỷ vương này, lo lắng có người đến đoạt mất quỷ vương tàn chi trước mặt hắn, cho nên mới sử dụng quy tắc không gian của nơi này, cố tình bố trí một cái phong tỏa.
Nếu không, không cần chờ đến khi bọn người Thạch Quỳnh chạy đến, Trần Sinh và Tăng Vũ tới trước nhất cũng đã đắc thủ trước một bước.
Sau khi lần nữa cảm nhận khí tức của quỷ vương tàn chi tản ra, Thạch Quỳnh cũng không do dự, nắp quan tài lần nữa được hắn mở ra, cổ phân thân quỷ vương kia từ đó nhảy ra, tiếp theo đi tới nắm lên một nắm từ dưới đất, vẻn vẹn chỉ có một mảnh tàn chi vụn nhỏ bằng một cái móng tay, tức khắc nhét vào trong miệng không chút nghĩ ngợi.
Đợi sau khi nuốt trọn quỷ vương tàn chi, vốn là quỷ vương phân thân giống như một cái thây khô kia, trong khoảnh khắc lại có vẻ chắc khỏe hơn một chút, kèm theo khuôn mặt hơi có vẻ già nua kia, hình như cũng trẻ ra thêm vài tuổi.
Hạ Thiên Kỳ sau khi nhìn thấy, trong lòng âm thầm kinh ngạc, không biết nếu để cho Thạch Quỳnh cho phân thân quỷ vương này nuốt trọn mấy khối quỷ vương tàn chi, thì có có xuất hiện nhiều biến hóa lớn hơn hay không.
Quỷ vương phân thân không ở bên ngoài quá lâu, rất nhanh đã quay lại trong quan tài.
Thạch Quỳnh lại lần nữa cõng cái quan tài đen chứa phân thân quỷ vương kia lên, sau khi nhìn Hạ Thiên Kỳ một cái, cái gì cũng không nói lại, lại giống như một hành giả cô độc, lưng cõng quan tài đen đi về phía vị trí lối ra khỏi nghĩa trang quỷ vương.
Hạ Thiên Kỳ mặt không thay đổi nhìn Thạch Quỳnh, với con người Thạch Quỳnh này, hắn vốn dĩ chưa nói tới tin tưởng.
Bất quá giây phút trước mắt lúc này, hắn cũng chỉ có thể lựa chọn đi tin tưởng Thạch Quỳnh, dù sao trong đệ nhị vực này, quan hệ hắn có thể leo lên cũng không nhiều.
Nhưng mà như đã nói qua, nếu như Thạch Quỳnh cầm đi đồ tốt của hắn, thì ở thời điểm hắn cần, nếu như cũng không làm việc cho hắn, như vậy thì hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Thạch Quỳnh.
Thông qua quỷ vực quan sát Trần Sinh và Tăng Vũ đang chém giết cùng Mã Tu Tư, hiện tại hai người đều chiếm thế thượng phong, cho nên hắn trái lại cũng không nôn nóng qua đó.
Bởi vì khu nghĩa trang quỷ vương này còn có chỗ hắn không dò xét ra được.
Nói cho chính xác, hình thành nghĩa trang quỷ vương này, cũng không phải chỉ vẻn vẹn hình thành bởi quỷ vực của một con quỷ vương, mà giống như là kết quả khi hai loại quỷ vực mạnh mẽ hợp lại mà thành.
Sau khi Hạ Thiên Kỳ đưa quỷ vực của mình tiếp nối cùng một chỗ với mảnh nghĩa trang quỷ vương này, hầu như hắn có thể sử dụng thuấn di đi tới bất cứ cái xó xỉnh nào.
Dĩ nhiên, trong này không hề bao gồm cả mảnh khu vực hắn còn chưa do thám đến kia.
Sử dụng thuấn di, hắn chỉ có thể đạt tới vùng sát biên giới khu nghĩa trang quỷ vương này, hắn bên này vừa mới hiển hóa thân hình ra, lại nhìn thấy một mảnh sương mù trắng xóa trước mắt.
Màn sương mù này tạo thành một khối bình phong to lớn, phân chia mảnh nghĩa trang quỷ vương này ra làm hai phần.
Một phần kia dĩ nhiên chính là nơi mà sau khi hắn dung hợp quỷ chú, có quỷ vực của quỷ vương, mà một phần khác, là nơi tồn tại phía sau mảnh sương mù dày đặc này.
Hạ Thiên Kỳ thử đưa tay ra mang tính thăm dò, rất dễ dàng xuyên qua màng sương mù ngăn ở phía trước, hắn rút tay trở về, cũng không bị chút thương tổn nào.
Thời điểm lúc hắn vừa mới đi tới quảng trường Thanh Hải nơi này, hắn đã nghe Phương Sơn nói qua, nói nghĩa trang quỷ vương này rất có thể là nơi sau khi hai đại cường giả chém giết nhau để lại.
Cho nên không chỉ có quỷ vương tàn chi, còn có thể có pháp khí thật sự tương đối quý trọng.
Dù sao pháp khí mà giám đốc cấp cao dùng, và pháp khí của giám đốc dùng trên uy lực tự nhiên không cách nào so sánh.
Dù sao độ tinh thuần của pháp lực bày ra ở nơi đó, giống như xe ô tô tuy giống nhau nhưng dùng xăng khác nhau vậy, trên biểu hiện vẫn sẽ có khác biệt nhất định.
Hắn là người có quỷ vật thể chất, cám dỗ của pháp khí với hắn gần như là con số không, hắn chẳng qua chỉ tương đối hiếu kỳ một nửa còn lại của nghĩa trang quỷ vương này kia là cái dạng gì mà thôi.
Nếu như là nói sương mù, vậy thì kia có phải là một mảnh không gian khác do pháp vực hình thành không?
Chỗ khác nhau giữa pháp vực và quỷ vực, chính là cái trước thuộc về cướp giật, cái sau thuộc về sáng tạo.
Pháp vực là của những người có thuật pháp, sử dụng quy tắc thế gian, chặn ra một mảnh không gian to lớn từ trong không gian sinh trưởng to lớn nguyên bản.
Mà quỷ vực chính là quỷ vật, hoặc là những người có quỷ vật thể chất tự mình tạo ra không gian.
Hai bên đều có lợi và hại.
Chỗ tốt của pháp vực là, thông thường sẽ kiên cố hơn so với quỷ vực, dù sao cũng là lấy ra từ không gian hiện thực, nên cũng không bị không gian áp chế.
Chỗ bất lợi là rất khó có thể nắm trong tay tùy tâm sở dục, trừ phi hoàn toàn hiểu rõ quy tắc của thế giới này, có thể nếu như quả thật hiểu được toàn bộ quy tắc của thế giới này, đó chính là thần sáng thế.
Mà nếu là quỷ vực, cùng pháp vực vừa vặn là hai mặt trái ngược nhau.
Điểm mạnh của quỷ vực, chính là chỗ hạn chế của pháp vực, thiếu sót của quỷ vực, lại chính là điểm mạnh của pháp vực.
Sau khi hoàn toàn nắm giữ toàn bộ quy tắc của phần nghĩa trang quỷ vương này, thực lực của hắn đã sớm khôi phục lại như lúc tiến vào, đồng thời trong suốt quá trình cắn nuốt một phần quỷ vật, thu nạp một lượng lớn quỷ khí, thực lực càng được thăng tiến lên thêm một bước.
Cho nên sau khi suy tính cân nhắc trong lòng một chút, hắn cảm thấy đi thẳng vào trong sẽ không có nguy hiểm gì mới đúng.
Hạ quyết tâm xong, Hạ Thiên Kỳ cũng không do dự nữa, từng bước một tiến vào trong màn sương mù dày đặc phía trước.
Một giây kế tiếp, người khác lại đi tới một chỗ khác trong đoàn sương mù dày đặc kia, nhưng mà khiến cho hắn hoàn toàn không nghĩ tới chính là, màn sương mù nhìn như che phủ một phạm vi cực lớn kia, vậy mà vẻn vẹn chỉ có một đường.
Hắn chỉ bước ra một bước, đã hoàn toàn xuyên qua nó.
Đồng thời cảnh tượng đập vào mắt, cũng khiến hắn hoàn toàn không nghĩ tới.
Vì cả bầu trời toàn một màu đỏ sậm, từng mảng mây đen trôi ở phía chân trời, ở điểm cuối cùng có một mảnh trăng tròn tản ra một vòng màu đỏ tía.
Một con đường lớn rộng rãi, kéo dài thẳng tắp dẫn về phía trước.
Hai bên hoàn toàn không nhìn thấy bất cứ kiến trúc nào, thế nhưng cái dự cảm mảnh liệt nói cho hắn biết, trong này nhất định có thứ gì đó đang tồn tại.
Bất quá hắn thử một chút, phạm vi lớn nhất của quỷ vực chỉ có một thước, đồng thời hoàn toàn không cách nào sử dụng khả năng thuấn di, sức mạnh lần nữa bị áp chế xuống cấp ác quỷ.
Chỉ còn kém một chút sẽ rơi xuống thành lệ quỷ.
Lo lắng đề phòng theo đường lớn đi thẳng về phía trước, đi được khoảng mười phút, hắn mới nhìn thấy bốn phía trước mắt xuất hiện một số hoa cỏ kỳ quái.
Sở dĩ nói kỳ quái, bởi vì màu sắc của chúng hoặc là đen, hoặc là hiện lên màu tím, đồng thời hình dáng cũng rất kỳ quái.
Giống như từng cái mặt đang nhắm mắt lại, đang không tiếng động nhẹ đung đưa theo gió.
Hạ Thiên Kỳ không dám đi quá gần mấy thứ hoa cỏ này, chỉ lo khoảng cách quá gần, nó sẽ đột nhiên há miệng cắn.
Lại đi thêm một hồi, hắn bắt đầu nhìn thấy một số thiết bị như xích đu, ngựa gỗ xoay, cầu trượt dài của một khu vui chơi.
Trong lòng vẫn cảm thấy cố quái kịch liệt, thế nhưng hắn vẫn không dừng lại, vẫn tiếp tục đi thẳng về phía trước thăm dò.
Lại đi xấp xỉ thêm một giờ, Hạ Thiên Kỳ rốt cuộc mới dừng lại, đốt một điếu thuốc vừa hút vửa nghỉ ngơi một hồi.
Hắn tiến vào lâu như vậy, đi vào lâu như vậy, vừa vặn mới chợt ý thức được kết cấu của mảnh không gian này.
Là do hai cái hình tròn một lớn một nhỏ tạo thành.
Vòng tròn lớn bao ngoài vòng tròn nhỏ, trên cự ly và bán kính thì trồng trọt mấy thứ hoa cỏ kỳ quái kia.
Mà hắn thì lại một mực đi dọc theo đường kính trùng khít mặt ngoài của hai cái vòng tròn này.